Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Mình đang suy nghĩ gì a.

Gintoki đối ý nghĩ của chính mình không còn gì để nói, đơn giản đem điện thoại di động bỏ mặc ném ở một bên, có điều cũng kỳ quái, cũng nửa ngày cũng không có run lên, mãi cho đến lúc ăn cơm tối.

Điện thoại mới hiển thị một cái tin nhắn chưa đọc.

[ Nhân sinh vốn là không thể không có tiếc nuối, chỉ cần Gin anh hạnh phúc là tốt rồi~ ]

Form: Rina.

Thật là một người ôn nhu...

Gintoki một bên múc cơm đậu đỏ, một bên ở trong lòng cảm thán. Tròng mắt màu đỏ nhưng nhìn trừng trừng chằm chằm thịt ba chỉ trên bàn, một giây sau bị một chanh chua thiếu nữ đem đũa vươn đến đĩa thịt, nhưng rất nhanh lại bị một tên đầu quắn cướp được trong bát.

Cũng giáo dục nói.

"Nữ hài tử thì nên ăn nhiều một chút rau xanh mới có thể trưởng thành đầy đủ."

Thiếu nữ nổi giận, chiếc đũa vung một cái.

"Đùa gì thế! Em đã ăn nửa tháng rau xanh rồi, là ở chỗ nào trưởng thành đầy đủ aru!"

"Gin-san, anh không thể nói dối thiếu nữ ngây thơ được."

Shinpachi không nhịn được yên lặng giảng hòa.

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng người ở chỗ này cùng cẩu cẩu khổng lồ cũng có thể nghe được.

Sadaharu còn kích động kêu một tiếng.

"Cảm ơn vì bữa ăn!"

Gintoki lập tức để đũa cùng bát xuống một tay đem đầu Shinpachi đè xuống.

Ngược xong Shinpachi, còn một mặt hờ hững đứng dậy.

"Gin-san phải đi về ngủ, ăn xong nhớ rửa bát!"

Anh làm gì cũng chưa từng xảy ra sao? ...

Shinpachi sờ sờ cái đầu đau đớn một mặt u oán nhìn bóng lưng của hắn cầm lấy cây dù rời đi...

Tại sao trong nhà lại có hai tên S thế này.

Ta muốn đột kích ngược! ! !

-

Nói đến thời gian.

Oogushi-kun tên kia cũng nên trở về đi, không phải hai, ba ngày thôi sao?

Gintoki móc ra chìa khóa rầu rĩ thầm nghĩ, trong nhà đột nhiên chỉ lẻ bóng một người có chút không quen.

"..."

Anh mở cửa, đưa tay mò công tắc bật đèn, nhưng ở trong bóng tối nhìn thấy môi đôi hồng mâu làm người ta sợ hãi, người nào đó sợ đến lập tức quăng mất đi tán dù.

"Ta dựa... Này là thứ gì!"

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn kéo dài rơi xuống.

Có thể là nghe được âm thanh oai oán của người nào đó, rất tự giác phát ra âm thanh.

"Meo~"

"..."

Một con mèo!

Không nên tùy tùy tiện tiện xông vào nhà người khác được không? Muốn tránh mưa, có thể đến dưới mái hiên nha, ngươi biết như vậy sẽ dọa Gin-san không? Gintoki mở đèn, chậm rãi hướng về nó đi tới, không nghĩ tới chính là nó cũng không né tránh, lẽ nào là bởi vì anh cũng là hồng mâu sao? Gin-san ta cùng ngươi là hai loại sinh vật đó có được không? !

Gintoki ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ lông nó.

"Lại nói, mắt miêu trong bóng tối phát sinh hồng quang đúng là rất khủng bố a..."

"Ngươi lạc đường sao?"

"Ngươi muốn chờ tới khi nào..."

"Meo~"

"Meo. . ."

"Meo..."

Gintoki thu hồi tay, hướng về quần của mình xoa xoa, ngược lại chút nữa mình cũng sẽ tắm đi, không đáng kể ...

"Trong nhà của Gin-san đã có một con đại đại đại bạch cẩu."

"Ngươi vẫn là về nhà tìm chủ nhân của ngươi đi thôi..."

"Meo! ! !"

Âm thanh của chú mèo từ ôn nhu đã biến thành không cao hứng.

Chẳng lẽ con mèo này có thể nghe hiểu được tiếng người? Này Gin-san ta tại sao nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?

(nghe hiểu được chẳng phải là liền xong đời sao?)

"Meo!"

Hắc miêu thân mật hướng về trên người Gintoki sượt sượt, như là đang làm nũng.

"..."

Gintoki không nói gì nhìn tiểu miêu.

"Gin-san muốn đi tắm, ở nơi này..."

. . .

"Meo ~"

. . .

"Không được theo vào!"

. . .

"Meo ~"

. . .

Anh đơn giản chính là lúc ra cửa quên đóng cửa sổ, làm sao liền đưa tới một con béo phì đại hắc miêu đi vào đây? Hơn nữa tên này thật giống có chút không muốn đi dáng vẻ...

Nếu thu dưỡng nó, chính mình cũng không nuôi nổi.

Không thu dưỡng nó...

"Ting tong ~"

Ngoài cửa vang lên một trận chuông cửa.

"Đến rồi, đến rồi..."

Chẳng lẽ là chủ nhân tìm đến? Gintoki lập tức liền đóng khóa nước nóng mặc vào áo ngủ hùng hục chạy tới mở cửa.

Gintoki vừa mở cửa, không khỏi sững sờ.

"À rế?"

"Oogushi-kun ngươi làm sao lại trở về."

Hai câu thoại này: Làm sao nghe giống như bởi vì trong phòng có ẩn giấu tình lang thế này, mà bất ngờ. Hijikata chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

"Tôi cảm thấy em có việc gạt tôi, tôi liền kịp lúc trở về."

"..."

Gintoki nhất thời nhíu mày, sức quan sát của Oogushi-kun lúc nào trở nên nhạy cảm như vậy, anh càng không có gì để nói.

"Meo ~"

Phía sau phát sinh âm thanh ồn ào, đã kêu đến có chút khàn giọng. Gintoki không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía nó, không nhịn được suy đoán. Lẽ nào là đói bụng? Vì muốn tên này yên tĩnh chút, Gintoki quyết định đi lấy một chút thức ăn cho nó.

Hijikata cũng chú ý sự tồn tại của chú mèo này, sau khi liếc nhìn một chút nhưng không hề nói gì, chỉ là đem hành lý thả lại trong phòng, đi ra rót cho mình một chén trà nóng.

Hai người ai làm việc nấy.

Mèo, ăn được đồ ăn cuối cùng cũng coi như yên tĩnh một chút.

Lại nói, Hijikata-kun... Hơi quái dị...

"Khụ khụ..."

Gintoki đứng lên, hướng đi tới người không nói một lời kia, biểu hiện có chút không tự nhiên.

"Là mấy ngày trước đây nhận được ủy thác, bảo là muốn cùng ta kết hôn..."

Hijikata đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt mang theo một vẻ kinh ngạc.

Gintoki trong lòng hồi hộp, sau khi dời ánh mắt.

"Ta là... Không có đáp ứng rồi."

"..."

"..."

Đột nhiên liền không còn âm thanh.

Không phải chứ?

Như vậy cũng sinh khí?

Gintoki một trận buồn bực.

Quay đầu lại, chính là muốn nhìn một chút vẻ mặt của hắn vào giờ phút này ra làm sao, lại đột nhiên bị hắn ôm một cái.

"Bên ngoài có chút lạnh, cho tôi một chút ấm áp đi."

Gintoki đang muốn nói chuyện, lại bị lời nói của hắn làm nghẹn lại.

Bên ngoài hẳn là. . . Có chút lạnh đi. . . Gintoki giằng co, duy trì động tác ban đầu...

...

Thật giống có một vòng tay vòng lấy eo anh.

Hijikata đem anh ôm chặt chút.

"Tôi có chút nhớ em."

Hả?

Không phải mới hai ngày thôi sao, Gintoki cao ngạo ngẩng đầu, miệng nhếch lên rất cao.

Chỉ là, tiệc vui chóng tàn.

Rất nhanh, tên đầu quắn nào đó liền một bộ dáng ghét bỏ nhìn người nào đó.

"Này. Ngươi muốn ôm đến khi nào."

"Trên người hôi muốn chết..."

Gintoki đẩy hắn ra, đem khăn mặt treo trên người mình ném cho hắn.

"Đúng rồi, con mèo kia là xảy ra chuyện gì a!"

Rốt cục, người nào đó vẫn là không nhịn được muốn hỏi.

"Đơn giản là một con mèo hoang không tìm được nhà."

Gintoki khoát tay áo một cái, cầm lấy chén trà nóng của Hijikata, rất bình tĩnh uống một ngụm. (Này! Đó là của nhân gia vừa uống qua có được không?)

"Em dự định..."

Hijikata muốn nói lại thôi.

Gintoki nhìn phía hắn, nhìn thấu tâm tư của hắn.

"Không thể được sao?"

"Có thể!"

"Vậy ngươi lấy một cái tên đi."

"Thập Lục Lang."

"..."

Quả nhiên là Thập Lục Lang!

Oogushi-kun ngươi như vậy thật sự được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro