Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trên xe dọc đường run lắc cũng không phải rất ổn.

Gintoki dọc theo đường đi cũng không có ngủ say.

Làm sao có khả năng ngủ đến lắm.

Trong lòng một trận buồn bực, tên đầu quắn nào đó muốn mở mắt ra.

Đột nhiên, trên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp và mềm mại.

Này có hay không tính là hôn trộm?

Hijikata đăm chiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ quang cảnh gào thét mà qua.

Nguyên nhân chính là như vậy, mới sẽ không thể bỏ qua, quang cảnh trên người tên đầu quắn nào đó.

Không có mở mắt ra, trên gương mặt trắng nõn từ từ nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi.

Độ ngọt mãn tuyền.

Buồn ngủ hoàn toàn không có.

Một cốc trà sữa độ ngọt là 19-20.

Oogushi-kun cho nhiệt độ chính là 85°C, thêm độ ngọt phụ gia 25.

Làm độ ngọt hòa vào nước nóng.

Trong thế giới của Sakata Gintoki tràn đầy đều là đường phân, tràn đầy đều là ngọt độ.

Này khó nói, có thể hay không lại đối đường phân sinh ảo giác.

Bằng không, làm sao lại không nỡ đẩy ra.

Một tên đầu quắn trúng độc đường phân.

Hôn mê bất tỉnh---------------------------

Không có thuốc nào cứu được----------------------

.

Sáng sớm, mùi đồ ăn giựt giây, một tên đầu quắn từ giường bò dậy, xoa xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ nằm nhoài ở cạnh cửa, nhìn bóng người màu đen, chậm rãi nheo mắt lại. Nhìn trần nhà, ngẫm lại hiện tại một chút, rời giường cũng coi như, làm cơm cũng coi như, vì sao phải lãng phí đồ ăn! ! !

"Không ngủ?"

Một bó ánh mắt hướng về anh bay tới, Hijikata từ trong phòng bếp bưng món đồ gì đó đi ra.

[ Vật thể không rõ! ]

"Oogushi-kun, ngươi có thể nói cho ta ngươi mới sáng sớm đang làm gì không?"

Gintoki khóe miệng giật giật.

Mặt, đen kịt lại.

"Cái này... Tôi vốn là muốn nấu ít đồ ăn, thế nhưng bởi vì khả năng chưa thức tỉnh, đem đồ nấu hỏng rồi."

Hai mắt màu xanh lam sẫm nhìn chầm chầm hướng của anh đang đi tới, không chút hoang mang giải thích.

Đầu quắn trắng bạc nào đó không quan tâm mở một cái ghế, đặt mông ngồi xuống, xoa nhẹ mái đầu xoăn xoăn, đầy mắt buồn ngủ nhìn Hijikata.

"Ta nói ngươi..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị Hijikata đoạt lấy quyền phát ngôn.

"Vành mắt đen, nếu như em theo tôi ngủ, thì sẽ không có tình huống như thế."

Ở cách đó không xa hắn chỉ vành mắt người nào đó, ý tứ sâu xa nói một câu, nói xong, liền xa xôi cũng nổi lên nước sôi, sau đó phi thường bình tĩnh ở dĩa cơm dồn xuống một đống mayonnaise.

"Không tin!"

Gintoki hé mắt chắc chắn trả lời.

Trong tròng mắt màu đỏ, phản chiếu dáng dấp Hijikata, mái tóc ngắn thẳng màu đen cùng da thịt trắng nõn, nắng sớm nhu hòa làm nổi bật lên, dị thường đẹp đẽ.

Con mắt cá chết của hắn suýt nữa bị mù đi.

"Hừ."

Hijikata hừ lạnh một tiếng.

"Tôi cũng không tin, em không có thời điểm [Beep----]."

Từ ngữ [Beep---] không thích hợp với thiếu nhi.

Sáng sớm tốt đẹp như thế nói cái gì lời thoại muốn ăn đòn---

Gintoki im lặng nhìn bốn phía, nhìn có món đồ gì đó có thể trực tiếp đập tới, kết quả là không----

"Oogushi-kun, thức ăn cho chó liền không thể chặn nổi miệng của ngươi sao, ngươi có thể giúp Gin-san rót cốc nước không?"

Gintoki chống cằm, đôi mắt híp thành một độ cong nguy hiểm.

"Này này này... Tôi cũng là vừa nói như thế thôi, em tức cái gì."

Hijikata đang ăn cơm, liền bị anh cho ăn một cái mắt trắng.

"Chết tiệt."

Tên đầu quắn nào đó rời ghế khôi phục lại diện mạo như trước, xoay người hướng đi phòng tắm.

Cái tên này, gần đây đúng là càng ngày càng làm càn.

Không đúng! Là ta đầu quắn tự nhiên càng ngày càng quắn, đang đánh răng tên đầu quắn nào đó bất mãn nhìn mái tóc xoăn xoăn của mình trong gương, dùng tay bắt được lọn tóc, như Oogushi-kun có mái tóc đen ngắn thẳng xúc cảm liền rất tốt...

Gintoki nhíu mày, đột nhiên, từ mảnh vỡ kí ức nhỏ nhặt lúc trước, liền nhớ tới một màn.

[ Đó là tay của hắn, ôn nhu vén lên tóc mái rối bù của anh, Hijikata hôn xuống...]

Đang hồi tưởng, âm thanh Hijikata vang lên.

"Gintoki! Hình như tôi có món đồ rơi trên người em, em ra đây một chút đi."

Món đồ gì....

Nhanh chóng rửa mặt, Gintoki một trận buồn bực đi tới trước mặt của hắn.

Không có dấu hiệu, bên hông căng thẳng, chờ phản ứng lại, đã bị một đôi môi ấm áp phúc trụ.

Nhưng cũng chỉ là lướt qua liền thôi---

"Hôn chào buổi sáng, tôi ra ngoài."

Đầu quắn bị sờ soạng một cái, gò má bị nóng một hồi, Gintoki đỏ mặt một cước đạp qua chậm trễ, rơi vào khoảng không.

"Khốn nạn! Ngươi nói có món đồ gì lạc trên người lão tử!"

Hắn quay đầu lại không nói, mặt cười như hoa.

Gintoki nhìn khuôn mặt tươi cười của người nam nhân kia. Trong nháy mắt nổi gân xanh.

Hôn chào buổi sáng cái gì! Không phải vợ chồng mới cưới mới làm loại chuyện này sao? Gin-san cùng ngươi không phải!

Không hiểu ra sao yên tĩnh.

Buổi trưa Gintoki đi vào trụ sở Yorozuya, phát hiện đám nhóc của mình một điểm phản ứng cũng không có. Người ngày thường yêu nhất náo loạn cũng không nói tiếng nào, ở trong bầu không khí này hắn có loại dự cảm xấu, lẽ nào phát sinh chuyện trọng đại gì sao?

I TAI*.

(*Đau trong tiếng Nhật)

Tầm mắt tên đầu quắn nào đó rất nhanh bị nuốt hết.

Hơn nữa... Nơi này cũng xem như là một nơi quen thuộc. Đầu của hắn rơi vào trong miệng một vật thể không rõ, trở thành quen thuộc.

"Sadaharu, ngươi đừng nghịch."

Gintoki không thích nói.

Vật thể không rõ nhân tính không nỡ buông ra đầu quắn.

Yêu thích loại màu trắng kia, lại giống như lông trên người mình như thế.

Tên đầu quắn nào đó bình tĩnh xoa xoa chất lỏng màu đỏ đang chảy xuống.

"Ta nói, các ngươi liền như vậy không nhìn Gin-san, thực sự được không?"

"..."

"..."

Hoàn toàn không phản ứng.

Không lí nào như vậy.

Nói thế nào hắn cũng là lão đại của Yorozuya, lại dám không nhìn nhân vật quan trọng nhất trọng yếu nhất Yorozuya này!

Gintoki căm giận đi tới, một cái đoạt lấy đồ vật trong tay của chanh chua thiếu nữ và kính mắt tiểu quỷ.

Hắn ngược lại muốn xem xem đây là cái quỷ gì?

Chờ chút---

Gintoki xoa xoa con mắt.

Tấm hình này...

Tấm hình này...

Tấm hình này...

"Cái này, từ nơi nào các ngươi có được."

Gintoki nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

Hai đứa nhỏ diện mặt quỷ, sau đó cười ha ha, nói.

"Gin-chan, anh thời điểm đại học hảo một dáng vẻ ngu xuẩn aru."

(...)

"Người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai vậy, dựa vào anh gần như vậy, còn có, Gin-san anh đừng nói cho chúng em mặt anh lại bị đông cứng hồng...."

(Tiểu quỷ chết tiệt, nhanh câm miệng...)

Tên đầu quắn lông mày động lại động.

Từ mấy cây hắc tuyến phát triển đến mặt đen lại.

Cuối cùng.

"Đông~"

"Đông~"

Hai cái cốc đầu đồng thời rơi vào trên hai quả đầu của hai đứa bé, gương mặt trắng nõn đã biến thành một đoàn đen thùi lùi.

"Ta nói ta làm sao không tìm được bức ảnh này, nguyên lai ở chỗ các ngươi!"

"Chết tiệt~"

Chanh chua thiếu nữ hai tay khoanh trước ngực, xem thường liếc mắt nhìn hắn.

"Không phải nó rơi ở bên trong phòng của Gin-chan sao!"

"Đông~"

Lại một cái cốc đầu rơi xuống.

Đào móc lịch sử đen tối của người khác, không giáo huấn sẽ coi trời bằng vung.

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Gintoki, Kagura lại đang muốn nói gì đó, lại bị một tiếng gõ cửa không khéo làm đứt đoạn mất ý nghĩ. Sờ sờ cái đầu đau đớn, trừng Gintoki một chút.

"Em đi mở cửa!"

"Hừ!"

Gintoki hừ lạnh một tiếng. Rót một ly nước, tự đè ép an ủi mình.

"Nhìn trộm việc riêng tư của người khác là một chuyện không lễ phép, sensei không dạy cho các ngươi sao?"

Gintoki chán ghét nhắc tới, nhưng rất tự nhiên đem bức ảnh cất vào trong lòng mình, mắt liếc hai tiểu quỷ một chút, đặt mông xuống ghế tại bàn làm việc, không nói...

Bức ảnh là một loại bọc kí ức, ở thời kì bình thường tẻ nhạt này như thế nào đi nữa đại não cũng sẽ không nghĩ tới, thế nhưng, nếu như có lời dẫn... Vậy thì... Không giống nhau...

Là bởi vì trong đầu có một đống mayonnaise, vì lẽ đó suýt nữa liền quên rồi...

Hijikata Toushirou, ngươi thật đúng là nghiệp chướng nặng nề.

----Gin, đi cùng với ngươi rất vui vẻ.

----Bảo trọng.

"Gin-san có người tìm anh!"

Một âm thanh vang vọng một lần nữa đánh gãy tâm tư tên đầu quắn nào đó.

Tìm hắn?

Gintoki nhíu mày.

"Ta biết rồi!"

Buồn bực xoa xoa cái đầu quắn, Gintoki tùy ý đáp một tiếng. Xa xôi ngẩng đầu lên, không biết người đang tìm hắn đang đứng trước mắt hắn.

Nhưng hắn một chút cũng không có chuẩn bị kỹ càng...

"Gin, đã lâu không gặp, màu trắng bạc tóc xoăn vẫn là xinh đẹp như vậy."

Âm thanh nữ nhân ôn nhu cùng nụ cười xán lạn liền như vậy xuất hiện.

Mái tóc dài màu vàng óng trút xuống, ánh ánh mặt trời, dị thường chói mắt.

Trước một giây vừa quan sát bức ảnh một giây sau liền xuất hiện một chân nhân bản? ? ! Này không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng dĩ nhiên nói màu trắng bạc tóc xoăn đẹp đẽ? ! Sinpachi cùng Kagura miệng đều rơi xuống đất. Trong thế giới quan của bọn họ, màu trắng bạc tóc xoăn đẹp đẽ cái gì, cái này không thể nào!

Này nhất định là chơi bọn họ.

"Cô sao lại... Ở đây."

Gintoki ngơ ngác hỏi.

"Ta nghe nói Gin ngươi kết hôn, vì lẽ đó, ta trở về. Muốn gặp gỡ đối tượng của Gin ngươi đây!"

Nữ nhân không chút nghĩ ngợi hồi đáp.

Không chút do dự.

Ngậm lấy nụ cười.

"Ahaha..."

Gintoki lúng túng cười cợt.

"Thật sao? Thật sao? Nhưng đó là kết hôn giả nga!"

Từ trên biểu hiện của cô xem ra, người này không cần lo lắng thời gian quá lâu, mình sẽ quên nàng. Vấn đề này...

"Như vậy, có rảnh không? Cùng đi bổ sung đường phân đi!"

Nữ nhân thích ý tựa vào một bên bàn làm việc của hắn, giọng nói mang theo sức mê hoặc.

Nói đến. Đã chừng mấy ngày không bổ sung đường phân, lại nói, hắn thật giống như biến thành loại kia bệnh hoạn một tuần chỉ có thể ăn một lần, nếu như là lời của nàng, cùng đi với nàng...

Vậy thì đi thôi...

Rốt cục rồi cũng nhớ về, mảnh kí ức sắp hóa thành hồ điệp bay đi, giờ đã tỉnh lại.

------Rina*.

(*Bản gốc là "Tương Nguyên Rina" không biết dịch sao nên để Rina thôi)

Bảy năm trước, Kabukichou vẫn không có như hiện tại như vậy chói mắt, như vậy náo nhiệt.

Ánh mặt trời sáng sủa sắc thái nhu hòa rơi vào từng điểm trên người nàng, mái tóc màu vàng óng tỏa ra một vệt vầng sáng, Gintoki thản nhiên đi theo phía sau Rina, một đôi vạn năm mắt cá chết quét nhìn bốn phía.

"Đừng để bị lạc~"

Đột nhiên lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ của người khác, nàng rất tự nhiên dắt tay của hắn.

Nàng biết.

Trong tình cảm, hắn vẫn rất bị động, coi như yêu thích cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng.

-----Gin, ngươi yêu thích ta à.

-----Ừm.

Không nói lời nào.

"Này, Gin-san không phải sao, cô nương nhà ai bị ngươi lừa gạt thế ."

Đường phía trước, một thanh âm quen thuộc xuyên qua tầng tầng cách trở xông vào lỗ tai của hắn.

Nguyên bản là hình ảnh hai người lại biến thành hình ảnh ba người.

Một trận gió thu thổi qua.

Gintoki xem thường nhìn nàng một cái.

"Nhân phẩm của Gin-san ta tốt như vậy, làm sao có khả năng lừa bán nhân khẩu."

"Đã kết hôn ngươi còn nắm như vậy một cô nương như hoa như ngọc thật sự không có chuyện gì?"

Người kia cười cợt. Trong vô tình đâm hắn một đao.

Nhận thức ra quá nhiều người chính là không được, tới đâu đều có người châm chọc hành vi của hắn.

Ta nhịn.

Gintoki yên lặng ở trong tâm chửi thầm.

Rina thấy hắn không nói gì, ngẩng đầu lên hỏi một câu.

"Gin, ngươi biết nàng sao?"

Gintoki cầm ngược lại tay của nàng.

"Không quen biết."

Người kia âm u nở nụ cười.

"Gin-san ngươi nhớ kỹ nha."

Gin-san không có thời gian để ý, nắm tay Rina thẳng đến cửa hàng đồ ngọt. Muốn hắn nhớ kỹ? Ăn cái parfait rất nhanh liền hòa tan chuyện không vui.

Không nên hỏi hắn tại sao chấp nhất với đồ ngọt như vậy, vốn là có chút cảm tình cảm chính là không thể khống chế.

"Hai cái parfait."

Rõ ràng đã đến trời thu, nhưng vẫn có người định kì đến ăn loại món ăn lạnh lẽo kia. Đã nhận ra một vị khách quen cũ người phục vụ không khỏi thở dài nói, ánh mắt mắt dừng ở trên người nữ nhân đối diện.

Nữ nhân thích ý dựa vào ghế, nghi ngờ hỏi người bên cạnh.

"Nói thực sự, Gin ngươi kết hôn rất lâu đi? Không phải vậy làm sao sẽ liền trên đường mọi người đều biết chuyện này?"

Ngoại trừ nghi hoặc, con ngươi màu nâu trong trẻo của nàng, tựa hồ như có gì đó như ẩn như hiện.

Gintoki bất đắc dĩ đỡ trán.

"Đều nói rồi, đó là kết hôn giả."

"Này, ta có thể cho rằng là ngươi còn chờ ta không? Gin."

Kéo tay của hắn qua. Rina vẻ mặt thành thật nhìn hắn.

"..."

Gintoki đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Liền như vậy nhìn nàng, từ trong tay nàng lấy ra một chiếc nhẫn, tiếp theo chụp vào bên trong ngón giữa của hắn, hắn nhìn thấy, nhẫn của Hijikata khúc xạ với ánh sáng, ánh sáng phát sinh đâm lòng người. Chờ một loạt động tác đeo nhẫn hoàn thành, nàng chậm rãi mở miệng.

"Ngươi có thể hay không tình cũ tái phát."

Tình cũ tái phát.

Tình cũ tái phát sao?

Chính nàng chậm rãi mở miệng như vậy, màu đỏ sậm mắt cá chết trợn to.

Toàn bộ cửa hàng đồ ngọt, âm nhạc cùng âm thanh trò chuyện đều trở nên mơ hồ, chỉ còn dư lại câu kia: Ngươi có thể hay không tình cũ tái phát?

Chỉ có thể nhìn thấy mặt của nàng.

Mặt Rina phóng to, nếu hắn nhích đến một chút là có thể--- Hôn nàng.

Đang lúc này âm thanh Oogushi-kun vang lên. Ở trước đại sảnh.

"Bánh gatô dâu tây."

"Thật không tiện, ta đi WC một chuyến."

Gintoki bỗng nhiên đẩy Rina ra, rời đi chỗ ngồi, hướng về phương hướng WC đi đến.

Chết tiệt. Vì sao vừa nghe thấy âm thanh của Hijikata liền hoảng rồi. Gin-san cũng không phải là đang vụng trộm. Không đạo lý. Gintoki ảo não rửa mặt. Tại sao đầy đầu đều là khốn khiếp Oogushi.

Khốn nạn Oogushi-kun, ngươi quả nhiên là cho ta uống thuốc gì rồi.

Gintoki nhíu mày, nắm khăn tay xoa xoa vệt nước trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh, tản mạn bước chân trở lại chỗ ngồi, còn một bộ dáng vẻ vừa không có thứ gì phát sinh, lấy thân phận bằng hữu tự xưng, cùng cố nhân đã lâu không gặp cùng ăn một lần đồ ngọt.

Thời gian: 17:43

Trở về nhà.

Vốn là, Oogushi-kun thời điểm này hẳn là chưa tan tầm, đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là bóng người Oogushi-kun.

Hắn đang ngồi trên ghế sofa. Trên bàn trà là một cái gạt tàn trong suốt, bên trong chứa bảy, tám cái tàn thuốc.

"Oogushi-kun, hút nhiều thuốc lá như vậy sẽ sớm đoản mệnh nha."

Gintoki đặt mông ngồi bên cạnh hắn, cà lơ phất phơ trêu nói.

"Ngày hôm nay em đi cửa hàng đồ ngọt làm gì."

Không để ý đến lời trêu chọc của anh, Hijikata tự mình hỏi, tự mình biết sự tình.

Chẳng biết vì sao, nhìn thấy mặt hắn nghiêm túc, anh không tên cảm thấy chột dạ.

"Ta. . . Đương nhiên là bổ sung đường phân."

"Một bánh dâu tây gatô có đủ không."

Hijikata tiếp tục hỏi, khoan thai đốt một điếu thuốc.

Từ hành vi của hắn, Gintoki nhìn ra rồi, hắn là đã biết...

"Ta thật giống xưa nay đều chưa từng thấy người phụ nữ kia."

Hijikata tựa trên ghế sofa, rầu rĩ lẩm bẩm.

Hắn không có nhìn anh, mà câu nói kia, như là tự nói với mình, vừa giống như là nói với anh.

Làn khói màu trắng chậm rãi xua tan ở bốn phía, Gintoki nhìn về phía hắn, vốn là thâm thúy màu xanh lam, đã biến thành làn khói màu xanh lam, mông lung mà mê ly.

Khiến người ta cũng theo đó mà mê hoặc.

Gintoki chưa từng thấy Hijikata như vậy.

Nên muốn giải thích một chút.

"Ta cùng với nàng chỉ là một bằng hữu nhiều năm không gặp mà thôi."

"Thực sự..." Hijikata dừng một chút, muốn nói lại thôi, thăm thẳm liếc mắt nhìn anh. Hầu kết lăn, tâm tư tung bay.

"Chỉ là bằng hữu sao?"

Hijikata vẫn là hỏi.

Quả làm người lưu ý... Không cách nào quên được việc vừa nhìn thấy.

Muốn lấy được đáp án, nhưng từ trong mắt Gintoki đọc ra được sự né tránh. Có thể hay không đã làm khó dễ anh, có muốn hay không buông tha anh.

Trầm mặc một thời gian dài.

Thuốc lá trong tay, đã cháy hết.

Cũng được. .

Hijikata mang theo tàn thuốc còn đỏ bóp tắt ở trong gạt tàn thuốc. Sau đó phun ra làn khói, chầm chậm đứng lên.

"Quên đi."

"Chỉ là bằng hữu."

Gintoki ngẩng đầu lên nhìn hắn, tay bất giác kéo tay hắn lại, đáy lòng có một thanh âm vang lên: Không thể liền như vậy để hắn đi, không phải như vậy hiểu lầm càng lớn sao.

Giải thích vẫn là chuyện phiền toái nhất.

Biết rõ ràng người này hằng ngày đều ở Kabukichou lượn một vòng, tẻ nhạt đi tuần, nhưng còn ôm tâm thái tìm đường chết cùng người khác đi cửa hàng đồ ngọt, còn xém một chút vượt qua giới hạn.

Là anh không đúng.

"Toshi."

Trong tay sức mạnh thêm nhiều hơn mấy phần.

"Tôi yêu em."

Hijikata cúi người hôn hắn, rất thuận thế đem người đẩy ngã trên ghế sofa.

Thô bạo hôn xuống càng sâu, hắn có thể cảm nhận được Gintoki hơi run rẩy, cái tay đặt trên vai hắn có chút do dự, do dự có hay không muốn đẩy hắn ra sao?

Bởi vì không biết lúc đó mình đã làm những gì không hợp lí.

Nhưng là không có cơ hội suy nghĩ.

Hijikata tay rất nhanh đều đi khắp, đến áo của hắn, cởi ra một tầng.

Thật giống...

Có món đồ gì rơi xuống.

Hijikata hiếu kì dùng dư quang của khóe mắt liếc một cái, chính là bởi vì lòng hiếu kì chết tiệt này, để trái tim của hắn trong nháy mắt lạnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro