Chương 43: Cô muốn đuối chết tôi sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài năm qua, trừ tranh đấu chém giết, Tiêu Kì cảm giác mình chẳng còn hứng thú với cái gì, nhưng tối nay bởi vì nữ nhân này, hắn lại có một phần điên cuồng khó tả.

Ôm lấy cô, không để ý cô dồn dập kích động hô nhỏ, dọc theo cầu thang xoay tròn, vội vàng khó nén bắt đầu xé rách quần áo của cô.

Chỉ thấy, trên bậc thang hai người trải qua, bắt đầu có vật phẩm nữ không ngừng rơi xuống, đầu tiên là túi xách, sau đó là một chiếc xường xám trắng đã bị xé rách, tiếp là nội y nữ cũng màu trắng, cuối cùng xuất hiện một chiếc quần lót lụa sắc trắng mơ màng...

Tiêu Kì nhìn cô gái nhỏ đã trần trụi trong lòng, trong ánh mắt băng lãnh dần dần bị dục hỏa thay thế, cô so với hắn tưởng tượng càng đẹp.

Trong ánh đèn mờ, tóc đen dài trượt xuống trên cánh tay hắn, da thịt trên người oánh nhuận phát sáng, eo nhỏ một tay vừa, một đôi chân thẳng tắp thon dài, bàn chân tinh xảo như ngọc điêu khắc, các ngón chân trong suốt khả ái.

Lúc này nữ nhân đã toàn thân phấn hồng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ bằng bàn tay hơi tựa vào trước ngực hắn, lông mi dài đóng chặt không ngừng rung động...

"Cô gái, cô thật sự là yêu tinh!"

Nữ nhân này, mặc quần áo thì nhẹ nhàng thoát tục giống tiên tử; cởi quần áo lại phảng phất như yêu tinh hút tinh khí nam nhân, thật để người không cách nào không động tâm!

Lời nói ra, hắn liền ném cô trần trụi mềm mại lên giường, sau đó nhanh chóng cởi quần áo mình, nặng nề áp lên cô, khiến thân thể lồi lõm khiêu khích không còn trở ngại cẩn thận dán lên hắn.

"A ~~~"

Hai người đồng thời hô nhỏ lên tiếng.

Nữ nhân hô nhỏ là vì hắn đột nhiên mà đến, mà Tiêu Kì hô nhỏ là vì trong nháy mắt áp lên cô, mềm mại không xương, băng cơ ngọc cốt cảm giác quá mức sảng khoái.

Mùa hạ nóng bức, nữ nhân này thế nhưng lạnh lẽo không mồ hôi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: "Băng cơ ngọc cốt thanh vô hãn, thủy điện phong đến ám hương ấm. Liêm khai sáng nguyệt độc khuy nhân, y chẩm thoa hoành tóc mây loạn."

Loại nữ nhân này tuyệt đối sẽ bị hoàng đế cổ đại tư tàng.

* Đoạn thơ trên nói về cô gái có cơ thể như làm từ băng xương là ngọc, làn hương cơ thể mê mẩn tâm thần mặc áo rộng đang ngắm trăng một mình, gió thổi tóc mây lả lướt

Hắn bức thiết hôn lên đôi môi phấn nộn mê người, câu quấn, hút, theo nữ nhân dần dần tràn ra rên rỉ, tiếp tục cắn cắn cổ trắng nõn, đi đến hai khối mềm mại, dùng đầu lưỡi tình dục bắt đầu liếm lộng...

Cô khẩn trương lại sợ hãi, không ngừng dùng tay mềm đẩy hắn, nhưng đối với hắn bối rối chống đẩy kia giống như đang câu dẫn vuốt ve lồng ngực hắn, khiến hắn càng thêm dục hỏa đốt người, miệng hắn càng không biết nặng nhẹ.

"A... Nhẹ chút... Tiêu Kì... Ngô... Xin anh..."

Nữ nhân ánh lệ, càng mời người chà đạp.

"Cô không biết mình có bao nhiêu mê người sao!"

Nam nhân nhả hồng anh, ngẩng đầu lại hôn lên môi của cô, "Tôi thật muốn ăn sạch cô!"

Nam nhân nhẹ nhàng cắn xé cánh môi non mềm, tiếp cắn xé xương quai xanh tinh xảo, đỉnh hồng anh mềm mại đứng thẳng, hôn lên bụng cô mềm mại bằng phẳng, sau đó ngăn nữ nhân giãy dụa, nhẹ nâng chân của cô lên.

"A, thật xinh đẹp!"

Tiêu Kì không ngờ, nữ nhân này trừ thân mang dị hương, băng cơ ngọc phu, nơi riêng tư thế nhưng là Bạch Hổ danh khí.

Vốn hắn muốn châm chước chuyện cô khiến hắn hứng thú dạt dào khó được, tận lực không làm đau cô, nhưng giờ, hắn thật sự chịu không nổi.

Nâng chân nữ nhân đặt trên thắt lưng mình, sau đó trực tiếp nhắm ngay nơi riêng tư linh lung khéo léo mà hung hăng cắm vào.

"A... Đau quá... Đau... Ô ô... Anh... Khốn kiếp!"

Nhiễm Tái Tái cắn nhanh môi, mỗi một thế giới đều phải bị phá thân một lần vốn liền đủ thảm, giờ thế nhưng bị người này không biết mở rộng mạnh mẽ tiến vào, thật sự là đau chết, cô tuyệt đối là thật khóc...

"Nga, khít quá!"

Tiêu Kì trong nháy mắt còn lại là sảng khoái giống lên thiên đường.

Bất chấp nữ nhân vừa phá thân chảy ra máu xử nữ, hắn vội vàng động thân trừu sáp.

Theo hắn liên tục trừu động, hắn kinh ngạc cảm giác được, huyệt nội dưới thân nữ nhân thế nhưng bắt đầu mẫn cảm mấp máy, yêu dịch như nước.


"Ngô... Thật sự là bảo bối..."

Hắn cảm giác mình đêm nay nhất định mất khống chế, thân thể nữ nhân này rất tiêu hồn thực cốt, thật muốn ngừng mà không được.

Thò tay bắt lấy vòng eo tinh tế mềm mại, không tự chủ được bắt đầu càng thêm mãnh liệt trừu đưa, va chạm...

"Chậm một chút... A... Tiêu Kì... Cầu anh... Chậm một chút... A!"

Trên khuôn mặt thanh linh, hai mắt sương mù mông mông híp lại, tóc rối tung, hỗn độn lắc đầu, miệng không ngừng nức nở cầu xin tha thứ, lại không biết như vậy ngược lại càng làm cho dục vọng nam nhân trở nên nóng cháy, động tác càng kịch liệt.

Nhiễm Tái Tái theo nam nhân càng thêm nhanh chóng trừu sáp, cảm giác nơi riêng tư càng ngày càng căng chướng, hô hấp của cô cũng càng thêm dồn dập, bỗng nhiên, côn thịt thô dài trong huyệt lơ đãng chạm nhẹ vào điểm dị thường mẫn cảm kia, nhẹ nhàng giống cục đá rơi vào ao nước tình dục, xúc động từng gợn sóng, khoái cảm tiêu hồn khiến hai người đều than nhẹ.

Nam nhân liền ác liệt công kích về điểm đó càng khiến cô gái nhỏ kinh hoảng...

"Không được... A... Chỗ đó... A... Đừng... Đỉnh... A... Chịu không nổi!"

"Cô muốn đuối chết tôi sao!..."

Trong tiểu huyệt vì điểm mẫn cảm bị liên tục đỉnh lộng mà càng thêm xuân thủy sục sôi, Tiêu Kì cảm giác côn thịt mình bị vách huyệt hoạt thấp thủy nhuận gắt gao bao khỏa, thật sự là sảng khoái nhẹ nhàng vui vẻ lâm li...

"A... Từ bỏ... Quá nhanh... A a..."

Tiêu Kì cảm giác thân thể nữ nhân căng thẳng, nội huyệt bắt đầu không ngừng co rút nhanh, biết cô vì vừa bị phá thân lại mẫn cảm dị thường, sắp cao trào, liền càng trừu đưa tốc độ, càng trừu càng mạnh mẽ, càng đưa càng nặng, cảm giác cô gái nhỏ hô hấp càng ngắn ngủi, hắn nhiều lần xâm nhập vùi hết mình vào trong cơ thể của cô.

"Từ bỏ... A... Quá sâu... Tha ta... A a a a..."

Rốt cuộc tiểu huyệt nữ nhân gắt gao hấp dẫn côn thịt hắn, theo mật dịch ấm áp trực tiếp phun trên côn thịt hắn, nữ nhân cũng cả người bủn rủn tê liệt ngã xuống.

Đợi nữ nhân hơi chút bình tĩnh lại, đã bị Tiêu Kì cả người mồ hôi ấn hai đùi ngọc lên vai, không tự chủ được ma sát trên người cô, liền đâm phân thân càng thêm cự đại vào càng sâu.

"A..."

Nhiễm Tái Tái khàn khàn nhẹ a một tiếng, tiểu huyệt từng trận co rút lại như muốn hoàn toàn hút côn thịt nam nhân vào trong tiểu huyệt tham lam.

"Đòi mạng!"

Tiêu Kì cả người run lên, trong nữ nhân co rút nhanh, cấp tốc thô suyễn, tiếp liền điên cuồng bắt đầu một đợt trừu sáp mới.

"Ân... A... Đừng... Quá nhanh... A..."

Trừu đưa vừa nhanh vừa nặng khiến Nhiễm Tái Tái đã hoàn toàn không biết đang ở đâu, chỉ có thể bất lực thở gấp, hừ nhẹ, tiếng nhục thể dồn dập chạm vào nhau, dâm mĩ vòng quanh trong phòng.

Thông đạo căng chật gắt gao đè ép côn thịt, nhanh chóng ra vào mang đến khoái cảm trí mạng, khiến Tiêu Kì không thể tự chủ, thực tủy biết vị càng trừu càng nhanh, sắp điên cuồng.

"Ân... Tôi... Không được..."

Va chạm cấp tốc lại trầm trọng, khiến khoái cảm đến vội vã, Nhiễm Tái Tái ôm chặt bả vai Tiêu Kì để ổn định mình vì bị đụng không ngừng hướng lên trên khiêu thân, tiểu huyệt khó nhịn kẹp chặt, khoái cảm dọc theo nơi hai người giao hợp dần dần bay lên, cường liệt khoái cảm khiến trong đầu cô trống rỗng.

"A..."

Huyệt nhục một trận dầy đặc co rút nhanh, đến đỉnh khoái cảm khiến Nhiễm Tái Tái một lần ngâm gọi ra tiếng.

"Nga! Khít quá..."

Không thể chịu tiểu huyệt nữ nhân không ngừng co rút nhanh mang đến cường liệt khoái cảm, hắn liều mạng mãnh trừu vài cái, cuối cùng hung hăng va chạm, một trận vui sướng phát run, côn thịt nảy lên rót toàn bộ nùng dịch vào chỗ sâu nhất trong thân thể nữ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro