Chapter 4. Buổi khiêu vũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thật kỳ lạ, khi hai người tiến đến bàn, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, các quý cô thì thầm sau chiếc quạt khi họ đi ngang qua và các quý ông liếc nhanh người em. Lúc đầu, em nghĩ rằng mình đã bị phát hiện, nhưng sau một lúc, điều đó có vẻ khó xảy ra. Nếu em bị phát hiện, thì đã có ai đó đuổi em ra ngoài ngay rồi. Em kiểm tra lại trang phục của mình - không có gì xa hoa hơn như những vị khách khác. Nó đang làm phiền em, nhưng lúc này, cần ưu tiên bánh ngọt trước.

"Ngài biết đấy, Yamaguchi cũng đang ở đây," Kei nói một cách bâng quơ khi họ tìm thấy một chiếc bàn trống và ngồi xuống, thản nhiên ăn món tráng miệng mà họ đã chọn. Noir sau đó bắt đầu ho lớn, mặt đỏ bừng (hoặc ít nhất là phần dưới mà em có thể nhìn thấy). "Ngài có ổn không?"

"À, phải, ta ổn. Ta có định gặp cậu ấy không? " Noir hỏi một cách yếu ớt khi lấy lại được chút bình tĩnh. Kei nhướn mày.

"Nếu Ngài muốn." Kei nhún vai, và Noir, sau một lúc do dự, gật đầu. Nói xong, em nhìn xung quanh và thấy Yamaguchi, người đang đưa những chiếc bánh mì nhỏ cho một nhà quý tộc khá đẹp trai với mái tóc nâu và bộ vest xanh - chắc hẳn anh ta đến từ Aoba Jousai, một vương quốc láng giềng. Chàng trai đầy tàn nhang kia nhanh chóng liếc qua, và Kei kín đáo giật mình, ra hiệu cho Yamaguchi tham gia cùng họ. Trong nháy mắt, người hầu đi nhanh qua đám đông - khả năng tàng hình thường thấy của những người hầu hoàng gia - và đang đứng trước mặt hai người.

"Tôi có thể giúp gì cho hai quý ngài đây?" Yamaguchi lịch sự hỏi, một tay cầm khay khi cậu ta nhìn Noir với vẻ thích thú.

"Nếu cậu có thể chỉ cho ta ban công ở đâu? Ta nghe nói rằng chúng rất đẹp vào thời điểm này trong đêm. " Noir trả lời một cách trôi chảy, che giấu ý định thực sự của mình cho tất cả những người khác có thể nghe trộm. Ban công thực sự đẹp, nhưng nó cũng rất riêng tư - họ có thể đến đó mà không để lộ thân phận của mình hay gây nghi ngờ. Với một cái gật đầu nhẹ, tất cả đều đứng dậy và được dẫn đến một trong những ban công hẻo lánh hơn - ngay khi Yamaguchi đóng cửa lại, cậu ta quay lại với một nụ cười lớn.

"Tsukki, cậu trông thật tuyệt! Tớ rất hạnh phúc cho cậu!" Yamaguchi thốt lên, đôi mắt cà phê của cậu ta sáng lên vì vui sướng.

"Hạnh phúc cho tớ?" Kei hỏi, giọng điệu bối rối, và khuôn mặt của người hầu có vẻ hơi trầm xuống.

"Đó là cậu đã ở đây!" Yamaguchi nhanh chóng lắp bắp, lướt qua câu nói trước đó của mình. Kei không nói gì.

"Đây là Yamaguchi nổi tiếng sao. Thật vui vì cuối cùng được gặp cậu. " Noir lịch sự nói.

"Oh! Ừm, tôi cũng vậy, Noir, "Yamaguchi giật mình nhẹ một chút trước khi cúi đầu. "Tsukki cũng hay kể cho tôi nghe về Ngài!"

"Em ấy có à, thật sao?" Noir cười toe toét, sự tinh nghịch toát ra từ gã khi đôi mắt vàng sắc bén của gã lướt qua giữa hai người.

"Đúng vậy! Tuy nhiên, cậu ấy không đề cập đến việc Ngài cao đến mức này. " Yamaguchi lo lắng cười, và Noir cười lại.

"Chà, ta cũng có thể nói như vậy. Cả hai người đều làm việc dưới trướng Công chúa Kiyoko, phải không? Ta nói chuyện với cô ấy khá thường xuyên - cô ấy nhớ hai người đấy" Noir nói một cách trìu mến, và hai người hầu cười nhẹ.

"Thật tuyệt khi nghe vậy. Tôi hy vọng rằng cô ấy và Công chúa Yachi đang làm tốt, "Yamaguchi nói nhẹ nhàng. "Tsukki, cậu có thể cho bọn tớ năm phút được không?"

"Tại sao?" Kei nghi ngờ hỏi, nhìn Noir với vẻ lo lắng.

"Ta chắc rằng cậu ấy có rất nhiều câu hỏi, không sao cả. Bọn ta sẽ quay lại trong giây lát. " Noir đảm bảo, và Yamaguchi gật đầu đồng ý. Với một cái nhìn cảnh giác cuối cùng, em cũng thở dài và đóng cửa ban công, đợi họ hoàn thành bất cứ chuyện gì họ thảo luận.

----------------------------------

"Ngài chưa tiết lộ với cậu ấy." Yamaguchi nói, khuôn mặt cậu ta trở nên trung lập khi cậu ta quay sang đối mặt với Noir.

"Chưa." Noir đáp lại.

"Cậu ấy không biết nó có nghĩa là gì, Ngài biết mà." Chàng trai tàn nhang nói, phong thái nhút nhát bình thường và thân phận đã dẹp sang một bên. Yamaguchi cần chắc chắn rằng cậu có thể tin tưởng Noir, rằng cậu có thể giao Kei cho gã.

"Nếu em ấy hỏi, ta đã tự hứa với bản thân mình sẽ nói với em ấy." Noir đáp lại một cách nghiêm túc, đứng thẳng người khi bị tra hỏi. Gã ta đoán rằng chuyện này dù gì cũng sẽ đến.

"Cậu ấy chưa đồng ý bất cứ điều gì." Yamaguchi chỉ ra, gần như đang buộc tội.

"Thật sự đúng là vậy - ta muốn được hỏi. Tối nay. Ít nhất là như vậy, "Noir ngượng ngùng thừa nhận, gò má gã ửng hồng lên. "Ở đây, nó làm cho ta và em ấy giống như ở cùng một cấp độ, bình đẳng hơn là quý tộc và đầy tớ. Ta cũng không thực sự muốn hỏi trong nhà bếp. Nếu em ấy nói không, thì ta sẽ để yên và em ấy không cần phải làm gì cả. Nếu em ấy nói có, thì những vị khách tối nay sẽ nhận ra em ấy là người đã ở cùng ta, và cha ta sẽ không để em ấy không được công nhận "

"Ngài đã nghĩ kỹ chuyện này rồi nhỉ" Yamaguchi mủi lòng, một nụ cười nhẹ, nhẹ nhõm trên khuôn mặt.

"Ta quan tâm đến em ấy."

"Tôi biết mà"

"Cậu nghĩ ... cậu nghĩ em ấy sẽ làm gì?" Noir ngập ngừng hỏi.

"Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ bị sốc, nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ khó chịu hơn khi sắp xếp tất cả mọi chuyện lại với nhau. Thành thật mà nói, tôi ngạc nhiên là cậu ấy vẫn chưa nhận ra. Một lần nữa, Tsukki chưa bao giờ thực sự thành thạo khi nói đến những chuyện này. " Yamaguchi đáp, và cả hai cùng cười khúc khích.

"Ta thực sự nghĩ rằng mái tóc sẽ là một món quà hoàn chỉnh." Noir thừa nhận với một nụ cười toe toét.

"Công bằng mà nói, Ngài không có nhiều bức chân dung treo trên tường."

"Ta luôn trông xấu xa mỗi khi được vẽ. Ta không muốn đem lại điều rủi ro cho bất cứ thứ gì để khi ta chết và lâu đài của ta bị đem bán đi, những người chủ tương lai sẽ bị ám ảnh bởi hồn ma của gã độc ác trong bức ảnh rùng rợn kia". Yamaguchi bật cười khi nghe điều này.

"Tôi nghĩ Ngài sẽ tốt với cậu ấy," Yamaguchi mỉm cười, đôi mắt nâu chân thành. "Đừng làm cho tôi hối tiếc về điều này." Noir nuốt nước bọt khi hiểu ý của chàng trai tóc xanh - gã đã được ban phước bởi người bạn tốt nhất. Nếu Yamaguchi không thích gã, có lẽ gã đã thuyết phục Kei dẹp ý tưởng của gã đi.

"Ta sẽ không mơ về nó đâu" Noir thành thật trả lời, và cả hai đều mỉm cười.

"Chúng ta quay lại với cậu ấy chứ?" Yamaguchi hỏi.

"Có lẽ vậy" Noir cười, và cả hai cùng đi về phía cửa.

"Chà, đó là một bài kiểm tra dành cho Ngài đấy, Noir," Yamaguchi lẩm bẩm một cách âm mưu, một tia sáng trong mắt cậu. "Nhưng hãy đợi cho đến khi Ngài gặp Akiteru." Noir cảm thấy máu như muốn chảy ra từ mặt mình.

"Ai vậy?" Noir hỏi khi quay đầu lại, nhưng Yamaguchi đã mở cửa và bước ra ngoài, những tia sáng lấp lánh lơ lửng xung quanh cậu ta.

"Cuối cùng thì hai người cũng xong rồi sao? Tôi tự hỏi liệu hai người có quay ngược thời gian cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của tôi hay không đấy" Kei trầm ngâm, đôi mắt vàng sắc bén quan sát hai người, có vẻ hài lòng khi không có dấu hiệu căng thẳng hay tổn hại thể chất.

"Bọn tớ xong việc rồi! Bây giờ, tớ có việc phải quay lại và nịnh đám quý tộc! " Yamaguchi vui vẻ thốt lên.

"Tán tỉnh quý tộc từ Aoba Jousai vui vẻ nha" Kei gọi lại, và Yamaguchi vội vã rời đi khá nhanh sau đó.

Phần lớn thời gian của đêm sau đó đã trải qua vô số lời lăng mạ ném vào Noir, sự bực tức và ràng buộc lẫn nhau giữa Akaashi và Kei, vô số lời giới thiệu với những người quý tộc mà Kei chưa từng gặp và rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại, và những cái nhìn lúng túng, hoảng sợ từ Noir do Kei tạo ra những câu chuyện về thân phận của em cho bất kỳ ai muốn hỏi. Nó khá là vui.

Nếu có thể, Kei sẽ đi đến một buổi khiêu vũ khác.

Có lẽ em sẽ không còn cơ hội nữa.

Hầu hết cả đêm, em đã tự nhủ bản thân phải sống hết mình khi còn có thể, chuyện này sẽ không kéo dài mãi mãi. Noir sẽ không tồn tại mãi mãi. Hoàng tử cuối cùng sẽ được trao cho con trai hoặc con gái của một quý tộc nào đó, những buổi khiêu vũ sẽ không còn được tổ chúc, và Noir sẽ quay trở lại Dinh thự lớn của mình ở Vương quốc, trong khi Kei sẽ ở đây dọn dẹp và phục vụ suốt phần còn lại của cuộc đời mình. Nó thật đáng buồn, nhưng thực tế là vậy.

"Em ăn bánh dâu tây no chưa?" Noir hỏi với một nụ cười tỏa nắng, gạt Kei ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Ngài đã ăn đủ cá thu chưa? Tôi thề là Ngài đã ăn hết nửa bàn rồi đấy". Kei bắn trả ngay lập tức - nó gần như theo phản xạ, vào thời điểm này. An ủi. Thân thiết. Noir bật ra một tràng cười sảng khoái, và Kei tự cho mình một nụ cười nhỏ, chân thật và thoáng qua, nhưng đẹp đẽ như nhau.

"Này, ta có thể chỉ cho em địa điểm yêu thích của ta ở đây không?" Noir hỏi, hoàn toàn không bị xúc phạm bởi lời nói của người kia khi gã chìa tay ra. Một cách thận trọng, em nắm lấy nó, và khi định nói gì đó thì em đã bị kéo ra khỏi phòng khiêu vũ, tiến về những hành lang dài mà em biết rất rõ. Họ bước đi ngày càng xa khỏi ánh sáng ấm áp từ phòng khiêu vũ, những âm vang của những tiếng nói chuyện rôm rả.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Kei hỏi sau khi lê lết đến một nơi nào đó không xác định, và Noir dừng lại trước một cánh cửa đóng - không khác gì những cánh cửa khác trong hành lang dài, nhưng có vẻ đặc biệt theo một cách nào đó. Trong chớp mắt, Noir mở cánh cửa đôi để lộ ra... một phòng khách?

"Đom đóm!" Noir gọi, và một tiếng meo vang lên từ trong phòng, một tiếng động nhẹ theo sát phía sau. Từ một trong những chiếc ghế dài, một con mèo tam thể nhỏ chạy lon ton về phía hai người họ, cọ vào chân Noir khi nó kêu lên. Gã đàn ông tóc đen ôm nó vào lòng, nhìn nó âu yếm khi gã ngoắc đầu, ra hiệu cho họ vào trong. Kei đóng cửa lại sau lưng, và cả hai cùng ngồi xuống một trong vài chiếc ghế dài. Đom đóm sau đó quyết định chuyển sang lòng Kei, em vui vẻ biết ơn khi bỏ mặt nạ xuống.

"Xin chào, công chúa." Kei cười khúc khích khi con mèo vươn vai và nhào vào lòng em vài giây trước khi yên vị.

"Ta thấy cô ấy yêu quý ai rồi đấy" Noir nói với một chút bĩu môi, có vẻ như cho rằng con mèo ưa thích em. Kei nhún vai.

"Tôi thường cho cô ấy ăn mà" Kei giải thích. Một sự im lặng thoải mái bao trùm lấy họ trong giây lát. "Tôi có thể hiểu tại sao Ngài thường bỏ qua mấy việc này."

"Họ không phải là người dễ chịu nhất và nói chuyện với những người giống nhau thật nhàm chán." Noir nói với một nụ cười khúc khích.

"Rất nhiều người trong số họ đã nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã nghĩ rằng tôi đã bị phát hiện, nhưng chẳng ai nói gì cả ". Kei nhận xét, và em nghe thấy gã đàn ông thở mạnh.

"Họ không nhìn chằm chằm vào em," Noir nhanh chóng nói trước khi lúng túng sửa lại bản thân. "Ý ta là, em trông thật tuyệt vời, vì vậy họ mới như thế, nhưng không phải vì lý do đó."

"Vậy thì lý do gì?" Kei nghi ngờ hỏi - em biết có gì đó không ổn, đây hẳn là một trò đùa nào đó. Toàn bộ chuyện này, thực sự. Tại sao một người ở địa vị của gã lại làm tất cả những điều này? Con mèo nhảy ra khỏi lòng em và dựa vào bên cạnh gã, và em đột nhiên trở nên lo lắng.

"Em thông minh mà, nói với ta thử xem" Noir đáp nhẹ nhàng, và Kei quyết định suy nghĩ. Chắc hẳn có một dấu hiệu nào đó, một điều gì đó khác lạ ở em khiến người khác chú ý đến. Em sẽ nói rằng do quần áo, nhưng chúng có vẻ hòa hợp với nhau khá tốt, không có gì đáng chú ý về chúng. Chiếc mặt nạ có thể là vậy, nhưng nó kiểu như vậy là do cặp kính của em - em đã từng thấy những người khác làm điều gì đó tương tự. Một thứ gì đó mà mọi người đều khác ngoại trừ em...

"Viên đá quý. Tôi không thấy viên nào khác ngoại trừ Ngài. Có đủ loại màu, nhưng không bao giờ có màu đỏ, "cuối cùng Kei nói, đôi mắt em nhìn chằm chằm vào ánh mắt vàng lấp lánh đối diện. Noir đang mỉm cười với em— khích lệ. Em tiếp tục. "Họ hay đi thành từng cặp, tôi thấy Ngài Bokuto và Akaashi với viên đá cặp. Tôi cho rằng nó có nghĩa là họ đến từ vương quốc nào đó, nhưng dường như không phải vậy".

"Em nói đúng, phần lớn của buổi khiêu vũ đều tập trung xung quanh những viên đá quý. Hoàng tử đã tạo ra một hệ thống mã, là những người có cùng đá quý sẽ có một số mối quan hệ. Ngài ấy dành riêng màu đỏ cho người mà Ngài sẽ chọn, "Noir nói nhẹ nhàng, và điều đó như một tấn gạch đập vào em. Màu đỏ. Đỏ Đỏ Đỏ. Tay em chạm vào viên đá quý màu đỏ trên mặt nạ mình một cách vô thức. Noir là Hoàng tử. Noir là Hoàng tử Kuroo Tetsurou của Nekoma, không phải một tên quý tộc đơn thuần nào đó đến thăm. "Thực ra thì ta đã để dành cho tối nay. Ta đã muốn em đi cùng với ta từ lâu rồi. "

"Ý của ngầutlà gì, người mà Ngài chọn?" Kei hỏi, không dám hy vọng.

"Ta muốn tìm hiểu em, Tsukishima Kei." Noir— à không, Kuroo lặng lẽ thừa nhận, hai cặp mắt vàng nhìn nhau. Kei sửng sốt, chuyện này đã xảy ra, đây không phải là một giấc mơ.

"Chà, đại khái là ta chưa đề cập đến thân phận của em với cha mẹ ta... Hay gia đình của Yachi..." Kuroo ngượng ngùng tiếp tục, và Kei cảm thấy sự lo lắng len lỏi trong huyết quản - điều đó vẫn có thể trở nên quá tuyệt để trở thành sự thật, gia đình Kuroo vẫn có thể từ chối em. "Nhưng vì tất cả những người đã nhìn thấy em tối nay, nên ít nhất họ phải cho em một cơ hội! Ta chắc rằng họ sẽ yêu quý em. Và em đã được sự chấp thuận của Yachi và Kiyoko! "

"Ngài tại sao lại? Tại sao lại là tôi? " Em nghẹn ngào, giọng nói dày đặc những cảm xúc bị kìm nén rằng chuyện này cuối cùng cũng thành hiện thực. Những lời sau em đã không nói ra— Tôi là một người hầu, một kẻ nghèo khó, tội nghiệp không ai muốn đụng vào dù chỉ một chút.

"Thực tế là em thắc mắc điều này đủ rồi" Kuroo cười nhẹ. "Em không làm điều này vì tiền hoặc địa vị như tất cả những người khác ở đây, nếu không em đã nói đồng ý ngay lập tức. Em... Lúc đầu, em rất bối rối trước những buổi khiêu vũ. Đó là những gì ta muốn em trở thành. Nhưng ngay khi em mở lời, ta có thể nói rằng nó sẽ còn nhiều hơn thế nữa. Em đã khiển trách người có địa vị cao hơn và tiếp tục làm như vậy ngay cả sau đó. Em đã cho ta lời khuyên về một chủ đề khá cấm kỵ mà ta đã phải vật lộn để đấu tranh với các cố vấn thực sự của mình trong nhiều tháng là ta 'phải' kết hôn với một người phụ nữ để tiếp nối huyết thống. Em không bao giờ yêu cầu tiền. Em chưa bao giờ đối xử với ta như ta là người có địa vị cao hơn em. Lần đầu tiên trong đời ta có cảm giác được bình đẳng, và về sau, đối với ta nó còn hơn cả một tình bạn ".

"Noir- Kuroo? Chết tiệt, chỉ là ... vâng. Tôi rất muốn điều đó, "Kei lúng túng trả lời, nhưng cả hai đều biết gã là người thật lòng. "Giờ thì im lặng đi nếu không tôi khóc đấy"

"Chờ đã, vậy là em không giận ta vì ta là một hoàng tử ư?" Kuroo hỏi một cách hoài nghi, và đó là một điểm công bằng - đó là một điều lớn để che giấu, mặc dù họ đã hứa sẽ không nói về thân phận của gã ngay từ đầu. Nhưng, như Kei nghĩ, em nhận ra em đang bực bội về một thứ khác.

"Tôi rất tức giận vì tôi đã không nhận ra rằng Ngài là một hoàng tử" Kei càu nhàu khi lướt qua ký ức của mình. Về căn bản, em chưa bao giờ nhìn thấy hoàng tử trước đây. Kuroo cười lớn, âm thanh trong trẻo vui vẻ.

"Đây là điều mà em chọn để lo lắng sao" Kuroo cười, lắc đầu.

"Tôi muốn nói ra điều này, bởi vì nếu chúng ta đang làm điều này, tôi cần biết chuyện gì sẽ xảy ra." Kei thừa nhận, vì em khá chắc chắn rằng một hoàng tử chưa bao giờ tán tỉnh một người hầu trước đây.

"Nó chỉ là kiểu làm quen thông thường thôi, giống như, em ở trong phòng khách và chúng ta dành thời gian bên nhau? Em cũng phải chọn một người làm 'người hầu riêng' của mình, vì em chưa có, nhưng ta có cảm giác cậu- "

"Yamaguchi."

"Đây rồi," Kuroo cười hiền hậu, một nụ cười nhẹ trên môi. "Và ta thực sự nghi ngờ Yamaguchi sẽ từ chối - lương cao hơn và nhiều thời gian hơn với em. Dù sao thì hai người đang trở nên thân thiết hơn đấy. Nhưng, trở lại với việc tìm hiểu, Nekoma sẽ cho phép chúng ta một năm thực hiện những điều lãng mạn, chẳng hạn như tìm hiểu nhau và xem liệu chúng ta có hợp với nhau hay không. "

"Liên quan đến mối quan hệ hay liên quan đến khả năng lãnh đạo" Kei hỏi thẳng thừng.

"Cả hai, mặc dù ta cảm thấy không có vấn đề gì đối với chúng ta cả." Kuroo trả lời một cách tự tin, và Kei cảm thấy thoải mái gần như ngay lập tức.

"Còn gì nữa không?" Kei hỏi, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.

"Ta... ta muốn em nhớ rằng ta sẽ không ép buộc em ở lại đây," Kuroo nói, kiên quyết nhưng u sầu. "Đây hoàn toàn là sự lựa chọn của em, và nếu em muốn rời đi bất cứ lúc nào, em liền có thể đi. Ta không muốn chuyện này trở thành cái lồng giam giữ em."

"Tôi nghi ngờ điều đó sẽ sớm xảy ra bất cứ lúc nào thôi, nhưng cảm ơn vì tiền boa," Kei chế giễu với ánh mắt, cho rằng ý tưởng này thật lố bịch. "Ngài nghĩ Ngài có thể tự mình điều hành bất cứ thứ gì? Làm ơn, nếu bất cứ điều gì tôi làm điều này vì lợi ích của đất nước. " Em ngây mặt, nhưng ánh mắt lấp lánh và nụ cười nhếch mép lộ ra vẻ trêu chọc của em

"Ta kinh sợ trước hành vi chống lại hoàng tử của em đấy!" Kuroo há hốc miệng, kinh ngạc chế giễu trước lời rõ ràng là báng bổ này.

"Hoàng tử của tôi?" Kei ngây thơ lặp lại, như thể đang kiểm tra nó để xem nó nghe như thế nào. "Tôi khá thích điều đó."

"Chà, ta muốn gọi em là người hầu của ta, nhưng điều đó có vẻ hơi lạ đối với thân phận mới của em ..." Kuroo hùng hồn đáp lại, mí mắt cụp xuống và má ửng đỏ. Bối rối. "Có lẽ ta chỉ có thể gọi em là của ta thôi chăng?"

"Nói khá trơn tru đấy, Ngài đã thực hành trước gương rồi sao?" Kei đáp trả ngay lập tức, bất chấp lời nhận xét đó đã đáp ứng được mục đích của nó khi mắt gã sáng lên.

"Chỉ dành riêng cho em thôi." Kuroo trả lời, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt gã như bị hoen ố vì ngáp.

"Ngài đã ngủ bao lâu đêm qua vậy?" Kei hỏi, mắt em nheo lại, và hoàng tử cười ngượng ngùng.

"Một hay hai tiếng gì đó?" Gã ta miễn cưỡng đáp, rõ ràng không hối lỗi. Em liền bực tức.

"Ngủ một giấc đi," Kei nói, và rõ ràng không có lý do gì để hỏi. Vì thế, gã gục đầu vào lòng em với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt. "Thật luôn?"

"Này, vị trí tốt nhất trong nhà đấy!" Kuroo cười mệt mỏi khi nhắm mắt lại. Sau vài phút, rõ ràng là hoàng tử đã hết lạnh, rõ ràng là thiếu ngủ. Ngay cả khi đeo mặt nạ, Kei vẫn có thể biết gã trông tuyệt như thế nào khi ngủ, nỗi lo lắng tan biến trên khuôn mặt gã. Gần như vô tình, Kei đưa tay lên và bắt đầu luồn những ngón tay của mình qua mớ tóc rối mềm mại đáng ngạc nhiên của Kuroo. Em ậm ừ hài lòng, quyết định ở lại đây một lúc. Được một thời gian tốt cho tới khi em nghe thấy một âm thanh lạ. Chân mày em cau lại bối rối trước khi sự thích thú tỏa ra từ gã. Hoàng tử đang rên rừ rừ khi em lướt ngón tay qua mái tóc, cựa quậy một chút trước khi đôi mắt vàng mơ hồ chớp mở. Kuroo sau đó bật thẳng dậy, gò má gã hiện lên một màu đỏ thẫm, và Kei không thể kìm chế được mình. Em phá lên cười, ngân vang như tiếng chuông, và sự bối rối của hoàng tử có thể đã bị thổi bay bởi vẻ ngạc nhiên hoàn toàn. Đó là âm thanh đẹp nhất mà gã từng nghe.

"Ngài thật nực cười đấy Ngài biết không?" Kei kiềm chế lại tiếng cười, một nụ cười trìu mến trên hiện khuôn mặt em.

"Thực tế là ta biết điều đó mà" Kuroo cười toe toét, gã nháy mắt với em. "À, ta đã hứa với cha mẹ là sẽ giới thiệu em vào lúc nào đó..."

"Tại sao Ngài không nói như vậy sớm hơn?" Kei hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt, nhưng Kuroo đã nhanh chóng trấn an.

"Họ sẽ bận rộn với việc chiêu đãi các vị khách tối nay, ta muốn giới thiệu em sau." Kuroo đáp lại với một cái siết chặt trấn an.

"Lúc sau của Ngài tức là bây giờ?" Kei hỏi, bực tức nhưng thích thú.

"Nếu là bây giờ thì được thôi" Kuroo nói với một nụ cười, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em, người nhìn nó bằng một cái liếc mắt và nhếch mép. Sau đó, họ tay trong tay trở lại phòng khiêu vũ, nụ cười toe toét trên khuôn mặt Kuroo và nụ cười nhỏ nhất, chân thật nhất trên môi Kei.

Bữa tiệc đã dần tàn và còn ít người ở đó, nhưng dù sao thì nó cũng giúp họ dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên, cảm giác thật kỳ lạ khi bước đi mà không đeo mặt nạ— trong khi Kuroo vẫn còn nguyên. Kei lọt vào mắt xanh của Yamaguchi khi chàng trai tàn nhang đang phục vụ một quý tộc khá say, và người bạn của em tươi hẳn lên và giơ ngón tay cái về phía em. Em cũng thoáng nhìn thấy Bokuto và Akaashi, và y có vẻ như phải ngăn giữ không cho anh ta lao tới phía họ và la hét. Tuy thế mà hai người họ trông cũng hạnh phúc. Thế nhưng Kei bắt đầu cảm thấy lo lắng, khi họ bắt đầu đi ​​lên cầu thang vào ban công riêng của hoàng gia, nơi ai tổ chức buổi khiêu vũ sẽ ở lại và quan sát những vị khách đang hòa mình bên dưới. Nhưng, với một cái nắm nhẹ từ Kuroo, Kei tự trấn an bản thân và lặp lại trong đầu 'Đừng là tên ngốc, đừng là tên ngốc, đừng là tên ngốc'.

"Tetsurou!" Một giọng nói vui vẻ cất lên khi họ bước vào ban công. Một bóng dáng nhỏ màu vàng phóng tới từ chiếc bàn nơi những người còn lại đang ngồi, một nụ cười tươi trên khuôn mặt của cô ấy. Đó là Yachi, và Kei sửng sốt trong giây lát - cô ấy thường không cởi mở với những người khác, theo em nhớ là vậy. "Anh đến đúng lúc để ăn tráng miệng— Kei?" Cô đột nhiên há hốc miệng khi nhìn thấy người hầu.

"Rất vui được gặp lại, Công chúa Yachi." Kei nói, cúi đầu kính cẩn. Cô nhìn vào hai chàng trai, hiểu ra mọi thứ ngay khi mắt cô sáng lên.

"Tsukishima," Kiyoko nói một cách ấm áp khi tao nhã đứng dậy khỏi bàn và bước tới chỗ hai người mới đến. "Rất vui được gặp lại cậu, thật sự đã lâu lắm rồi" Ánh mắt lấp lánh giúp cô biết được tình hình, và một nụ cười nhẹ nở trên môi cô.

"Thần đồng ý, Công chúa Kiyoko, nhưng thần mới là người nên phải vui mừng mới đúng" Kei trả lời một cách trôi chảy.

"A, vậy đây có phải là chàng trai nổi tiếng đã đánh cắp trái tim của con trai tôi sao?" Xuất hiện một giọng nói mới, rõ ràng là nữ tính, nhưng thô ráp và trêu chọc hơn. Từ trên bàn, một người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi đứng lên cùng với những người còn lại, chính xác là cha mẹ của Kuroo. Mẹ của gã có đôi mắt vàng giống hệt con trai mình, chúng ánh lên vẻ tinh nghịch và thích thú khi bà sải bước tới chỗ họ. Sự tự tin của bà ấy tỏa ra theo từng bước đi, và mái tóc màu mực của bà được thắt bím ở phía sau. Cha của gã cao ráo, cao hơn hai người nhưng có vẻ dễ chịu hơn người vợ, cởi mở hơn. Nụ cười của Người giống hệt như nụ cười của Kuroo.

"Ta là Kuroo Taisei, và đây là Kuroo Himari, vợ ta."

"Thần tên là Tsukishima Kei, rất vui được gặp cả hai Người." Kei giới thiệu khi cậu cúi chào, lễ phép lịch sự.

"Tsukishima... Ta không tin là mình đã từng nghe cái tên này." Cha Kuroo lịch sự nói, nhưng mẹ gã thì tròn mắt. Bà ấy biết. Có lẽ bà đã nhớ ra họ người hầu cũ của con gái bà.

"Tetsurou," bà nói một cách thận trọng khi nhìn vào giữa hai người. "Con có chắc về chuyện này chứ?"

"Vâng." Kuroo đáp lại ngay lập tức, và người phụ nữ gật đầu dứt khoát trước khi ánh mắt sắc bén của bà ấy đặt lên người em.

"Còn nhà ngươi, Tsukishima? Ngươi có chắc không? Đây sẽ là một con đường khó khăn đấy". Bà ấy nói, và Kei biết điều đó sẽ đúng. Họ có thể sẽ phải đối mặt với sự phân biệt đối xử trong suốt cuộc đời, cả về giới tính và thân phận cũ của họ. Nhưng em đã quyết định rồi. (Nếu em thực sự nghĩ về điều đó, có lẽ em đã quyết định từ rất lâu trước đây, khi một tên quý tộc nào đó muốn gặp lại em ấy.)

"Thần chắc chắn." Em trả lời rõ ràng, giọng vang lên chân thật.

"Rất tốt," bà ấy nói, và nở một nụ cười nhẹ - một lời đề nghị hòa bình. "Chào mừng đến với gia đình!"

"Ta đã bỏ lỡ điều gì sao?" Cha Kuroo nhíu mày hỏi.

"Kei ở đây có địa vị thấp hơn," mẹ Kuroo xua tay. "Nhưng chúng ta không thể nói rằng chúng ta không mong đợi thằng bé làm chuyện gì đó nổi loạn."

"Ít nhất thì thằng nhóc không kết hôn với bất kỳ ai từ vương quốc Nohebi khốn khổ đó, ta chỉ đơn giản là không thể chịu được hệ thống chính phủ của họ." Cha Kuroo đồng ý với một tiếng thở dài mệt mỏi. Kei bối rối khi nhìn họ nói chuyện. Em đã không mong đợi mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp như vậy.

"Lại đây ngồi xuống đi, Tetsurou! Mẹ cần nghe câu chuyện về việc chuyện này đã xảy ra như thế nào, hãy kể cho hai ta nghe đi, Kei! " Himari hỏi khi bà ra hiệu cho họ.

"Thưa Kuroo-san-"

"Hãy gọi ta là Himari, cậu bé"

"Himari-san, Người muốn phiên bản đẹp hay phiên bản thực tế ạ?" Em hỏi bà ấy, đôi mắt ánh lên sự vui đùa khi Kuroo chợt ho tiếng. Himari cười nham hiểm.

"Tất nhiên là phiên bản thực tế rồi" Bà ấy trả lời.

"Ngài ấy cố gắng quyến rũ thần và thần đã xúc phạm Ngài ấy," Kei ngây mặt, và Himari kìm lại tiếng cười khúc khích, trong khi Taisei bật ra một tiếng cười sảng khoái. "Sau đó, thần tiếp tục đưa ra lời khuyên cho Ngài về một chủ đề khá nhạy cảm khi Ngài hỏi ý kiến ​​trung thực của thần, và Ngài ấy đã chấp nhận nó, ý tưởng nhận nuôi thì phải?"

"À, đúng vậy! Cảm ơn vì điều đó, Tsukishima" Kiyoko cười rạng rỡ, lời nói nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Chúng tôi sẽ tìm kiếm một số trại trẻ mồ côi trong tháng này" Yachi nhún trên ghế, có vẻ cũng rất phấn khích.

"Thần rất mừng," Kei nói, rồi tiếp tục. "Rõ ràng một người hầu xúc phạm hoàng tử và cho lời khuyên lại khiến Ngài ấy sảng khoái, vì vậy Ngài ấy muốn gặp lại thần vào vũ hội tiếp theo."

"Chà, đó chắc chắn không phải là điều ta mong đợi, nhưng nó có thể còn tệ hơn." Taisei hài lòng, và tất cả đều cười và nói chuyện hàng giờ đồng hồ - Kei chưa bao giờ cảm thấy điều này... ở nhà ngoại trừ khi em ở với Yamaguchi. Thế nhưng, ngay sau đó, một người hầu đến và thì thầm điều gì đó khó hiểu vào tai Taisei.

"Tetsurou, ta sợ mình sẽ phải cướp các quý cô khỏi tay con suốt phần còn lại của buổi tối hôm nay rồi, một số quý tộc lân cận muốn tán gẫu về những kế hoạch nhất định cho tương lai," Ông nói với nụ cười ấm áp. "Rất vui được gặp ngươi, Kei."

"Thần cũng vậy, thưa Ngài. Rất vui được gặp Người, Himari-san, và gặp lại các Công chúa. " Kei trả lời một cách lịch sự, với rất nhiều cái ôm và những lời hứa hẹn uống trà vào một buổi hẹn khác, họ đã đi mất, và Kei ngả người vào vai Kuroo.

"Mọi việc diễn ra tốt đẹp nhỉ" Kuroo cười toe toét, và Kei rên rỉ. "Này, em ổn chứ?"

"Ừ, chỉ là ... nó xảy ra nhanh quá." Kei miễn cưỡng thừa nhận.

"Ta- Khỉ thật, xin lỗi, ta thậm chí còn không hỏi em thế nào, mọi chuyện diễn ra rất tốt và ta-" Kuroo luyên thuyên, nhưng em mau chóng ngắt lời gã.

"Ngài biết làm thế nào Ngài có thể đền bù cho tôi không?" Người hầu nhếch mép hỏi.

"Làm thế nào vậy?" Kuroo hỏi ngay lập tức, có chút bối rối.

"Giờ thì Ngài có thể cởi bỏ chiếc mặt nạ chết tiệt của mình xuống rồi đấy" Kei ngây mặt. Hoàng tử chớp mắt nhìn, chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt mình trước khi cười.

"Ta thực sự quên rằng ta vẫn mang nó" Kuroo thừa nhận, và những ngón tay nhanh nhẹn gỡ chiếc mặt nạ ra. Kei thề rằng trái tim em đã ngừng đập, bởi vì điều này thật không công bằng. Kuroo cực kỳ quyến rũ, với gò má cao, đôi môi đầy đặn và hàng mi đen dày rủ xuống thấp trên đôi mắt vàng. Mẹ kiếp. Em muốn nguyeftrủa Noir ngu ngốc và Kuroo Tetsurou và sự hấp dẫn đáng ghét của gã, còn cả tính cách hoàn hảo chết tiệt của gã nữa.

"Tôi không thích Ngài," Kei càu nhàu, che đi đôi má ửng hồng khi ngả vào khuôn ngực rộng của Kuroo trong một cái cáu gắt. "Ngài không thể hoàn hảo một cách đơn giản như vậy được. Thật không công bằng"

Kuroo cười vào tóc Kei, gã ôm chặt lấy em. "Chà, xem ai đang nói kìa"

"Tôi đúng là một tên khốn tội nghiệp mà" Kei cười khúc khích.

"Một tên khốn tội nghiệp mà ta thực sự muốn hôn-" Kuroo nói một cách trôi chảy trước khi ấp úng, hơi lo lắng. "Uh, nếu điều đó ổn?" Gã nhanh chóng nói thêm. Chậm rãi, Kei rời khỏi Kuroo để giao tiếp bằng mắt, một bên lông mày nhướng lên. Không nói thêm lời nào, Kei ôm má Kuroo và nghiêng người, áp môi họ vào nhau thành một nụ hôn nhẹ.

"Ngài biết đấy, tôi không tin rằng Ngài trải lòng để xin phép một nụ hôn đâu" Kei cười toe toét, tận hưởng thể trạng hiện tại của gã với mớ hỗn độn đỏ bừng kia. "Đặc biệt là sau khi chúng ta đồng ý kết hôn với nhau một giờ trước." Một nụ cười nhếch mép trên mặt Kuroo, em đột nhiên cảm thấy bối rối và sự lo lắng bao trùm lấy em.

"Ta không nhớ là em đã nói có, Kei à" Kuroo cười ranh mãnh, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc và sự rạng ngời và Kei chợt hoảng sợ khi em nhận ra sai lầm của mình.

"Tôi không biết Ngài đang nói về cái gì cả" Kei cáu kỉnh, nhưng nụ cười lớn dần, và trước khi em biết chuyện gì đang xảy ra, Kuroo là người đã chồm tới. Môi họ chạm nhau nhẹ nhàng, từ từ thay đổi tư thế khi một tay Kuroo trườn lên ôm gáy, tay còn lại đặt trên má em. Đó không phải là một nụ hôn rực lửa hay nồng nàn, không phải nói là tệ - nó rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

"Em có chắc là em không nhớ không?" Kuroo hỏi khi gã miễn cưỡng lùi lại, mỉm cười thật tươi với em.

"Tôi không chắc, có lẽ tôi cần một người nhắc nhở đấy" Kei đáp lại ngay lập tức, và cả hai đã cười và chia sẻ những nụ hôn đến tận đêm khuya. Chúng chậm rãi, nhẹ nhàng và tất nhiên rồi, dành thời gian cho đối phương. Sau cùng, không còn lén lút vào những giờ khuya khi đêm xuống, không còn những danh tính bí mật, và không còn ranh giới giai cấp ngăn cản hai người.

Cuối cùng, họ đã có một thứ xa xỉ mà họ không bao giờ nghĩ là có thể; họ đã có tất cả thời gian trên thế giới để ở được bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro