XXXVI: EXTRAHAZARDOUSNESS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode XXXVI Extra-hazardousness (Sự kỳ quặc)

Editor: Ngân Lê

Beta: Huỳnh Tử, Rosaline


Hồn tinh bị trộm!

Chuyện này như sét đánh ngang trời, tôi ngơ ngác mà nhìn Lodge, đầu óc trống rỗng. Sao có thể...... Trang bị an toàn ở tầng hầm có hồn tinh ngầm là do Delville chế tạo, hơn nữa lâu đài còn có Augustine ở đây, như thế nào sẽ......

"A...... Thật là một cái bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình phía sau......" Tôi phát ra âm thanh không biết là tự giễu hay là cười lạnh, không cần nghĩ ngợi mà quay đầu bảo Lodge, "Anh Termeur, xin lỗi, ta có chút việc, cần thiết phải đi về."

Lodge hướng ngoài cửa sổ nhảy tới, trong nháy mắt bị kết giới của Vidocq chặn đường đi.

"Muốn chạy?" Âm thanh lạnh lùng của hắn vang lên ở bên tai tôi.

Tôi quay đầu, trong ngực một cỗ bực bội và thô bạo không thể nói được như đang đốt cháy tôi, tôi không biết hình dung như thế nào, cũng không biết đến tột cùng là chuyện ra làm sao, cho dù tôi nỗ lực bình tĩnh, nhưng cỗ bực bội kia chỉ càng thêm nghiêm trọng, khiến cho tôi muốn rời khỏi chỗ này.

"Đừng có cản ta!" Tôi cảm giác âm thanh chính mình đang rống lên, kiếm hư không trong tay không tự chủ được mà múa may, kết giới trước mặt nháy mắt biến thành mảnh nhỏ.

Vidocq xem ra cũng không nghĩ đến việc thả tôi đi, công kích trong tay liên tục hướng về phía tôi đánh úp lại. Tâm tình của tôi đã xấu tới cực điểm, lực lượng trong cơ thể bắt đầu sắp không chịu được mà khởi động, nóng lòng muốn thử mà lao ra khỏi người tôi, tia gông xiềng lý tính cuối cùng của tôi cũng bị phá vỡ.

"...... Vidocq điện hạ...... Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi......" Trong mắt tôi hiện lên ánh sáng màu vàng, nắm tay có chút run rẩy, "Lodge, Thụy, tránh ra!"

Lodge sửng sốt một chút, mà Thụy lập tức bay ra ngoài cửa sổ, thúc giục Lodge. Sương mù màu đen vây quanh người tôi, từng vòng từng vòng tụ hội, chồng lên nhau, sương mù đen trở nên dày đặc, hình dạng cũng bắt đầu biến hóa ngay sau đó. Sương mù cùng nhau ngưng tụ lại, giống như có sinh mệnh mà nhảy lên tựa như ngọn lửa giống, nhưng màu sắc lại là đen nhánh.

Termeur cùng Vidocq đều lắp bắp kinh hãi, nhưng thời điểm bọn họ vừa mới dựng kết giới lên, lửa đen lan tỏa tràn ngập, từ trên mặt đất, trên tường, trên không trung, thực mau tràn ngập trong phòng. Vidocq vội không ngừng tu bổ kết giới bị đánh bại khắp nơi, chung quy không còn kịp rồi, mà Termeur nhìn thấy cảnh này cũng lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy, lửa đen không có mắt, hiện tại đã chầm chậm hướng tới hắn.

"Lăng, dừng tay, tỉnh tỉnh!" Hắn lớn tiếng kêu gọi, nhưng mỗi từ ở trong tai tôi lại biến thành âm tiết vô nghĩa, "Mau dừng lại, ngươi chẳng lẽ không lo về lâu đài Golden Bat cùng Blood-red Bat sao!"

Một chuỗi từ vang vọng trong không trung, chỉ có hai từ xác thật mà tiến vào tới não. Tôi tức khắc ngẩn ra, tiếp theo thấy rõ tình huống trong phòng. Ngọn lửa màu đen, nơi nơi đều là màu đen, ngọn lửa giống như muốn đem người cắn nuốt, muốn đem sinh mệnh đoạt đi, thứ gì trốn tránh đều bị nó đi qua —— bao gồm cả tôi.

Chúng nó muốn mạng của tôi, sẽ giết tôi, chỉ cần một ý niệm, liền kết giới như dẫm chết một con con kiến vậy...... Tư tưởng đếm không hết cứ như vậy chen chúc mà trào vào trong đầu tôi, tôi phát run lên, không tự giác lui về phía sau, sợ hãi cực độ, đây không phải lực lượng của tôi, tuyệt đối không phải lực lượng của tôi, hư không của tôi không phải như thế, không phải là đồ vật làm cho tôi sợ hãi như vậy!

"Không......" Tôi co rúm, mở to đôi mắt, lắc lắc đầu, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, thân mình nặng nề như bị rót chì, theo sau đó đầu gối tôi như bị cái gì ở phía sau đá phải, ngay lập tức quỳ xuống.

"Chủ nhân!"

Trên cổ truyền đến một trận đau đớn, hàm răng bén nhọn của Thụy làm cho tôi nhanh chóng khôi phục một ít ý thức một cách thần kỳ. Lodge tùy thời nhảy vào làm tôi sải bước lên lưng, sau đó liền mang theo tôi bay nhanh rời đi.

Tốc độ của Lodge làm cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ, tôi nằm ở trên người nó, gắt gao mà bám lấy cổ nó, thân thể vẫn phát run. Loại sợ hãi này đến tột cùng là cái gì? Tựa như khắc ở trong xương cốt, như là bản năng phản ứng. Chẳng lẽ mồi lửa trước đó của tôi cùng với lửa trắng Howard sau khi tạo ra đều sẽ có phản ứng dị thường như vậy sao?

"Lăng, ngươi bình tĩnh lại." Lodge cảm thấy tôi ôm cổ nó càng chặt, không khỏi lên tiếng.

"Ta biết!...... Chính là thân thể căn bản không nghe lời!" Kia đến tột cùng là cái gì! Là cái gì! Tôi không ngừng ở trong lòng hò hét, tôi nhìn tay của mình, giống như là của người khác vậy, run rẩy không thể ngừng được

"Chủ nhân......"

Thụy bám ở trên cổ áo của tôi dò đầu ra, dùng cánh nhẹ nhàng chụp phủi lên làn da tôi, dùng mềm mại lông tơ cọ xát, ý đồ trấn an tôi.

"...... Cám ơn, Thụy...... Lại cắn ta một ngụm, làm ta thanh tỉnh chút."

Thụy bay đến trên tay của tôi, ở trên đầu ngón tay cắn xuống. Tay đứt ruột xót, đau đớn rốt cuộc dần dần đem tư duy tôi từ sợ hãi phân tán một chút, tôi nỗ lực bắt lấy vài tia lý trí này, ý đồ đem sợ hãi áp xuống đi. Tôi không thể lấy tư thái như vậy trở lại lâu đài Golden Bat. Hồn tinh như thế nào bị trộm đi tôi không biết, nhưng hiện tại lâu đài khẳng định đã hỗn loạn, cho nên tôi càng không thể co rúm run rẩy mà xuất hiện trước mặt tộc nhân, cho dù là cậy mạnh cũng phải lên tinh thần.

Tiến vào lãnh địa Weafer, thực mau lâu đài Golden Bat đã ở trước mắt, tôi cảm thấy hơi thở Augustine có chút nôn nóng mà từ trong lâu đài đi ra. Tôi cắn chặt răng, dùng sức tỉnh táo lại, bước lên mặt đất.

"Phát sinh chuyện gì?" Tôi ngẩng đầu, bày ra tư thế thân vương, cứ như việc này sẽ cứ như vậy tùy thời mà bị hỏng mất.

Meyer phía sau Augustine sắc mặt thật không tốt, mà Augustine từ trước đến nay đối chuyện gì đều định liệu trước cũng có vẻ có chút chật vật.

"Lăng......"

"Mang ta đi." Tôi đánh gãy Augustine nói, dùng bộ dáng thực không kiên nhẫn che dấu nội tâm bị áp lực sắp không kiềm chế được.

Augustine có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp theo liền cùng tôi đi vào tầng hầm ngầm. Tôi đem những người khác đều chắn ngoài cửa, giả bộ muốn trách cứ Augustine trông coi không nghiêm nhưng cố kỵ hắn là bạn lữ của tôi mà muốn tránh hiềm nghi, lại vào lúc trong phòng chỉ còn có hai người tôi cùng Augustine, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn. Tôi rốt cuộc nhịn không được, nhìn thấy Augustine trong một khắc kia, lồng ngực kiên cố ở gần trong gang tấc dễ dàng đánh sâu vào lớp ngụy trang tôi thật vất vả mới xây lên, tôi muốn hắn ôm tôi trấn an, nhưng tôi không thể ở trước mặt tộc nhân yếu đuối như thế. Nhẫn nại đi đến tầng hầm ngầm đã là cực hạn của tôi, tôi bỏ đi che dấu trong lòng, cổ sợ hãi kia một lần nữa nổi lên, từ ngực lan tràn đến tứ chi, ngọn lửa đen phảng phất ở trước mắt tôi nhảy lên, tôi sợ tới mức nhắm lại mắt, nhưng lại không cách nào đem chúng nó từ trong đầu đuổi đi. Chúng nó không ngừng nhảy lên, vui sướng mà nhảy lên, lại làm tôi cảm thấy chúng nó sẽ dễ dàng đem tôi cắn nuốt, sẽ biến thành từng con rắn độc hướng về phía tôi chạy tới.

"...... Au...... gustine......" Môi tôi­­ run run, Augustine thời điểm tôi phát ra âm thanh thứ nhất liền nhanh chóng tạo lên một đạo kết giới chắn âm, tiếp theo kinh ngạc mà nhìn tôi run bần bật, trong ánh mắt mang theo cực độ khẩn trương.

"Làm sao vậy, Lăng? Làm sao vậy?!" Hắn nhẹ nhàng ôm vai tôi, mà tôi thì một mực mà chui sâu vào lồng ngực hắn, chỉ có nơi này tôi mới có thể tìm được an toàn, tựa như khi đó hắn đem tôi đi, cho tôi một mái nhà, tựa như mỗi lần tôi khóc thút thít hắn đều sẽ ôn nhu mà hôn tôi.

"...... Em không biết...... E...Em sợ, sợ quá......" Tôi cơ hồ muốn khóc ra , "...... Kia không phải lực lượng của em......"

Augustine sửng sốt một chút, hiển nhiên không rõ tôi đang nói cái gì. Nhưng gần một cái chớp mắt sau đó, hắn bắt đầu gắt gao mà ôm lấy tôi, vuốt ve tôi từng chút, giống như dỗ hài tử mà ở bên tai tôi nói nhỏ.

"Đúng, không phải em, kia tuyệt đối không phải lực lượng của em, cho nên đừng sợ, không có việc gì......"

Hắn hôn tôi, chậm rãi trượt xuống đến cái trán cùng gương mặt, theo sau nhẹ nhàng đụng chạm đôi môi đang phát run một chút, lại tinh tế mà hôn lên. Không có một chút hương vị sắc tình, chỉ như làm một người cha yên lặng mà trấn an tôi, làm một cái bạn lữ ôn nhu mà trấn an tôi.

"Không có việc gì, đừng sợ, kia không phải lực lượng của em, không phải."

"Không phải, không phải em......" Tôi máy móc tính mà lặp lại lời Augustine nói, giống tự mình ám chỉ dưới đáy lòng thành nơi tôi có thể trốn tránh được.

"Đúng, hơn nữa ta ở bên cạnh em, vĩnh viễn đều ở đây......"

Augustine không ngừng hướng dẫn tôi thoát ly sợ hãi. Không biết qua bao lâu, tôi ngừng run rẩy ở trong vòng tay Augustine. Tôi từ từ hô hấp vững vàng, trong suy nghĩ cũng không dám nhớ đến ký ức vừa rồi nữa. Ngẩng đầu, hoảng loạn trong mắt Augustine còn không hoàn toàn rút đi, hồn tinh mất đi cũng không làm hắn lộ ra biểu tình như vậy. Ở trong lòng hắn tôi so với bảo vật trấn tộc của gia tộc Weafer càng thêm quan trọng, biết được điều này cũng đủ để cho tôi khôi phục lại tinh thần gấp trăm lần.

"Em...... Không có việc gì...... Augustine." Tôi có chút suy yếu mà nhón chân hôn hắn một chút, "Không có việc gì...... Cám ơn anh."

Augustine còn có chút không yên tâm, lại cẩn thận dò hỏi mấy lần, lúc này mới tin lời tôi nói, nhưng mà một bàn tay nắm chặt vẫn không buông tay trái tôi. Tôi xoay người, rốt cuộc đem lực chú ý tập trung tới trên trụ thấp giữa phòng, cảnh tượng làm tôi không khỏi chắt lưỡi. Đầu trên của trụ thấp bị chém ngã xuống đất, mặt trên bốn nắm tay của trụ rơi rụng cả ra, tựa hồ là bị vũ khí sắc bén phá hư, trụ thấp cùng trên nắm tay đều có dấu vết bị ma pháp gây ra, xem xét ra thì là do một ma pháp nào đó tương đương với phóng xạ làm rất dấu vết như vậy. Đến tột cùng là người nào dùng thứ gì đem phương tiện phòng ngự chắc chắn do Delville chế tạo biến thành như vậy!

Tôi sờ sờ mặt trên của trụ thấp, trong lòng bắt đầu tính toán. Người ngoại lai không có quá nhiều khả năng, tuy so với hồn tinh kết giới kém xa, nhưng kết giới của lâu đài Golden Bat tự thân phòng ngự ở đồng loại cũng coi như tương đối xuất sắc, huống chi lâu đài có người đang đứng nghiêm ngặt canh gác bên trong, không có khả năng có ai có thể dưới tình huống không bị phát hiện lẻn vào. Vậy chỉ có thể là người trong lâu đài.

"Ân Vũ Dương?" Người thứ nhất tôi nghĩ đến chính là hắn, trong tộc Weafer hẳn là không có người đối với tôi cảm thấy bất mãn, huống chi bọn họ cũng đều biết trừ bỏ tôi vẫn không có người thứ hai phát động được hồn tinh, cho dù chiếm cho riêng mình cũng vô dụng.

"Không, ta vẫn luôn phái người ở đó nghiêm mật mà giám thị hắn, tuy rằng là có vài hành động khả nghi, nhưng kia chỉ là tiêu chuẩn của huyết tộc nhỏ bé."

"Cũng đúng, hơn nữa Ân Vũ Dương chỉ là một ấu tử, không có khả năng có loại lực lượng này." Tôi nói thầm, "Loại lực phá hoại này, lại nói như thế nào cũng muốn công tước đi...... Dudley bên kia đại bộ phận công tước đều đi theo Termeur tránh ra, nói như vậy......"

"Từ từ, Lăng, chúng ta bỏ qua một sự kiện!" Augustine đột nhiên đánh gãy tôi, tựa hồ phát hiện cái chuyện lớn gì, "Loại lực lượng này quả thật đạt tới cấp công tước, ta vừa rồi cũng luôn cho là như vậy, nhưng này không đại biểu người kia nhất định là công tước!"

Tôi nghe hắn có chút lắm mồm nói, đạt tới trình độ công tước lại không phải công tước, như vậy người kia là che dấu thực lực, huyết tộc từ trước đến nay đem tự tôn đặt ở hàng đầu sẽ có người làm như vậy sao? Tôi nghĩ như vậy, trong đầu lại có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

"Chẳng lẽ là......"

"Lăng, em vừa rồi có cái phản ứng dị thường gì hay không?...... Ta là nói trừ bỏ cái kia...... sợ hãi ra."

Dị thường? Tôi cẩn thận nhớ lại, nghe Augustine nói như vậy, tôi liền nhớ lại trước khi tôi bị sợ hãi quấy rầy, đích xác có loại cảm giác bực bội thình lình xảy ra, này chẳng lẽ là...... Sẽ không, sự tình hẳn là không phải là như vậy!

"Người hầu phản bội chủ nhân sẽ chịu lực lượng hắc ám trừng phạt, đồng thời chủ nhân cũng sẽ cảm thấy cái gì......" Tôi yên lặng mà ngâm nga chuyện quá khứ Roy dạy cho của tôi, trong lòng hy vọng không phải là như thế, nhưng Augustine lại từ phản ứng của tôi khẳng định sự thật. Nếu Theodore Dudley vẫn luôn ở lâu đài của chính mình ngây ngốc an phận, như vậy tôi tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng dị thường này.

"Bị con hồ ly Dudley kia tính kế, nguyên lai tên nhóc Trung Quốc kia chỉ là dùng để hấp dẫn lực chú ý của chúng ta!"

"Ám độ trần thương*......" Tôi không khỏi nghĩ tới thành ngữ này, "Hơn nữa độc nhất ở chỗ bản thân Ân Vũ Dương chỉ sợ cũng không biết vai trò của bản thân, chỉ cho rằng mình là tới thám thính tin tức." Tôi ảo não mà lắc lắc tay, tôi đích xác vẫn luôn đề phòng Theodore Dudley, đặc biệt sau lần trước được Stephen nhắc nhở, nhưng tôi trăm triệu không nghĩ tới hắn sẽ là nhân vật trọng tâm trong sự kiện kinh thiên động địa như thế —— tôi vẫn là xem nhẹ năng lực của hắn.

* Ám độ trần thương: Nguyên bản chiêu này trích từ câu: "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương". Nghĩa là: Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.

"Bình tĩnh lại, Lăng." Augustine tiến lên ôm vòng lấy vai tôi, "Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ cũng có một đoạn thời gian, còn chưa có tinh tức ở chỗ nào của Dudley có kết giới của hồn tinh, chỉ cần không có người có thể sử dụng nó, liền có biện pháp vãn hồi."

"Augustine có biện pháp?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Stephen đã nói với em rồi đi, Theodore Dudley vừa đi đến nước Mỹ chuyện đầu tiên là liền tìm hiểu chuyện của ta, nếu dựa theo hiện tại xem ra, rất có khả năng mục tiêu ngay từ đầu của hắn chính là hồn tinh, hắn cho rằng sẽ chỗ này của ta. Bước cờ này thân vương của hắn chôn quá sâu, bất quá cũng nhờ có hắn, Dudley không tính đến chuyện này."

Hắn cười tà, tôi suy nghĩ một lát liền ra đáp án.

"Trong cơ thể Theodore bị người của Giáo hội thả giá chữ thập, cùng với chuyện trở thành người hầu của ta...?"

"Đúng, còn có một sự kiện khác càng quan trọng —— hắn mê luyến em."

"...... Ý của anh là, hắn có lẽ cũng không phải thật tình nguyện mà đem hồn tinh trộm đi?" Tôi xác nhận.

"Ừm, nếu không với trình độ quen thuộc của hắn với chúng ta, trước đó muốn xuống tay liền có rất nhiều cơ hội."

"Cho nên có lẽ hồn tinh còn ở trong tay hắn?" Tôi tiếp lời, "Nhưng hiện tại lâu đài không có hồn tinh, vạn nhất ta rời đi lại có người đột kích chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Cái này ngươi không cần lo lắng, tuy rằng không phải là biện pháp mười phần nắm chắc, bất quá khả năng thành công vẫn rất lớn." Augustine hôn tôi một chút, "Cho nên ngươi vẫn nhân lúc còn sớm đi tới lâu đài Gentle Skull, Dudley tính kế chúng ta như vậy, đương nhiên chúng ta cũng muốn đòi lại tất cả. Đến nỗi Sade bên kia sao......" Augustine gợi lên khóe miệng, "Tuy rằng chuyện hồn tinh theo chân bọn họ không quan hệ, nhưng bảo bối nhi, trên đời này có cái từ kêu là giá họa đúng hay không?"

Tôi giơ giơ lông mày, cũng nhếch môi lên, cười lên rồi gật đầu.


→Chương sau: Epidose XXXVII: EXASPERATOR→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro