EPISODE XVII EXCOGITATE (BÀY KẾ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode XVII Excogitate (Bày kế)

Editor & Beta: Ngân Nguyễn

Kết quả là đêm đó chúng tôi cũng không trở về phòng ngủ, có lẽ là vì đã khóc nhiều nên tôi có vẻ đặc biệt mệt, không lâu sau đó liền ở trong lồng ngực Augustine ngủ thiếp đi. Augustine lo sẽ đem tôi đánh thức, nên không có di động cũng không dùng thuấn di, vẫn ôm tôi ngồi ở trên ghế của thư phòng. Sáng ngày thứ hai khi tôi tỉnh lại, thì thấy Roy đã ở trong thư phòng, đang cùng Augustine nhỏ giọng mà nghị luận cái gì.

". . . . . . Sớm, Augustine, Roy." Tôi giật giật, nhìn thấy trên người hoàn hảo vẫn còn mặc đồ ngủ liền đưa tay từ dưới đáy thảm ra chậm rãi xoay người, không nghĩ tới ánh mắt hai người kia lập tức tập trung lại trên người tôi đến rồi, cũng không phải bởi vì tôi tỉnh, tựa hồ là có cái nguyên nhân gì đó mà càng thêm nghiêm túc.

"Bảo bối, " Augustine nhìn chằm chằm tôi, thật giống như tôi lại gây sự ở nơi nào, "Em có hay không giấu ta chuyện gì?"

"Hả?" Tôi khẩn trương một hồi, cẩn thận nhớ lại một lần nữa, xác thực là gần đây nhất không làm ra cái gì quá kinh thiên động địa, "Không có a, phát sinh cái gì?"

"Thật không có? Em ngày hôm qua ở bên trong pháo đài của Dudley Thân Vương làm cái gì?" Augustine xem ra rất không tin tưởng bộ dáng của tôi, đem một phong thư trên bàn giao cho tôi, "Đây là lúc vừa nãy Dudley Thân Vương tuyên bố."

Tôi nhìn tính chất tinh xảo của giấy, phía trên kia quả thật là chữ của Termeur, thế nhưng nội dung ở mặt trên tờ giấy quả thật làm tôi giật nảy cả người.

"Dudley gia tộc ủng hộ chúng ta? !" Tôi đem ngăn ngắn một phong thư nhiều lần nhìn mấy lần, đều không có phát hiện bất kỳ ý nghĩa ẩn ý nào, "Chuyện này. . . . . ."

Tôi nhìn Augustine, hắn cũng nhìn tôi, "Vì lẽ đó ta mới muốn hỏi em."

"Thế nhưng, ngày hôm qua lúc em đi hắn vẫn chỉ là nói kết minh so với đối địch thì tốt hơn, nhưng rõ ràng có thể thấy được hi vọng chúng ta đưa ra kết minh để cho hắn có chỗ tốt a." Tôi giải thích, "Lẽ nào sau khi đó lại đã xảy ra cái gì?"

Augustine nâng cằm, "Dudley Thân Vương không phải một nhân vật đơn giản, hắn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, trừ phi hắn nhận định ủng hộ chúng ta sẽ có chỗ tốt gì cho hắn."

"Đúng, xem ra Dudley Điện hạ đã nhận định là chúng ta sẽ đoạt được vị trí Thân Vương." Roy bổ sung, "Hơn nữa hắn tựa hồ là đột nhiên hiểu được cái gì, tỷ như sắp trở thành Thân Vương không phải chủ nhân."

Tôi lấy làm kinh hãi, "Không thể nào, ngày hôm qua Termeur ca ca còn đang hướng về phía tôi hỏi thăm chuyện của Augustine a, tôi cũng không có gây nên chuyện gì khiến hắn hoài nghi mới đúng."

"Như vậy chính là có người để lộ bí mật rồi." Augustine nói rằng.

"Theodore?" Tôi nhíu nhíu mày.

"Có thể không phải. . . . . ." Augustine xoa cằm, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, "Lăng, chúng ta đã quên một người —— là cái nam hài Trung Quốc kia."

"Ân Vũ Dương? !" Tôi hít một hơi, tôi xác thực đã quên mất hắn rồi, hắn xác thực cũng biết không ít chuyện của, thế nhưng hắn không phải ở chỗ Theodore đó sao? Chẳng lẽ nói bị Termeur. . . . . ."Tôi tìm Theo hỏi một chút."

Tôi đứng lên, đang muốn gọi Theodore, lại bị Augustine ngăn trở, "Bảo bối, không cần phải gấp gáp, nói chung bây giờ đối với chúng tôi không có bất kỳ chỗ hỏng nào, hiện tại càng nên quan tâm chính là Howard, nói vậy bọn họ cũng đã biết tuyên bố của Dudley rồi."

Salisbury Công Tước bọn họ xác thực cũng đã biết, tuyên bố Termeur đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một đòn giáng xuống thật nặng nề, trước kia được Sade viện trợ cũng chỉ là kết quả của việc lén lút giao dịch, đã như thế, bây giờ ngay cả Sade cũng không thể không thận trọng đưa ra lựa chọn 1 lần nữa. Đối mặt với tuyên bố từ Dudley Thân Vương, Sade hoặc là cũng đồng dạng công khai cho thấy thái độ chống đỡ cho Salisbury Công Tước, hoặc là lặng yên không lên tiếng mà làm bộ chưa bao giờ biết chuyện gì xảy ra. Salisbury Công Tước tự nhiên hy vọng là vế trước, nhưng qua mấy ngày mấy tháng nay, Sade bên kia một chút tin tức cũng không có, xem ra hắn đã bị ruồng bỏ. Sade vương tử mặc dù là một tên Huyết tộc lỗ mãng, nhưng dù sao phụ thân của hắn là cũng từng cùng ngoại công tôi sống chung 1 thời đại, cả hai người bọn họ đều là người quen cũ, nên chắc cũng có 1 chút nhãn lực, hắn chắc đã nhìn ra được Thân Vương trước đây có quan hệ sau sắc với phe của Augustine nên chắc là Augustine mới là người thắng cuối cùng trong trận chiến tranh giành vương vị này. Không còn chỗ dựa, pháo đài Xương Bức hiện tại nhất định là loạn tung cả lên , vì lẽ đó nên là chúng tôi sẽ cơ hội để động thủ rồi.

"Để em đi pháo đài của hắn vui đùa một chút đi."

Trong thư phòng Augustine, Roy cùng Steven đều ở đây, tôi nghe Roy thuật lại về Salisbury Công Tước cùng Sade, đột nhiên nghe tôi đưa ra một câu nói như vậy, liền dừng lại.

"Bảo bối, em lại muốn làm cái gì?" Augustine có chút cảnh giác rồi lại theo thói quen cưng chiều mà nhìn tôi.

"Tai nghe là hư*, mắt thấy mới là thật a, chúng ta ở đây đoán mò cũng vô dụng." Tôi đáp.

*hư ở đây là hư ảo, không phải thật. Câu nói này giống như câu ở VN "trăm nghe không bằng một thấy"

"Lăng, ngươi sẽ không phải đang suy nghĩ trực tiếp để hắn biến mất trên đời này đi." Steven cười nói, Roy nghe vậy sắc mặt không thay đổi lập tức xoay đầu lại, bày ra một bộ nghiêm khắc của lão sư. "Không được, đừng quá ngây thơ như vậy."

"Tôi biết a, " tôi chép chép miệng, "Nếu có thể cũng dễ dàng như vậy, có điều hắn cũng rất phiền phức không phải sap?"

Roy hơi cau mày, tiếp theo gật gù. Nếu như không có Salisbury Công Tước thật tình quy thuận, như vậy trong tương lai hắn nhất định sẽ trở thành một mối họa lớn cho chúng tôi, cho dù hắn thật sự thần phục với tôi, quan hệ giữa hắn và Sade cũng đã làm cho chúng tôi thấy rất khó rồi. Nếu như tôi không đoán sai, hắn có thể nắm giữ mắt vàng, chính là một vị Công Tước của Sade hoặc thậm chí là Thân Vương tự mình đem sức mạnh phân truyền cho hắn. Tôi ở trong sách từng thấy loại pháp thuật này, sức mạnh này khá mạnh, một khi đem mình sức mạnh của mình mạnh mẽ rót vào trong cơ thể của một Huyết tộc khác, tuy rằng đây đối với người bị phân truyền mới có vấn đề rất nguy hiểm, nếu như hai cỗ lực lượng dung hợp không được, không chỉ không thể tăng cao thực lực, ngược lại sẽ tiêu hao sức mạnh, thậm chí tàn phế hoặc nguy hiểm hơn là tử vong. Salisbury Công Tước xem ra là rất may mắn, nhưng nếu như Sade lấy điều này để áp chế lời nói của hắn thì thật phiền toái.

"Đây là chuyện của sau này, sau này hãy nói." Augustine lên tiếng, "Hiện tại trước tiên em phải leo lên vương vị, chuyện sau này luôn có cách có thể giải quyết." Hắn tự tin nhếch lên khóe miệng, mang theo loại giảo hoạt trời sinh của Huyết tộc.

"Vì lẽ đó nên em mới nói em chỉ là đi nhìn mà, có thể giảng hòa là tốt nhất, không được thì chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết thôi." Tôi vừa nói vừa cầm mặt dây chuyền hình con dơi trước ngực, mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu ở trong lòng 1 cách rõ ràng, từ "giảng hòa" mà tôi nói tới tuyệt đối không phải là từ trong từ điển mà người khác có thể tra được ý nghĩa.

Trong phòng yên tĩnh lại, ánh mắt của ba người đều nhìn về phía Augustine, hắn nhíu đôi lông mày suy tư một lúc, "Được rồi, ngươi nghĩ đi thì đi đi, có điều đừng đùa đến tận hứng lên liền đem mục đích chính quên đi. Roy, ngươi phái người đi chuẩn bị xe ngựa một chút, để Thân vương điện hạ tương lai dùng hai chân như quá khứ cũng quá keo kiệt đi."

Roy đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa không tính là quá xa hoa, hai con ngựa màu trắng to lớn, trong buồng xe có thể có chỗ ngồi cho cả tám người. Tôi liền cùng với Theodore, vì đột xuất đến Dudley tộc cùng tôi có quan hệ, Steven được Augustine ra lệnh theo tôi cùng đi, có điều không phải là vì tăng cường sức chiến đấu, mà là vì giám sát tôi không muốn được làm quá mức. Ba người chiếm một nửa toa xe, nửa kia chúng tôi để quà lễ ra mắt —— ba người xui xẻo bị chúng tôi bắt làm tù binh chính là thủ hạ của Salisbury Công Tước.

Xe ngựa rong ruổi lên đường, ba người tù binh kia nhìn rất bất an cùng giận dữ nhưng lại không thể làm gì chúng tôi, sáu ánh mắt không ngừng ở trên mặt tôi vòng tới vòng lui, mặc dù bên trong lòng đối với mắt vàng có cảm giác sợ hãi, nhưng có điều có hoài nghi cùng không tin nhiều hơn. Tôi nhếch miệng hướng về phía bọn họ nở 1 nụ cười, cùi chỏ tay đặt ở trên bệ cửa sổ, một cái tay giơ lên một ngón tay.

"Thụy, chúng ta chơi tiếp trò lần trước, thế nào?" Tôi lên tiếng nói.

Thụy rất cao hứng mà đáp lại một tiếng, một đám màu đen nổi lên từ phía trên đầu ngón tay tôi, tạo thành một Hư Không cầu, tiếp theo quả cầu chậm rãi bắt đầu biến hình, góc cạnh rõ ràng lên, không bao lâu liền trở thành một hình lập phương. Đây là cái mà hồi trước lúc tôi mới luyện tập đã nghĩa ra, Hư Không cầu cũng có thể dung hợp, vì lẽ đó tôi liền muốn dùng thật nhiều Hư Không cầu nhỏ tạo thành các loại hình dáng, nếu như khống chế được tốt, như vậy tôi Hư Không sẽ không chỉ là cầu mà có thể biến thành hình dạng tùy ý. Chỉ là độ khó này lại cực kỳ nằm ngoài dự đoán của tôi, muốn khống chế hình dáng của hư không cầu không những cần sự chính xác vô cùng cao mà cùng cần lực điều khiển một cách đều đặn, một hình lập phương đã khiến tôi bỏ ra một tuần lễ, mới có thể đem góc cạnh làm cho nó trở nên rõ ràng.

"Lăng, xem ra tâm trạng ngươi ngày hôm nay không sai a." Steven lên tiếng khích lệ, mà đây lại là lần thứ nhất Theodore nhìn thấy cái này khiến cho hắn ngạc nhiên một hồi lâu, tiếp theo lại mượn cơ hội nịnh hót.

Tôi không có hỏi hắn, hình lập phương màu đen trên đầu ngón tay một lần nữa hóa thành một đoàn khói đen, sau đó lại làm một cái hình dáng khác dần dần hiện ra. Đầu, thân thể, cánh. . . . . . Tôi nỗ lực cân bằng sức khống chế ở các vị trí, nhưng cuối cùng cũng chỉ hiện ra một đường viền mơ hồ, Thụy trên vai tôi kêu lên.

"Không giống không giống, thân thể không tròn như thế, cánh phải càng thêm lớn một chút. . . . . ."

"Thụy, ngươi yêu cầu quá cao." Tôi bĩu môi, "Ngược lại đã nhìn ra được hình dạng con dơi, đúng không, Steven?"

Steven mỉm cười rồi gật đầu, mà Theodore cũng không bỏ lỡ cơ hội mà ca ngợi.

"Đương nhiên, cái này cũng được xem là con dơi, Lăng thân ái của tôi, ngươi thực sự là thật lợi hại!"

"Ừ, không sai, hơn nữa vẻ ngoài mặc dù trọng yếu, nhưng bên trong bản chất mới là cái chủ yếu."

Ánh mắt của tôi đột nhiên nhìn đến trên người ba người tù binh kia, vui tươi mà cười, ba người kia sửng sốt một chút, chờ khi ba người rõ ràng ý tứ trong lời nói của tôi, ngón tay của tôi di chuyển, con dơi màu đen kia hướng về phía bên Nelson Hầu tước mà bay đi. Nelson Hầu tước luống cuống tay chân muốn lập kết giới, nhưng con dơi bằng Hư Không cầu đã đến trước mặt hắn. Nhìn dáng vẻ thất kinh của hắn, tôi đột nhiên nở nụ cười, ngón tay giơ lên, Hư Không biến mất.

"Ha ha, màn giải trí kết thúc." Tôi vỗ vỗ tay, "Chúng ta nên đàm luận nghiêm chỉnh 1 chút rồi. Steven, lập kết giới."

Steven triển khai kết giới che âm, tôi quay đầu hướng về phía ba người tù binh nhếch lên khóe miệng với một ý tứ sâu xa, hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt bất an bọn họ, tiếp theo liền vùi đầu vào kỳ thực cùng bọn họ cũng không tương quan đề tài bên trong đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro