EPISODE XVI ESPOUSAL (SỰ CHẤP THUẬN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EPISODE XVI ESPOUSAL (SỰ CHẤP THUẬN)

Editor & Beta: Ngân Nguyễn

Tôi trở lại Huyết Bức pháo đài là vào thời điểm chính là thời gian dùng bữa tối, nhưng Augustine chưa có trở về phòng ăn. Tôi qua loa đem cơm tây mà người hầu ăn xong, ở trong phòng khách mở TV, nhưng lại không biết đang nhìn gì đó. Đêm càng ngày càng sâu , Augustine vẫn chưa có trở về phòng đến. Tôi tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường ôm đầu gối, tâm tình lại hạ xuống. Augustine đang cố ý lảng tránh tôi, hắn biết Thụy nhất định sẽ đem những câu nói kia nói cho tôi biết , vì lẽ đó hắn lựa chọn lảng tránh tôi.


Tôi xoa nắn bàn tay, trong lòng có cảm giác khó chịu, từ khi bắt đầu biết Augustine, tình huống như thế này vẫn là lần thứ nhất. Tôi nghĩ tới lúc tôi bị học sinh trong trường khi dễ ngày ấy, Augustine yêu cầu tôi làm quà sinh nhật, sau đó ôm tôi nói hắn yêu tôi. Tôi không biết hắn nói câu yêu tôi kia bên trong có bao nhiêu là thật, hay là chỉ là tâm huyết dâng trào, nhưng thực tôi cũng không để ý cái này. Từ lúc hắn đem tôi về nhà, tôi liền bắt đầu ỷ lại hắn, ỷ lại từ từ biến thành yêu thích, yêu thích lại biến thành yêu, thế nhưng tôi nhưng chưa bao giờ có hy vọng xa vời rằng hắn cũng giống tôi yêu tôi như tôi yêu hắn. Tôi là tình nhân ở cùng hắn dài lâu trong cuộc sống đông đảo tình nhân, tôi hi vọng hắn sẽ yêu tôi, nhưng cũng chưa bao giờ cưỡng cầu hắn đến yêu tôi, cho tới hôm nay vẫn như vậy. Yêu cầu của tôi kỳ thực rất đơn giản, cho dù tôi leo lên vương vị, tôi phát ra từ nội tâm yêu cầu vẫn cứ chỉ có một thứ này.

Tay dò vào trong áo ngủ, Augustine cho tôi cái nhũ hoàn kia lẳng lặng mà buông xuống trước ngực. Tôi đưa ngón tay tròng lên, nhẹ nhàng lôi kéo , từng trận đau, cũng là từng đợt lo lắng. Nếu như từ vừa bắt đầu hắn cũng chỉ là vì lợi dụng tôi, từ đầu tới cuối chỉ coi tôi là công cụ, như vậy. . . . . . Không, là công cụ cũng không sao, chỉ cần. . . . . .

Tôi lấy tay đút vào tóc bên trong, lòng than phiền, rất loạn, càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng loạn. Động vật đều có lòng tham, giốn như con sóc lấy được quả thông sẽ chôn dấu ở trong bùn đất, mặc dù phần lớn trái cây sẽ không lại bị đào móc ra, chúng nó vẫn từng đời từng đời một mà tái diễn hành động đó. Nhân loại càng như vậy, lấy được sẽ không muốn lại buông tay, mà Huyết tộc tham lam làm sao sẽ ít hơn nhân loại đây? Tại đây thời gian hơn một năm, tôi chiếm được và dựa vào, lấy được đều cho rằng hắnlà người có thể quan tâm tôi vĩnh viễn, nếu như mất đi, tôi thậm chí không biết linh hồn tôn chôn dấu ở chỗ sâu sẽ có bản năng làm nên chuyện như thế nào nữa.

Bên trong góc phòng vang lên "Boong" một tiếng, kim phút lại thẳng tắp nằm ngay con số XII, tôi rốt cục hạ quyết tâm, đưa tay cầm áo khoác phủ thêm, xuống giường đẩy cửa ra đi xuống lầu.

Thư phòng tại lầu một quả nhiên còn sáng đèn, tôi ở ngoài cửa đứng một lúc, rốt cục đưa tay đẩy cửa ra. Augustine cũng không có đang làm việc, hắn ngồi ở trên ghế xoay, nhìn những vì saongoài cửa sổ, trong tay cầm một chén thủy tinh chậm rãi lung lay, chất lỏngđỏ tươi đụng chạm chén thành lưu lại một lớpdịch màng mỏng manh màu đỏ.

"Augustine. . . . . ." Tôi đi vào, nhẹ nhàng đem cửa khép lại.

"Làm sao vậy, bảo bối?" Hắn quay đầu, cho tôi một cái mỉm cười, "Đã trễ thế này còn chưa ngủ?"

Tôi quơ quơ đầu, "Anh không ở, em ngủ không được."

"Thực sự là đem em làm hư rồi." Hắn không thể làm gì đành cười, đem cốc bỏ lên trên bàn, theo thói quen muốn hướng về phía tôi đưa tay, nhưng đột nhiên lúng túng.". . . . . . Lại đây."

Tôi đi tới, vẫn ngồi vào trong lồng ngực của hắn, ôm lấy bộ ngực hắn. Trong phòng cực kỳ tĩnh, chỉ có tiếng tim hắn mạnh mẽ đập ở tai tôi một bên vang trở lại. Tôi nhắm mắt lại, cảm thụ lấy hơi thở của hắn bao bọc lấy tôi, loại yên tĩnh này trong bầu không khí như thế, nhưng cùng lúc tôi cũng biết rõ, phần yên tĩnh này lại chứa đầy bất an, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung giống như vậy, chúng tôi đều đang đợi đối phương mở miệng, nhưng không ai muốn mở miệng.

". . . . . . Thụy đều nói cho em biết?" Đánh vỡ trầm mặc cuối cùng là hắn, dường như hạ quyết tâm thật lớn .

"Ừ."

Tôi chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền không còn đoạn sau. Trong phòng lại vắng lặng trở lạ, đã lâu tôi mới mở miệng lần nữa, có điều nhưng là một cái khác đề tài.

"Buổi chiều em đi tới pháo đài của Termeur ca ca rồi."

"Ừ." Augustine cũng chỉ là như vậy một tiếng.

"Sau đó còn có thể lại đi ."

Augustine lần này nhíu nhíu mày, một lát sau trong cổ họng vẫn chỉ phát ra một tiếng"Ừ" . Tôi lại bắt đầu kinh hoảng , nếu như là bình thường, Augustine tuyệt đối sẽ không như thế ừ một tiếng liền xong chuyện , hắn sẽ đố kị mà nói cho tôi biết không cho phép đi, hoặc là hoài nghi tôi cùng Termeur xảy ra chuyện gì. Bất luận thế nào đều tốt, tôi không muốn hắn chỉ có như vậy một lần lại một lần hời hợt đáp lại, như vậy đáp lại để tôi cảm giác mình đối với hắn không chút nào trọng yếu, thậm chí không có quan hệ, chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua.

"Augustine, anh sẽ không muốn em sao?" Tôi ôm đầu của hắn, tiếng nói bên trong bị bất an nhuộm đẫm phảng phất ra sương mù. Hắn hơi kinh ngạc mà nhìn tôi, nhưng rất nhanh đem tầm mắt dời, nhưng mà động tác này nhưng làm tôi càng thêm khó chịu.

"Anh sẽ có lúc không muốn em sao?" Tôi lập lại một lần, ngữ khí càng thêm kinh hoảng.

"Lăng, ta. . . . . ."

"Roy nói. . . . . . Đều là thật sao?" Tôi cắt đứt lời hắn mới vừa nói ra, hắn đưa ánh mắt một lần nữa nhắm lại ngay trước mặt tôi, hai giây đồng hồ sau do dự gật đầu.

Tôi cảm giác được hốc mắt của chính mình run lên, mũi có chút mỏi cùng ê ẩm, trước mắt xuất hiện hơi nước, Augustine thấy tôi có cái dáng vẻ đấy, đột nhiên hoảng hồn, vội vã lấy vài tờ giấy ăn, "Bảo bối. . . . . ."

". . . . . . Tại sao không nói cho em?" Tôi khó khăn mở miệng, "Augustine, tại sao không nói cho e,?"

Augustine lần thứ hai ngoài ý muốn, tựa hồ lập tức không bắt được suy nghĩ Logic của tôi, "Em. . . . . . Nhưng là. . . . . ."

"Em không thể tin đến như vậy sao?"

"Đây không phải là vấn đề có tin hay không. . . . . ." Hắn thật giống như là đang than thở, "Không ai sẽ đồng ý bị lợi dụng, đặc biệt là Huyết tộc. . . . . ."

"Nhưng là em sẽ không! . . . . . . em là nói em sẽ không tức giận! Nếu như là Augustine , em tuyệt đối sẽ không không muốn. . . . . ." Tôi như thằng bé con mà kêu gào , "Em nói rồi, chỉ cần là tâm nguyện Augustine, em đều sẽ đi làm."
Augustine càng như là không hiểu bộ dáng của tôi , chỉ là cầm giấy ăn giúp tôi lau nước mắt đang dâng trào. Giấy ăn bị ướt vứt tại trên bàn, tôi ôm cổ của hắn, dựa vào vai hắn, nức nở, ". . . . . . Vì lẽ đó đừng giấu em . . . . . Chỉ có cái việc này là em không thể chịu được. Trước đây anh không nói cho em thân thế của em, em cũng không chút nào chú ý, bởi vì em không để ý những kia , nếu như anh không hy vọng em biết, em liền mãi mãi cũng không đi hỏi thăm. Thế nhưng lần này. . . . . . Không giống nhau. . . . . . chẳng hay biết gì cả khiến em có cảm giác mình hình như là đã hết dùng được nữa rồi cũng sẽ bị bỏ qua giống như 1 quân cờ vậy, thật giống lợi dụng xong thì anh sẽ không cần em nữa. . . . . . Chỉ có cái này em. . . . . ." Trong cổ họng tôi đã khó lại càng khó có thể phát ra âm thanh, tôi nằm nhoài trên người hắn, nước mắt chảy xuôi ở trên mặt, thấm ướt y phục của hắn.

Động tác của hắn tựa hồ cứng ngắc lại, hồi lâu, cánh taymạnh mẽ kia rốt cục ôm lấy tôi, ôm thật chặt, vỗ về lên mái tóc xõa dài của tôi.

"Em hóa ra là đang vì cái này mà khổ sở?" Augustine mềm nhẹ hỏi.

"Ừ. . . . . ." Tôi gật đầu, cầu khẩn, "Đừng không muốn em, đừng bỏ qua em. . . . . . Anh có thể đem em xem là phát tiết dùng là bạn tình, hoặc là bất kì thứ gì cũng được, dù là món đồ chơi, thế nhưng đừng không muốn em, em chỉ là muốn một dựa vào, muốn có người đến quan tâm em —— không, cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể được, chỉ có Augustine, vì lẽ đó mặc dù là giả vờ thương yêu cũng tốt, đừng không muốn em . . . . . ."

"Đứa ngốc." Hắn đem tôi từ trên người kéo lên một ít, nhìn tôi, dùng ngón tay lau sạch lấy khóe mắt của tôi, "Ta làm sao sẽ không muốn em? Người nên sợ là ta, trong Huyết tộc có nhiều người như vậy chú ý đến em, rình em, ta mỗi ngày đều trong lòng run sợ, sợ ngươi bị người khác cướp đi, làm sao sẽ không muốn em? Em là người thừa kế Huyết tộc vĩ đại nhất, so với bất kỳ Huyết tộc nào đều càng có không thể sỉ nhục tự tôn, mà ta nhưng lại muốn lợi dụng em để hoàn thành việc báo thù, cái này làm sao ta có thể hướng về em nói? Ta sợ em không cách nào nhịn được sỉ nhục như vậy mà rời khỏi ta, như vậy ta liền không cách nào đạt thành tâm nguyện của ta, hơn nữa còn sẽ mất đi em . . . . . ."

"Sẽ không , em thật sự sẽ không tức giận ." Tôi đem đầu đung đưa như đánh trống chầu, "Em mới không quen biết cái gì Dysseus, trong thân thể ta đến cùng có dòng máu của ai em cũng không quan tâm, em chỉ nhận thức Augustine, em chỉ muốn Augustine, vì lẽ đó nếu như em đối với Augustine hữu dụng, em chỉ sẽ cảm thấy cao hứng. . . . . ."

". . . . . . Thằng nhóc ngốc, em đối với ta đương nhiên hữu dụng, hơn nữa cả đời cũng sẽ hữu dụng, vì lẽ đó ta còn muốn lợi dụng em cả đời, làm sao sẽ không cần em chứ? Chỉ sợ em đến thời điểm mất hứng với ta, liền đi tìm người khác."

Hắn nặn nặn chóp mũi của tôi, rốt cục nở nụ cười, không do dự, không có cấm kỵ, phát hiện tất cả những thứ này cũng chỉ là lo lắng không cần thiết, tôi ở trước mặt hắn, bất luận đến tột cùng kế thừa huyết thống thế nào, nắm giữ sức mạnh thế nào, cũng còn là cái ấu tử kia ở trong vòng tay hắn mà dựa vào.
"Sẽ không , em sẽ không ! Em cả đời đều cho Augustine lợi dụng, vĩnh viễn vĩnh viễn." Tôi cơ hồ như hài tử, bỏ rơi chân, nghe được 1 giấc mơ ấu trĩ.
"Được rồi được rồi, đều sắp lên làm Thân Vương rồi, vẫn còn ở nơi này khóc nhè." Hắn mỉm cười rồi hôn tôi một cái, "Lại khóc nữa ta thật sự sẽ không cần em nữa, em đứng trên vị trí Weafer Thân Vương đầy quyền lực nếu dáng dấp này nhưng mà bị thấy được sẽ khiến cho tộc nhân cười nhạo ."
Tôi hôn trả hắn, trong lòng bỗng nhiên thích thú, bất an tới cũng nhanh đi cũng nhanh, tôi thật muốn làm 1 cái tiểu hài tử như thế. Tôi dùng tay lau lau nước mắt, "Là anh đem em làm khóc ."

"Hảo hảo, sau này sẽ không." Hắn bất đắc dĩ an ủi tôi

"Em muốn anh thề."

"Được, t xin thề sau đó không nữa sẽ đem em làm khóc, có điều ở trên giường thời điểm nên coi là chuyện khác đi." Hắn giảo hoạt mà nói rằng.
Tôi bị lời nói yêu thích của hắn mà thoáng một đỏ, "Không, không phải cái này, Augustine, anh nên rõ ràng em muốn lời thề là cái gì."

Augustine sửng sốt một chút, trên mặt trêu tức biểu hiện cũng thu lại. Hắn đặt tôi xuống, đứng lên, nghiêm túc nhìn tôi, đem bàn tay phải kề sát ở trên ngực. Tôi cũng nghiêm túc, bởi vì đây là động tác thực hiện lời thề của Huyết tộc.

"Tôi Augustine. Kent. Weafer hướng về Satan xin thề, đời này bên trong vĩnh viễn sẽ không vứt bỏbầu bạn duy nhất Lăng. Weafer, chi chủ Hắc Ám Satan vĩ đại xin chứng kiến lòng thành của ta."

Tôi kinh ngạc khi nghe ngôn từ của hắn, Lăng Weafer, bầu bạn duy nhất, lời thề như vậy, tôi cũng không có yêu cầu gì hơn. . . . . .

"Còn không hài lòng không, bảo bối nhi của ta?" Hắn thả tay xuống, cười nói.

Tôi có chút không biết làm sao, trong lúc nhất thời cảm giác đến lời thề Augustine như vậy, trong cuộc đời đã không còn sở cầu. Nước mắt tựa hồ lại đang trong hốc mắt đảo quanh, tôi quật cường nhắm mắt lại, làm bộ nổi giận nói, "Hừ, em lại không đáp ứng làm bầu bạn của anh, lần sau anh lại chọc em khổ sở, em liền đi tìm Termeur ca ca!"

"Nha? Trong đầu lại vẫn nghĩ người khác?" Hắn đi tới, cười khẩy , "Lời nói như vậy ta cũng chỉ phải làm giống nhân loại vậy trước tiên đem em cường đến rồi cưới."

Lòng tôi thình thịch nhảy, ngoài miệng vẫn như cũ nói một đằng làm một nẻo, "Ta nhưng là Weafer Thân Vương tương lai, tại sao phải gả cho em?"

"Lẽ nào em muốn kết hôn với ta?" Augustine cũng tiếp tục cùng tôi chơi trò chơi đoán chữ, "Vậy em trước tiên cần phải ở trên giường áp đảo ta đã rồi lại nói." Nói xong, ma trảo của hắn đã duỗi tới, một tay đem tôi đặt tại trên ghế, một tay dò vào tôi bên trong áo, khí thế hùng hổ nhưng ôn nhu vạn phần hôn hạ xuống.

"Em có biết hay không ta bị ngươi hấp dẫn rất nhiều, đôi mắt này, nụ cười mị người này, còn có thân thể này, mỗi một bộ phận, bề ngoài , ở bên trong. Ta thật sự có chút hối hận không nên dạy em Mị Thuật, làm hại ta đây, là 1 cái Lão sư cũng đều bị em câu dẫn hồn.Vì lẽ đó hiện tại em cũng đừng vọng tưởng ta sẽ thu hồi lời thề, thời điểm tự cấp em mang theo cái hoàn này còn có khả năng, nhưng là bây giờ ngươi cũng đừng nằm mơ. Nếu hồn ta đều bị em câu dẫn , em phải trả giá thật lớn, hả?"

Tôi đã bị hắn thoát sạch sẽ, chỉ có áo ngủ, áo ngủ còn lại nửa đoạn chụp vào trên cánh tay nhỏ , như sợi dây thừng, chão như thế nhưng lại đemhai taytôi cột ở phía sau. Hắn nhìn chằm chằm thân thể tôi 1 cách bá đạo, ngón tay hắn mơn trớn trên làn da trắng ngọn của tôi, mỗi chỗ bị chạm đến đều mang lại cho tôi từng đợt dục vọng.

"Thân thể này mỹ lệ c ỡ nào, linh hồn này mĩ lệ cỡ nào, ta muốn em vĩnh viễn thuộc về ta, vĩnh viễn yêu ta!"

"Ừ, " tôi nghĩ tôi con mắt khóc đỏ, mặt cũng đỏ, ánh mắt mê ly, tôi dùng hết lý trí còn tồn tại đưa tay từ trong áo ngủ tránh thoát, đứng lên vây quanh hắn, ". . . . . . Em là của, Augustine, em ở trước mặt anh mãi mãi cũng là trần trụi , sẽ không diễn kịch, sẽ không mang mặt nạ, em xin thề, vĩnh viễn không biết." Tôi dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn , ". . . . . . Em yêu anh. . . . . ."

Vòng tay của hắn đặt lên eo tôi, nụ hôn của hắn lần thứ hai rơi lên môi tôi, "Ta cũng là, của Lăng. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro