Episode XIV Evanescence (Mờ đi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode XIV Evanescence (Mờ đi)

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Nhắc nhở của Augustine khiến cho tôi mới nhớ tới tối hôm qua tôi là từ cửa sổ gian phòng, tiếp theo cùng Augustine tùy tiện tìm nhà trọ nhỏ đặt một gian phòng, hiện tại đã sắp tới thời gian bình thường tôi rời giường, nếu không quay về, chờ lúc Judy đến gõ cửa phòng tôi thì phiền toái.

Augustine ôm tôi vọt vào phòng tắm, tiếp theo đem tôi phóng ở trên ghế sa lon, tự mình lưu loát mà đem quần áo vào, một bên mặc còn một dùng ánh mắt mang theo sắc thái đánh giá thân lõa thể của tôi. Cũng không phải lần đầu tiên thấy, trong lòng tôi nói thầm, thẳng thắn nâng một chân ở trên ghế sa lon, đem bộ vị hắn muốn nhìn hoàn toàn lộ ra, sau đó khuỷu tay đặt ở trên đầu gối, nâng má bắt đầu cười quyến rũ.

"Bảo bối, em có đúng hay không cảm thấy thắt lưng còn chưa đủ chua xót?" Augustine vừa cài nút áo, vừa tà cười.

"Không phải là Augustine muốn xem sao." Tôi cong miệng.

"Nga? Em dám nói không phải là em dục cầu bất mãn?" Hắn đi lên trước, ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh hạ thân của tôi, "Bằng không thế nào ta cái gì không có làm nó cũng đã có phản ứng chứ?"

Tôi có chút xì hơi mà nhìn thân thể vô cùng mẫn cảm vô cùng thành thực, chuyển mắt nghĩ trả lời, rất nhanh ánh mắt bị nửa người dưới của Augustine hấp dẫn đến, không khỏi đắc ý, "Còn nói em, bản thân Augustine cũng giống vậy?"

Tôi vươn tay ý đồ chọc bộ phận hở ra quần của hắn, kết quả bị hắn bắt lại, bất quá tôi cũng nhân cơ hội kéo hắn qua trộm hôn một cái.

"Được rồi, bảo bối, đừng làm rộn." Augustine lấy phương thức đảo khách thành chủ kết thúc nụ hôn này, rốt cục nghiêm túc, "Không đi nữa liền thực sự phiền toái."

Tiền trọ là tối hôm qua liền trả hết, cho nên sau khi mặc tử tế hắn giúp đỡ tôi đem quần áo toàn thân sau khi mặc tử tế, liền ôm tôi trực tiếp liền từ trước cửa sổ ẩn thân rời khỏi. Ở dưới sự chỉ dẫn của tôi, rất nhanh chúng tôi tới Golden Rose, còn chưa tiếp cận trước cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ tự mình mở ra, tiếp theo Thụy bay ra, Stephen cũng triệt đi kết giới ẩn thân, không ngừng bất đắc dĩ nhìn chúng tôi.

"Hai người các ngươi... Tôi hiểu rõ các ngươi rất kích động, nhưng là nên chú ý đúng mực đi."

"Cho nên chúng tôi không phải là trở về rồi sao?" Tôi thè lưỡi, hướng về phía Thụy nói chào buổi sáng, ai biết lại bị Thụy thở phì phò cắn lên ngón tay rảnh.

"Chủ nhân hư! Có Augustine đại nhân liền không cần Thụy nữa!"

Tôi sửng sốt, lập tức chỉ có thể cười khổ, "Lúc này tốt rồi, ngay cả Thụy đều học được ghen tị."

"Cho nên đã nói em đừng nơi nơi câu dẫn người!" Augustine tựa hồ rất cây ngay không chết dạy dỗ tôi một câu, thế nhưng tôi thế nào liền không tìm được tôi câu dẫn người cùng Thụy ghen có quan hệ gì?

"Được rồi, Lăng, ngươi nên 'Rời giường', sau đó tôi mang theo Augustine đến Golden Rose tìm ngươi." Stephen thay chúng tôi đem đề tài nói chuyện kéo quay về trên quỹ đạo, tiếp theo liền cùng Augustine cùng nhau biến mất.

Tôi đi xuống lầu, thời điểm thấy Augustine làm bộ hết sức kích động, thoáng cái nhào tới trong ngực hắn. Augustine đối với vợ chồng Anters nói cám ơn, cũng nói hắn đã làm xong thủ tục nhận nuôi chính thức, muốn đem tôi đón đi. Judy cùng vợ chồng Anters đều vô cùng vui vẻ cho tôi, nhưng đồng thời cũng có chút luyến tiếc tôi rời khỏi.

Sau khi cùng nhau ăn bữa sáng, tôi lưu lại số điện thoại di động, cùng bọn chúng nói lời từ biệt. Nhìn dáng vẻ Judy thành tâm mà cầu khẩn tôi bình an, tâm lý của tôi bỗng nhiên có một loại tình cảm khác thường. Quá khứ làm nhân loại trong mười sáu, ngoại trừ mẹ chưa từng có người nào cho tôi qua loại cảm giác ấm áp này. Có lẽ là nghèo khó của tôi cùng nhân chủng khiến cho tôi cảm thấy chung quanh thế giới người da trắng không hợp nhau, cũng có lẽ là huyết thống huyết tộc ẩn bên trong có thể khiến cho tôi không để cho người khác tiến nhập cuộc sống của tôi, cho nên cho dù từng có mấy người muốn kéo tôi một cái, tôi cũng cho rằng bọn hắn đang tội nghiệp tôi, khi bọn hắn ý đồ để cho mình nhìn qua có nhiều ái tâm. Mẹ đã từng khuyên bảo tôi thế giới này cũng không phải như tôi tưởng tượng vậy, nhưng tôi thủy chung tin tưởng mỗi người đều là ích kỷ, đối với quan tâm của hắn chỉ là xuất phát từ chỗ tốt đối với bản thân. Loại ý nghĩ này để cho tôi rất dễ dàng sáp nhập vào huyết tộc trên thế giới, giáo hội nước Mỹ, mấy nghiên cứu viên Miriam Kerr, Ân Vũ Dương, những người này càng làm cho tôi thấy rõ ý đồ ích kỷ ẩn núp của nhân loại, tôi vẫn cho rằng tôi đối với nhân loại chán ghét càng sâu liền càng sẽ đoạt được yêu thích của chủ nhân. Nhưng châm chọc là, lúc phong ấn hồn tinh giải trừ, trở thành người đại diện trên mặt đất cho chủ nhân Satan chấn động ngoài ý muốn khiến cho tôi ở dưới tình huống tôi mất đi ký ức lại bắt đầu đối với nhân loại có một chút hảo cảm. Chí ít đối với một nhà Judy, nhiệt tình cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố tôi đây một người không biết từ đâu tới đây một tháng, cơ hồ đem tôi trở thành một thành viên của nhà bọn họ. Đứng ở lập trường huyết tộc của tôi, tôi thì không cách nào hiểu rõ bọn họ vì sao lại tựa hồ như, nhưng tôi lại tựa hồ như biết, bọn họ cũng không phải là vì thu hoạch chỗ tốt gì, ngay cả Augustine cho tiền cảm ơn cũng không chịu thu, chỉ đem khoản mua quần áo cùng điện thoại di động tôi hướng về phía bọn họ mượn mà nhận lại.

"Một người của Lăng đã đưa tới phí dụng rất nhiều, chúng tôi đã cảm thấy nhiều lắm, làm sao có thể lại thu chứ?"

Lúc ngài Anters nói như vậy, tôi nhìn chân thành trong mắt hắn, thực sự không biết nên như thế nào đi tiếp thu. Tôi lần đầu tiên phát hiện mình dao động, đối với giáo lí bóng tối sinh ra hoài nghi, biết rõ đây là không thể tha thứ, nhưng nếu như người thờ phụng thượng đế đều rơi vào hắc ám, trở nên vì tư lợi, như vậy thì không có Judy bọn họ như vậy đem vùng đồng nội ngoại ô cứu trở về, chiếu cố tôi, giúp tôi. Quang minh là tử địch của chúng tôi, thế nhưng nếu có một ngày huyết tộc quay về nhân giới, cũng bắt đầu săn giết người thờ phụng thượng đế, như vậy Judy bọn họ...

"Các ngươi nếu như nhất định không chịu nhận, như vậy chí ít xin nhận lấy cái này. Lăng đối với nhà của chúng tôi mà nói quá quan trọng, cho nên các ngươi cứu Lăng, chúng tôi hẳn là trả thù lao tương ứng, nếu không sẽ bị người khác chế nhạo là vong ân phụ nghĩa." Augustine nói, tiếp theo nhìn về phía tôi, "Lăng."

"Ai?" Tôi còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm thấy tay trên bị nhét vào vật gì, cúi đầu vừa nhìn mới hiểu được đó là mặt dây chuyền hình con dơi đeo bị thất lạc ở lâu đài Vatican Pyle. Ngày ấy tôi vốn đem thắt ở trên nơ, lại bị mảnh nhỏ hồn hồn bắn tung toé chặt đứt sợi dây. Tôi lập tức hiểu ý tứ của Augustine, đi tới trước mặt Judy, "Judy, cái này là của tôi, làm đáp lễ thánh giá."

Judy tiếp nhận mặt dây chuyền, vui vẻ đến mắt sáng rực lên, "Nha, thật xinh đẹp, cùng Thụy giống nhau!"

"Ừ, cậu thích là tốt rồi."

"Tôi sẽ cất giữ thật tốt, thấy cái này là có thể nhớ tới Thụy còn có Lăng, cám ơn cậu! Tôi sẽ hướng về phía thượng đế cầu nguyện cho cậu cùng nhà các cậu đều hạnh phúc bình an."

"Tôi đây cũng tặng cậu một câu thần chú bí mật." Tôi cười, kéo bên tai nàng qua lặng lẽ nói, "Nếu như tương lai gặp phải uy đến đến từ bóng tối, liền nói lên tên Lăng Weafer."

"Lăng Wea..."

Tôi dừng lại lời nói của nàng, giải đáp biểu tình kinh ngạc cô, "Không thể nói ra nga, nói ra sẽ không linh. Judy cùng tất cả mọi người của Golden Rose là người tốt, cho nên nhất định sẽ bình an hạnh phúc."

Rất nhiều người trong Golden Rose hướng về phía tôi nói tạm biệt, thời điểm đi ra khỏi cửa tôi mơ hồ cảm nhận được một trận lưu luyến không rời. Đi xa, Augustine đột nhiên sờ sờ đầu của tôi, "Đang suy nghĩ gì? Bộ dáng này cũng không hợp với bảo bối của ta mà."

"Ừm..." Tôi gật đầu, "Em đang nghĩ làm như vậy có phải thật vậy hay không tốt."

"Yên tâm, chúng ta từ trước đến nay theo đuổi công bình, cho nên bọn họ cứu em, em làm như vậy cũng cũng không có gì không ổn."

"Nhưng là tín ngưỡng của bọn hắn dù sao cũng là quang minh, là địch nhân của chúng ta."

"Nhưng là bọn hắn cũng không có thánh lực, nếu nói tín ngưỡng bất quá là loại ký thác tinh thần mà thôi, chỉ cần mình có thể tiếp thu, lúc nào đều có thể thay đổi. Huống hồ em làm như vậy, nói không chừng khi bọn hắn phát hiện thân phận của em, sẽ đối với hắc ám sản sinh một chút hảo cảm, nghĩ như vậy không phải tốt sao?"

Tôi gật đầu, có thể đích thật là như vậy. Judy cũng đã nói, hướng về phía thượng đế cầu khẩn bất quá là một loại nghi thức, mọi người bài xích chính là hắc ám bất quá cho rằng hắc ám chính là tà ác. Đích xác, so với quang minh, hắc ám không dễ dàng được tiếp thu, chúng tôi ích kỷ, phóng đãng, thị huyết, nhưng suy nghĩ kỹ một chút những thứ này đều là thiên tính động vật, chúng tôi chỉ bất quá tuân theo dục vọng nguyên thủy, y theo quy luật nguyên thủy, tôn trọng sức mạnh cùng bề ngoài. Chúng tôi cùng thiện lương không liên quan, bởi vì thiện lương ở thế giới của chúng tôi vô ích, tựa như vĩnh viễn không có sư tử hiền lành, nhưng đây cũng không có nghĩa là chúng tôi chính là hóa thân tà ác. Không tiếp thụ hắc ám biết đâu chỉ là một loại tâm lý của mọi người, tựa như tôi không tiếp thụ quang minh, cho rằng vậy cũng là dối trá, dù sao không có hắc ám tại sao có thể có quang minh.

Chúng tôi chuyển vào một cái lối nhỏ, tựa như rất nhiều đường nhỏ của Châu Âu, sự yên lặng không có người đi đường, chỉ có gió thổi qua tạo nên âm hưởng của lá cây. Tôi có chút không yên lòng nhìn lá cây lắc lư theo gió, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Augustine xem qua kinh thánh sao?"

"Ừm?" Augustine đối với nghi vấn của tôi có chút nghi hoặc, "Coi như tác phẩm văn học xem."

"Rắn dẫn dụ Eva ăn trộm quả trên cây tri thức, nhưng vì sao rắn là hóa thân của Satan? Hiểu được tri thức chẳng lẽ là chuyện xấu sao? Thượng đế thì tại sao không hy vọng bọn họ hiểu được thị phi? Dù sao ngay cả động vật cũng sẽ dần dần nắm giữ tri thức." Tôi dừng một chút, quay đầu, "Đến tột cùng cái gì là thượng đế?"

Augustine ngẩn người, tiếp theo thuận lợi đem tôi ôm, "Nếu Satan bệ hạ tồn tại, vậy thượng đế cũng nên tồn tại đi. Bất quá bảo bối, em không cần thiết suy nghĩ cái này, chúng tôi thân là huyết tộc, chỉ cần dựa theo phương thức sinh hoạt của chúng ta, giáo đình muốn tiêu diệt chúng ta, chúng ta nhất định phải cùng bọn chúng tác chiến, đổi lại bất kỳ chủng tộc nào đều phải làm như vậy. Về phần nghi vấn của em, có thể em có thể đi hỏi... Phụ thân một chút."

"Ừm..."

Có lẽ đi, thế nhưng mặc dù là người thân, nhưng đối mặt ông cố ngoại tôi lại một mạch sẽ cảm thấy có điểm không được tự nhiên, dù sao tôi vẫn cho là hắn đã qua đời, Augustine đại khái cũng giống vậy đi, cho nên ở thời điểm đề cập hắn có vẻ có chút do dự.

"... Sau này hãy nói đi, " tôi hai tay vòng trên cổ của Augustine, "Hiện tại chúng ta đi chỗ nào?"

"Bảo bối em nói đi, đi chỗ nào cũng được, " Augustine hôn tôi một cái, lại tà cười bồi thêm một câu, "Chỉ cần có giường."

"Giường nơi nào đều có, Augustine yên tâm, sẽ đem một tháng của anh bù lại." Tôi làm một biểu tình có xá gì chứ nào, tiếp theo lại thoáng nghiêm túc một ít, "Chúng ta quay về nước Mỹ một lần đi, có lẽ sẽ có phát hiện gì, liên quan tới ra đời của em, em còn là có chút không rõ."

Chủ nhân Satan nói trước khi sinh ra liền là người hầu của hắn, đây đến tột cùng là có ý gì? Có một số việc hỏi người khác là hỏi không ra câu trả lời, cho nên chỉ có thể dựa vào mình đi đào móc.

←Chương trước: Episode XIII: ENCOUNTER←

→Chương sau: Epidose XV: ESTIMABLE→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro