Episode XII Errand (Chạy việc vặt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode XII Errand (Chạy việc vặt)

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

"Lăng, cậu quả nhiên ở chỗ này." Mỉm cười của Stephen trước sau như một, thân thiết sờ sờ đầu của tôi.

"... Lăng, các cậu quen nhau?" Judy có chút nghi ngờ hỏi.

Tôi chỉ phải gật đầu, ngay cả tôi chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không phải nói giáo đình xem rất sao? Hắn là thế nào đi ra ngoài? Còn ở nơi này làm một cha xứ?!

Quan trọng hơn là, nếu có thể tới, tại sao là hắn mà không phải Augustine?

"Không phải là Augustine để cho cậu thất vọng rồi sao?" Stephen nhìn một cái liền xem thấu ý nghĩ của tôi, hướng về phía tôi nháy mắt, tiến đến bên tai tôi dùng giọng nói thuần thục mà nhanh chóng nói, "Tôi là tới làm công tác chuẩn bị trước."

Chuẩn bị trước... Tôi lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt, nói như vậy Augustine cũng sắp tới? "Thực sự là gần chu sa thì đỏ*, cậu và hắn cũng không biết là của người nào tùy hứng làm hư người nào." Trong mỉm cười của Stephen hàm chứa oán giận, tiếp theo đem đường nhìn chuyển dời đến trên người Judy, "Con chính là tiểu thư Judy Anters sao? Tôi nghe Lăng nhắc qua con, cám ơn con cùng cha mẹ con chiếu cố Lăng."

*nguyên văn là cận chu giả xích, nguyên câu có thêm đoạn sau là cận mặc giả hắc: nghĩa là "gần chu sa thì đỏ gần mực thì đèn" giống y chang với câu "gần đèn thì sáng gần mực thì đen" của mình vậy đó.

"Không cần khách khí, chúng tôi cũng không có làm cái gì." Judy vội vã khoát khoát tay, "Ngài chính là thân thích của Lăng sao? Lăng, cậu lúc nào có thân thích làm cha xứ thế nào cũng không nói với tớ?"

... Tôi đây làm sao sẽ biết hắn dĩ nhiên "Đổi nghề" làm cha xứ...

"Không, tôi là bạn bè của người giám hộ Lăng bây giờ, bởi vì hắn bây giờ còn có chút chuyện, phải vài ngày mới có thể đến, cho nên ủy thác tôi trước tiên trông nom Lăng một chút, ở đây còn có thư ủy thác. Tiểu thư Anters không ngại tôi và Lăng một mình nói một hồi đi."

"Đương nhiên không ngại."

Stephen ỷ vào tư cách cha xứ, mang theo tôi rời khỏi nhóm nghị luận quỷ hút máu, đến phòng nhỏ bên trong giáo đường. Sau khi đóng cửa lại, sau đó bày kết giới, diện mạo bé ngoan của tôi cũng triệt để xé đi.

"Stephen, từ đầu tới đuôi giải thích cặn kẽ rõ ràng!"

"Đừng nóng vội, Lăng." Stephen một bộ dáng vẻ chủ nhân của giáo đường, rót chén nước cho tôi, "Bất quá cậu thoạt nhìn tình huống không sai, còn có lòng thanh thản trêu cợt Lodge, vậy để cho chúng tôi buông xuống không ít tâm."

"Ta mất trí nhớ cũng là sự thật, ta chỉ bất quá đem thì quá khứ đổi thành hiện tại mà thôi."

"Hiện tại không sao là tốt rồi, bằng không Augustine trở nên nóng nảy đến chúng tôi cũng phải theo gặp hoạ." Stephen nhún vai, thoạt nhìn Augustine lúc này thực sự bị mất tích của tôi dọa sợ đến không nhẹ, "Hắn cũng mau đem toàn bộ Huyết Giới lật hết cả lên."

"Chính là ta cũng không phải muốn mất tích." Tôi nhún nhún vai, nói chung trong chuyện này tôi không có cảm thấy tôi có bất cứ trách nhiệm nào

"Đương nhiên, cho nên cũng tạo ra cho chúng ta một cơ hội tuyệt hảo." Stephen lộ ra cái loại cười xấu xa này, tôi nghi ngờ nháy mắt mấy cái, mà hắn lại dùng nháy mắt ra hiệu cho chiếc nhẫn trên tay phải tôi, "Augustine nói ngày đó ở lâu đài Vatican Pyle, điện hạ Dudley có ý đồ đoạt chiếc nhẫn này đúng không?"

Tôi nhất thời hiểu điều Stephen muốn nói, "Các ngươi đem mất tích của tôi đỗ lỗi đến trên người Termeur?"

"Không, chúng tôi cũng không nói như vậy, bất quá khi lúc toàn bộ thân vương đều có mặt lúc đó, hơn nữa hiện tại các tộc đều biết chỉ có ngươi mới có thể bảo hộ toàn bộ Huyết Giới, cho nên cho dù chúng tôi cái gì cũng không nói, lời đồn đãi cũng đủ để làm cho uy vọng của điện hạ Dudley giảm xuống."

Tôi gật đầu, tình cảnh khi đó tôi cũng có chút trở tay không kịp, ở thời điểm tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hồn tinh vỡ vụn, hắn lại phản ứng kịp hồn tinh không phải là phá hủy, mà là lột xác, tốc độ phản ứng này thậm chí mau hơn giải trừ phong ấn của tôi. Nếu không phải là hồn tinh nhận định tôi, nói không chừng thực sự sẽ bị hắn, hậu quả kia cũng dễ dàng nghĩ được. Đáng tiếc, cờ hiểm này của hắn thất bại, tùy theo mà đến là tổn thất vô hình to lớn.

Tôi cầm lấy ly nước uống một hớp, tiếp theo thay đổi đề tài, "Vậy ngươi thế nào đi ra ngoài? Thụy không phải nói giáo đình canh rất chặt sao?"

"Nói canh rất chặt cũng không chính xác, bởi vì giáo đình kỳ thực chỉ phát hiện năm cổng vào, Piye cùng Sade coi như an toàn, chỉ bất quá nhóm thân vương đều cho rằng không thể lại bại lộ hai cái vị trí của cổng vào cuối cùng này, cho nên toàn bộ Huyết Giới mới bị vây trong trạng thái phong tỏa." Stephen cũng uống một hớp, "May là tôi có cái tính chất đặc biệt này, cho nên Augustine mới thuyết phục điện hạ Piye để cho tôi đi qua cổng vào của bọn họ."

"Ừm?" Tôi trong chốc lát không có phản ứng kịp quan hệ nhân quả trong này, "Tính chất đặc biệt của ngươi?"

Stephen hơi nâng khóe miệng, "Tôi không phải mới vừa nói sao? Quỷ hút máu đều là lạnh như băng."

"... Lẽ nào giáo đình nhận việc như vậy phân biệt huyết tộc?!" Tôi giơ lên mi mắt, bừng tỉnh đại ngộ. Ngay cả tôi đây một đứa nhỏ chưa từng tốt nghiệp trung học phổ thông cũng biết dùng hồng ngoại có thể từ đàng xa đo lường độ ấm, huống chi giáo đình! Bất quá dùng võ trang khoa học kỹ thuật cho chủ nghĩa duy vật của giáo đình, nghe đều cảm thấy là châm chọc.

"Đây cũng bất quá là suy đoán của Augustine, nhưng có khả năng đích xác rất lớn. Đến nay chúng tôi cũng còn không tìm được người nào có thể dùng mắt hoặc là cảm quan khác phân biệt ra chúng tôi —— trừ phi chúng ta đang làm ra hành vi khác hẳn với loài người, hoặc là giống như ngươi có mắt màu vàng." Stephen bổ sung, "Bất quá vô luận thế nào, nói chung tôi bình an mà đi ra cũng tìm được ngươi, trong cái thành phố này tựa hồ cũng không có khí tức gì của giáo đình, thánh lực của loại giáo đường này yếu đến có thể không để ý, cho nên ngươi vẫn là tạm thời ở tại trong nhà cái cô gái nhỏ kia đi, chưa tới một hai ngày công việc chuẩn bị liền không sai biệt lắm, Augustine phỏng chừng cũng không chịu nổi, chỉ hy vọng hắn đừng lòng dạ hẹp hòi đến ngay cả dấm của cái cô gái nhỏ kia đều muốn ăn."

Stephen nâng gương mặt cười trộm, mà thời điểm tôi đang nghe câu nói sau cùng gương mặt cứng một chút. Tôi và Judy thế nhưng trong sạch, ngay cả dắt tay cũng không có qua, nhưng vấn đề là người tồn tại ở thời không vị bệ hạ kia ... Bất quá, đối với vị bệ hạ kia, Augustine muốn ăn dấm tôi cũng không có biện pháp, đây cũng không phải là người hắn dùng cấm dục đến uy hiếp tôi không cho phép nơi nơi câu dẫn người liền có thể giải quyết vấn đề...

"... Lăng, ngươi chẳng lẽ thật cùng cái cô gái nhỏ kia có cái gì đi?" Stephen nhìn biểu tình của tôi, lộ ra hết sức kinh ngạc.

"Đừng đùa giỡn, Stephen, ta tốt xấu là thân vương, cho dù dục cầu bất mãn cũng sẽ không tìm phụ cận như vậy giải quyết..." Tôi liền vội vàng nói, nhưng lại phát hiện tựa hồ có chút càng nói càng tô đen hiềm nghi, lại vội vàng cho qua đề tài, "Không nói cái này, ngươi mới vừa nói chuẩn bị là chỉ cái gì?"

Stephen hướng trên ghế dựa dựa vào một chút, tiếp theo dùng giọng của hời hợt đáo, "Quỷ hút máu a."

"Nga... Cái gì? !" Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Ngươi là nói cái quỷ hút máu trong cái thành phố này chính là ngươi?" Hắn vững tin hắn là đang làm công tác chuẩn bị sao...

"Đừng kích động, Lăng." Stephen như trước cười meo meo, "Cái dấu trên này dĩ nhiên không phải tôi cắn, tôi còn không đến mức sau khi ăn mơ hồ mà không lau chùi sạch sẽ a."

"... Vậy là ngươi nói ngươi tìm một người chịu tội thay sao?" Tôi có chút hữu khí vô lực, cho dù là như vậy, ầm ĩ đến lòng người bàng hoàng, cũng đều đối với chúng tôi bất lợi a? "Nói đúng ra, không phải là người chịu tội thay mà là sói thế tội." Stephen nhún nhún vai, "Tôi lúc đi ra thuận tiện dẫn theo đầu sói nhỏ đi ra. Ngay từ đầu đầu sói kia thật đúng là không nghe lời, may là có Lodge hỗ trợ, hiện tại nó rốt cuộc minh bạch đạo lý phải nghe lời."

Tôi cảm giác thân thể lại mềm nhũn một ít, nhìn mỉm cười của Stephen, tôi không khỏi đồng tình cái đầu sói nhỉ kia, trời biết Stephen dùng phương pháp gì để cho nó nghe lời... Phỏng chừng cùng nhau bị gọi tới giúp một tay Lodge cũng sẽ không gặp may mắn đi...

"... Sau đó thì sao? Ngươi dự định làm sao thu tràng?"

"Giải quyết quỷ hút máu tiêu trừ sầu lo của mọi người, đương nhiên phải nhờ vào sức mạnh của thượng đế, cũng chính là cái cha sứ trừ tà tôi đây."

"Ngay tại chỗ bắt được quỷ hút máu, không, hút Huyết Lang, sau đó giết sao?"

"Không, như vậy sẽ khiến người bảo vệ động vật bất mãn." Nụ cười của Stephen thay đổi thành đắc ý, "Loại sự tình này hẳn là dựa vào lực lượng của thần, phải biết rằng hiện tại đầu sói kia sợ nhất chính là thánh giá, thấy cái hình dạng kia tứ chi lập tức như nhũn ra, thời điểm lấy nhiều mấy cái thánh giá nó biết miệng sùi bọt mép rồi ngã xuống không được sao? Về phần chuyện kế tiếp, nó là bị các tín đồ cầm đá đập chết sau đó lại bị đưa tới làm giải phẩu phân tích liền cùng tôi không có quan hệ, dù sao Huyết Giới cũng không thiếu một con sói như thế, ha hả..."

Tôi triệt để nằm úp sấp xuống trên bàn, thật không hỗ là Stephen... Chí ít tôi còn chưa từng thử nghĩ qua để cho mình trở thành anh hùng tiêu diệt quỷ hút máu, cũng chưa từng đối đãi sói cưng của tôi như vậy, một người Hầu tước dĩ nhiên có thể nghĩ ra loại biện pháp này, chẳng lẽ nói là tôi cái thân vương này quá nhân từ sao...

←Chương trước: Episode XI: EUSEMIA←

→Chương sau: Epidose XIII: ENCOUNTER→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro