I Found ( Peace In Your Violence) (R18/Full af)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author Ao3@FreelandRome
URL: archiveofourown.org/works/21352771
IC by twttier @mui_mmmm

TN: Author dễ thương hỏi thăm tôi dịch xong bộ ba phép thuật của bả chưa mà tôi cười ra nước mắt.
Hơn 8k từ viết xong chả muốn sửa luôn, đm tại làm sao mà viết trong word đủ bold, italic các kiểu mà copy về wattpad nó đéo hiện sẵn cho tôi nhờ. 🥲
Enjoy~

Dạo gần đây, Husker hành xử rất lạ. Alastor
chắc lưỡi nhận xét, khi tay y vẫn đương xoay xoay chén rượu. Là Bourbon ưa thích thẳng từ chai, chêm sâm sấp. Dạo gần đây, Thu Âm Cơ Quỷ có thói quen uống vào chiều muộn như này, nhằm thư giãn đầu óc càng lúc càng căng như cước. Husker, Husker, Husker, chỉ con mèo đó thôi, ngày qua ngày ních chặt hết từng kẽ hở trong tâm trí y. 

Dạo gần đây, Alastor còn có thêm một thói quen nữa.

Ấy là khi y thức dậy vào mỗi sáng, sẽ ngay tức khắc nhìn sang Miêu Quỷ kế bên. Hắn nằm cạnh y im lìm nhàn nhã... dù Alastor thừa biết hắn có lẽ đã chẳng chợp mắt cả đêm qua. Y sẽ tựa đầu lên thành giường và ngắm bộ ngực kia phập phồng chậm rãi đưa từng nhịp thở. Y sẽ chơi đùa với cái mong muốn được đưa móng vuốt ve lông mao tinh khôi mềm mại. Và khi mong muốn giản đơn đó cháy lên thành khát vọng bỏng rát, y sẽ rời giường, sửa soạn cho một ngày mới, trước cả khi Husk mở mắt đón bình minh của mình.

Alastor cũng sẽ làm bữa sáng, cho Husk, và đặt nó ngay ngắn lại ở tủ đầu giường. Y cũng sẽ vòng người, một cách không cần thiết, về phía Miêu Quỷ để với lấy chiếc bành tô treo trên mắc áo. Y cũng sẽ, tiện thể, đặt lên má hắn một nụ hôn. Và sau đó, mới là khởi đầu một ngày nữa rong ruổi giết chóc trên từng ngõ hẻm của thành phố Pentagram.

Ấy thế mà, Husk chưa một lần tỏ ra hài lòng trước những săn sóc ân cần bé bỏng. Con mèo già thay vào đó lại càng ra sức ngó lơ y. Và khi mà hắn thực sự đặt chút chú ý về phía Quảng Bá Ác Ma, Alastor biết là hắn lại vừa nốc rất rất nhiều. Mắt chúng sẽ chạm tới nhau chậm như sên bò, và khuôn mặt Miêu Quỷ sẽ chẳng còn lấy nửa phân tỉnh táo. Hắn sẽ lờ đà lờ đờ, với mi mắt chỉ chực chờ sụp xuống che cho chủ khỏi cái hình ảnh gai người phía trước, miệng sẽ hớp háp chẳng thèm ngăn dãi dớt, cánh sẽ giật liên hồi như phân vân nên chạy hay nên tránh.

Cùng đôi hổ phách vô hồn, ai oán kẻ đã huỷ hoại sắc đẹp bóng bẩy thường ngày phải có.

Dạo gần đây; Alastor tái xét; là Husk sẽ uống nhiều hơn, và bữa rượu của hắn cũng bắt đầu sớm hơn, nếu hắn phải mở mắt tỉnh dậy trên giường của Quảng Bá Ác Ma.

Quả là chúng thậm chí còn chẳng làm tình nhiều đến thế. Và những khi Alastor hiếm hoi cao hứng, y cũng sẽ chẳng cho Husk được biết đâu. Bởi chẳng phải bất ngờ chính là gia vị của vui thú đó sao? Rằng chính những dục vọng thất thường của Alastor cứ mãi phải khiến Husk điêu đứng, khiến hắn phải mãi đặt nó vào lòng, phải run rẩy sợ hãi trước những bất thường chợt ập đến như cơn gió bấc. Đã từng có lần vậy, khi mà Husk còn chẳng làm gì kinh động đến y, hắn chỉ đương vắt vẻo ngồi trên đi văng, thì Thu Âm Cơ Quỷ xuất hiện, tóm lấy hắn mà mạnh bạo kéo lên gác, chẳng nói chẳng rằng ngấu nghiến điên dại, khiến Husk trở tay không kịp mà chống đối nổi y.

Có kịp cũng chẳng chống đối nổi, rõ ràng là vậy.

Alastor, chính bản thân y ấy, cũng mang cái mối vừa thương vừa giận với thèm muốn khác người của mình. Chúng thình lình, hỗn loạn và đầy những đê mê. Song cũng thật chóng váng, rút đi tựa cơn sóng triều, vắt kiệt y, rồi chẳng để lại gì ngoài sự ghê tởm, rằng chính Quảng Bá Ác Ma đã dám thèm khát bất cứ kẻ nào khác. Y bao lần miệt thị bản thân đáng khinh biết mấy, mong mỏi được gần gụi, mong mỏi được ái ân với đồng sự của mình, ngay cái giây phút mắt y tìm thấy hắn. Còn chẳng phải là tình yêu, không, Alastor không nghĩ mình có thể yêu con vật hạ đẳng đó, song tiếc lắm thay, cơ thể y rõ là đã đi trước một bước.

Kể từ những lần đối mặt đơn thường, Alastor cũng chẳng thể dối mình, rằng kẻ đó để lại trong y rung động sâu sắc. Kể từ khi ánh hoàng hôn nhìn về y, vô tình cũng châm lên ngòi lửa cho những xúc cảm không thể dập tắt nữa rồi.

Thậm chí Alastor còn chưa từng trông đợi, từ cả thể xác lẫn tinh thần, Husk. Y chưa từng nghe danh hay nhận dạng Miêu Quỷ. Y từ đầu đã không có hứng thú tìm hiểu hay hội hợp với bất kì thứ gì dưới chốn cặn bã này. Mày không mang ơn con quỷ nào cả. Không phải thế sao? Hai kẻ chúng chưa từng biết nhau. Cho tới cái đêm định mệnh ấy… 

“Nếu ta không nhìn lên bầu trời đêm dod thì đã chẳng phải bận tâm đến bây giờ.” Thâm tâm Alastor sẽ không ngừng lặp đi lặp lại, cốt để tự huyền hoặc chính mình, rằng Husk chắc chắn phải là có gì đó đặc biệt hơn thảy, mới có thể khiến Quảng Bá Ác Ma phải động lòng “Và con mèo ngu ngốc chắc chắn phải cảm kích vô cùng chứ, vì đã được gặp ta…” Y thầm nhủ, móng tay thuôn nhọn hoắt gõ nhịp nhịp lên lớp thủy tinh trong suốt. Đúng vậy đấy, và bây giờ, nếu Miêu Quỷ vẫn còn muốn giữ đủ 9 cái mạng mình, thì hắn càng nên biết ơn hơn nữa, cho những khoái lạc mà hắn được phép tận hưởng,  dù có đường đột đến nước nào…

Một bên tai của Thu Âm Cơ Quỷ nhích lên trước tiếng đập cánh lao xao. Y từ tốn nhấc chén rượu kia, nốc cạn, chậm rãi nâng mình khỏi chiếc ghế đẩu tại tư phòng tối tăm. Niềm hân hoan tràn trề tưởng có thể xé rách góc miệng y ra mất. 

Husker của y về rồi. Hắn về cùng cơn dục vọng của Quảng Bá Ác Ma.

~

Việc hạ cánh, theo Husk, khó khăn hơn nhiều so với bay. Phần lớn là do hắn cũng chẳng mấy khi rời mặt đất. Trái với những gì lũ vô sí hằng tâm niệm, bay lượn tốn sức kinh khủng. Và Miêu Quỷ thà dùng chỗ năng lượng đó cho việc khác còn hơn. Song đến hôm nay, thì hắn chẳng thể lấy lí do nào mà trốn tránh trách nhiệm cả. Bởi Vaggie và Charlie cần truyền thông khách sạn, mà cả hai đứa nó đều không có khả năng hay ô dù chi hết. Thế chốt lại là Husk nên làm, vì hắn có cmn cánh mà, bay lên mấy cái tòa nhà cao bự mà quảng cáo một tẹo cái dự án vĩ đại vật vã của Công chúa Địa Ngục thì tốn kém gì đâu.

Với Husk thì gì cũng xong, và khi hắn chạm được chân xuống đất coi như hết phận sự. Đôi cánh khổng lồ răng rắc ép lại về thân, mỏi nhừ sau một buổi phải căng lên quá sức, hàng lông vũ cấp một lượt thượt rủ xuống, quét nền đất loạt xoạt theo từng bước chân. Giờ mục tiêu duy nhất của hắn là chui tọt vào bar mà chè chén đến hết ngày thôi, chứ còn gì nữa. Nhưng trước khi tay hắn kịp chạm tới nắm cửa, phản gỗ mở ra để lộ Quảng Bá Ác Ma trực sẵn. Y vẫn đeo nguyên nụ cười đểu cáng thường nhật, song con mắt lướt xuống Husk lạ lùng biết bao. Đáy con ngươi chu sa ánh lên tia độc địa, khiến chúng nhập nhàng che phủ ẩn ý, hai góc miệng giãn thêm rộng, biến y thành con hổ đói đắc thắng với miếng mồi trước mặt, nhấn nhá thêm phần quái đản tỏa lan cùng hơi lạnh tiết chiều tối. Trong không gian lặng như tờ, tiếng tích tắc khe khẽ từ đồng hồ quả quýt rõ mồn một phát ra bên túi quần trái của Thu Âm Cơ Quỷ, trở thành điềm báo cho một sự thật xấu xí: Rằng Alastor đã đợi chờ Husk trở về. Rằng y đã lật đi lật lại cái đồng hồ chết tiệt đó, đếm cho đến giây hắn hạ cánh xuống trước cánh cửa này.

Và cái thân long đong gầy gò ấy bắt đầu chuyển động, đưa y đến gần hơn với con mèo chết lặng. Thông thường, Husk chả buồn bận tâm tới mớ hành xử thân mật kì dị của Quảng Bá Ác Ma, nhưng dạo gần đây lại khác, nhất là khi tần suất chúng  dày đặc đến phiền toái. Song khi Thu Âm Cơ Quỷ ngả người về phía hắn, Husk nhận ra rằng y chẳng có ý mò mẫm hay ôm ấp gì hắn cả. Quảng Bá Ác Ma chỉ cúi xuống bên tai, khúc khích đầy tục tĩu “Lên phòng với tôi đi~!!” và quay người, biến mất sau cánh cửa. Chóng váng đến độ Miêu Quỷ chẳng kịp rít lên tiếng chối từ. 

Mẹ nhà nó, Husk còn chưa được bù khú hay nghỉ ngơi tí nào, và sau khi lên phòng giáp mặt với Alastor ư? Miêu Quỷ chắc chắn sẽ tự nốc ao bản thân và ước rằng hắn có thể chết sặc trong chất độc ngọt ngào kia. Một lần và mãi mãi.

~

Không phải ai cũng biết, rằng có thỉnh thoảng Husk tận hưởng việc được cưng nựng yêu chiều. Còn Miêu Quỷ đây chỉ chịu nhận cái này khi mà hắn đã xỉn quắc cần câu. Thành ra, người duy nhất ở cả Cửu Ngục nắm được bí mật ấy còn ai khác ngoài Niffy. Và sao mà bé con lại không biết cơ chứ? Độc Nhãn Quỷ yêu thích việc vuốt ve bộ lông của con mèo già cau có lắm chứ. Niffy từng nhận xét rằng người Husk mịn như bông, hay là như len ấy, ấm ơi là ấm!! Bé con sẽ luồn từng ngón tay vào thảm lông mềm mại, ngắm những sợi rụng bám lấy ngón tay nhỏ xíu. Rồi sẽ chải chuốt cho chúng thật mượt mà, rồi sẽ tiếp tục nựng yêu Husk thêm một tẹo nữa, tầm đâu nửa tiếng hoặc hơn. Và lúc nào những chăm sóc be bé ấy cũng khiến Husk cảm thấy thực thương thuộc, có đôi khi, là thực thân mến. Được một ai đó quan tâm, chiều chuộng… 

Chỉ là lần này, chẳng phải là Niffy đang âu yếm hắn.

Miêu Quỷ rùng mình, bởi những ngón tay đan dọc lớp lông dày chẳng hề nhỏ nhắn xinh xắn, hay tiếng khúc khích không hề trong sáng, thanh mảnh như tiếng chuông reo, bởi đâu phải Niffy đương dụi đầu vào ngực hắn, gần thật gần mà lắng nghe từng chập tim đập đều đặn. Đáng khiếp thay, xuôi lớp mao mềm là mười đầu ngón tay xương xương gầy guộc, còn Alastor càng lúc càng vuốt chúng thêm sâu vào từng sợi tơ tro mượt. Móng nhọn cũng được thể châm chọc vào da thịt, khiêu khích Miêu quỷ phản ứng. Và cho dù hiếm hoi đến mấy, cơ thể Husk vẫn đáp lại hành động y, bằng cái nghiêng đầu thực khẽ về phía bàn tay xoa nắn, hay cơ sườn bỗng rung rinh khi một ngón tay nhọn cù lên lớp lông bông mịn trước ngực. Song Husk nhận ra hắn đâu hề thích thú. Thứ cảm giác lúc này, vẫn là cho những hành động quen thân ấy, sao trở nên ngột ngạt, gò bó và cưỡng cầu quá thể? Hệt như một sai lầm vô phương cứu vãn, chỉ khiến thần kinh Miêu Quỷ càng thêm căng thẳng. Nhưng giờ hắn còn làm được gì nữa đây? Không gì cả, bởi Alastor đã dạy hắn một bài học. Husk không thể làm gì cả, ngoại trừ chịu đựng, ngoan ngoãn vâng lời như con rối được chủ mình giật dây.

Husk vẫn lặng thinh khi mà miệng Alastor bắt đầu rờ đến ngực, tựa đầu lên thảm lông trắng tinh tươm, êm đềm như gối. Y rền rĩ khe khẽ, âm trầm lẫn vào tận trong da thịt. Tay cũng tiện thể vùi sang hai mạn sườn, da thuộc thô ráp nghịch ngợm lông vũ nhẹ tênh. Husk đành tự tạo việc cho mình, hắn chải móng xuống mái đầu rực rỡ dưới mặt, sờ nắn hai chiếc gạc nâu cứng chắc, kéo Thu Âm Cơ Quỷ thêm gần.  Đầu hắn ngả sang bên, đôi hổ phách cũng cố né xa nhất có thể, tránh khỏi hình ảnh chướng mắt phía trước, hướng về bàn trang điểm đằng xa căn phòng trịnh trọng rộng lớn. Husk vẫn có thể thấy được mình phản chiếu lại từ lớp gương mờ ảo… Nhìn đi, nhìn cho kĩ, mày đã để bản thân thấp hèn đến đâu rồi… Tội lỗi và thương hại nóng rực như chì nung, đổ tràn khắp gan ruột. Khiến Husk nôn nao phát tức tưởi, lập tức cắt mắt khỏi tấm gương, vội vã cụp xuống nhìn hai cái gạc nhỏ nhắn dưới thân.

Alastor nhấc người dậy, kéo theo con quỷ lớn hơn vào lòng mình, tiến về giường. Y ném con mèo già xuống mặt đệm dày. Mống mắt đỏ au trướng nở và đôi hoàng điểm của y co giật trước kích thích. Cả cơ thể y đổ xuống Miêu Quỷ sõng soài nằm dưới. Thu Âm Cơ Quỷ giữ nguyên đôi mắt đối phương trong tầm nhìn, cúi mình làm lấy một nụ hôn – đầu tiên, mở đường cho những rộn ràng sắp tới. Chậm rãi, từ từ đặt môi mình âu yếm lấy da mỏng từng bên khóe miệng run rẩy tựa cánh bướm. Đôi mắt y ánh lên thích thú, ngắm con mèo già gấp gáp đến hấp hối, vất vả đuổi theo nhịp điệu kẻ thống trị.  Cái lưỡi ráp hồng hào đưa ra ngượng ngùng liếm lên môi Quảng Bá Ác Ma, nếm vị tanh tưởi của máu khô nứt, nếm vị cay nóng của whiskey nha mạch. Chẳng phải nói cũng hiểu, này sẽ là chút vị cồn duy nhất hắn được nếm cả đêm nay. Còn Alastor, với ánh nhìn ngày một rực những lửa, càng lúc càng ép thân mình nghiến chặt kẻ bên dưới. Mười ngón tay y lần lướt như những chiếc chân kiến, mang cơn run rẩy chạy dọc da thịt bức bối. Cái lưỡi mềm dẻo dai không ngừng cuốn lấy đối phương, chẹn bằng hết đường thoát thân vốn dĩ ít ỏi. Không gian chật chội chẳng thể chứa đủ sinh khí cho cả hai, mấy chốc đã khiến tim phổi Husk bí bức chực nổ, song hắn không đẩy nổi con quái trên mình ra để hớp lấy một ngụm hơi. Nụ hôn dài thêm dài, càng lúc càng nhấn nhá chỉ tăng phần khổ sở, bởi được chút không khí mỏng manh nào tới khoang miệng Miêu Quỷ đều bị Quảng Bá Ác Ma chiếm trọn gọn ghẽ. Y không tỏ chút thương hại nào mà tha cho người còn lại, hạ thân theo lửa dục hấp tấp chà xát lên hông hắn phát bỏng.

Chẳng bao lâu, thì cái hôn kia cũng không còn thỏa mãn Thu Âm Cơ Quỷ nữa… Alastor rúc mặt xuống cần cổ Miêu Quỷ, liếm láp, mút mát, cắn xé. Sâu hơn nữa, sâu hơn nữa, miệng lưỡi thả từng động chạm dọc thân người như dấu chân, dắt lối cho đôi đồng tử mỗi lúc thêm đậm sắc, xuống với thứ tội lỗi nguyên bản nhất của con người.

Alastor ngưng lại, dù miệng y đã há ra, cùng lưỡi lướt ngang hàm răng sắc.

Chờ đợi.

Husk run như cầy sấy, hắn đúng là thở cũng chẳng dám. Bởi Quảng Bá Ác Ma trước mắt hắn giờ là một con thú dữ. Miêu Quỷ không phải là chưa từng kinh qua mặt này của y. Song cơn tuyệt vọng dâng lên ồ ạt nhấn đầu Husk chết sặc, rằng hắn chẳng thể làm gì được nữa cả; rằng Alastor hoàn toàn có thể, và rằng y sẽ nhẫn tâm nhiều hơn, nếu hắn vùng lên trốn chạy, phản kháng hay thể hiện bất cứ hành động nào mà y cho là không vừa mắt.

Tốt nhất là nhắm mắt lại, thở thật đều.

Husk không phải chưa từng kinh qua cảm giác chết ngạt.

Tay đưa trên, ngẩng cao đầu, thở, thở, ngoi lên.

Bề mặt ấy, chưa bao giờ vượt quá tầm với của hắn tới vậy.

Cảm giác chết ngạt, lạ lắm, rằng chẳng phải không biết chuyện gì sắp xảy ra, mà là dù có biết, nhưng sẽ chẳng bao giờ là đủ để chuẩn bị cho chúng cả.

Đứng trước Quảng Bá Ác Ma, cũng thế.

Sợ hãi cắt tiếng nấc nở thoát ra rên rỉ, còn Alastor đã cúi xuống giữa hai chân Miêu Quỷ, lưỡi làm đường dài lên thứ mềm oặt, ép nó phải hứng thú. Y chỉ lùi lại để nhìn vậy đáng thương ấy cuối cùng cũng chịu phản ứng, tiện lợi liếc lên biểu cảm chủ nó trên đầu. Với mười móng vuốt sắc cào lên phản giường thành vệt sâu hoắm, Husk càu nhàu se sẽ trong cổ họng. Thích. Đương nhiên là thích rồi. Cảm giác được chiều chuộng bao giờ cũng thật hứng khởi – song lúc này vẽ giận dữ trong lòng Miêu Quỷ thêm mãnh liệt, hắn cắn môi, hai tay ngừng hành hạ phản đầu giường giờ bấu chặt lên chăn đệm rách nát, vận sức ngăn hạ thân mình ngưng đưa đẩy. Mẹ kiếp, hắn lòe trẻ ranh chắc? Là đương sướng đến phát điên! Nhưng tuyệt nhiên ngoài bản thân, đừng hòng Miêu Quỷ tự mình để lộ ai biết. Nhất là con quái kia, có chết cũng không hạ mình chiếu cố y thêm được nữa. Song, cơ thể phản động cứ không ngừng uốn éo, bởi bức bối vốn chôn chặt lòi ra triền miên hành hạ, làm cả lưng và cánh ép dưới giường duỗi gập chật vật. Alastor càng ướt át lê thê, chỉ càng khiến cảm giác lẫn lộn tàn phá kẻ dưới, y lẽ đó, cũng chẳng vội vàng gì. Cứ vậy trêu chọc con mèo khổ sở. Tay thuận tiện âu yếm bên đùi non, cổ họng chật hẹp ấn sâu bao lấy dị vật, còn lưỡi mềm mại đưa đường dài ấm áp, làm dịch vị đổ bọt vương vãi ga lụa.

Bầu không khí quánh lại, với giận dữ, với căm ghét, với hưng phấn, với thèm khát, và với kinh tởm. Khiến Husk thật không biết nên cảm thấy ghê rợn, bởi tiếng thổn thức lẫn trong van vỉ từ chính miệng hắn gây nên bằng những tiếng nghẹn đặc của Alastor hay hắn nên thỏa mãn, bởi cuối cùng thì hạ thân nhức nhối cũng được cơ bắp mịn màng chiều chuộng. Thành ra Miêu Quỷ cứ nằm ngửa ra mà lắc đầu nguây nguẩy, sức không nổi để nghĩ lý do làm sao lại thế, càng không nổi để ngăn miệng mình thốt lời tục tĩu nhục cảm:

“Alastor~!!! Ughh hahh ahhh, Al.. mẹ nhà nó haaaaahh!!!”  Husk lắp bắp, chữ trước chưa ra hết đã bị tiếng rên phía sau đánh bật, khiến nước miếng tràn hai bên mép hòa trong mồ hôi cùng nước mắt ẩm ướt. “Đừng có dừng, ***** mày!! Đừng có dừng, ahhh làm ơn, gần được… gần được rồi, ahghh!”

 Tiếng gầm gừ phát từ miệng Husk tưởng có thể thiêu cháy không khí với man rợ phừng phừng, bởi Alastor nhẹ nhàng nhấc đầu y lên. Y điềm đạm đưa tay lau mép, chẳng buồn nhăn mặt trước mu găng tay ướt đầm những dịch. Quảng Bá Ác Ma ngồi thẳng dậy, quan sát khuôn mặt đối phương hung tợn nhìn lại y như muốn ăn tươi nuốt sống. Lòng tràn những khoái trá, vì y còn muốn hành hạ con mèo này thêm thật nhiều nữa, thêm thật lâu nữa. 

Và sẽ chẳng một ai phiền hà đến chúng cả. Không một ai.

“À. A. Á~!! Tôi cho em ra trước tôi sao, hử yêu dấu? Sau chừng đó lần ái ân mà anh chẳng học được chút phép tắc nào nhỉ, đâu thể thô thiển thế chứ? Kiểu này, chắc tôi phải dạy lại từ đầu mất thôi…” Y lên giọng trách móc, một phân nghiêm túc cũng không. Trái đó, lời ra lại vui vẻ phải biết! Cứ như thể Thu Âm Cơ Quỷ hứng khởi nhường nào được thêm cái cớ tàn bạo với nhân tình của y. “Anh nói xem Husker thương mến~! Bây giờ, chẳng phải là rất hoàn hảo sao?” 

Husk vùng lên, cơn giận dữ lẫn tuyệt vọng liều lĩnh dẫn lối cho hắn. Vuốt sắc vươn ra hòng xé gương mặt xảo trá kia tan nát ra hàng vạn mảnh. Hắn có thể uống, hắn có thể lừa gạt bản thân. Nhưng Miêu Quỷ sẽ chẳng bao giờ quên đi được cả, nếu nguồn cơn đau đớn của mình vẫn còn đây, sẵn sàng hành hạ hắn thêm nữa.

Song Husk nhận ra- rằng cơ thể hắn chẳng thể cục cựa hơn thế. Bởi thân người Miêu Quỷ tự bao giờ đã bị những khoá chặt bằng Dạ Ám. Chúng nhẹ như bóng đêm bao trùm dần căn phòng tăm tối này song, tuyệt nhiên vô cùng vững chãi. 

Và khi một trong số chúng ngóc đầu, trườn như con rắn độc từ cần cổ run rẩy của Husk tới bên chủ mình, khi bàn tay bao bọc sau lớp găng da nhung đỏ ve vuốt nó đầy hài lòng, Husk hiểu hắn thua rồi. Giờ đây, hắn chỉ có thể thất thần quan sát từng hành tung của Thu Âm Cơ. Con quỷ kia cũng chẳng để Husk phải đợi lâu. Bên tay rảnh rỗi đã lần xuống cúc áo bành tô vướng víu. Alastor đẩy thớ vải nặng trịch khỏi người bằng một cái nhún vai, để nó nằm yên vị dưới sàn nhà chìm vào quên lãng. Không phải ai cũng được chứng kiến Quảng Bá Ác Ma bất cẩn đến thế, nhưng rồi chẳng phải ai cũng được nhìn thấy y không khoác cái bành tô rực đỏ như nhuộm máu ấy. Đằng sau đó, là veston mịn màng cùng sơ mi bọc cúc, ôm lấy cơ thể y gọn gàng như làn da thịt. Alastor chưa thân thiết với ai đủ để cho chúng thấy những gì y có sau lớp “áo giáp” đặc huyết của mình. Ít nhất nếu y vẫn cần chúng sống. Còn nếu không…

Quảng Bá Ác Ma bỏ chiếc áo khoác bên ngoài để con mãnh thú chết người trong y không giật đứt những đường chỉ may tay tỉ mẩn xinh đẹp trên từng phiến vải đỏ. Hành động giản đơn này là tín hiệu rằng y sẽ nán chân, rằng y cần được mua vui và chiêu đãi … Bằng máu, bằng nỗi đau hay bằng cơn bĩ cực cùng tận của kẻ khác. Đối với Alastor, phụ thuộc vào cảm hứng. Và Thu Âm Cơ Quỷ dạo gần đây, nào có dễ chiều lòng gì cam.

Còn với Miêu Quỷ, khi huyết sắc kia rơi khỏi cơ thể Alastor, chẳng khác gì xích sắt tuột khỏi cổ con hổ dữ. Rồi Husk sẽ phải ở lại, ở lại bất cứ nơi nào mà Quảng Bá Ác Ma muốn. Ở lại. Và phục tùng. Kháng cự chỉ đổi lấy Alastor sẽ tự tiêu khiển chính y qua tàn tro của linh hồn lẫn thể xác hắn mà thôi.

Thu Âm Cơ Quỷ dạo gần đây, đầu óc nào thiếu gì trò vui vẻ. Chúng chất chứa trong tâm can y dày như núi, tưởng chừng lúc nào cũng có thể đổ ập xuống con mèo dưới thân. Là tại hắn mà y thành ra thế. “Yêu đương” hắn làm cõi trần y khởi sắc, không, chỉ riêng thứ thanh âm ướt át dâm loạn khi chúng đụng chạm thôi cũng đủ để cổ họng Alastor khát bỏng rồi.

Y ngồi im cuối chân giường, vải áo sơ mi mềm mại bao bọc cơ thể dưới ánh đèn mờ dường như trong suốt, ôm ấp lấy bờ hông nhỏ và đánh nổi những cơ bắp cánh tay… Một kẻ không gầy yếu nhưng cũng chẳng phải to lớn. Bờ vai rộng ưỡn cao đầy kiêu hãnh, nhấn mạnh lên những đường nét sắc sảo nhất của người mang chúng. Dường như lửa lẫn tàn độc nơi Địa ngục chẳng thể suy xụp hay điêu tàn được. Mọi nét chấm phá mà Husk đều vẽ trong đầu cho một kẻ đáng sợ như Alastor: Rằng Thu Âm Cơ Quỷ đầy những cám dỗ và chắn hẳn y thừa biết mình quyến rũ ra làm sao. Thông thường, Husk coi chút dụ hoặc thế này đáng ra phải ngon lành hệt chùm nho trên đầu con cáo. Song giờ đây, khi ánh mắt huyết dụ kia chỉ dành cho mỗi hắn, trong lòng Miêu Quỷ ngổn ngang hãi hùng. 

Hắn thoái nỗi sợ qua tiếng khò khè. Dạ Ám vốn yên ắng nay đang dịch chuyển, chúng dịu dàng nâng hai tay Miêu Quỷ lên đầu giường, mặc cho chủ nhân đôi tay ấy bất lực cứu vãn. Husk chẳng tài nào tưởng tượng ra bất cứ gì tốt đẹp và cũng không ngờ tới cử động này. Còn Alastor vẫn đứng im lìm quan sát hắn. Ánh mắt y găm lại càng lâu, càng chỉ khiến Husk thêm chật vật khắc khoải.

“Đừng có nhìn tao như thế, thằng chó này!” Có lẽ sợ hãi đã khiến Miêu Quỷ hoá điên rồi. Đôi cánh sau lưng hắn đập không ngừng, vô vọng muốn thoát thân. Chúng sớm bị tóm lấy, căng ra và ghim chặt lên phiến gỗ đầu giường đau điếng như những con bướm khô.

“Như thế nào cơ?” Alastor nhại lại. Đôi huyết sắc cụp xuống khe khẽ khi y nghiêng mái đầu mình cho một nụ cười ngọt ngào. Giờ y mới nhận ra là mình ở xa quá, và đôi chân y dẫn bước trước khi đầu óc kịp ra lệnh, nôn nông muốn tới bên đối phương biết bao nhiêu. “Em không thích cách tôi nhìn em sao? Bao năm nay tôi vẫn luôn nhìn em như thế mà… Hay tôi làm em ngại? tôi chẳng thể rời mắt mình bởi tôi yêu em nhiề…”

“Câm mồm! Đừng có mà nói càn thằng chó đẻ này nữa!” Husk rú lên, kịch liệt giằng xé cơ thể khỏi bóng đêm giam hãm. “Mày thì hiểu thế đéo nào là “yêu”, đừng bao giờ, địt mẹ mày, đừng bao giờ nói là mày yêu tao. Thứ duy nhất mày muốn là làm tao khốn khổ thôi, khi mà mày ép tao phải chung chạ với cái hạng mày! Tao đã phát bệnh. Tình yêu đéo khiến người ta phát bệnh đâu thằng chó. Đây, hành động của mày, đéo hề nhân danh một tình yêu nào hết.”

“Ra vậy…”

Thánh giá thổi luồng buốt lạnh khắp căn phòng trong chốc lát. Dập tắt đi lửa hận tưởng đã có thể đốt cả khách sạn này ra tro, khiến cõi lòng Husk tê liệt kinh hãi bằng một hai con chữ. Lá phổi phập phồng sau lồng ngực như bị bàn tay ai bóp nghẹn, mang cơn đau cùng chút nhận thức muộn màng dọc huyết quản hắn. Miêu Quỷ ngưng cả thở khi Alastor đặt người xuống giường, chậm rãi giam hãm con mèo đáng thương dưới thân mình lần nữa.

“…Xét cho cùng tôi chẳng hề yêu em. Xét cho cùng em chỉ là nhơ nhuốc của tôi, chỉ là đức hạnh của tôi thôi nhỉ. Em cứu rỗi tôi và em đày đoạ tôi. Tôi thấy điều đó qua ánh mắt em và cảm nhận nó khi tôi bên trong em. Chà, tôi nào muốn yêu em. Chúng ta đâu có xứng khi xưng danh tình yêu. Thứ duy nhất tôi muốn là em thôi. Là lãng quên tất thảy khi tôi với em hoà làm một.”

Giọng Thu Âm Cơ Quỷ vỡ lạo xạo khi y cất tiếng, nhiễu âm không ngừng nhảy loạn đè lên con chữ y. Đôi bàn tay sau lớp găng đỏ lơ đễnh lặn sâu vào lông mao mượt mà. Alastor dụi đầu vào cổ Husk, từ từ hít hà nỗi sợ lẩn trong da thịt đối phương. Ruột gan y cồn cào đói khát… vô thức sai khiến miệng y mở lớn, để hàm nanh sắc cắn phập vào miếng mồi.

 “A…Alastor…”

Husk thều thào. Đôi đồng tử hổ phách nở rộng trước sợ hãi và đau đớn bởi miếng cắn tươi. Hắn nhắm chúng lại, kiềm chế cơn buồn nôn vất váng, nhất là khi cái lưỡi mềm mại kia chà xát lên máu thịt hon hỏn.

“Husker, ôi Husker của tôi…”

Nhiễu thanh đè bẹp giọng nói, khiến lời rền rĩ của Alastor dường như chẳng còn là của con người nữa. Con ngươi y rực lên tựa có điện, không rời gương mặt hùng hãi của con mèo kia dù chỉ một chốc, kể cả khi đôi bàn tay y chật vật cởi bỏ phục trang mình, thúc ép thứ ham muốn cứng ngắc lên cơ thể run rẩy phía dưới. Dạ Ám gông chặt hai chân theo mệnh lệnh vô hình kéo người Miêu Quỷ thêm gần kẻ tình nhân trước mắt.

Và lạ lùng thay, Husk chẳng tài nào kháng cự tiếp nữa. Đầu óc ngổn ngang vẽ lại viễn cảnh của “cái đêm đầu tiên” – Alastor đã không hề khoan nhượng…

Husk vùng khỏi thứ bóng đêm chậm chạp giam hãm hắn. Nghiến môi mình lên nụ cười xảo quyệt kia, với chút hi vọng len lỏi rằng cơn ác mộng kia sẽ chẳng tái diễn. Miêu Quỷ chỉ có thể thẳng người cho tới khi sức lực kinh hồn từ những dây xích đen đè hắn xuống, vào vòng tay của Quảng Bá Ác Ma đương chực chờ. Alastor cắt mình khỏi nụ hôn mà hổn hển khúc khích. Song tiếng cười y rầu rĩ biết bao nhiêu, y nghĩ mình đã từng có thể vui vẻ hơn thế. Song lần này, Alastor chẳng trông mong điều chi tích cực. Thứ y tìm kiếm là hoan lạc xác thịt. Và Quảng Bá Ác Ma chẳng có lý gì phải chờ đợi thêm nữa. Hai bàn tay nguyên găng giữ lên vải giường bên đầu Husk, bắt hắn phải nhìn đến mình. Alastor bắt đầu đưa đẩy giữa hai đùi non run như cầy sấy, doạ dẫm con mèo với khát vọng tưởng lúc nào cũng chực nổ tung. Miêu Quỷ rùng mình, khe khẽ rên rỉ trước tác động hãi hùng.

“Aghh! Gư - ợm đã nào, Alatsor…….” Husk chỉ kịp thét lên khi Thu Âm Cơ Quỷ có ý xâm nhập. Hắn chưa có đủ lấy một giây để trấn tĩnh. Khoang miệng hắn tanh mùi huyết tươi, hẳn bởi hàm răng vô chủ đích đã cắn thẳng vào lưỡi hòng cứu vãn đau đớn. Hậu huyệt chật chội giờ chỉ truyền lan rát bỏng. Và từng cử động thô bạo kia chỉ càng xát lên vết thương hở nhói nhức. Có thứ chi giống với việc làm tình chứ? Husk muốn phát bệnh, móng vuốt run rẩy cào xé lên Dạ Ám hữu hình nhưng vô lượng, gồng mình chuyển một vị thế dịu bớt đớn đau. Thần kinh Miêu Quỷ căng đến sắp đứt, gánh cho cơ thể hắn chịu đựng ngược đãi tàn bạo này.

Cùng lúc ấy, Alastor rõ ràng đương tận chín tầng mây. Sắc huyết trong đáy mắt y phủ màn nhục dục. Thu Âm Cơ Quỷ liếm mép môi khô, dẫn đường cho hơi thở nóng rực thành khói mỏng. Chút dự dịch là chất bôi trơn duy nhất bởi Alastor đã chẳng màng đến, khiến quá trình này chỉ càng thêm chật vật cho chính y và đượm khốn khổ cho con mèo đang nấc không thành tiếng phía dưới. Alastor chậm rãi rút mình khỏi vách thịt chật hẹp, trước khi đẩy mạnh hông, lút cả phân thân vào sâu hơn nữa. Dã man đều đặn này khiến cả hai bọn chúng không ngăn nổi tiếng thất thanh. Từ Husk, nghẹn đắng cay do cơn kinh hoàng choáng ngợp tâm trí. Từ Quảng Bá Ác Ma, thật hạnh phúc biết bao, bởi y cuối cùng đã trở về “nhà”.

Miêu Quỷ thậm chí còn chẳng có thêm nửa giây để tập làm quen với dị vật kinh khủng ấy, Thu Âm Cơ Quỷ đã bắt đầu nhịp động ưa thích của mình. Y cứ vậy từ tốn rút thân ra xa nhất có thể, trước khi mạnh bạo đẩy sát hông mình, ép lớp thịt xót đỏ phải nhường đường. Husk cắn môi, ngăn tiếng rên rỉ thảm hại nữa tìm đường ra khỏi cổ họng. Khốn nạn thay, cơ thể hắn từ bao lâu đã nhún nhịn điều này trước cả khi chủ nhân nó cho phép. Bởi dẫu giờ não bộ hắn đang tê dại đi vì cơn đau hành hạ, Husk vẫn cảm nhận được khoái cảm song song từ mỗi lần xâm nhập. Cảm giác kì diệu ấy xoa êm dần những bất mãn, khiến đôi chân vốn cứng đờ vì căng thẳng của hắn dần mềm nhũn như con chi chi.

“Al… Alhh… Ala, ah” Husk mãi chẳng nặn nổi cái tên kia cho tròn trịa. Một cách yếu ớt trước những đợt bạo sát, hắn nâng cơ thể tàn tạ khỏi trói buộc, “Ôi, Alastor, Ahhh..haaah chỗ… ha chỗ đó, nữa…” Chẳng có lý do chính đáng nào để phản kháng cả. Husk đã học được bài học của mình từ rất lâu về trước. Hắn cần cái mạng mình. Những chuyện này, hắn có thể quên chúng sau, bằng rượu, rất nhiều rượu.

Muốn làm vậy, hắn cần cái mạng mình.

Chẳng có lý do chính đáng nào, để chống lại Quảng Bá Ác Ma cả.

Phía trên, Alastor gần như hoá dại bởi ham muốn dâng lên ồ ạt tựa sóng. Y gầm gừ như một con thú săn, và hứa hẹn được giải phóng nhục dục khiến cơ thể y càng thêm hăng sức đè nén kẻ bên dưới. Thu Âm Cơ Quỷ gần như đè bẹp con mèo xuống ga giường, và những cái thúc của y tưởng có thể bẻ ngoặt luôn xương sống Husk làm hai. Husk than thở khe khẽ, nâng người lên để đỡ lực cho cái lưng mình, song ngay lập tức bị đôi tay độc ác kia ghim lại, tóm cả khoang bụng đang phập phòng thở lẫn vải ga phía dưới, ép hắn nằm im. Móng nhọn cảnh cáo bậu vào thịt Husk thành những hằn trăng khuyết. Alastor mất kiểm soát rồi. Đôi mắt đỏ loé lên những tia điên dại và góc miệng y ngày một sắc lẻm. Chừng bất cứ phút nào, y cũng có thể dập con mồi của mình chết tươi được, và ôi chao ơi, Husker của y đã mong y hãy làm như thế. “Nữa.. nữa đi.. chỗ đó. Ahh…Alastor~”

Alastor đáp tiếng nỉ non đó, bằng hành động của cơ thể mình, và bằng tiếng trầm tận cổ họng. Quảng Bá Ác Ma gọi tên nhân tình, với trìu mến mang cả nỗi hoang dại lẫn niềm toan tính. Cứ như thể y đang thầm thì khấn nguyện khi y soi mình sâu vào con mắt người thương, soi màu hổ phách sậm như mật ong mùa hè sóng sánh nước mắt. Kẻ như Alastor, chính y chẳng ngờ, cũng có lúc mong cầu một đức tin.

“Ha” Husk rùng mình, cảm nhận được chất lỏng nóng tràn vào gan ruột. Alastor chẳng ngắt mắt mình khỏi hắn. Miêu Quỷ thở ra một hơi ướt, không nhầm lẫn gì nữa, con quái vật kia đã xong rồi. Và hắn đã để nó nhục mạ mình như hắn vẫn luôn làm thế. Alastor chậm dần hành động trước khi ngưng hẳn, Xong rồi… đã xong rồi, rất nhanh. Thật may quá…Nhanh hơn Husk tưởng tượng, nhanh hơn tất thảy những lần trước đó. Thật may quá. Giờ thì Miêu Quỷ có thể đứng dậy, đi tắm và uống cho đến khi não hắn nổ tung.  Càng nhanh càng tốt. Như này, chứng tỏ rằng Alastor chỉ đang ích kỉ mang Husk ra phục vụ bản thân và không màng đến hắn.

Chẳng hề nhân danh một tình yêu nào hết…

Thật may quá!

Husk lần mò đứng dậy, dè dặt thoát khỏi Dạ Ám vẫn ấp ôm thân người như lồng giáp. Alastor phía trên hắn không thái độ gì. Y im lìm như chính những cái bóng trong căn phòng chết lặng. Nhưng trước khi Miêu Quỷ kịp rời khỏi giường, thứ đen ngòm bóp chặt cổ chân lẩy bẩy, kéo cả người con mèo quay về với mặt ga ẩm, úp nó xuống đúng vị trí.

Mười đầu móng sắc nhọn chộp vào cơ thể Husk như những lưỡi dao, trước khi cự vật cứng ngắc nghiến vào bên trong cửa mình nhạy cảm một lần nữa.

“Không… AgHH. Alastor! Đừng!” Tiếng cầu xin lẫn vào với tiếng gỗ giường cót két khổ sở. Bốn chân Husk vội vã bò vô lực trên nước ga trơn tuột. Điểm nhạy cảm bên trong hắn không ngừng bị hành hạ. Khoái hoạt mới ngưng được phía trước cũng bị bàn tay nóng vuốt ve. Âm thanh ướt át dần hoà vào cùng với chúng, khiến người ngoài phải đỏ mặt tía tai nếu vô tình nghe được.

 Một cú thúc mạnh từ Alastor khiến Miêu Quỷ nấc không ra hơi, xô cả thân hắn oằn cong trên tấm nệm. Bàn tay tựa con rắn lần trườn từ cái eo rung động lên đôi cánh phía trên, thờ ơ nắm lấy chỗ lông vũ yếu ớt ấy, giật ngược chúng về bạo động đằng sau. Con mèo dưới thân vẫn đang dở dang cơn sốc, đầu gục xuống cằm tưởng chẳng chịu nổi nhiệt. Alastor thót người khi Husk vươn một tay ôm lấy chân y, rung động bấu víu. Hành động giản đơn song lại mang ý nghĩa to lớn với Quảng Bá Ác Ma biết bao nhiêu. Nó cho phép y hiểu Husker của y cần y đến chừng nào, rằng hắn mong mỏi bị thết đãi và hành hạ. Rằng những gì chúng đang làm đây, đều có sự đồng thuận. Dẫu chẳng được nói lên thành lời.

Alastor chậm dần nhịp đưa đẩy, trước khi y hạ mình xuống gối nệm êm ái, mặc cho Husk gầm gừ nỉ non trước trống vắng đột ngột. Đáng nhẽ Miêu Quỷ nên dành cơ hội này, mà suy tính cho tên khốn nạn này một cái bạt tai, mà bỏ chạy. 

Song Husk ấy, hắn chẳng tài nào làm nổi thế. 

Hắn xoay đầu cho Alastor một cái liếc, lờ tịt đi nụ cười sắc lẻm cong khoé môi Thu Âm Cơ Quỷ thập phần độc ác ra sao. Husk bò tới bên y, tự ấn bản thân lên cự vật nóng bỏng phía dưới. Hơi thở của Husk mỗi phút thêm gấp gáp, quả thực sức lực hiếm hoi sót rơi từ lúc hạ cánh đã cạn từ những cử động đầu tiên rồi. Còn việc Alastor chỉ giương mắt ngắm nhìn thôi chẳng giúp ích gì cho tinh thần kiệt quệ của hắn cả.

Trước gương mặt sa sầm đó, Thu Âm Cơ Quỷ chỉ vòng đôi tay mình lên hông Husk, vừa là giúp con vật cưng không rớt khỏi người mình mà bất tỉnh nhân sự, vừa là cảnh cáo hắn khôn hồn thì đừng bày trò lủi mất.

“Tuyệt lắm… Em đúng là một cậu bé ngoan, mèo con à~! Nào, cưỡi tôi đi, chiếm lấy tôi đi…Chỉ cần là em muốn, thì tôi sẽ thuộc về mình em thôi.” Giọng y trầm tư tựa như nãy giờ đã bị lửa khoái hoạt thiêu cùng đốt tận. Để lộ ra dăm câu từ cuối mới chân thành làm sao, tưởng rằng Quảng Bá Ác Ma thực lòng van xin Miêu Quỷ hãy làm thế.

“Thằng chó đ…Ahh” Husk vội vàng nhấc người, hắn đã lỡ nhìn thấy những gì không nên nhìn sau đôi chu sa kia mất rồi. Đôi cánh rộng vồn vã giang ra chuẩn bị đập. Song Alastor sẽ chẳng bao giờ để hắn chạy trốn một lần nào nữa cả. Y nhấc hông lên, đôi tay kia như gọng kềm hãm con vật cuồng dại kia xuống. Khiến Miêu Quỷ tránh không kịp mà rên rỉ lớn, thâm nhập hoàn hảo kia làm cơ thể căng thẳng mềm oặt ra, sung sướng tới độ con ngươi hổ phách phải đảo tròng, sung sướng tới độ rơi nước mắt. Alastor dễ dàng điều khiển cơ thể hắn như một con rối, và Husk căm hận y biết bao. Hắn căm hận cơ thể mình có thể yếu mềm tới mức nào sau những tháng ngày làm quen với thứ dục vọng tanh tưởi. “Chết đi! Đi chết đi!” Husk nguyền rủa Alastor, như cái cách y đã nguyền rủa hắn. Từ rất lâu về trước. Với hàm răng nanh nhe rộng doạ nạt và đôi mắt điên dại. Ép buộc và tước đoạt tất cả cho dục vọng của bản thân. 

Để có thể tránh xa khỏi Alastor, một lần và mãi mãi.

“Husk… Ôi chao, nhìn em kìa… Xin em, đừng ngừng lại…” Thu Âm Cơ Quỷ vẫn kiềm chế mình khi y rót vào tai Husk những tiếng động viên ngọt ngào như hương mật. Song nhịp độ chậm chạp và ngắn ngủi chỉ càng chọc cho tinh thần con mèo phát điên, bởi chúng hoàn toàn không đủ. Bên trong thập phần nóng nực, ngứa ngáy còn hai móng vuốt của hắn đã sắp cào nát tấm đệm tàn tã ra thành vụn. Husk tưởng mình có thể chết trong bức bối và thèm khát nếu hắn phải thêm bất cứ phút nào. 

“Đ** tao đi!” Husk bất mãn ra lệnh, sống lưng hắn mỏi nhừ khi cố giữ vững tư thế. “Có phải mày muốn nghe thế không, thằng khốn nạn này? Đ** tao đi, con mẹ nó, làm ơn đ** chết tao đi…” 

Alastor không buồn đáp lời hắn nữa. Quảng Bá Ác Ma đương nhiên chẳng thèm đoái hoài lời mời mọc nóng nảy giữa cơn hoan ái, thay vì đó, y phủ mình lên phía trên con mèo lần nữa, hàm răng lại tìm về cần cổ quen thuộc. Chiều theo những gì Husk yêu cầu mà chẳng cần một lời nào cả. Sau vài nhịp dạo đầu, Alastor tăng tốc. Hai bàn tay như gọng kềm ép thân thể rung động kia về phía mình. Nhịp động thay đổi khiến đầu óc Miêu Quỷ váng vất, khuôn miệng rệu rão chẳng thể ngăn những tiếng nấc nở. Husk giải phóng sau vài ba cú thúc, cơ thể căng lên như cánh cung trước khi xuội hẳn xuống, nằm đè lên ga vải ướt nhoẹt những tinh dịch song, hắn chẳng bao giờ có thể làm thế, bởi Dạ Ám dưới thân lại dịu dàng nâng hắn lên khỏi bẩn thỉu bên dưới. Vách thịt nhạy cảm cực độ chỉ co bóp mệt mỏi trước khi ngoan ngoãn nuốt trọn Alastor vào trong. Đôi ngươi hổ phách khép hờ như sợi chỉ, để những giọt lệ cuối cùng thấm đẫm lông mao bết bát. Husk để mặc Alastor đã ngừng cử động, để mặc cả hơi thở lạnh lẽo dọc sống lưng mình cùng những cái thơm rơi vãi. Giờ hắn chỉ muốn bám víu lấy khoái lạc dần tan như khói thuốc. Hiếm hoi làm sao,  giây phút này, khi mà Husk có thể cảm nhận thư sướng từ chính hành hạ mà Thu Âm Cơ Quỷ mang lại. Hắn nghĩ mình nghe thấy Alastor, y đương thì thầm gì lên da thịt nóng ửng hương tình. 

Sau cùng, Husk chẳng thể ép mình quan tâm.

“Ma beauté… Le péché…. Mon péché… Je t’aime Husker(*),” Y nào dám nói chúng đây, bằng thứ ngôn từ mà cả hai có thể hiểu. Không, Alastor sợ hãi ý nghĩa đằng sau hơi thở y phả lên từng tấc thân thể kia, hoà lẫn với những dấu hôn đỏ nơi da cổ manh mỏng, không ngừng run rẩy cả chân lông “ Tôi chưa xong với em đâu, yêu dấu hỡi… Tôi biết là em chẳng còn muốn dính líu gì tôi nữa, nhưng sao tôi tha cho em đây, chúng ta còn chưa cùng nhau thư hưởng hết hạnh phúc này kia mà.”

Husk bật khóc, tiếng yếu ớt nghẹn đặc khi mà cơ thể rệu rã thêm lần đạt đỉnh. Giờ tay chân hắn chẳng còn bị Dạ Ám trói buộc nữa. Alastor không còn cần chúng làm thế, để y có thể chạm vào con mèo đó nhiều hơn, xâm chiếm hết từng gang da thịt kiệt quệ lực sức. Kể cả thế, Husk vẫn chẳng thể đợi được con quỷ kia. Và, hắn mệt. Tưởng như mỗi hơi thở hi hóp thoát khỏi buồng phổi đều có thể là lần cuối cùng. Husk nấc lên nghẹn ngào cầu xin thương xót.  Hắn không thể chịu đựng thêm đâu. Hắn chẳng thể nào cùng Alastor lên đỉnh được. Hắn cũng chẳng muốn Thu Âm Cơ Quỷ chiều chuộng mình nữa, không cần đầu lưỡi y âu yếm phân thân yếu ớt, không cần đôi tay y ôm ấp đôi cánh mẫn cảm. Hắn không muốn thêm dù chỉ một phút, bất cứ thứ gì. Miêu Quỷ sẽ chết mất. Quảng Bá Ác Ma sẽ giết chết hắn mất, không phải bởi đớn đau mà bởi chính thứ hoan lạc không điểm dừng này.

Khoé môi Alastor giật khẽ, nụ cười của y dường như man rợ hơn khi y nhìn dáng vẻ tội nghiệp dưới thân. Đáy mắt chu sa lạnh lùng nghe tiếng khóc than thảm thương. Kinh tởm trước hình ảnh Husk ôm mặt nghẹn ngào.

 “Chẳng phải đây là “tình yêu” trong mắt em sao, thương mến của tôi?” Y thầm thì, ngọt ngào tựa trích câu tình thi đắm đuối. Ve vuốt lên lông mao dựng đứng khi mà nhân tình y đương vụn vỡ, nhục nhã này còn đớn đau hơn vạn lần trước dìm Husk thở không nên hơi. Alastor không nhận được câu trả lời thì thu mình lại. Y đứng dậy khỏi chiếc giường tan nát. Thinh không giờ ngập trong dục vọng ẩm ướt đến nghẹn lòng.

Chúng đọng trong khứu giác y, gợi mở xúc cảm kì dị. Đong vị đắng trong cổ họng Thu Âm Cơ Quỷ khi y cố nuốt nó xuống, hệt như tàn tro sau ngọn lửa rừng rực mới rồi. Chúng đọng trong khoé mắt y, đen như hoang tàn sau cơn hoả ngục âm ỉ cháy. Để lại nóng bừng bên con ngươi đỏ. Alastor vội vàng xoay bước, kéo chiếc quần vương vãi dưới sàn lên khi y xông vào phòng tắm. Husk giật thót trước tiếng loảng xoảng của kính vỡ, lẫn cùng vật gì đó to lớn và nặng nề, đáp xuống sàn đá cẩm thạch. Rồi tiếng gầm. Đầy hoang dại và ghê rợn. Đâm vỡ cả thinh không hỗn loạn. Husk ôm người, co ro sợ hãi cho chính mình, bởi con quái vật chỉ cách hắn có một cánh cửa. Miêu Quỷ biết kẻ kia có khả năng làm những gì và hắn biết những điều y sẽ làm. Y sẽ chẳng cho phép hắn lết khỏi căn phòng suốt đêm nay và có lẽ cả ngàn đêm tới, cho tới khi y thoả nguyện. Hắn không thể đâu. Husk sẽ chết mất. Thân thể hắn giờ tưởng chừng sẽ nát vỡ bởi một cử động nhỏ nhất, hắn làm sao chống đỡ thêm những hành hạ tàn độc kia đây? Không khí chùng chình nặng nề đè nát buồng phổi căng phồng, trước khi chúng nghẹn rút khỏi lồng ngực hắn, hệt bàn tay ác ý bóp chặt con tim loạn nhịp. Husk run rẩy nhìn về phía cánh cửa phòng tắm, đợi chờ Quảng Bá Ác Ma xuất hiện.

Y có quay lại, sau tầm mươi phút ngắn ngủi mà dài tựa trăm năm. Y trở ra, quỵ luỵ và kháng kiệt. Bên nước da trần của cánh tay trái, Husk có thể thấy huyết đen chảy khỏi những dấu răng sâu hoắm. Y trở ra, với gương mặt cúi gằm song nụ cười vẫn nguyên tại nơi khoé môi rỉ máu. Cánh tay phải nguyên lành nhuộm hắn ín ôm lấy gương mặt xinh đẹp mệt mỏi. Con mắt mờ mịt màn sương đỏ tìm về phía Husk trước khi y hạ người xuống chân giường, hướng lưng che tầm nhìn hắn. 

“Đừng đi vội. Tôi không muốn Charlie hay ai khác nghi ngờ hai ta.” Alastor cất tiếng, giọng nói của y cũng cạn khô như chính hình hài y lúc này “Xin em, hãy ngủ đi.” Quảng Bá Ác Ma tiếp tục, không đợi Husk chen lời. Âm thanh càng lúc càng nhẹ nhàng đến bi thương. Cứ như thể y đã khóc. Lâu dài và đớn đau.

Mặc cho ngữ điệu dịu dàng, Husk chẳng chợp mắt cả đêm ấy. Hắn co ro ở góc giường xa nhất, sạch sẽ nhất còn sót lại và để những giọt lệ câm lặng vấy bẩn nốt lớp ga giường tan hoang. Miêu Quỷ bắt đầu cầu nguyện. Chẳng phải để nuối tiếc. Husk ở đây là có nguyên do. Và những kẻ như hắn liệu còn đường cứu rỗi. Không, Husk cầu nguyện cho một cơn ác mộng. Để khi màn đêm che khuất thực tại, thì những thứ đáng sợ ẩn sau bóng tối có thể giúp hắn lãng quên con quái vật đang ở ngay trước mắt.   

End.

(*) "Kiều diễm của tôi, ôi tội lỗi, tội lỗi của tôi....Tôi yêu em" (trời mẹ bản gốc nghe nó nỗi gì đâu mà sao tôi dịch nghe nó sến nó phèn :))

Dịch đoạn ôm hông để cắc bùm bum các thứ nghe thì rất là thú đấy :)) nhưng đm Husk là mèo mà, cá 5 ăn 10 Al mà có ý định lôi người ổng lại nó sẽ trông như này đây⬆️⬆️

 anw,
Đã định khai bút viết cho couple khác, nhưng sau cùng lại quyết định hoàn thành nốt cái này. Thôi thì happy new year nha. Chúc mng một năm mới tốt lành.

  

  

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro