Q2. Chương 81: Lần này, nghe lời em như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Cố gia biệt thự.

Phòng Cố Tử Thần.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Vừa rồi Kiều Tịch Hoàn nói, dường như không ngừng quanh quẩn ai bên tai ai đó.

"Cố Tử Thần, em thừa nhận, em thích anh."

Âm thanh rất êm tai, không mang chút tạp chất nào.

Cố Tử Thần nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn nhìn mặt cô, nhìn viền mắt có chút đỏ hồng.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, ở dưới mắt Cố Tử Thần cũng không lùi một giây.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được loại cảm giác tâm tình không chút không chế này.

Cô rất ít khi dấu đi tâm sự, rất nhiều chuyện đều mang theo thói quen nói với người khác, cô từ đầu đến cuối đều cảm giác nếu đem tâm tư giấu ở trong lòng sẽ chết sớm. Cho nên cô luôn không có tim không phổi, đem phiền não của bản thân toàn bộ nói ra hết, nói cho Cổ Nguyên, nói cho Diêu Bối Địch, nói cho Tề Lăng Phong, nói cho cha mẹ của chính mình. . .

Hiện tại thì nói cho Cố Tử Thần.

Không biết phần tình cảm này đã nín nhịn bao lâu, thời điểm bật thốt lên có một loại xung động muốn khóc.

Cũng không có nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của Cố Tử Thần, cũng không hề cảm thấy anh sẽ trả lời cái gì với cô.

Ánh mắt cô không để lại dấu vết thu lại viền mắt đỏ thắm, cười nhẹ nói :"Chỉ là để cho anh biết một tiếng, anh biết là được."

Cố tử Thần mím môi, nhìn cô lần đầu tiên miễn cưỡng cười.

Người phụ nữ này không phải không có tình cảm, chỉ là rất nhiều khi so với người khác sống càng thêm chân thật mà thôi.

Ngón tay đặt trong chăn của anh hơi giật giât, tựa hồ đang nhẫn nhịn, cũng tựa hồ anh không biết phải xử lý thế nào, động tác vẫn trước sau như một.

Kiều Tịch Hoàn không liếc nhìn Cố Tử Thần nữa, xoay người :"Em đi làm, anh nhớ đem thuốc uống đấy."

"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Thần lạnh lùng gọi cô.

Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân, anh nói :"Nói một tràng mê sảng như thế , sau cứ coi như không có gì sao?"

Mê sảng ?!

Cô có châm châm chọc cười.

Cô nói bậy bạ sao! Ít nhất cũng không chiếm được sự đồng ý của người nào đó.

Đối với Cố Tử Thần cổ quái này, tùy hứng, cố chấp, giống con rùa già mà nói cô cũng không thể thay đổi bất cứ gì ở anh. Cô thậm chí có nhiều khi còn nghĩ ở trên người Cố Tử Thần tìm không ra mưu kế nào, cho nên đôi lúc Cố Tử Thần cho cô cái cảm giác chính là có lòng mà không có sức.

"Kiều Tịch Hoàn, em đứng lại!" Cố Tử Thần mở miệng lần nữa lúc Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị rời đi.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi nắm chặt tay, có chút tức giận quay đầu hét lên :"Cái gì cũng đều do anh quyết định, anh kêu em đứng lại thì em đứng lại, anh nói em mê sảng chính là mê sảng, anh thì có gì đặc biệt hơn người! Đã lúc nào anh nghe em chưa ?!"

Cố Tử Thần mím môi, sắc mặt khó coi.

Người phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Vừa mới đầu nhìn qua còn mang bộ dạng sắp khóc đến nơi, hiện tại thì lại phục hồi ý chí như cũng, có chút hùng dũng, oai vệ khí phách hiên ngang.

"Lần này, nghe lời em thì như thế nào?" Cố Tử Thần dịu dàng nói, ở dưới âm thanh ầm ĩ của cô có vẻ như thành thật tao nhã.

Kiều Tịch Hoàn vẫn còn đang đặc biệt nổi giận, Cố Tử Thần đột nhiên nói một câu khiến cho cô bối rối, cô đột nhiên yên lặng nhìn Cố Tử Thần, nhìn gương mặt đẹp trai tới long trời lở đất, thật lau không có xác định mở miệng :"Là hiểu ý em nói sao?"

"Coi như vậy đi!." Cố Tử Thần mím môi, một giây kia không giống như là ảo giác, cô nhìn thấy khóe môi của anh hơi giơ lên.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, tim vào giây phút ấy đập có chút nhanh.

Cố Tử Thần thằng nhãi này không phải là đang trêu chọc cô đó chứ ?!

Cô có chút lo được lo mất nhìn Cố Tử Thần, cư nhiên bắt đầu có chút không dám đến gần.

Nếu như lần nữa bị gạt cô sẽ như thế nào ?!

Cô thực sự cảm thấy Cố Tử Thần sẽ không tốt bụng như vậy đón nhận cô!

Điều này khiến cô cảm thấy không chút chân thực nào.

Cô có chút lo lắng suy nghĩ, có vẻ như không quả quyết, biểu tình trên mặt cũng rầu rĩ.

Cố Tử Thần nhíu mày, nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn liên tục biến hóa, trong lòng có chút khó chịu cùng hoảng sợ.

Tại khẳng định người phụ nữ này đang biểu lộ cái vẻ mặt rõ ràng muốn lùi bước.

Vừa rồi cô mới khí thế, dũng cảm vừa rồi của cô đã đi đâu rồi ?!

Anh thừa nhận anh rất khó chịu khi thấy Kiều Tịch Hoàn như vậy.

Anh vẫn quen người phụ nữ này ở trên người anh cố chấp.

Cố chấp nói, Cố Tử Thần, em thừa nhận em thích anh.

Cố chấp nói, Cố Tử Thần trên cái thế giới này, ngoại trừ yêu em, bằng không không cho phép yêu người khác.

Cố chấp nói, nếu như em biết anh cùng ai đó làm chuyện mờ ám, em cảm thấy em có thể giết anh sau đó giết người phụ nữ kia!

Anh khẽ mím môi mỏng, cố gắng khôi phục lại tâm tình, anh ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn đang đứng giữa căn phòng, nhìn mặt cô không ngừng biến hóa, nhỏ bé thở dài nói :"Kiều Tịch Hoàn, em qua đây."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, dường như mới từ trong thế giới của mình tỉnh lại.

"Em qua đây." Cố Tử Thần lặp lại.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi nhìn anh.

Chậm chạp nhấc chân đi về phía anh, đứng ở bên giường lớn.

Cố Tử Thần chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngón tay anh thon dài kéo bàn tay nhỏ bé của cô.

Kiều Tịch hoàn mở hai mắt thật to nhìn Cố Tử Thần cử động.

Cố Tử Thần hơi hơi dùng sức, cầm lấy tay cô ý muốn nói kêu cô ngồi lên giường.

Kiều Tịch Hoàn khẽ cắn môi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cứ thế khoảng cách của hai người cũng không cách nhau quá xa.

Cố Tử Thần mím môi cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhạt.

Kiều Tịch Hoàn cứ nhu vậy ngồi im nhìn hành động của Cố Tử Thần, nhìn anh dùng một bàn tay lôi kéo tay cô, một bàn tay khác thì đưa về phía gò má của cô, sau đó lòng bàn tay ở trên mặt cô khẽ vuốt vuốt, rồi dừng lại ở cánh môi cô có chút khẩn trương, hơi dùng sức, dùng sức miết chặt cánh môi cô.

Cánh môi có chút nhợt nhạt vào giây phút này đột nhiên trở nên hồng hồng, như cánh hoa hồng bình thường, kiều diễm mà ướt át.

Cố Tử Thần tới gần khuôn mặt của cô, cánh môi trực tiếp che lên môi cô, môi với răng dán vào nhau.

Cố Tử Thần ôn nhu liếm láp ở khóe miệng của cô.

Kiều Tịch Hoàn đần độn nhìn gương mặt anh trong khoảng cách gần, gương mặt đẹp trai ngời ngời, nhìn lông mi hơi hơi chớp chớp, ở dưới mắt cô không ngừng nhảy lên, nhảy lên, nhảy lên. . .

Cô có chút khẩn trương, khẩn trương đến mức quên cả hít thở.

Cố Tử Thần cảm nhận được tâm tình của cô, anh hơi hơi rời khỏi bờ môi cô, chỉ rời khỏi 1 cm, tròng mắt anh khép hờ, mắt hẹp dài, trong con ngươi còn mang theo chút trêu chọc nhưng không dễ bị phát hiện, anh nói :"Cẩn thận ngạt thở."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Phảng phất như phản xạ có điệu kiện, chợt mở miệng định trút giận.

Mới vừa hé miệng, một đôi môi bá đạo che lấp, thậm chí không kịp chuẩn bị, môi lưỡi dây dưa.

Kiều Tịch Hoàn trong nháy mắt còn cảm thấy, Cố Tử Thần thằng nhãi này bụng thật đen!

Trong nháy mắt kế tiếp, đương nhiên là hưởng thụ loại tình yêu 'Phúc hắc' này rồi.

Hai người ô hôn, ôm lấy thân thể nhau, bàn tay nhỏ bé cũng bắt đầu dâng lên chút xấu xa. . .

Căn phòng trở nên nóng bức.

Ha người say sưa dâng tặng lẫn nhau, rõ ràng chạm vào liền bùng nổ. . .

"Tử Thần, làm sao có thể không uống thuốc được chứ ?!" Cửa phòng mở ra, đột nhiên truyền đến giọng nói có chút trách cứ của Tề Tuệ Phân.

Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, mắt liền trố ra nhìn, nói cái gì cũng không nói lên lời.

Hai người đang ôm nhau vội buông nhau ra, có chút lúng túng nhìn cửa phòng.

Tề Tuệ Phân có chút xấu hổ, bà ta nhìn thoáng qua căn phòng, ánh mắt tập trung ở một chỗ, nhìn qua bình tĩnh nói :"Nghe người giúp việc nói con không có uống thuốc, cơ thể mới tốt một chút, cũng nên uống thuốc cho dứt hẳn."

Cố Tử Thần "Vâng" một tiếng, không nói gì thêm.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác mặt mình có chút nóng, bị mẹ chồng nhìn thấy loại chuyện thân mật này làm sao cũng có chút. . . Không nói được. . Xấu hổ a!.

Cô hít sâu, từ trên giường đứng dậy, nhìn Tề Tuệ Phân mỉm cười nói :"Con nghe nói nếu bị cảm mạo có thể truyền nhiễm được, Tử Thần đem cảm mạo lây qua cho con sau đó anh ấy sẽ tốt hơn ạ."

Tề Tuệ Phân nở nụ cười :"Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói như vậy."

"Là thật." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc, một bên còn lôi kéo Cố Tử Thần :"Có phải hay không, Tử Thần?"

Cố Tử Thần căn bản cũng không chấp nhận, không nói lời nào, sắc mặt lúc này rõ ràng còn có chút không tốt lắm.

Kiều Tịch Hoàn tức giận liếc liếc mắt nhìn Cố Tử Thần, nhìn Tề Tuệ Phân cười :"Muốn phá vỡ lời đồn, không thử nghiệm làm sao biết!"

Tề Tuệ Phân gật đầu :"Thế giới tuổi trẻ các con chúng ta người lớn tuổi cũng không hiểu. Hoàn Hoàn con nhớ kêu Tử Thần uống thuốc."

Nói xong liền ra ngoài.

Lúc đi ra còn tốt bụng đóng cửa lại, rất nhẹ nhàng.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn vẻ mặt Cố Tử Thần lạnh lùng tựa trên đầu giường.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười một tiếng :"Anh đây là chưa thỏa mãn dục vọng !?"

Cố Tử Thần không nói gì.

"Trước tiên uống thuốc đa! Thân thể anh yếu như thế em thật sự anh ở trên giường sẽ không được." Kiều Tịch Hoàn xoay người cầm lấy ly nước ấm cùng thuốc trên đầu giường đưa cho Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần lần này không đùa giỡn tí nào, anh đem thuốc bỏ vào miệng, sau đó uống một hớp nước lớn, nuốt xuống.

"Anh uống thuốc nhẹ nhàng như vậy, còn chơi cái trò tính tình đại thiếu gia làm gì ?!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

Cố Tử Thần đem ly nước đưa cho Kiều Tịch Hoàn, sau đó nằm xuống, ngủ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần :"Anh đây là giận vì ai đó xông vào sao ? Cố đại thiếu ?!"

Cố Tử Thần không nói lời nào.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trái tim của người đàn ông này cũng có thể khó nắm bắt như vậy.

Cô buông ly nước, chuẩn bị rời đi.

Cố Tử Thần đột nhiên nói :"Không nên tùy tiện nói xấu anh."

Nói xấu ?!

Cô từ lúc nào thì nói xấu anh ?!

Cố Tử Thần đưa lưng về phía cô, không nói lời nào.

Kiều Tịch Hoàn giật nhẹ tóc, khóe miệng nhẹ cong lên, Cố tử Thần là đang nói cô nghi ngờ thân thể anh không được, ở trên giường không thể làm được gì sao ?!

Nhịn không được cười ra tiếng.

Cố Tử Thần phát cáu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô cười đến xinh đẹp, sắc mặt càng khó coi :"Kiều Tịch Hoàn!"

Kiều Tịch Hoàn dừng cười :"Em không có nghi ngờ anh, có điều chưa từng thử qua em thực sự không biết. Dĩ nhiên hôm nay không tiện, chúng ta ngày khác mới nói!"

Ngày khác mới nói ?!

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bản thân sao có thể ác đến như vậy.

Cô xoay người đi vào phòng thay đồ, vừa đi vừa nói :"Cố Tử Thần, anh uống thuốc cảm vào sẽ rất mệt, em đổi một bộ quần á ở nhà rồi ngủ chung với anh."

Đơn giản hôm nay là một người bình thường, không cần đi làm.

Còn Cố thị có thiếu đi cô cũng vẫn hoạt động như cũ.

Cố Tử Thần đưa lưng về phía Kiều Tịch Hoàn.

Khóe miệng đột nhiên lôi ra một độ cong đẹp mắt, lần này rõ ràng, rất rõ ràng, không một chút che giấu nào.

. . .

Tề Tuệ Phần từ phòng Cố Tử Thần đi ra, trong lòng thực sự có chút vui mừng.

Ngày hôm nay.

Bà ta đột nhiên trùng hợp nhìn thấy.

Tuy là tuổi cũng đã lớn nhìn chuyện nam nữ này vẫn là đặc biệt hiểu.

Chứng kiến hai người trẻ trong lúc đó không giống như là đang diễn trò trên giường.

Nghĩ tới đây, trong lòng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta đi xuống lầu, trực tiếp ngồi trên ghế ở đại sảnh.

Diệp Mị mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở trong nhà, nhìn bà ta xuất hiện vội vã khóe miệng gọi :"Mẹ."

Tề Tuệ Phân tâm trạng hiện tại đang tốt tự nhiên đối với Diệp Mị cũng vui vẻ hơn :"Làm sao lại ngồi một mình ở phòng khách, Tử Hàn đâu?"

"Anh ấy ở trong phòng ngủ trưa, con không có thói quen ngủ trưa nên sợ quấy rầy anh ấy." Diệp Mị khéo léo nói.

Tề Tuệ Phân gật đầu.

"Hôm nay tâm tình mẹ nhìn không tệ." Diệp Mị thực sự rất biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ mới để ý một chút mà đã nhận ra tâm trạng Tề Tuệ Phân so với bình thường không giống nhau.

Tề Tuệ Phân cũng không che giấu :"Aiz, còn không phải là nhìn thấy con trai cùng con dâu quan hệ tốt, dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm. Đến cái tuổi như chúng ta rồi, chỉ mong sao gia đình hòa thuận mọi sự như ý hay sao ?!"

Diệp Mị hơi ngạc nhiên, nhu mì, mỉm cười ngọt ngào :"Mẹ còn rất trẻ, nếu ra ngoài cùng chúng con, mẹ nhìn xem tuyệt đối chỉ giống như chị gái của con mà thôi."

"Con xem con thật biết nói ngọt." Tề Tụê Phân cười đến híp cả mắt :"Mẹ đâu có giống như con nói còn trẻ đến như vậy."

"Thực sự mà." Diệp Mị nghiêm túc nói.

Tề Tuệ Phân không nhịn cười được vừa cười vừa nói :"Bây giờ nhìn các con như vậy, ta cảm thấy rất vui vẻ. Trước đây cái nhà này nhìn qua thì hòa thuận, trên thực tế mọi người đều rất thờ ơ. Đặc biệt là Tử Thần, chưa bao giờ đem bản thân hòa nhập vào với gia đình này. Hiện tại bởi vì có Hoàn Hoàn nên đã thay đổi rất nhiều."

"Vậy sao? Anh cả thay đổi rất lớn ư? Bởi vì chị dâu." Diệp Mị không để lại dấu vết nói theo đề tài của Tề Tuệ Phân, chuyển sang trên người Cố Tử Thần."

"Ừ, thay đổi rất lớn. Trước đây sẽ không thân cận với bất cứ người nào, cũng không bao giờ đi ra ngoài. Từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ, bác sĩ cũng thông báo với chúng ta nói hai chân Tử Thần bị liệt. Hạ thân khả năng cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau khi Tử Thần xuất viện ta liền để Kiều Tịch Hoàn thử tiếp cận, Kiều Tịch Hoàn nói Tử Thần không cho nó đụng, nghĩ cũng biết là đã xảy ra vấn đề, nhiều năm như vậy khiến ta cũng mang theo tâm bệnh."

"Hiện tại thì sao?" Diệp Mị hỏi có chút nóng nảy muốn biết.

Tề Tuệ Phân cũng không chú ý tới tâm tư Diệp Mị, đương nhiên cảm thấy cô ta chính là đối với người một nhà quan tâm mà thôi, cho nên không phòng bị nói :"Hiện tại nhất định là được rồi, ta vừa mới đi tới phòng Tử Thần thúc dục nó uống thuốc, kết quả không cẩn thận liền bắt gặp."

Nói xong Tề Tuệ Phân còn có chút tiếc nuối cười cười :"Hứng thú của tuổi trẻ, người lớn chúng ta thế nào cũng không theo kịp. Có điều mẹ cũng không phải loại người cứng nhắc, tuổi trẻ mẹ cũng từng trải qua, các con làm đi làm làm nhiều lần cũng được miễn sao tình cảm đôi bên tốt đẹp là được rồi."

Diệp Mị trên mặt có chút hơi biến động.

Cô ta khẽ cắn môi đột nhiên không nói câu gì.

Tề Tuệ Phân lại nói :"Hoàn Hoàn tuổi tác vẫn còn nhỏ, chỉ mới 25 tuổi, đoán chừng còn có thể sinh thêm một đứa."

Diệp Mị không để lại dấu vết, xiết chặt ngón tay, đột nhiên hỏi :"Mẹ, mẹ không phải nói anh cả không được sao? Tại sao Cố Minh Lộ lại sinh ra?"

Tề Tuệ Phân dừng một chút, một giây kia không ngờ Diệp Mị lại hỏi tới vấn đề này.

Diệp Mị nhìn Tề Tuệ Phân đột nhiên biến sắc, hơi ngạc nhiên, thận trọng hỏi :"Đứa bé không phải của anh cả sao?"

"Làm sao có thể không phải!" Tề tuệ Phân sầm mặt lại, giọng nói nghiêm nghị.

Diệp Mị cắn môi, trên mặt nở nụ cười ngọt :"Mẹ con chính là có chút ngạc nhiên nên tùy tiện hỏi một chút, con đương nhiên không có nghi ngờ thân phận của Minh Lộ, chỉ là con đột nhiên nghĩ tới nên không có giữ chừng mực."

Tề Tuệ Phân hít sâu, không tính toán :"Về chuyện Cố Minh Lộ, con cũng không cần hỏi nhiều, con chỉ cần nhớ đứa bé kia tuyệt đối là con ruột của Tử Thần là được. Con cũng không cần ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn nói việc này biết không?"

"Vâng." Diệp Mị vội vàng gật đầu :"Mẹ cứ yên tâm, chuyện mẹ dặn dò con, con tuyệt đối sẽ không khiến mẹ thất vọng."

Trong lòng cũng đoán Tề Tuệ Phân đột nhiên phản ứng lớn như vậy, chuyện này khẳng định không phải chỉ đơn giản như vậy.

"Như vậy thì tốt." Tề Tuệ Phân có chút nghiêm nghị nói, liếc mắt nghĩ tới cái gì, nhìn Diệp Mị mở miệng nói :"Tử Hàn tuy cũng có một trai một gái, nhưng Cố gia chúng ta luôn luôn thích nhà đông người náo nhiệt, con bây giờ cùng Tử Hàn cũng nên cố gắng sinh một đứa. Chớ trì hoãn thời kỳ sinh con trong điều kiện tốt thế này."

"Được, con sẽ thương lượng với Tử Hàn một chút."

"Cái này còn cần phải thương lượng, sinh con cứ quyết định thế là được. Các con còn thanh niên đừng chỉ sợ vóc người biến dạng nên không muốn sinh con, con xem mẹ sinh được 5 người con, vóc người cũng đâu có thay đổi bao nhiều, hiện tại khoa học phát triển như thế, thật tốt bảo dưỡng là được." Tề Tuệ Phân dạy dỗ.

Diệp Mị vẫn rất ngoan ngoãn :"Đều nghe mẹ dạy, mẹ nói thế nào con liền làm theo như thế."

Tề Tuệ Phân nhìn con dâu hiểu chuyện nghe lời như thế, cũng đã quên mất vừa rồi không thoải mái, lôi kéo Diệp Mị nói :"Chúng ta bình thường hay xem kịch vào giờ này, có lẽ giờ đã có rồi."

"Con lập tức đổi kênh cho mẹ. Lúc đầu con không thích xem kịch nhưng cũng vì mẹ mà con thấy hứng thú." Hai người cứ thế một xướng một họa nói, nhìn qua rất tốt.

Diệp Mị liếc mắt nhìn lên lầu hai.

Quan hệ của Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng tốt. . .

Khóe miệng tà ác cười.

Quan hệ Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng tốt, mặt khác người kia thì làm sao bây giờ ?!

Đúng lúc.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Diệp Mị nhìn điện thoại, sau đó cầm điện thoại đi sang một bên :"Mẹ."

"Tối nay hẹn người Cố gia tới dùng cơm đi, vào nhà ăn một bữa cơm, dù sao hai con kết hôn rồi, nhà chúng làm sao cũng muốn chiêu đãi một chút."

"Tối nay sao?" Diệp Mị vô cùng kinh ngạc.

"Có chuyện?"

"Con hỏi một chút, chủ yếu là thời gian quá mau, con sợ bọn họ còn bận việc."

"Con không cần lo lắng, bình thường nếu không có gì Cố Diệu vẫn sẽ cho ta phần mặt mũi này. Buổi tối 7 giờ bữa cơm bắt đầu, con xem mà sắp xếp thời gian."

"Vâng." Diệp Mị gật đầu.

Cúp điện thoại, Diệp Mị đi vào, lễ phép nói :"Mẹ, mẹ con mới gọi cho con, nói là mời mẹ và ba còn có các anh chị em trong nhà đến nhà con ăn một bữa cơm. Mẹ con nói chúng con dù sao cũng là thông gia mà mọi người còn chưa qua nhà, làm thế nào cũng phải mời mọi người tới."

Tề Tuệ Phân gật đầu :"Để ta gọi cho ba con nói một tiếng xem có thời gian không?"

"Dạ." Diệp Mị gật đầu.

Tề Tuệ Phân gọi cho Cố Diệu, Cố Diệu liền đáp ứng.

Tề Tuệ Phân cũng không chút đắn đo trả lời Diệp Mị.

Sau đó bắt đầu thông báo cho người trong nhà.

Đến buổi chiều.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần đã tỉnh dậy.

Vừa xuống lầu Tề Tuệ Phân đã gọi lại nói buổi tối tới Diệp gia dùng bữa.

Đi Diệp gia ăn cơm.

Cô liếc mắt nhìn Diệp Mị đang ngồi một bên.

Diệp Mị rất biết điều mở miệng :"Mẹ tôi muốn mời mọi người tới nhà dùng bữa, chị dâu, chị đi cùng với anh cả đi!."

"Ai biết anh ấy có muốn đi hay không!" Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm.

Lão yêu quái đó, cửa lớn còn không thèm bước ra nửa bước.

Có điều bản thân rất muốn đi, cô còn có rất nhiều chuyện cần cầu cạnh Diệp phu nhân, gặp mặt một hai lần, về sau biết đâu có thể nói chuyện cũng tốt hơn.

Đang nghĩ như thế đã nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi thang máy đi xuống lầu.

Kiều Tịch Hoàn còn chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Mị đã đi tới hỏi :"Anh cả, tối nay mẹ em mời ăn cơm, mời anh cùng chị dâu tới nhà của em dùng bữa."

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, đôi mắt nhắm thật chặt.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Ừ có nghĩa là đồng ý đi sao?" Diệp Mị chưa từ bỏ ý định hỏi.

Cố Tử Thần ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Mị, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Em không muốn đi?"

"Đi." Kiều Tịch Hoàn không chút do dự.

Cố Tử Thần mím môi :"Anh đi cùng em."

Kiều Tịch Hoàn súyt chút há miệng kinh ngạc.

Cố Tử Thần nói đi cô đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, anh cũng sẽ nói 'Anh đi cùng em!'. Hoàn toàn khiến cô không bắt kịp theo nhịp điệu nữ rồi.

Cô nhìn Cố Tử Thần lạnh lùng rời khỏi phòng khách, sau đó liếc mắt nhìn khuôn mặt Diệp Mị lộ vẻ không vui, thậm chí nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Cô rất nhiệt tình nhìn Diệp Mị nói :"Em dâu có mặt mũi thật lớn a, anh cả cô căn bản đều không ra khỏi cửa nửa bước."

Trong âm thanh rõ ràng chứ mùi vị kỳ quái.

Sắc mặt Diệp Mị khó coi quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Bởi vì Tề Tuệ Phân ở đây cho nên cô ta đang cố gắng làm như rất vui mừng :"Thực sự anh cả nên cảm ơn chị dâu vì đã cổ vũ anh ấy."

Tề Tuệ Phân nghe nói Cố Tử Thần muốn đi, tâm tình cũng khá lên rất nhiều, trong miệng không ngừng nói :"Tốt, tốt, Tử Thần rốt cuộc cũng nguyện ý ra cửa. Hoàn Hoàn, con tối nay nhớ chăm sóc Tử Thần, nó dù sao đi đứng cũng không tiện."

"Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Nói xong còn nở nụ cười ngọt ngào.

Diệp Mị ở bên cạnh nhìn, sắc mặt càng lúc càng xấu xí.

Khóe miệng đột nhiên ác độc cười.

Kiều Tịch Hoàn cô cũng đừng có đắc ý quá sớm.

. . .

5 giờ chiều.

Người Cố gia cùng nhau thẳng tiến tới Diệp gia.

Diệp gia tọa lạc ở ngoại ô thành phố Thượng Hải trên một bãi cỏ xanh lớn. Một tòa biệt thự cô lập đứng cao chót vót. Xung quanh hầu như rất hoang vu, có điều giao thông cũng rất thuận tiện, nghe nói Diệp gia tự tay bỏ ra vốn để xây dựng đường lớn.

Người Cố gia đi vào Diệp.

Phong cách Diệp gia điển hình thuộc dạng kiến trúc cổ xưa, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của thời xưa, còn có một tứ hợp viện nhỏ. Bên trong trang trí rất xa hoa, nhìn ra được Diệp phu nhân là một người rất biết hưởng thụ, cũng rất coi trọng căn biệt thự này.

Nói đến gia tộc Diệp thị bây giờ, người đứng đầu điều hành là Diệp phu nhân Diệp Chi Lam, 38 tuổi mất chồng, từ đó về sau một mình cô dơn không tái giá nữa! Ở cổ đại đoán chừng đã có đền thờ trinh tiết. Nhiều năm như vậy chỉ có một mình chống đỡ sản nghiệp của gia tộc, ở trong giới tin tức tuyệt đối là thủ lĩnh, hơn nữa bởi vì vốn dĩ tin tức luôn có rất nhiều, rất nhiều tin tức bí mật đang được Diệp thị nắm trong tay. Cho nên có rất nhiều xí nghiệp cũng không dám đắc tội, đối với Diệp thị lại càng muốn tránh xa, chỉ sợ bản thân sơ sảy một chút chọc phải bà lớn này.

Có điều Diệp thị cũng không phải loại thích rắc rối, nhiều năm như vậy cũng không thấy đặc biệt nhắm vào ngươi nào hay là xí nghiệp nào, cho nên trong giới thương nhân coi như cũng yên ổn.

Gia tộc Diệp thị có lịch sử lâu đời, một số lời đồn trên phố có nói gia tộc này xuất hiện vào giữa thời đại triều Thanh, và vẫn còn nghe theo dạy bảo của tổ tông, sản nghiệp luôn luôn truyền cho nữ không truyền cho nam, hơn nữa người trong gia tộc chỉ được theo họ mẹ, cho nên Diệp Mị mới theo họ Diệp của Diệp Chi Lan.

Kiều Tịch Hoàn chỉ không hiểu, nếu Diệp Mị là con gái duy nhất vì sao Diệp phu nhân còn có thể đem Diệp Mị gả cho Cố Tử Hàn, mặc kệ là kết hôn hay không dựa theo lẽ thường thì chắc Cố Tử Hàn ở rể mới đúng.

Cô cau mày, đẩy Cố Tử Thần từng bước một đi theo mọi người vào phòng khách Diệp gia.

Phòng khác sặc sỡ xanh vàng, đèn thủy tinh treo trên trần lóe sáng lấp lánh, đồ dùng làm bằng gỗ vừa dày vừa nặng nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa. Dường như đang trở về thời kỳ dân quốc, giống như nhà tài phiệt trong kịch trên truyền hình.

Diệp phu nhân nhiệt tình chào hỏi người Cố gia.

Vẫn chưa tới thời gian dùng bữa, mọi người liền ngồi ở sofa nói chuyện phiếm.

Diệp phu nhân khéo léo nói :"Tiểu Mị cùng Tử Hàn đã là người một nhà, chúng ta cũng thành người một nhà. Người một nhà lại không đến nhà nhau chơi, làm sao cũng không được lịch sự lắm. Cho nên hôm nay để Tiểu Mị mời mọi người tới nhà dùng bữa, bởi vì thời gian có chút vội vàng, không biết có ảnh hưởng đến công việc của mọi người không?"

"Nói chi vậy, khoảng thời gian này vốn còn thảnh thơi, cho dù có bận nhưng nhà thông gia mời cơm, bận gì cũng phải tới." Cố Diệu nói đùa.

Diệp phu nhân phụ họa, đoan trang cười cười :"Cố lão thật rộng lượng."

"Người một nhà cả, tôi không thích câu nệ đâu."

"Đó là đương nhiên." Diệp phu nhân vội vàng nói, quay đầu nhìn lầu 2 một chút, trong miệng nỉ non :"Đứa trẻ này, lập tức xuống đây ngay, làm sao mãi vẫn chưa xuống tới."

"Diệp phu nhân là nói con trai út sao?" Cố Diệu hỏi.

"Con trai út của tôi còn đang du học bên Anh Quốc, chờ mấy năm nữa học xong mới trở về. Aiz, nếu mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không gạt mọi người, tôi còn một đứa con gái khác lớn hơn Diệp Mị một chút. Có điều vì từ nhỏ thân thể không tốt lắm, nên mới không công bố ra ngoài. Người ngoài đều chỉ biết tôi có một đứa con gái là Diệp Mị, thực sự thì đại tiểu thư chân chính của Diệp gia là một người khác, không nhắc nữa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi." Diệp phu nhân quay đầu nhìn về phía lầu hai.

Trên cầu thang.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, nhìn qua tuổi tác rất nhỏ, tóc dài cùng hình dáng rất hiền thục, mềm mại thả bên hai vai, môi đỏ răng trắg, khóe miệng khẽ mỉm cười. Xinh đẹp mà dịu dàng, vóc người cao gầy, có lồi có lõm, chiếc váy xanh nhạt càng khiến cô ta có vẻ trẻ trung, thoát tục. Trong nháy mắt tựa hồ có một loại ảo giác người phụ nữ chính là tiên nữ đi nhầm vào nhân gian, phóng khoáng mà ảo mộng.

Người phụ nữ kia cắn môi, kéo làn váy, cười đến xấu hổ từng bước một đi tới, âm thanh mềm mại đáng yêu, thật êm tai :"Chú, dì mạnh khỏe, mọi người khỏe."

Khéo léo cười, bề ngoài khá hoàn mỹ.

Khiến người Cố gia cũng trố mắt mất một giây.

Thật lâu.

Cố Diệu hoàn hồn nói :"Không nghĩ tới, Diệp phu nhân còn có một đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy."

"Cố lão quá khen." Diệp phu nhân vừa cười vừa nói :"Bình thường thân thể con bé không được tốt lắm, thời gian ở nhà rất nhiều, hầu như không để cho nó ra cửa, rất ít khi nhìn thấy người lạ chỉ sợ nói hớ khiến mọi người chê cười."

"Nói như vậy cũng không đúng, chúng ta đều là người một nhà, có nói hớ cũng không sao. Có điều con gái lớn nhà phu nhân nhìn qua so với Diệp Mị còn nhỏ tuổi hơn."

"Chính là do dáng dấp nhỏ thôi, thực tế so với Diệp Mị còn lớn hơn 2 tuổi." Diệp phu nhân giải thích

"Thật là nhìn không ra. Nhìn không ra." Cố Diệu nói :"Đã kết hôn rồi sao?"

"Cái này thì chưa, chính là đang mong Cố lão có mối quan hệ rộng như vậy có thể giới thiệu một người." Diệp phu nhân thân thiện nói.

Người phụ nữ kia đứng bên người nghe nói như vậy, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Rõ ràng rất là ngượng ngùng, Kiều Tịch Hoàn vào giây phút đấy dường như thấy người phụ nữ kia nghịch ngợm cười, nụ cười của cô ta khiến người khác cảm giác không ăn khớp.

Tiểu Vũ.

Thì ra gọi là Diệp Vũ.

Đại tiểu thư chân chính Diệp thị, chị gái Diệp Mị.

Cho nên bây giờ có thể giải thích vì sao Diệp Mị có thể lấy chồng.

Quyền thừa kế cái nhà này hẳn là ở trong tay Diệp Vũ.

Mà người phụ nữ này ở trong miệng Diệp phu nhân luôn nói thân thể nhiều bệnh, Diệp phu hân làm sao có thể yên tâm đưa cái sản nghiệp này giao vào trong tay Diệp Vũ xử lý ?!

Cô khẽ nhíu mày một cái.

Nhớ tới Diệp Mị đã từng nói cô ta ở nhà không có năng lực gì. Bây giờ có lẽ đã được kiểm chứng, quyền kế thừa Diệp gia không có liền quan gì tới cô ta.

Cô mím môi, có rất nhiều chuyện đã được sáng tỏ, nhưng không dám tùy tiện kết luận, cho nên còn phải yên lặng theo dõi diễn biến.

"Diệp phu nhân thật biết nói đùa, con gái phu nhân mà đi ra ngoài không phải người đến cầu hôn sẽ xếp hàng dài sao?" Tề Tuệ Phân vội vàng nói.

"Chính là xấu hổ, lại rất sợ người lạ." Diệp phu nhân nói.

"Vậy để tôi giúp phu nhân hỏi thăm một chút. Xem xem có ai xứng đôi với đại tiểu thư Diệp gia hay không." Tề Tuệ Phân đối với loại chuyện mai mối như vậy vẫn rất là ưa thích.

"Vậy phiền phu nhân." Diệp phu nhân vội vàng nói, lại quay đầu về phía Diệp Vũ nói :"Tiểu Vũ, còn không mau cám ơn dì."

"Cám ơn dì." Diệp Vũ nhìn qua mềm mại đáng yêu, nói chuyện vô cùng khéo léo.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Diệp Vũ.

"Không còn sớm, chúng ta ăn cơm thôi!. Mọi người nếm thử tay nghề đầu bếp của chúng tôi xem sao." Diệp phu nhân nói.

Mọi người đều cùng nhau tới phòng ăn.

Một đại gia đình ngồi chung một bàn.

Trên bàn cơm tương đối yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên gắp thức ăn cho Cố Tử Thần, chăm sóc có thừa.

Diêp Vũ tựa hồ quay đầu nhìn bọn họ vài lần, sau đó khóe miệng cười cười, vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.

Ăn xong bữa cơm.

Diệp phu nhân lại mời đại gia đình Cố gia lên vườn hoa trên sân thượng uống trà.

Toàn bộ đều ngồi ngoài vườn hoa Cố Diệu cùng Diệp phu nhân ngồi chung một chỗ, mấy người trẻ tuổi ngồi chung một bàn.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đi tới trước lan can bằng thủy tinh, nhìn đèn đường từ hoa viên biệt thự Diệp gia xuống rực rỡ không gì sánh được. Khóe miệng đột nhiên cười cười, nhìn Cố Diệu, Tề Tuệ Phân cùng Diệp phu nhân đang trò chuyện vui vẻ, mím môi nói :"Chúng ta xuống dưới chỗ vườn hoa dưới lầu một chút chứ?"

"Không cần, muốn đi em tự đi đi." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút, vừa mới đẩy Cố Tử Thần lên trên được cũng là do người giúp việc đẩy anh lên, hiện tại lại đi xuống thực sự sẽ bị hành hạ một phen. Không ép anh nữa, cô khom lưng ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ :"Em đi vòng vòng một chút nữa sẽ quay lại với anh."

Cố Tử Thần gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn xoay người đi về phía vườn hoa dưới lầu.

Vườn hoa không có hệ thống lò sưởi, mùa hè có chút nóng nực nhưng vẫn còn tốt, vườn hoa có khá nhiều cây cối, gió kẽ nhẹ thôi vẫn không tính là quá khó chịu.

Bước chân của cô đột nhiên dừng bên cạnh hồ bơi, nhìn bóng người mặc chiếc váy xanh nhạt đang đứng cạnh hồ bơi, gió nhẹ phẩy. Nếu như không phải trước kia đã gặp qua người phụ nữ kia, Kiều Tịch Hoàn thực sự không nghĩ rằng người phụ nữ này có thể xinh đẹp đến thế.

"Tiểu Vũ." Kiều Tịch Hoàn gọi người phụ nữ đang đưa lưng đứng yên về phía cô.

Muốn đến vườn hoa đi dạo cũng là bởi vì nhìn thấy bóng dáng ấy.

Diêp Vũ xoay người, nhìn Kiều Tịch Hoàn khóe miệng cười :"Làm sao cô biết tôi đang chờ cô?"

Nụ cười khôi phục dáng vẻ nghịch ngợm, vừa vặn ít đi chút dịu dàng khéo léo.

"Tôi đoán." Kiều Tịch Hoàn nói :"Cô cũng biết, em gái cô gả cho Cố Tử Hàn? Cho nên cũng đã biết thân phận của tôi?"

"Cô đang tức giận?" Diệp Vũ cười hỏi cô.

"Sao lại thế ?!" Kiều Tịch Hoàn nhún vai.

"Bình thường nghe Tiểu Mị nhắc tới cô, chỉ muốn biết cô là hạng người gì, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi, xinh đẹp, mạnh mẽ, thẳng thắn, thông minh, cơ trí. . ." Diệp Vũ nháy mắt nhìn cô :"Còn có từ ngữ nào tốt hơn?"

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cười, không nói gì.

"Tôi rất có hứng thú." Diệp Vũ kết luận.

"Tôi cũng rất hứng thú với cô." Kiều Tịch Hoàn nói.

Luôn cảm thấy cùng một người như vậy sẽ không quá mệt mỏi.

"Vừa rồi người kia là chồng cô? Chính là người đàn ông để lại cho cô vết dâu tây?." Diệp Vũ hỏi.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Tình cảm của hai người rất tốt."

"Coi như tốt đi !." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Thực sự tôi cũng thích một người." Diệp Vũ mở miệng, có chút phiền muộn nhìn như mặt trắng lúc ẩn lúc hiện.

"Vậy sao? Xin lắng tai nghe."

"Có điều bời vì suy nghĩ bất đồng, lòng tin không giống nhau, nên mỗi người đi một ngả rồi." Diệp Mị khẽ cười, một giây kia liền cảm nhận được sự bị thương của cô ta.

"Cô bây giờ còn đang nhớ anh ta?"

"Ừ. Nếu không cô thật cho rằng tôi đã 30 tuổi vẫn chịu cô đơn như vậy sao ?!" Diệp Vũ có chút buồn cười nói.

"Tôi không cảm thấy thế." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cô vẫn cho rằng sở dĩ Diệp Vũ như vậy bởi vì tùy hứng là bởi vì muốn kháng cự lại gia tộc, là đang cố ý trêu chọc Diệp phu nhân không vui. Luôn cảm thấy dưới cai vẻ dịu dàng nhẹ nhàng của người phụ nữ này thực chất trái tim vô cùng đen tối.

"Thực sự có chút tình cảm, nếu đã trôi qua, thì không có gì là không thể bỏ xuống được." Kiều Tịch Hoàn sâu xa nói, bước chân đi tới bên cạnh bể bơi. Nhìn cái bóng của bản thân dưới làn nước lấp lánh ánh đèn, lay động.

Đã trải qua thời gian đau khổ thì có thể buông xuống rất nhiều.

Ví như, đối với Tề Lăng Phong.

Một giây cô trọng sinh kia liền tự nói với chính mình không thể đối với người đàn ông này có bất kỳ chờ mong cùng cảm tình gì, ngoại trừ hận.

Nhưng tình yêu của cô nhiều năm như vậy, cô thực sự không biết bản thân có phải thật đã buông tay rồi hay không. Chỉ là hiện tại cô luôn tự nhủ, tự ép buộc chính mình mà thôi! Sau đó thời gian nói cho cô biết, có thể không cần tới nữa năm, cô đối với Tề Lăng Phong đã mất đi sự rung động kia.

Cô hít sâu, có lẽ vì cũng bởi vì nghĩ tới tình cảm của bản thân mà thở dài một hơi.

Thật tốt.

Còn có Cố Tử Thần.

Cô nhớ đến buổi chiều hôm nay hai người ôm nhau ngủ.

Thật tốt, Cố Tử Thần xuất hiện.

Khóe miệng cô khẽ mỉm cười.

Diệp Vũ đứng ở phía sau Kiều Tịch Hoàn, nhìn bóng lưng của cô, tựa như có thể cảm nhận được tâm tư cô rất thoải mái, khóe miệng Diệp Vũ lôi lên một độ cong không có tình cảm gì, giọng Diệp Vũ vẫn như cũ nhẹ nhàng xen lẫn với tiếng gió, nói :"Tôi sẽ không buông ra, đời này hay kiếp sau cũng sẽ không. Cho nên. . ."

Ngón tay Diệp Vũ mảnh khảnh tới gần Kiều Tịch Hoàn.

Cô ta chỉ cần hơi dùng sức một chút Kiều Tịch Hoàn sẽ bị cô ta đẩy mảnh vào trong bể bơi.

Bể bơi nước không sâu, nhưng nếu như không biết bơi. . .

Đôi mắt cô ta hơi nheo lại.

"Kiều Tịch Hoàn." Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của đàn ông.

Thanh âm lạnh như băng.

Gọi tên Kiều Tịch Hoàn, lại như đang xen lẫn một chút uy hiếp nào đó, không rõ khẽ rùng mình.

Ngón tay Diệp Vũ run run, liếc mắt.

Cố Tử Thần ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lạnh lùng.

- - - - Nói với người xa lạ - - - -

Bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi xưng hô cho Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn thành anh/ em cho nó tình cảm nhé. Tại anh nhà có vẻ đã đồng ý với lời tỏ tình của chị nhà rồi. Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro