Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm Ân Hách, Đông Hải nhanh chóng đi về tẩm cung của mình, thoáng nhìn thấy Tây Mông đứng ở phía cửa, lậy tức gọi anh nhưng vẫn bước đi không dừng lại mà càng nhanh hơn.

"Đông Hải cậu đem người để ở trên giường trước đi."

Đông Hải định làm theo lời của Tây Mông đem Ân Hách đặt lên giường, nhưng laị bị một đôi tay gắt gao nắm lấy vạt áo, lại thấy người trong lòng ngực cặp mắt tràn đầy nước mắt, đau lòng hôn lên trán tiểu gia hỏa kia một cái.

"Tây Mông, cứ như vậy mà kiểm tra đi." Ôm chặt thân hình gầy yếu trong lòng ngực, Đông Hải nói.

Thấy Đông Hải vẫn không buông mình ra, Ân Hách mới an tâm dựa vào lồng ngực rộng lớn, chính là cảm thấy bụng vẫn còn đau nên làm cho cậu mặt nhăn mày trứ.

"Ừ."

Tây Mông nhìn những hành động của Đông Hải và Ân Hách, khóe miệng không khỏi tươi cười, xem ra những lời tiểu tử Lôi Mông nói đều là sự thật. Từ đầu, anh vẫn không thể nào tin đó là sự thật, dù sao lúc đó cũng không tận mắt nhìn thấy, bất quá. . .Hiện giờ đã biết đó hoàn toàn là sự thật.

Nghe thấy lời nói của Đông Hải, Tây Mông hướng phía giường đi tới, bất quá càng tiếp cận cậu, anh có cảm giác hơi thở không bình thường. Lúc Đông Hải đi ngang qua, anh cũng đã cảm thấy có một cổ hơi thở ẩn ẩn dao động, bất quá thời gian quá ngắn, anh cũng không để ý lắm. Nhưng bây giờ lại rất rõ ràng, chẳng lẽ. . .

Tây Mông nhanh chóng vươn hai tay hướng về phía bụng của Ân Hách, cảm giác được có một loại khí cường đại đang dao động rõ ràng, hai mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Bất quá xuất phát từ chức trách của của một bác sĩ, anh cũng không thể nói ra, chính là chỉ có thể đọc chú ngữ an thai, thẳng đến lúc cảm thấy thai nhi đã hoàn toàn ổn định mới dừng lại, lúc đó Ân Hách cũng đã hôn mê do quá mệt mỏi.

"Hách nhi!" Thấy Ân Hách hôn mê, Đông Hải sốt ruột kêu lên.

"Yên tâm, cậu ấy không có việc gì, chính là quá mức mệt mỏi mà ngất đi, nghỉ ngơi tốt vài ngày sẽ không có chuyện gì."

"Em ấy có phải đang mang thai?" Thấy sắc mặt Ân Hách tái nhợt, trên mặt lại có dấu năm ngón tay, Đông Hải không khỏi đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt non nớt, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

"Ừ, thai nhi có chút chấn động, bất quá hiện tại đã không còn việc gì."

Đối với việc Đông Hải sớm biết Ân Hách mang thai, Tây Mông tuyệt đối không tò mò. Bất quá, anh lại có hứng thú với dấu tay trên gương mặt của cậu, phi, ai lại có gan dám đánh tiểu gia hỏa này. Anh cũng thấy trong mắt Đông Hải xuất hiện tia âm trầm.

"Đông Hải, người trong lòng ngực cậu biết mình mang thai sao?" Anh thật không dám tin có người biết mình mang thai với một mãng xà lại có thể bình tĩnh, huống chi cậu lại là một người nam nhân!

"Tôi sẽ nói với em ấy." Đông Hải đương nhiên biết ý của Lôi Mông, bất quá . . . Bọn họ nhất định sẽ giật mình, dù sao Ân Hách hoàn toàn không giống với những người khác.

"Các người nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài." Nói xong không hề quay đầu lại mà đi ra cửa, giúp bọn họ đóng cửa lại.

"Ừ."

Ôm Ân Hách nằm ở trên giường, Đông Hải nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cậu, nghĩ tới hắn cùng với tiểu gia hỏa này đã có cốt nhục, khóe miệng không khỏi tươi cười.

※※※※※※※※※※

Ân Hách ngồi ở trên ghế, một bên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, một bên cầm quyển sách trên tay mà đọc, cậu hy vọng tương lai bảo bối sẽ thông minh như Đông Hải, cho nên lúc rảnh, cậu thường nói chuyện với bảo bối, nhiều khi ngay cả Đông Hải cũng phải ghen.

Lúc trước, khi biết mình mang thai trừ bỏ cảm thấy khiếp sợ, cậu còn cảm thấy thật vui sướng. Cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ giống nữ nhân mang thai, có thể cùng Đông Hải có một hài tử. Nghĩ đến khi Tây Mông nói cho cậu biết chỉ cần qua một thời gian nữa cậu sẽ sinh bảo bối, Ân Hách không khỏi tươi cười.

Bất quá Ân Hách thật sự giật mình, bảo bối sinh ra hoàn toàn dựa vào ý nguyện của bảo bối, đó cũng chính là điểm bất đồng của Nhân giới và Xà giới. Bình thường nhân loại đều hoài thai mười tháng mới có thể sinh ra hài tử, nhưng đứa nhỏ có huyết thống của Xà giới đều tự mình quyết định muốn ra hay không.

Bình thường đứa con đều hấp thụ chất dinh dưỡng từ người mẹ. Từ khi tới Xà giới đến nay, đã gần một tuần, mỗi ngày chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bây giờ nhìn bụng của cậu thật giống như bóng cao su không ngừng phình to. Cũng may có lẽ mấy ngày nay bảo bối đã hấp thụ đủ dinh dưỡng, cậu mới có thể hồi phục lại mốt chút sức lực, mỗi ngày đều không còn mệt mỏi.

Thấy hôm nay khí trời cũng không tồi, Ân Hách đi tới đình viện trong tẩm cung của Đông Hải mà đọc sách. Ngay khi cậu cảm thấy có chút mệt mỏi nghĩ muốn đi ngủ, ngoài cửa lại vang lên một trận ầm ĩ.

"Sờ Na, chuyện gì xảy ra?" Bởi vì Đông Hải sợ cậu ở Xà giới không quen nên đã đem Sờ Na về Xà giới. Đối mặt với sự săn sóc của Đông Hải, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Phu nhân, ngài chờ một chút, tôi đi xem."

Khi Đông Hải mang Ân Hách đi, Sờ Na nghĩ phải qua một thời gian nữa mới có thể nhìn thấy phu nhân, không nghĩ tới ngày hôm sau chủ nhân lại đem nàng về Xà giới. Nhớ rõ lúc ấy chủ nhân có nói phu nhân mang thai, cần có người chiếu cố, đương nhiên nàng không ngốc mà hỏi chủ nhân, rõ ràng thị nữ ở Xà giới còn rất nhiều như thế nào đến phiên nàng chăm sóc phu nhân?

Nghĩ đến nhất định là chủ nhân muốn nàng chăm sóc phu nhân mới an tâm, Sờ Na không khỏi cảm thấy may mắn, bình thường nàng đều cẩn thận chăm sóc phu nhân, nếu không như thế nào chủ nhân chỉ lệnh lệnh riêng nàng trở về.

Bất quá, điều làm nàng càng cao hứng chính là tương lai không lâu nữa, phu nhân sẽ hạ sinh tiểu chủ nhân, vừa nghĩ tới mình là người đầu tiên trong đám người trong nhà thấy tiểu chủ nhân sinh ra, Sờ Na phấn khởi đến mỗi tối đều ngủ không yên.

Thật khó phu nhân mới có thể khỏe mạnh mà ra trời phơi nắng nhưng lại bị quấy rầy, Sờ Na cảm thấy thật là mất hứng. Lại nhìn thấy người đến chính là Tạp Tây tiểu thư, Sờ Na không chút che dấu mà nhíu mày.

Ở Xà giới, ai cũng biết Tạp Tây ỷ mình là nữ nhi của đại tướng quân liền không xem ai ra gì, luôn vô lễ đối với người khác, điều làm cho người khác không chịu nổi chính là nàng tự cho mình là Vương Hậu sau này mà mỗi ngày đều tìm Đông Hải cũng không quan tâm Đông Hải có hay không để ý tới ả.

Từ khi Đông Hải tới nhân loại, cũng rất ít quay về xà giới. Tạp Tây có thể ý thức được vị trí Vương Hậu của mình khó mà giữ được nên cố quấn quýt lấy Đông Hải, muốn hắn mang ả đến nhân giới, cũng may Xà Vương căn bản không để ý tới Tạp Tây, cho nên đến nay hắn không cho ả đi theo.

Có lẽ có người sẽ hỏi, Tạp Tây vì sao không tự mình đi tới? Nguyên nhân chính là giữa Xà giới và Nhân giới có một kết giới, đó cũng chính là nguyên nhân mọi người kính nể Đông Hải. Vì căn bản không thể phá kết giới mà Đông Hải cùng tám vị trưởng lão đã thiết kế này.

Ở Xà giới, ngoại trừ Đông Hải, chỉ có tám vị trưởng lão có thể qua được kết giới, bởi vậy có thể thấy được kết giới này có uy lực thật không bình thường. Nếu pháp lực không đạt đến trình độ nhất định mà tùy ý rời Xà giới, như vậy sẽ bị kết giới thu phục, đời này không được siêu sinh.

Nếu chỉ là thu phục thân thể thì không có gì đáng sợ, chỉ cần hồi sinh lại là được. Vấn đề kết giới này không những thu phục luôn thân thể mà còn thu phục luôn linh hồn, ai cũng biết một khi linh hồn bị thu phục sẽ không khả năng sống lại. Cho nên trừ bỏ pháp thuật cao cường của mấy đại nhân, đến nay vẫn không có người nào có thể đi qua kết giới.

Kỳ thật, người có pháp lực bình thường muốn đi qua không phải không có khả năng, trừ phi người có pháp lực cao cường bảo hộ, nếu không chỉ có thể vĩnh viễn không siêu sinh.

Tạp Tây vốn chỉ có pháp lực bình thường, nếu nghĩ muốn tới Nhân giới tìm Đông Hải, cũng chỉ có thể yêu cầu người khác đem mình xuyên qua. Đáng tiếc đến nay người có thể đi qua kết giới đều là bạn tốt của Đông Hải, cho nên bọn họ có thể nhẫn tâm nhìn người khác bị thu phục cũng không tình nguyện động thủ.

Cho nên hiện tại Tạp Tây cũng chỉ có thể chờ Đông Hải trở về Xà giới. Mà lần này, lại nghe thấy Đông Hải mang theo một người nam nhân trở về.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro