Chương 48: Nhìn cô quen mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn xe cũng nhanh chóng tắt đi, lúc Bạch Lộc đưa tay xuống bắt gặp một người đàn ông trên xe bước xuống.

Vương Tử Phong khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Lộc, cô còn mặc chiếc đầm ngủ tuy bên ngoài khoác chiếc áo choàng khá kín đáo. Nhưng bộ dạng này thì cũng thấy sự mập mờ quanh đây.

Bạch Lộc cũng âm thầm đánh giá, người này có sắc vóc khá giống Vương Hạc Đệ chỉ là trên người anh ta không có khí chất yêu nghiệt và sắc nét như người đàn ông kia.

"Cậu Phong, cậu chủ trong nhà."

Người giúp việc sau khi đóng cửa đi đến nói với anh ta.

Vương Tử Phong gật đầu.

"Tôi biết rồi."

Lúc Bạch Lộc định quay người đi vào trong.

Vương Tử Phong bước đến chỗ cô.

"Xin lỗi, phiền cô một chút."

Bạch Lộc quay đầu lạnh nhạt hỏi.

"Có gì sao?"

Vương Tử Phong lúc này mới nhìn cận khuôn mặt của Bạch Lộc, anh ta liền ấn tượng với nốt ruồi son ở đuôi mắt xinh đẹp của cô.

Anh ta khẽ hỏi.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau sao?"

Bỗng nhiên Bạch Lộc nhớ đến lúc ở London Vương Hạc Đệ cũng đã từng hỏi cô một câu tương tự như vậy.

Còn người đàn ông đứng đối diện này là ai, cô nào biết.

Nếu Khương Minh mà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ càm ràm vào tai Bạch Lộc vì cái tội lười tìm hiểu các thông tin.

Bạch Lộc gật đầu.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Cô gái này nói chuyện rất hờ hững, cái cách cư xử khá giống với anh trai của anh ta.

Dường như cả thế giới đối họ chẳng có gì để vào mắt.

Anh ta âm thầm nhìn cách ăn mặc của Bạch Lộc, trong lòng tự hiểu mối quan hệ của cô gái này và Vương Hạc Đệ không hề đơn giản.

Vương Tử Phong lắc đầu, cười nhẹ.

"Không có, chỉ thấy cô khá quen mắt."

Bạch Lộc cũng không có ý giải thích thêm với anh ta, vì tính chất đặc thù công việc nên anh ta thấy cô quen mắt cũng là chuyện khá bình thường.

Lúc này hai người nghe tiếng bước chân, Bạch Lộc không cần quay đầu cũng biết ai đang đi ra.

Cho đến khi vòng eo của cô bị anh ôm lấy, Bạch Lộc mới ngẩng đầu nhìn Vương Hạc Đệ.

"Tôi lên phòng trước."

Vương Hạc Đệ gật đầu, đồng thời buông tay cho cô rời đi.

Lúc thấy cô khuất sau cánh cửa Vương Tử Phong liền hỏi.

"Em nhớ không lầm cô ấy đang là ngôi sao khá nổi tiếng, nhưng em lại thắc mắc cô ấy vì sao lại ở đây?"

Vương Hạc Đệ điềm nhiên trả lời.

"Em hỏi làm gì, tối rồi còn đến đây có chuyện gì?"

Bước đến một bước Vương Tử Phong lại nói.

"Đây là lần đầu em thấy anh đưa phụ nữ về ngôi nhà này."

Vì thế cô gái ấy có gì đó rất đặc biệt còn phá lệ mọi quy tắc Vương Hạc Đệ đặt ra.

Vương Hạc Đệ không phản bác, Vương Tử Phong nói tiếp.

"Em biết anh muốn tìm bóng hình năm ấy nhưng anh làm vậy là không công bằng với tất cả những người phụ nữ khác. Còn có cả...."

"Im miệng."

Sắc mặt Vương Hạc Đệ lạnh xuống, chân mày anh nhíu lại.

"Em uống rượu?"

Vương Tử Phong không phản bác, hôm nay anh ta uống hơi nhiều. Lời nói cũng không kiềm chế như mọi hôm.

Bỗng nhiên Vương Tử Phong cười.

"Anh, anh có biết em thần tượng anh lắm không. Cái cách anh yêu đương cũng đặc biệt hơn người khác."

"Anh hỏi em hôm nay đến đây làm gì, không có việc gì thì về sớm nghỉ ngơi đi."

Vương Hạc Đệ không nhẫn nại ra lệnh đuổi người.

Vương Tử Phong day trán.

"Em quên mất rồi, không làm anh mất vui nữa, em về đây."

Đi được mấy bước, anh ta ngừng bước chân muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Vương Hạc Đệ quay lưng vào nhà.

"A Trần đi theo Tử Phong giúp tôi."

Người tài xế vội hiểu ý gật đầu, vì biết Vương Tử Phong uống rượu, tâm trạng dường như khá tệ nên Vương Hạc Đệ không yên tâm mới cho người theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro