Chương 101: Sự thật phơi bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạc Đệ gật đầu.

Trầm Ngọc hít thở thật sâu, bà biết rõ mọi chuyện không thể che giấu được nữa rồi. Bà nở nụ cười chua chát, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng thay cho Bạch Lộc.

Bà chậm rãi, giải đáp thắc mắc đang lấn cấn trong lòng Vương Hạc Đệ.

"Vì ở Đường gia đã có một Đường Hân Nghiêng thay thế. Đường Chấn Quang vì mặt mũi và con đường chính trị của mình mà bất chấp đạo đức và lòng dạ con người, quyết không nhận lấy Lộc Lộc.

"Năm ấy chỉ vài tháng sau khi Bạch Lộc bị bắt cóc, Đường Chấn Quang đã vội tìm đứa bé khác thay thế con gái mình. Dì không rõ Đường gia có nỗi khổ gì mà cả máu mủ của mình cũng đành vứt bỏ. Dù dì có yêu thương con bé ra sao, Lộc Lộc vẫn nhớ về gia đình của mình, quyết bỏ lại tất cả quay về nhưng thứ con bé nhận lấy chỉ là tổn thương, đau lòng và thất vọng."

Nghĩ đến mà Trầm Ngọc không kiềm được nước mắt...

Vương Hạc Đệ cảm giác trái tim mình như ai bóp chặt đau đớn vô cùng. Trên đời lại có loại người như này sao. Thì ra người có đủ quyền lực để sửa đi những dữ liệu từ lúc Bạch Lộc sinh ra để thành một người khác, quả nhiên phải có thẩm quyền cao chức trọng. Anh và cả Trình Viện nghĩ mãi mà không ra.

Đường Chấn Quang vị chính khách hô mưa gọi gió, hình mẫu của dân chúng luôn miệng tung hô lại là một người cha nhẫn tâm đến bất chấp tình người.

Trầm Ngọc kể với anh rất nhiều, rất nhiều. Bà nói Bạch Lộc chịu quá nhiều tổn thương cho nên cô luôn tự tạo ra vẻ ngoài gai góc của mình, thật ra cô là một người rất nhẹ dạ cả tin và yếu mềm rất dễ bị tổn thương.

Anh biết chứ, biết cô gái của anh sống tình cảm đến mức nào.

Chỉ nghĩ đến những nỗi đau cô phải gánh lấy, Vương Hạc Đệ thật thở không nổi. Có nỗi đau nào lớn bằng việc chính cha mẹ ruột của mình quyết không nhìn nhận còn đem người khác về thay thế thân phận của chính mình. Cô phải mạnh mẽ, nuốt bao lần là nước mắt để mà vượt qua.

Vương Hạc Đệ nhắm nhẹ mắt, anh thở thật sâu, lòng anh lúc này chẳng khác gì bão tố chỉ muốn hủy diệt tất cả.

Tại sao anh lại tìm ra cô chậm trễ thế này, tại sao anh lại xem người khác là cô mà tận tâm đối đãi. Trong khi đó cô gái của anh lại bị họ rẻ khinh chối bỏ.

May mắn thay anh vẫn còn giữ được trái tim của mình, không trao lầm cho người khác.

Vương Hạc Đệ kiềm nén xúc động.

"Thật xin lỗi vì đã hiểu lầm dì, cám ơn dì đã ở bên Lộc Lộc thời gian qua."

May mắn thay cho Bạch Lộc là có Trầm Ngọc và Bạch gia sau lưng. Tình yêu thương quá lớn của Trầm Ngọc phần nào làm dịu đi vết thương cho Bạch Lộc.

Trầm Ngọc lắc đầu.

"Dì phải cảm ơn ông trời vì đã đem Lộc Lộc đến bên cạnh dì. Dì cũng không trách cháu, dì biết vì cháu xót cho Lộc Lộc. Nếu không phải cháu dành tình yêu quá lớn cho Lộc Lộc thì không cần phải bất bình thay cho con bé."

Nhưng lúc này bà lại nhìn qua Vương Hạc Đệ, có chút khó xử mà nói.

"Biết cháu thật tâm với Lộc Lộc dì rất vui, có điều này dì muốn biết rõ đó là về mối quan hệ của cháu và cô gái mang cái tên Đường Hân Nghiêng kia được không?"

"Dì không rõ mọi chuyện thế nào nhưng Đường gia không muốn Lộc Lộc qua lại với cháu, dì nghĩ có phải nguyên do, không chỉ riêng thân phận của Lộc Lộc mà còn lí do khác."

Bà thở dài nói rõ khuất mắc trong lòng.

"Thật ra mà nói chỉ cần nhìn qua dì có thể thấy rõ Lộc Lộc có tình cảm với cháu. Chỉ vì còn bé đã chịu quá nhiều tổn thương nó như con nhím mọc đầy gai tự bảo vệ lấy mình. Nhưng vì cháu từng ngày Lộc Lộc đang tự nhổ lấy gai, học cách thay đổi. Để làm được điều này phải rất khó khăn cần bao nhiêu là sự quyết tâm, chỉ mong cháu không làm tổn thương con bé."

Bàn tay đặt ngay đầu gối của Vương Hạc Đệ siết chặt lại, tâm can anh lúc này đau đớn đến cùng cực.

"Dì có thể an tâm, cháu sẽ yêu thương và bảo vệ Lộc Lộc."

Anh ngưng một chút rồi mới nói tiếp:

"Tình cảm cháu dành cho Lộc Lộc không phải một sớm một chiều. Thật ra cháu đã biết Lộc Lộc từ bé, tính ra cháu có muốn buông tha cho cô ấy đi nữa thì duyên nợ cũng sẽ không buông tha cho cả hai."

Nhìn vẻ mù mịt của Trầm Ngọc.

Chính bản thân Vương Hạc Đệ lúc này còn cảm thấy không chân thật, đây không gọi là duyên nợ thì gọi là gì, quanh đi quẩn lại hai người họ vẫn là của nhau.

"Năm ấy cháu và em trai đều bị bắt cóc chung với Lộc Lộc. Cháu hứa sẽ bảo vệ và đưa cô ấy trở về nhưng mà cháu không làm được."

Trầm Ngọc không thể tin được, bà thật là quá bất ngờ, rồi lại suy nghĩ lại mọi chuyện có chút khó tin.

Vương Hạc Đệ luôn nghĩ tại sao năm ấy anh cố chấp muốn tìm tung tích Đường Hân Nghiêng, thế mà khi gặp cô ta rồi một cảm giác gần gũi như lần đầu giáp mặt ở căn nhà hoang ở biên giới anh lại không có.

Anh cứ hoài nghi có phải bọn họ đã tìm sai người hay không, khi anh hỏi qua nhiều chuyện Đường Hân Nghiêng cứ mập mờ bảo rằng sợ hãi nên đã quên mất nhiều thứ.

Còn nốt ruồi ở đuôi mắt cũng không một dấu vết bay mất.

Bây giờ anh mới hiểu ra, năm ấy do anh cảm thấy có lỗi áy náy nên mới tự thừa nhận rằng đã tìm ra cô. Nhưng thực chất trái tim anh còn nhạy bén hơn chính suy nghĩ của chính mình, anh luôn có cảm nhận bài xích mỗi khi Đường Hân Nghiêng muốn gần gũi. Mỗi lần nhìn cô ta anh luôn nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé năm nào để ân cần mà đối đãi.

Giờ anh cũng đã hiểu nguyên do vì sao lại có sự bài xích đấy rồi. Vì cô ta không phải là cô gái của anh.

Nghe qua sự việc Trầm Ngọc xem như đã hiểu, bà vừa vui mừng còn cảm động vì tình cảm mà Vương Hạc Đệ đối với con gái mình.

' choảng..'

"Ai vậy?"

Lúc này bên ngoài có tiếng bể đồ, Trầm Ngọc và Vương Hạc Đệ nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro