Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hứa Dương Ngọc Trác! Thẩm Mộng Dao bảo em hãy tới nhà chị ấy."

"Ôi ? Cây du của ta bên hồ Đại Minh sắp nở hoa rồi, Thẩm Mộng Dao nhờ em làm cái gì cơ?"

"Chị ấy bảo em đi lấy răng khôn của em."

"Ah?"

Hứa Dương Ngọc Trác thật thông minh, cô nhanh chóng hiểu được ý nghĩa đằng sau của vấn đề này, mặc dù bình thường cô chỉ đóng vai người chị cợt nhả, nhưng một khi nhắc đến nó cô sẽ lập tức thay đổi hình tượng một người chị chu đáo chung tay hỗ trợ đứa em ngu ngốc yêu quý của mình. Họ đã đùa cợt về câu chuyện này rất lâu về trước, nhưng tất cả đều dựa trên những quan sát từ sự thật, cũng như nhiều lần trao đổi tình báo bí mật với Vương Dịch.

Vấn đề giữa Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao dù sao cũng nên để họ tự mình giải quyết, vốn dĩ sau khi ly hôn có rất ít những thứ có thể khiến hai người đó liên hệ lại với nhau. Vào thời điểm này, ý nghĩa ẩn giấu đằng sau chiếc răng khôn càng trở nên rõ ràng, Thẩm Mộng Dao đã yêu cầu Viên Nhất Kỳ quay lại lấy nó, thành thật mà nói, nghĩa là người ngoài không thể giúp gì được nhiều.

"Chị, em có nên đi không..."

"Em phải suy nghĩ cho kỹ. Dù kết cục có thế nào thì em cũng phải chấp nhận, chị chỉ muốn em có được hạnh phúc. Kết quả nếu có tệ lắm, thì cũng chỉ là chúng ta thôi làm nha sĩ và trở về nhà kế thừa công ty thế thôi."

Trước khi bác sĩ Viên xúc động trong hai giây, Dương tỷ đã kịp nói: "Dù sao, nếu em thực sự tái hôn, nhớ gửi cho chị hồng bao đấy nhé."

Sáng hôm sau, Dương tỷ quả thực nhận được một phong bao như ý muốn, sau khi mở ra,  giá trị của nó khiến cô cảm thấy choáng ngợp và không hề để ý rằng người gửi chính là Thẩm Mộng Dao, người em dâu cũ đã không gặp nhau trong vài năm của cô.

Bây giờ họ lại là chị em rồi, ừm, hoặc đúng hơn là chị vợ em dâu.

Thôi kệ đi, những người trẻ tuổi luôn yêu thích kiểu tình yêu phân phân hợp hợp. Thực ra người không đủ ngây thơ, không đủ chín chắn mới chính là người khó đối phó nhất, họ không thẳng thắn và dũng cảm như những đứa trẻ khi cãi nhau có thể nói ra những gì mà chúng nghĩ, cũng không giống như người lớn chỉ biết gây chuyện, nhiều nhất là ngủ riêng phòng một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy liền cảm thấy giường không còn đủ ấm áp.

"Trương Hân, cậu thấy tớ nói có gì sai không!"

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Viên Nhất Kỳ quyết định ra ngoài trước giờ hẹn nửa tiếng, nhưng cuối cùng lại đến muộn 20 phút, cô ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, đối diện là Thẩm Mộng Dao người vừa mới tan làm và không kịp chuẩn bị bữa ăn cho hai người họ.

Trước mặt bác sĩ Thẩm, người đang ôm mèo, có một vài hộp thức ăn nhanh, trông chúng không có gì đặc sắc, bầu không khí trên bàn dần có chút ái muội. Bác sĩ Thẩm liền kể một câu chuyện:

"Trong bệnh viện của họ từng có hai người trẻ tuổi, trong thời gian thực tập quan hệ rất tốt, sau đó họ dần bất đồng quan điểm, rồi một số hiểu lầm xảy ra khiến quan hệ giữa hai người đó trở nên cực kỳ căng thẳng, nhưng kết quả là hai tuần trước, tiểu Lý dường như đã đặc biệt đến nhà người còn lại và cuối cùng cả hai họ cũng cởi trói được nút thắt bấy lâu nay."

"Nhưng mối quan hệ của họ không thể trở lại như trước nữa, nhưng chị nghĩ đó là một sự can đảm lớn."

Bác sĩ Thẩm vuốt ve bộ lông mềm mượt của Đống Đống và đặt bé mèo mập mạp trên mặt đất.

"Vì vậy, chị có một vài điều muốn nói với em, chuyện xảy ra năm đó chị cũng cảm thấy rất có lỗi, là một bác sĩ, chị vẫn kiên định với nguyên tắc không được mâu thuẫn với bệnh nhân, nhưng có lẽ khi đối mặt với một số người, sự thẳng thắn sẽ có ích hơn là sự nhẫn nhịn ".

"Nếu là một người yêu, có lẽ em sẽ làm tốt hơn chị rất nhiều."

Nghe tới đây Viên Nhất Kỳ liền túm lấy cổ Trừ Tịch, con mèo béo mà trước đây cô từng tặng cho Thẩm Mộng Dao đặt lên bàn, và rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đó. Trước sự dũng cảm 100% của vợ cũ, cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ chơi trò mẹ con với chú mèo con không chịu nhận ra cô. Có một khoảng trống trong trái tim cô cuối cùng đã được lấp đầy.

"Chị đã nói xong rồi, bây giờ đến lượt em."

Uh, đến cô rồi, cô nên nói gì bây giờ nhỉ?

Viên Nhất Kỳ: "Em, em không có. Em không có gì để nói, nhưng chị có thể đừng vứt chiếc răng khôn đó đi được  không? Đó là chiếc răng đầu tiên mà chị nhổ trước khi chị bắt đầu sự nghiệp của mình."

"Nhưng nó cũng là chiếc răng khôn đầu tiên mà em được nhổ, em không muốn giữ lại cho mình sao?"

"Ừm, không sao, giao cho chị giữ nó khiến em thấy yên tâm hơn."

Sau đó, Viên Nhất Kỳ, người có chút xấu hổ sau khi nói điều này, bắt đầu chơi game, nhưng lần này cô không ở một mình, và không chỉ có hai bé mèo trong phòng, mà còn cả bác sĩ Thẩm, người đã dọn xong đống đồ ăn nhanh ban nãy, tự nhiên ngồi đến bên cạnh cô, cúi đầu xuống hỏi cô trò chơi này có nội dung là gì

"A, đây là một trò chơi, chúng ta sẽ đi các đường khác nhau, cũng sẽ gặp phải các tầng khác nhau, tổng cộng có năm tầng, cho dù có thuận lợi đến được tầng thứ tư, thì cũng có thể đột nhiên bị tiêu diệt nếu gặp trúng Boss, mỗi lần như thế đều không thể sống lại"

Các sĩ Thẩm  cẩn thận lắng nghe rồi gật gật đầu, chỉ vào màn hình vuốt một cái, tựa hồ không cam lòng nói: "không thể làm lại một lần sao?"

Người chơi trò chơi gật đầu, vuốt màn hình vài cái rồi lắc đầu như chợt nghĩ ra điều gì, cũng không hẳn, nếu may mắn sẽ có thê sẽ nhật được một vật phẩm gọi là đạo cụ thời gian, chết rồi có thể hồi sinh, suy cho cùng thì không phải game nào cũng kiếm được vật phẩm quý hiếm này.

"Bây giờ chúng ta đang ở cấp độ được gọi là Khẩn cấp tương thích nước và lửa, cấp độ này khá khó xơi."

Bác sĩ Thẩm mỉm cười, "Vậy chị sẽ cùng xem em chơi, cố lên."

Viên Nhất Kỳ người vừa nãy tràn đầy tự tin, đã kết thúc trong một thất bại thảm hại, nhưng Thẩm Mộng Dao nhanh chóng nhìn thấy niềm tự hào không thể che giấu trên khuôn mặt của vợ cũ, ồ, hóa ra cô là người may mắn có được đạo cụ thời gian.

"Được, chúng ta đi con đường tiếp theo, mẹ kiếp!"

Bác sĩ Thẩm: Có chuyện gì vậy? Đây là gì? Trường hợp khẩn cấp ngoài tầm kiểm soát? chúng ta thử bấm vào đây xem.

Nhìn giao diện trò chơi kết thúc, Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn vợ cũ, cô ném điện thoại đi, " Để em nói, Thẩm Mộng Dao, chúng ta thử chơi trò bánh quy đi..."

Bác sĩ Thẩm trong chiếc kính gọng vàng và chiếc áo khoác trắng đã phát sóng trực tiếp trở lại sau hai tháng. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhớ cô khủng khiếp, vừa vào đã liên tục phát đạn mạc nũng nịu lão công ngắn lão công dài. Bác sĩ Thẩm có chút bất lực, nhưng một cái miệng không địch nổi vô số bàn phím của khán giả nên cô chỉ có thể mặc kệ. Lần này cô ấy nói về những gì cô ấy đã nhìn thấy và nghe thấy trong hội nghị thường niên của nghành nha khoa, cho đến khi có tiếng gõ cửa sau lưng, Viên Nhất Kỳ, người đang lẩm bẩm, bắt đầu nói rằng bệnh nhân ngày nay thật rắc rối và họ không hợp tác với cô ấy một chút nào....

Mọi người trong phòng trực tiếp đều bị sốc. Chỉ có Thẩm Mộng Dao mặt không biến sắc chỉ vào người đang ngồi xổm thay giày ở phía xa nói: "Người vừa rồi tôi nhắc tới ở cùng phòng với tôi, chính là người này. Cả thế giới đều cho rằng chúng tôi nên kết hôn, vì vậy chúng tôi đã kết hôn. Cả thế giới đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ không ly hôn, vì vậy chúng tôi đã ly hôn, và sau đó cả thế giới lại muốn chúng tôi tái hôn."

Viên Nhất Kỳ, người chậm rãi xỏ dép, liếc nhìn camera và kết thúc câu nói của vợ mình, "Tôi sẽ không chống lại cả thế giới đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro