Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần nghe nói Kim Quang Dao đưa thiếp mời riêng mình đến Phương Phi Điện một chuyến ôn chuyện cũ, bèn đi gặp Kim Quang Dao.

Vừa bước vào Phương Phi Điện, liền thấy Kim Quang Dao đang chống cằm rầu rĩ nhìn bát thuốc bốc hơi nghi ngút trước mặt.

Lam Hi Thần biết sức khỏe Kim Quang Dao không tốt, cũng biết y mỗi ngày đều phải uống thuốc, nhưng chưa từng nghĩ Kim Quang Dao lại ghét uống thuốc đến mức này.

Thấy hắn đến, Kim Quang Dao bèn ngẩng đầu cười mỉm: “Nhị ca đến rồi sao?”

Nhìn sắc mặt y trắng xanh, Lam Hi Thần thấy lo lắng trong lòng, bèn bước lên phía trước khẽ hỏi: “Ốm còn không chịu uống thuốc?”

Kim Quang Dao vẫn cười: “Thuốc này quá đắng, uống mãi không quen, ngày nào cũng phải gườm nhau với nó nửa canh giờ mới uống hết.”

Nghe thế, Lam Hi Thần cũng bất giác mỉm cười: “Vẫn phải nghe lời thầy thuốc thì mới mau khỏi bệnh. Nửa canh giờ thì thuốc nguội mất rồi, chỉ sợ không phát huy được hết tác dụng của thuốc.”

Kim Quang Dao nghe hắn nói xong, một bên lầm bầm “Nhị ca lại giáo huấn ta rồi”, một bên bưng bát thuốc, chau mày uống cạn.

Uống xong, đại khái là thấy đắng, đầu mày vẫn hơi chau lại.

Lam Hi Thần thấy y đặt bát thuốc rỗng xuống bàn, bèn đem đĩa bánh ngọt để sẵn ở góc bàn đẩy đến trước mặt y, dịu dàng hỏi: “A… Ngươi tìm ta có việc gì?”

Kim Quang Dao tiện tay cầm một khối bánh ngọt lên chống đắng, cắn liền mấy miếng, cảm thấy vị đắng đã tan đi già nửa, mới ngước mắt lên hỏi: “Không có việc gì thì không thể gọi nhị ca đến sao?”

Lam Hi Thần: “Cũng không phải thế. Nhưng ta gặp ngươi vẫn thấy…”

Kim Quang Dao cũng không cảm thấy ngại ngùng, cười tiếp lời: “Xem ra, nhị ca là trong lòng không thoải mái rồi.”

Lam Hi Thần không nói tiếp.

Hắn im lặng nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Kim Quang Dao, cuối cùng khẽ gật đầu.

Kim Quang Dao lại không để ý, nói tiếp: “Nhị ca, ta biết.”

Lam Hi Thần: “Biết gì?”

Kim Quang Dao cuốn nghịch lọn tóc mai rủ xuống, cười bảo: “Không phải huynh giúp ta trở về sao.”

Lam Hi Thần hơi sững lại, nhìn y.

Kim Quang Dao cười bảo: “Thế nhưng giờ nhị ca lại không muốn gặp ta – muốn gặp cũng phải là ta tự mình mở lời mới chịu đến. Ta đoán, là cận hương tình khiếp phải không.”

Lam Hi Thần: “Ta chưa từng nghĩ ngươi còn có thể trở về.”

Kim Quang Dao: “Nhưng nhị ca không phải là thích ta sao.”

Lam Hi Thần thoáng ngạc nhiên nhìn Kim Quang Dao, im lặng hồi lâu không đáp.

Kim Quang Dao biết mình nói ra đường đột, cũng im lặng một hồi, lại nói: “Ta không có ý làm khó nhị ca. Chỉ là vừa hay, ta cũng thích nhị ca, như vậy thật tốt.”

Lam Hi Thần vẻ mặt phức tạp, một lúc sau mới thả lỏng, theo bản năng mà ngoảnh mặt, cắn môi, vẫn không nói năng gì.

Kim Quang Dao cười bảo: “Nhị ca, giờ ta đã thẳng thắn trải lòng, huynh vẫn không chịu để ý đến ta sao?”

Lam Hi Thần cụp mắt nhìn xuống, đáp: “Ta đúng là… Nhưng…” – Hắn ngập ngừng – “Ta cầu xin cho ngươi kiếp sau an ổn, chứ chưa từng dám mong đợi kiếp này có thể thấy ngươi lần nữa.”

Kim Quang Dao gật đầu, ý cười dào dạt, nhẹ giọng ôn hoà: “Nhị ca đối xử với ta không bạc, tình sâu ý nặng, cho nên ta trở về để ở bên nhị ca đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro