Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao sức khỏe vẫn không tốt như cũ.

Đại phu khắp nơi đều đã mời, thuốc thang đủ loại đều uống qua, mà tinh thần không thấy khởi sắc được bao nhiêu, vẫn dáng vẻ ốm yếu dặt dẹo.

Nhưng mỗi lần gặp Lam Hi Thần, y lại tươi cười, gắng gượng ra bộ như người không có chuyện gì.

Kể cả lúc Lam Hi Thần dặn y phải chịu khó ra ngoài vận động, y cũng chỉ gật gật tỏ vẻ nghe lời, lúc người ta đi rồi lại tiếp tục nằm dài mỏi mệt không thiết động đậy.

Mùa hè thực sự đã đến, có một hôm Lam Hi Thần muốn đưa y ra ngoài sân đón gió ban mai, bèn gọi y dậy sớm.

Kim Quang Dao dụi mắt, được Lam Hi Thần đỡ dậy, cụp mắt mông lung nghe hắn giải thích, cảm thấy không tồi, bèn cười nói vâng.

Chờ Lam Hi Thần xử lí xong công việc, không yên tâm bèn quay lại hàn thất thăm Kim Quang Dao, phát hiện y đang ngồi bên bàn, tay chống một bên má, trên tay một chén trà chưa nguội còn vương sợi khói, thế mà lại mơ màng ngủ mất rồi.

Lam Hi Thần âm thầm thở dài, thấy Kim Quang Dao đang ngủ sâu, bèn không gọi y dậy mà nhẹ nhàng bế lên, ôm đến ngồi trên ghế mây dưới vòm hoa ngoài đình viện.

Muôn hồng ngàn tía tươi đẹp nhất đều nở bung trong gió xuân, rồi lại bị gió xuân cuốn hết đi, để lại một màu xanh ngan ngát trải khắp đình viện, xanh ngợp cả tầm mắt.

Như vậy cũng tốt.

So với không còn gì cả thì tốt hơn nhiều.

Cho dù không phải sắc xuân rực rỡ, thì cảnh sắc mùa hè cũng đáng để người ta dừng bước ngắm nhìn.

Bóng lá xanh như ngọc, nắng sớm nhảy nhót, gió hè dìu dịu thổi.

Kim Quang Dao ngủ thật an nhiên, lâu sau mới tỉnh, he hé mắt nhìn Lam Hi Thần đang ngồi bên cạnh đọc sách, một chùm nắng lọt qua vòm lá rung rinh như một chùm tua, nhấp nháy rơi trên trang sách.

Ngoài sân ánh nắng chợt bừng chợt tắt, bên tai tiếng lá lao xao.

Một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng xâm chiếm, đôi mắt đang mở he hé lại từ từ khép lại.

Lam Hi Thần gấp sách, nghiêng người khẽ đẩy y, dịu dàng bảo: “Ngủ nhiều quá không tốt, ngủ thêm như thế đủ lâu rồi. A Dao, đừng có giả vờ ngủ nữa.”

Kim Quang Dao cũng không định ngủ tiếp, thẳng người dậy cười khẽ: “Gió sớm mùa hè dễ chịu quá, ta càng thấy lười nhác hơn.”

Lam Hi Thần bảo: “Ta không phải cố ý không để ngươi ngủ. Chỉ là, ngủ nhiều quá cũng không tốt.”

Kim Quang Dao gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nhị ca cũng đừng quá lo lắng. Ta tự biết chừng mực, trong lòng cũng sắp xếp cả rồi.”

Lam Hi Thần dịu dàng: “Ta chỉ sợ ngươi cứ ngủ rồi không chịu tỉnh.”

Kim Quang Dao sững người, một lát sau mới phì cười: “Ta có thể nỡ được sao?”

Hạ Phong Vật Ngữ thiên

—— HOÀN ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro