Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Lăng nghe cữu cữu nói, lần trước Ngụy Vô Tiện về thăm nhà ngoại, có mang mấy giỏ trái tì bà từ Cô Tô về.

Trái tì bà rất ngọt, tròn xoe vàng ươm, mấy trái chíu chít thành chùm, mấy chùm thành một bó, chen chen chúc chúc đầy vun trong giỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta động lòng – mặc dù bóc vỏ có hơi phiền toái.

Nhưng ngon thì ngon, giờ cũng có ích gì.

Là một người Vân Mộng chính hiệu, trước giờ luôn nghiện ăn cay, Giang Trừng cảm thấy lần sau phải đánh mấy khóm cây tì bà sang trồng ở Liên Hoa Ổ thay đổi khẩu vị – kể cả là ép uổng thì cũng phải trồng.

Bởi vì hắn rất vừa ý cái món tì bà kia.

Bất kể loại tì bà bạch ngọc hay loại xanh, đều không tệ. Khác biệt giữa các giống kì thực cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Dù sao cũng đều ngọt, đều ngon cả.

Kết quả cây giống đích thực đã sai người bất chấp khó khăn mang từ Cô Tô về Vân Mộng, nhưng cái cây này chảnh vẻ, không hợp thủy thổ, không thích ứng khí hậu, không tài nào mọc được.

Vì thế đành phải thôi.

Giang Trừng tuy ngoài mặt không nói ra lời, nhưng trong lòng cực kì tuyệt vọng.

Kim Lăng lần này tới thăm là có việc nhờ Giang Trừng, vì thế tay không chạy từ Lan Lăng qua Vân Mộng.

Xử lí xong việc, Giang Trừng vừa bổ táo vừa bảo Kim Lăng: “Đợi đợt tới Ngụy Vô Tiện về thăm nhà, chắc sẽ mang quả dương mai. Cô Tô đến mùa hoàng mai vũ rồi.”

(*) Mùa mưa cuối xuân đầu hạ ở vùng Giang Nam cũng là thời điểm quả mai bắt đầu chín, nên gọi là “hoàng mai vũ”.

Kim Lăng hiếu kì: “Thanh mai?… Có ngon không?”

Giang Trừng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Cực ngon. Chua chua ngọt ngọt.”

Kim Lăng thoắt cái hiểu ra: “Ồ… Vậy ít lâu nữa con lại qua, chờ dương mai đến thì mang một ít về Lan Lăng ăn, cữu cữu nhớ phần con nhiều một chút.”

Giang Trừng kiên định lắc đầu: “Không được, Ngụy Vô Tiện cho ta là của ta. Ngươi không phải chơi khá thân với thằng nhóc Lam Tư Truy gì đó sao, tự mình đi mà xin nó.”

Kim Lăng nắm chặt tay: “Đâu có giống nhau. Vậy tính cả phần của tiểu thúc thúc đi, con kiểu gì cũng phải được một ít mang về.”

Giang Trừng đáp: “Phần của Kim Quang Dao, ngươi đừng có mà mơ.”

Kim Lăng (ngơ người): “Hở?”

Giang Trừng: “Chả phải trong thời gian ngươi về đây thì Kim Quang Dao được Lam Hi Thần đón về Cô Tô rồi sao?”

Kim Lăng mấy máy môi: “Hả? Trong thời gian con về đây? Ở Lan Lăng không phải tốt hơn sao?”

Giang Trừng liếc cậu ta một cái, tỏ vẻ ông đây khinh bỉ kẻ ngây thơ nhà ngươi, cười lạnh: “Còn không phải Lam Hi Thần cưng hắn, biết hắn thích ăn dương mai, sợ chuyển được đến Lan Lăng thì không còn tươi nữa mất ngon, mới trực tiếp đón luôn về Cô Tô ăn tận vườn. Cũng thật biết tính toán.”

Kim Lăng: “…”

Kim Lăng: “A… hóa ra là thế…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro