Chương 6 : Lần này sẽ không được trở về quá khứ được nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Socola bạc hà

1-8-2022

"Lúc trước cậu đột nhiên ngất xỉu, vừa vặn tại hiện trường có người là bác sĩ, nói cậu mệt mỏi cộng thêm thương tâm quá độ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng mình liền mang cậu về, để cậu nằm trong phòng cậu ấy. Mình đã đánh thức cậu, vì thấy cậu như gặp ác mộng, khắp mặt toàn mồ hôi..."

   Mạnh Kim Ca ngơ ngác nghe bạn thân ở bên tai giải thích, ở trong phòng chậm lại nửa ngày, mới ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tư,ánh mắt đỏ bừng, giống như là đang mạnh mẽ nhẫn nhịn cái gì đó.

   "Tớ biết rồi." Cô mang giày xuống giường, khàn giọng nói: "Tư chúng ta đi thôi. "

Hà Tư  đỡ vai cô, rất lo lắng: "Mạnh Kim Ca, nếu cậu không thoải mái... "

   "Tớ không có việc gì, đi thôi, không cần quấy rầy cha mẹ A Hoán nữa."

   Mạnh Kim Ca dụi dụi mắt, cầm album ảnh trên tủ đầu giường, đi ra khỏi phòng Phương Cảnh Hoán.

   Cha mẹ và người thân của A Hoán đều ngồi ở bên ngoài, chiêu đãi bằng hữu còn chưa rời đi, thấy cô đi ra, mẹ Phương Cảnh Hoán tiến lên hỏi: "Mạnh Kim Ca, sức khỏe của con có sao không? Chóng mặt còn ngất. Dì nên đưa con đến bệnh viện. "

   "Dì, con đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay cảm ơn dì." Cô kéo ra một nụ cười trấn an, cầm lấy album ảnh trong tay, trong giọng nói mang theo cầu nguyện: "Album ảnh này, con có thể mang đi không? "

   "Có thể, đương nhiên có thể." Mẹ Phương Cảnh Hoán vẻ mặt cũng có chút động dung, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu đỏ, đưa tay ôm lấy cô, thanh âm ôn hòa: "Đứa trẻ này , con đường tương lai của con còn rất dài, con phải sống tốt, biết không. "

   Nước mắt Mạnh Kim Ca thiếu chút nữa lại rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Dì, dì cũng vậy, bảo trọng thân thể. "

   Sau khi nói lời tạm biệt, Mạnh Kim Ca và Hà Tư rời khỏi nhà Phương Cảnh Hoán.

   Hiện tại đang là buổi chiều, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, Mạnh Kim Ca hoảng hốt một chút, thân thể giống như lá cây bị cuồng phong tẩy lễ, lung lay sắp đổ.

   "Kim Ca này." Hà Tư  ôm lấy cô, trong giọng nói đã mang theo nức nở: "Tớ biết cậu rất buồn, cậu đừng nhịn, cậu khóc một tiếng, khóc ra hết có được không? "

   Mạnh Kim Ca lắc đầu, cô không khóc, cô còn phải nghĩ biện pháp trở về quá khứ.

   Khi cô thức dậy, cô thực sự nghĩ rằng tất cả mọi thứ cô đã trải qua là một giấc mơ đẹp, nhưng cô suy nghĩ cẩn thận và thấy rằng nó có thể không phải đơn giản như vậy.

   Giấc mơ sẽ không thực tế như vậy, giấc mơ không thể xuất hiện đồng hồ cổ xưa trước khi thức dậy.

   Nhất định có thể gặp lại A Hoán.

   Mạnh Kim Ca hít sâu, ổn định tâm tình, cười nói: "Thật sự không có việc gì, tớ đều nghĩ thông suốt. "

   Hà Tư  không tin, nhưng cũng chỉ có thể kéo cô ra khỏi hành lang.

   Vừa đi ra đường, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt họ, người đàn ông thò đầu ra, vẫy tay chào họ: "Lên xe, đưa các cậu về nhà."

   Hà Tư  nhìn thấy anh, nhíu mày nói: "Sao anh còn chưa đi? Chúng tôi không cần anh đưa. "

   Vừa dứt lời, Mạnh Kim Ca đã mở cửa lên xe, người đàn ông nhíu mày với Hà Tư,giọng nói lười biếng: "Em xác định muốn tự mình đi? "

   Cô cắn răng, mở cửa lên xe, ngồi vững vàng nhấn mạnh: "Tôi lo lắng cho Kim Ca nên mới đi lên!"

   Người đàn ông không trả lời, đạp ga lái xe.

   Mạnh Kim Ca vỗ vỗ mu bàn tay Hà Tư,hỏi: "Tiết Hưng Tu, về nước từ khi nào? "

   "Cách đây không lâu."

   "Còn đi nữa không?"

   Tiết Hưng Tu nhìn gương chiếu hậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán khí, thấp giọng nói: "Không đi. "

   Hà Tư  hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại.

   Mạnh Kim Ca ôm lấy cánh tay, hứng thú hỏi: "Hai người đã gặp nhau trước chưa? "

   "Không có."

   "Đã gặp qua."

   "......"

   Mạnh Kim Ca không hỏi nhiều nữa, Tiết Hưng Tu đưa các cô đến cửa tiểu khu Hà Tư,đang định mở miệng, Hà Tư  nhanh chóng nhảy xuống xe, đi xa hai bước.

   Cô bất đắc dĩ lắc đầu, lần sau trở lại quá khứ, nhất định phải khuyên bọn họ thật tốt.

   "Đi rồi, hôm khác lại tụ tập đi."

   Tiết Hưng Tu gọi cô lại: "Sau khi tớ về nước, cùng A Hoán có gặp mặt một lần. "

   Mạnh Kim Ca dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

   "A Hoán vẫn cho rằng người cậu thích là tớ."

   "A?" Mạnh Kim ca mơ: "Sao anh ấy lại nghĩ như vậy? "

   "Tớ không biết." Tiết Hưng Tu nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy kỳ quái: "Tớ đã giải thích qua, nhưng cậu ấy không tin. "

   Mạnh Kim Ca nhíu mày, trăm mối suy nghĩ ngổn ngang không giải thích được.

   Hà Tư  không biết từ lúc nào lại đây, nghe thấy đoạn đối thoại, phẫn nộ mắng: "Tai họa! "

   Tiết Hưng Tu nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội: "Anh chỉ gây họa cho em. "

   Mạnh Kim Ca thở dài, đẩy Hà Tư  ra xa một chút, khom lưng xuyên qua cửa sổ xe nói: "Cám ơn cậu, chuyện của cậu, tớ cũng sẽ giúp đỡ. "

"A, căn bản không giúp được gì cho cậu." Tiết Hưng Tu giật giật khóe miệng, thấp giọng nói: "Sớm biết hai người các cậu đều là tâm tư này, tớ nên nói cho cậu biết. Bây giờ cũng đã quá trễ. "

   "Không muộn đâu." Mạnh Kim Ca nở nụ cười: "Thật sự không muộn, cậu tin tớ. "

   Cô và A Hoán, Tư cùng hắn, đều sẽ không muộn.

   Sau khi Mạnh Kim Ca quay trở về, Hà Tư  lo lắng cô ở một mình, liền đưa cô đến nơi mình ở.

   Về đến nhà, Hà Tư  nấu hai bát mì, ăn cơm tối đơn giản, Mạnh Kim Ca liền không thể chờ đợi được muốn đi ngủ.

   Hà Tư  bắt lấy cô hỏi: "Cậu còn có thể ở lại Giang Thành mấy ngày?" Công ty có việc gì quan trọng không? "

   Mạnh Kim Ca thời đại học cùng phụ thân toàn cãi nhau, sau khi tốt nghiệp lấy được một khoản tiền, một thân bay đến Thâm Thành làm việc, bốn năm dốc sức đã ngồi vào vị trí giám đốc.

   Rời đi trong bảy ngày, tất nhiên, có ảnh hưởng đến công ty.

   "Không sao." Cô nói.

   Dù sao cũng là muốn trở về, chuyện bên này không trọng yếu.

   Hà Tư  n sau khi tắm rửa cũng lên giường nằm, tắt đèn trong phòng ngủ.

   Căn phòng tối tăm yên tĩnh.

   "Kim Ca này, cậu thích A Hoán từ khi nào?" Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm.

   "Lớp 12." Mạnh Kim Ca nghĩ tới đây, nhịn không được nở nụ cười: "Lúc trước mình vẫn cho rằng mình đối với anh ấy là tình cảm bạn bè, sau này nghe nói có nữ sinh theo đuổi anh ấy , thì mới nghĩ rõ ràng. "

   Hà Tư  im lặng hai giây, lại nói: "Kỳ thật ban đầu tớ cũng cho rằng cậu thích Tiết Hưng Tu. "

   Mạnh Kim Ca nghiêng đầu, nhìn cô chớp chớp mắt: "Vì sao? "

"Lúc các cậu học lớp 12 quan hệ rất thân mật, cậu chọn cậu ấy làm bạn cùng bàn, một mình dạy thêm cho cậu ấy, cậu ấy giúp cậu viết bản kiểm điểm, mang bữa sáng cho cậu." Hà Tư  cũng kích động nghiêng người, "Hơn nữa cuối cùng thành tích của cậu ấy thật sự tăng lên, hai người ngay cả nguyện vọng thi đại học cũng điền không sai biệt lắm, lại thi đậu cùng một trường đại học... "

   "Dù sao nếu không phải là năm nhất, mỗi ngày hắn tới tìm tớ, thổ lộ với tớ, tớ nhất định sẽ cho rằng hai người là một đôi."

   Mạnh Kim Ca nghe được trợn mắt há hốc mồm.

   Cô chọn Tiết Hưng Tu làm bạn cùng bàn, còn một mình dạy thêm cho hắn, là bởi vì hắn muốn học tập cho tốt , có thể xứng đôi với Hà Tư.

Về phần hắn giúp mình viết kiểm điểm, mang theo bữa sáng, đều chỉ là thù lao.

   Và họ đều trùng hợp ngẫu nhiên vào cùng một trường đại học.

Mạnh Kim Ca giải thích với Hà Tư ,Hà Tư  nói: "Sau khi tớ và Tiết Hưng Tu yêu đương, thấy hắn cao hứng và kích động như vậy, tớ biết ban đầu tớ đã suy nghĩ lung tung. Nhưng sau này tớ và hắn gặp mặt ít, nên không biết tâm ý lẫn nhau... "

   Cô chưa từng cùng Phương Cảnh Hoán giải thích qua.

   Cũng không có thắc mắc tại sao anh ấy hiểu lầm.

   Mạnh Kim Ca giọng điệu bình tĩnh: "Tớ hiểu rồi. "

Hà Tư  nghĩ đến chuyện giữa bọn họ, lại đỏ mắt: "Nếu như không phải vì giúp tớ, các cậu có lẽ cũng sẽ không tiếc nuối...Mạnh Kim Ca, tớ xin lỗi ô ô. "

   "Suy nghĩ lung tung cái gì vậy." Mạnh Kim Ca gõ vào đầu cô " Cậu yên tâm, tớ và anh ấy sẽ không có tiếc nuối, mau ngủ đi. "

   Hiện tại biết nguyên nhân, chờ sau khi xuyên qua trở về, cô liền ở năm lớp 12 cùng Tiết Hưng Tu bảo trì một khoảng cách nhất định, cùng A Hoán bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.

   Hà Tư  nghe thấy lời nói của cô, khóc càng lợi hại, ô ô ô. Mạnh Kim Ca cả ngày hôm nay đều thương tâm, bắt đầu nói nhảm.

   "Mạnh Kim Ca ô ô ô, tớ sẽ đi làm kiếm tiền, dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý tốt nhất."

   "......"

   Mạnh Kim Ca không muốn nói thêm nữa, nhắm mắt lại, đi thẳng vào giấc ngủ.

   Lần này, một đêm không mơ.

   Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy từ trên giường, vẫn ở trong phòng của Hà Tư.

   Cô không thể quay ngược thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro