15. Em người yêu cũ rất ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






~





Mùa hè năm đó cứ như dây thun chất lượng cao, mỗi ngày cứ kéo dài không đứt. Park Ruhan nộp hồ sơ khắp nơi rồi chờ đến năm học mới, Ryu SeokJin cũng đắt khách vì đám sinh viên cứ chờ đến hè là lại đi tập gym, Minseok rong ruổi theo mấy shoot hình biển xanh nắng vàng, Minhyung thì vẫn như cũ, ngày đêm vừa cứu người vừa chửi đổng trong bệnh viện. Ngôi nhà bốn người không có mấy khi đủ bốn người, nhưng tự nhiên cả bốn người đều cảm thấy đâu đó trong thành phố, bản thân có một nơi để mà lui tới.

Trong trường hợp của Park Ruhan, thì là một nơi để dọn dẹp cho sạch sẽ gọn gàng.

Minseok ghét Ruhan lồ lộ ra mặt. Cái ghét bỏ chẳng phải mưu mô tàn ác gì, chỉ là Ruhan quá khác với Minseok, tự nhiên lại cướp hết vài mảnh yêu thương hiếm hoi mà người khác dành cho cậu.

Ryu SeokJin ngày ba bữa thức ăn organic không chỉ không nhạt nhẽo mà còn đẹp mắt, Ruhan lên sân thượng trồng đủ thứ cà chua cà rốt cải xoăn. Người ta nói con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là dạ dày không hề sai, thỉnh thoảng trong tiếng la oai oái của Ruhan khi bị SeokJin vác ra khỏi nhà, Minseok khinh bỉ nhìn cái nụ cười vỡ toang hình tượng mà Ryu SeokJin ít dám trưng trổ.

Ruhan mang thức ăn tới bệnh viện cho Lee Minhyung, thỉnh thoảng còn được Minhyung dẫn đi ăn, đi mua sắm. Ở trong nhà Minhyung, Ruhan dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách một, hình như đến cả chậu xương rồng còn được lau từng chiếc gai. Minhyung dĩ nhiên là ưng ý, bằng chứng ở chỗ một bữa nọ, Minseok lên Facebook, thất kinh phát hiện Park Ruhan checkin ở trước cửa tiệm gân bò.

Mẹ của Minhyung lại càng thích Ruhan tợn. Lướt dọc facebook, Minseok thấy Ruhan đã không còn là khách mà hình như đã làm nhân viên. Món ớt trộn gân bò cho Ruhan cũng đã thành gân bò trộn ớt. Cậu chàng sạch sẽ tinh tươm đứng trong nhà hàng, đầu đội một chiếc mũ ca lô thủy thủ, người đeo tạp dề thủy thủ, Minseok phải gào rú trong phòng vì không phân biệt nổi mình ghét Ruhan là vì Ruhan đáng ghét hay là đáng yêu.
Chính là như thế. Con người yêu ghét rõ ràng thì quá đơn giản, cái khó nhất là khi dùng dằng cân nhắc nên yêu hay nên bỏ, đáng ghét hay đáng yêu. Minseok cũng định ghét Ruhan rồi, nhưng mà Ruhan giặt là áo quần của cậu phẳng phiu không chê vào đâu được. Đồ giặt khô không bao giờ bị nhúng nước, đồ giặt tay không thấy trong lồng giặt bao giờ, cái áo công ty in vội màu đỏ chót chắc chắn sẽ lem mực, Ruhan cũng qua ải dễ dàng. Ruhan đi ra đường cũng không selfie bảy bảy bốn chín tấm như người ta, chỉ toàn chụp ảnh bầu trời.

Ruhan tạo một nhóm chat cho bốn người, tin nhắn trong đó đại khái chỉ có "hết sữa", "tưới cây", "tất này của ai", đa số đều do Ruhan gửi. Một chiều nọ, Ruhan nhắn tin hỏi mọi người có ăn lẩu hay không. Lúc bấy giờ trời nắng như rang, đài phát thanh thành phố ra rả thông báo cho người dân uống đủ nước, tránh ra đường vào giữa trưa, thời sự đi tới tận bệnh viện làm phóng sự về việc bệnh nhân nhập viện tăng do sốc nhiệt. Minseok vừa trở về từ một hòn đảo gần thành phố, vừa định nhắn tin mắng vốn Ruhan thì trợn mắt thấy hai ông anh chung nhà đều nhắn hai chữ "ok".

Park Ruhan: lâu ngày không tụ tập, em nhớ mọi người lắm đóoooo (。•́︿•̀。)

Ryu SeokJin: Cái thằng này

Ryu SeokJin: (*_*)

Lee Minhyung: Ừ, anh cung nho em

Minseok chết giả giữa một đống cây bông vải được chuẩn bị làm đạo cụ cho buổi chụp hôm nay. Tay cậu không ngừng cào cấu mớ cây bông, cô stylist một bên vừa bôi thêm kem chống nắng vừa hỏi:

"Sao thế Minseok?"

Minseok nói:

"Chị nói xem vì sao đám đàn ông lại thích mấy trò đáng yêu của con gái?"

Stylist đáp:

"Tại đáng yêu."

Minseok nói:

"Buồn nôn thì có. Bây giờ mà em nói...", Minseok hắng giọng. "Lâu lắm không tụ tập, em nhớ chị Hyerin lắm đóooo", chị thấy sao?"

Hyerin nói:

"Bỏ chạy chứ sao. Làm gì có tiền đi tụ tập với Ryu công tử."

Minseok lừ mắt, stylist nhắc cậu đừng lăn trên bông sẽ hỏng áo, lúc đó Minseok mới thôi vặt trụi đám bông vải to xác nhưng mong manh.

Park Ruhan: Anh Minseok có ăn không? Em mua thịt bò anh thích nhé?

Ryu Minseok: Đang về

Ryu Minseok: Đừng nhổ cải trước

Ruhan trồng rau, Minseok cười cậu. Rau mọc tốt um trên sân thượng mặc kệ trời hạn, Minseok lại giành phần đi hái rau.

Park Ruhan cứ đứng ở giữa ranh giới ghét và yêu, đến một cái nồi lẩu mà cũng làm Minseok vừa yêu vừa ghét.

___

Minseok về đến nhà mà trên người vẫn còn đầy bông trắng. Cậu đứng trước cửa nhà vừa phủi áo vừa tìm chìa khoá, đột nhiên có cánh tay từ phía sau choàng vào vai. Cái thứ mùi thuốc sát trùng không thể lẫn vào đâu, Minseok nhăn nhăn mũi.

"Bảy ca cấp cứu một đêm, bốn ca ngưng tim phải làm hồi sức. Nhớ anh không?"

Khoé môi Minseok chưa kịp nói gì thì đã cong lên. Cậu tốn mất ba giây để suy nghĩ không biết nên trả lời làm sao cho vừa đoan trang vừa kích thích thì ánh mắt đã lỡ va trúng căn bếp mà từ ngày có Ruhan về, nó càng sáng choang đẹp đẽ. Ở ngay trong đó đang diễn ra một cảnh tượng kinh dị mà Minseok biết chắc chắn sẽ có ngày diễn ra, nhưng không ngờ ngày diễn ra lại sớm đến mức Minseok không thể tin nổi vào mắt mình.

Ryu SeokJin hiếm khi cởi trần, nhưng lúc này lại đang cởi trần cả nửa thân trên. Đám cơ bắp khoa trương quá đà được khoe ra bằng hết, quả nhiên ức gà và rau củ nhà trồng của Park Ruhan chuyển hoá thành cơ múi không hề uổng công. Không có nụ cười tươi không thấy mặt trời, mấy múi cơ thành ra rất hợp với khuôn mặt hơi côn đồ của Ryu SeokJin, nhất là khi anh đang đứng sát rạt bên Park Ruhan.
Park Ruhan đang đứng trước nồi nước lẩu, thỉnh thoảng lại ngắt nhéo một tí rau mùi cho vào nồi. Cậu khuấy khuấy nồi, vớt lên một thìa canh, chu môi thổi rồi đưa cho Ryu SeokJin. Ryu SeokJin vui vẻ há miệng mà không cần biết thìa canh đó là muối hay là đường, anh nhăn mặt rồi sau đó mới gật đầu. Park Ruhan đưa khuỷu tay thụi vào ngực SeokJin. Để cho thêm phần tình thú và ngây thơ, đứng sát rạt bên người trần của SeokJin, Ruhan mặc một chiếc áo thun màu trắng.
Một chiếc áo thun in dòng chữ Adidos.

Minseok không biết hành trình lưu lạc của chiếc áo từ tủ đồ của Lee Minhyung sang tủ đồ của Park Ruhan là như thế nào, nhưng cậu có thể tưởng tượng được mấy dòng tin nhắn mà Ruhan nhắn cho Minhyung. Rất có thể là "Anh ơiiiii em hết áo rồi, anh cho em mượn một chiếc áo mặc nha nha nha nha", rồi Lee Minhyung sẽ trả lời bằng tin nhắn rơi chữ rớt dấu chỉ để lại đúng thứ nội dung cần thiết. Và rất nhiều những kí tự làm thành mặt cười mặt khóc, Park Ruhan rất giỏi trong khâu sáng tạo những chiếc biểu tượng làm Minseok phải quỳ gối lắc đầu.Nghĩ đến đó, để đáp lại cho câu "nhớ anh không", Minseok vứt tay Minhyung ra khỏi vai mình.

"Nhớ cái gì mà nhớ?"

Minhyung chưng hửng:

"Không nhớ thì thôi, việc gì phải hằm hằm thế?"

Minseok đạp cửa vào nhà, Ryu SeokJin ngay lập tức tránh ra xa khỏi Ruhan. Minseok vứt ba lô xuống sô pha, thình thịch đi lên gác, Ruhan gọi với theo:

"Ơ kìa, em đã nói là ba lô..."

"Kệ nó!"

SeokJin lắc đầu nói:

"Mày không đi hái rau thì lấy gì mà ăn?"

Minseok đáp:

"Anh làm thịt Park Ruhan mà ăn!"

Minhyung nhặt chiếc ba lô lăn lóc trên sô pha, bước theo Minseok lên gác. Anh vừa lên được một nửa, bên trong căn phòng xanh dương đã vang lên một tiếng thét:

" HALLELUJAH!" *(câu mà Minseok nói trong lúc stream, mà cả nhà mình biết có mình Minhyung theo đạo rồi đó...)

SeokJin và Ruhan ngẩng nhìn lên, Minhyung bước ba bậc một lên cầu thang, đứng trước cửa phòng Minseok nói lớn:

"Có chuyện gì?"

Minseok mím môi bấm muốn thủng điều khiển điều hoà nhưng đèn vẫn không hề sáng. Cậu vừa nghiến răng bấm vừa nói:

"Hẹn... Ăn... Lẩu... Thì... Chớ... Lại... Còn... Hỏng... Điều... Hoà..."

Minhyung đứng trước cửa nhìn Minseok, anh thở dài nói:

"Cậu lên cơn à?"

Minseok quát:

"Tôi lên cơn đấy thì sao?"

Minhyung nói:

"Có sao đâu. Tối sang phòng anh ngủ."

"Không cần, tôi ngủ với Ryu SeokJin."

Minhyung ném ba lô của Minseok vào phòng, anh nói lạnh nhạt:

"Tùy em đi, xuống mà ăn tối. Tốn công Ruhan nấu cả buổi chiều nay rồi. Muốn sống không cần nhìn sắc mặt ai thì đừng nên chạy tới đây mạnh dạn đòi thuê trọ."

Dù đa số thời gian không hiểu được Minseok hành động ngang trái ra sao, Minhyung luôn tự tin rằng ít nhất thì mình là bác sĩ nên sẽ chuẩn bị được tinh thần đối phó với mọi phản ứng khùng điên của em người yêu cũ. Thế nhưng dù trời có sập thì Minhyung vẫn không thể tưởng tượng được, Minseok nói xin lỗi, cất ba lô vào tủ, thay quần áo, xuống nhà cầm rổ mây đi lên sân thượng, từ sân thượng đi xuống rửa rau, tất cả đều không phát ra âm thanh rầm rầm loảng xoảng như khi Minseok hoạt động bình thường.

Trái khoáy là khi Minseok trở thành người tế nhị nhạy cảm biết suy nghĩ cho người khác, Minhyung vừa ăn vừa trăn trở không biết mình có nên xin lỗi hay không.

Ruhan dạo gần đây đi làm thêm tại chỗ mẹ của Minhyung, phần lớn là để trả ơn Minhyung cho cậu chỗ ở miễn phí. Tại cửa hàng gân bò, trình độ nấu ăn của Ruhan tăng lên tỉ lệ thuận với số lượng ớt cậu bỏ vào thức ăn. Minseok cắm cúi ăn uống, cậu không thèm quở trách hay than vãn một lời khi vớt phải cả một trái ớt đập dập từ trong nồi lẩu. Ruhan cố gắng cứu vãn tình hình bằng cách nói chuyện phiếm, SeokJin nhiệt tình tham gia, Minhyung nói chuyện cầm chừng còn Minseok lại dịu dàng hơn thường lệ. Bữa ăn gần đi đến cuối, Minseok bỏ bát đứng lên, cảm ơn Ruhan một tiếng rồi mới về phòng. Ruhan lo lắng nhìn theo Minseok, SeokJin vừa khoắng nồi lẩu còn lại vừa nói:

"Nó bị làm sao thế, ăn trúng tôm luộc à? Thịt bò còn cả mớ đây này."

Trừ bỏ Minseok, cả ba người còn lại đều thích ăn hải sản. Ruhan chia nồi lẩu thành hai phần, một bên chỉ có thịt bò cho Minseok, một bên đầy đủ tôm cua mực cho Minhyung ăn thoải mái mà không lo Minseok dị ứng. Minhyung lắc đầu:

"Không có, không ăn con nào."

Ba người ăn xong, Ruhan bưng ra một khay kem tự làm. Minhyung chọn một hũ kem dâu, còn cẩn thận cầm thêm hai chiếc thìa Minseok vẫn thích. Lẩm nhẩm trong đầu mấy câu đùa để dẫn tới câu anh xin lỗi, Minhyung còn chưa kịp gõ cửa phòng thì cửa đã bật mở ra. Em người yêu cũ vừa mặc quần đùi áo cộc lúc này đã lại lên đồ bằng quần Balmain và áo Comme Des, cái áo khoét nách nhưng khoét sâu xuống đến tận xương sườn.

Minhyung hất cằm:

"Em đi đâu đấy?"

Minseok đáp:

"Trời nóng quá, em đi dạo chút."

Minhyung toan hé miệng nói để anh đi cùng, nhưng anh cũng đủ tỉnh táo để biết rằng Minseok không thể chỉ mặc quần Balmain để mà đi dạo. Minseok khoác chiếc túi lửng trên vai, vừa đi xuống lầu vừa gọi cô Hyerin nào đó kì kèo đi chơi. Minseok đi rồi, Minhyung xuống nhà trả lại hũ kem, kiểm tra lịch trực mà mình chắc chắn không có tên trong đó, sau cùng chỉ biết vào phòng sách để giết thời gian. Anh xem hai video phẫu thuật, lướt hết nhóm trao đổi kiến thức y khoa, đọc nửa cuốn sách quy định cấp cứu mới, Minseok vẫn chưa về.

Gần nửa đêm, Minhyung quyết định hạ mình nhắn một tin nhắn.

Lee Minhyung: Có về nhà không để anh chốt cửa?

Minseok không đợi đến một phút sau, cậu trả lời:

"Nóng quá, em ngủ tạm nhà bạn một đêm."

Lee Minhyung: "Sao lúc trước em nói em ngủ với Ryu SeokJin?"

Ryu Minseok: "Em không nằm chung giường với người lạ."

Lee Minhyung: "Nếu thấy làm phiền bạn thì về nhà đi, anh mở cửa phòng rồi bật điều hoà cũng được."

Ryu Minseok: "Phiền anh lắm. Mai em gọi người đến sửa."

Lee Minhyung: "Bao nhiêu lần đi cấp cứu không thấy phiền anh, bây giờ mới thấy phiền?"

Minseok không trả lời tin nhắn nữa. Ở dưới nhà dưới, sau bốn cái hắt hơi, Ryu SeokJin nói với Ruhan:

"Lee Minhyung đi cả tuần thì thấy bình thường, mà Minseok vắng nhà một đêm lại thấy yên lặng quá."

Ruhan vâng vâng dạ dạ, Minhyung bước ra vờ như không biết gì, anh hỏi SeokJin:

"Ryu Minseok hôm nay không về à?"

SeokJin nhún vai:

"Nó nhắn tin báo tầm một tiếng trước."

Ruhan cũng gật đầu xác nhận là Minseok đã báo tin. Minhyung ngơ ngác đi lên tầng. Phòng Minseok không khoá, anh vào săm soi máy điều hoà một chốc rồi sau đó đành chấp nhận sự thật rằng mình là sinh viên y khoa, không phải là sinh viên kĩ thuật để mà tự tay tháo lắp cái điều hoà.

Hai giờ sáng, Minhyung nghe tiếng xe cấp cứu vang lên đâu đó trong thành phố, anh mở mắt ra như phản xạ. Điện thoại không có mớ tin nhắn nhảm nhí của Minseok như mọi khi, Minhyung lại nhắn tin cho cậu.

Minhyung: "Đã ngủ chưa?"

Minseok không trả lời.

Minhyung nhận tin nhắn của Minseok mỗi ngày, anh ít khi trả lời tin nhắn. Chỉ khi cần gì đó mà lại có thời gian rảnh, Minhyung mới hạ cố nhắn cái tin nhắn rơi hết dấu câu. Không chỉ riêng Minseok, những người trước đây Minhyung hẹn hò qua cũng bị anh đối xử như thế. Hàng đống tin nhắn đôi khi dài như cả một trang nhật kí, Minhyung cũng đọc xong để đó, thậm chí không đọc dòng nào.

Minhyung chưa từng biết chờ tin nhắn vất vả ra sao. Giữa đêm lích rích tiếng dế kêu, tiếng còi cấp cứu hú vang và tiếng máy điều hoà chạy phà phà vì cánh cửa mở toang, Minhyung lặng lẽ nghĩ rằng có lẽ Ryu Minseok của vài tháng trước chia tay anh chưa hẳn đã là vì cái áo thun Adidos.

____

hết phần 15

🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro