Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắm chìm trong đam mê điên cuồng khác với những lần Albus và Gellert làm tình. Đối với một việc, họ đang ở trên sàn.

Một thực tế khác là cả hai đều ở trong những trạng thái tâm trí khác nhau.

Khi Gellert đang thô bạo cắn xuống cổ Albus trong niềm đam mê nóng bỏng từ một cuộc tấn công dữ dội, Albus đang bình tĩnh rên rỉ trong cảm giác đó, hoàn toàn phục tùng.

Ý tưởng rằng Gellert luôn chiếm ưu thế hơn không phải là vấn đề đối với Albus. Đó là sự thật. Và nó đã theo họ vào đời thực, bởi vì Gellert là một nhà lãnh đạo. Ai đó Albus giờ đã theo vào trận chiến.

Tuy nhiên, lúc này cả hai đang trần truồng nằm trên sàn. Nóng bừng bừng, mồ hôi lấm tấm. Các chi mềm mại của họ quấn vào nhau.

Albus nằm trên gã, cảm giác mềm mại của cơ thể Gellert hiện hữu ngay trên cơ thể y.

Sự thúc đẩy của adrenaline là toàn diện, khi Gellert chuyển động nhẹ nhàng phía trên y khi sức nóng tăng lên và tiếng rên rỉ nhanh hơn đáng kể.

Đôi chân mềm mại của Albus được đặt một cách duyên dáng vào hai bên vai của Gellert. Nhịp điệu tiếp xúc chưa bao giờ hài lòng hơn thế. Trước đây chỉ có Gellert từng thấy y theo cách này. Như gã hy vọng y sẽ đến nhiều lần nữa.

Sự phóng thích đã đến ngay sau đó. Dấu hiệu của sự nhẹ nhõm xen lẫn sự biết ơn vui mừng. Gellert bất ngờ ngã xuống cái bụng phẳng lì của Albus. Tự làm mòn mình bởi sắc dục huy hoàng, rực rỡ.

Albus thở ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của Gellert đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của mùi cơ thể và testosterone.

Nhưng y không phàn nàn.

Da trần, rõ ràng là hai người đàn ông sẽ ớn lạnh, mặc dù cơ thể của cả hai đang quấn chặt vào nhau.

Albus ngẩng đầu lên để chỉ tấm thảm mềm trải trên ván sàn bên cạnh họ. Nó nằm trong một đống, đã lăn qua lăn lại vài lần trước khi bị dụ dỗ.

Gellert đưa tay nắm lấy tấm thảm, ném nó thô bạo lên cơ thể họ khi gã lăn sang bên mình để loại bỏ sức nặng từ thân của Albus. Che phủ mọi thứ một cách rõ ràng ngoại trừ phần vai trở lên.

Cả hai người đều thở ra. Họ nằm cạnh nhau, cùng hít thở. Albus muốn nói nhưng chỉ cười đáp lại.

"Tôi đã đúng về một điều," y cười. "Anh là một tên khốn thao túng!"

Gellert không còn sức để cãi lại. Không có điểm nào. Gã sẽ nói gì? Người đàn ông đã nói không đúng là sai.

"Điều đó cảm thấy tốt..." Gã đã nói vì điều đó! Tại sao gã lại nói vì điều đó? "Chúng ta nên quan hệ tình dục thô bạo thường xuyên hơn." Gellert cười khúc khích với chính mình.

Albus đảo mắt, giảm nhịp thở của mình đến một tốc độ bình thường để có thể nói chuyện mà không cần phải dừng lại sau mỗi vài giây để bắt lấy lưỡi của mình.

"Anh biết tôi yêu anh, Gellert..." Y dừng lại để cho phép gã đáp lại.

Gã đã không.

Albus thở dài. "Chúng ta có thể làm điều này thường xuyên hơn, anh biết đấy. Chúng ta có thể, nhưng anh... Tôi không biết trò chơi của anh là gì, Gellert. Anh đặt ra các quy tắc và sau đó anh thay đổi chúng khi tôi dường như đang đạt được điểm thành công."

"Tôi chỉ không muốn anh nghĩ rằng anh không thể tin tưởng tôi."

"Nhưng tôi không tin anh, Gellert! Đó là điều tôi đang cố gắng nói." Albus hét lên.
Sau đó, y quay sang một bên, dựa vào cùi chỏ đối mặt với má của Gellert.

Ở bên phải, Albus có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt trắng như ngọc của gã. Nó thật kỳ lạ và tuyệt vời. Một lý do khác khiến y yêu gã như vậy. Sự khác biệt mà gã giữ với mình hàng ngày, khiến người khác sợ hãi, nhưng đối với y đó có nghĩa là hạnh phúc.

"Tôi muốn tin rằng tôi có thể làm được. Nhưng  anh thay đổi suy nghĩ của anh, về tôi, về cuộc sống này mà anh dẫn dắt. Điều duy nhất mà anh từng chắc chắn là linh hồn chết chóc."

Gellert không nhìn lại Albus. Gã nhìn chằm chằm lên trần nhà, lo lắng. Gã cảm thấy lo sợ. Sợ vì y đã đúng. Và gã không muốn thừa nhận rằng Albus đã đúng.

Albus đã trở nên thất vọng. "Có lẽ Aberforth đã đúng. Có lẽ tôi không thể tin anh..."

"Đừng nhắc đến..." Gellert cắt ngang. Một chút tức giận trong giọng nói của gã. Sau đó gã thở dài. "Người đàn ông đó không biết cậu ta đang nói về cái gì."

"Người đàn ông đó là em trai của tôi, có mọi quyền đối với ý kiến ​​riêng của mình Gellert. Anh không cần phải cứng đầu như vậy. Dù sao thì... tôi đã chọn anh, phải không?"

Gellert đã ngừng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Bây giờ gã nhìn nghiêng về người đàn ông đang nâng niu từng đường nét của gã.

Gã đưa tay lên má Albus, cảm nhận được sự ửng đỏ vì xấu hổ vì lo lắng.

Albus nhắm mắt vào cái chạm.

Tình cảm ngắn ngủi thật cảm động. Y đã từ bỏ rất nhiều vì Gellert và tình yêu của y là tất cả những gì gã muốn. Điều này gần giống như việc gã đã trở nên thuần khiết, tự tôn và tình yêu sau khi họ... bất đồng nhiều năm trước.

"Tôi biết rằng anh đã chọn tôi, và tôi cảm ơn anh vì điều đó. Chúng ta tin tưởng nhau dựa trên sự tôn trọng ý kiến ​​của nhau. Sự tin tưởng này hoạt động theo cả hai cách, và tôi biết mình đã kiêu ngạo và không đáng tin cậy. Tôi đã đẩy khỏi anh và điều đó đã sai." Gellert nói.

Albus lại mở mắt. Y đang chăm chú lắng nghe sự chuyển động của sự thật từ đôi môi của Gellert.

"Tôi xin lỗi. Anh xứng đáng hơn tôi, nhưng tôi đủ may mắn để làm cho anh, như anh đã làm cho tôi. Tôi không thể đòi hỏi một sự hy sinh lớn hơn, bởi vì tôi nhận ra mình là gánh nặng cho anh." Gellert cảm thấy buồn. Nói một cách cởi mở về một sự thay đổi đã giúp gã có một cái nhìn mới về mối quan hệ của họ.

"Và phải. Aberforth đã đúng, theo một cách nào đó. Tôi khó tin tưởng nhưng tôi KHÔNG đáng tin cậy. Dù sao thì không hoàn toàn..."

Albus mỉm cười. Y cúi sát mặt Gellert, hôn nhẹ lên môi gã. Rút lui ngay sau đó để trả lời gã.

"Hãy cam kết với tôi sự trung thực của anh, và tôi sẽ tin tưởng anh đến cùng. Tôi sẽ theo anh. Tôi hứa."

Khi Gellert ngồi dậy, Albus đã theo gã. Tấm thảm đã rơi xuống và giờ chỉ còn che phần da dưới thắt lưng. Những người đàn ông ngực trần ôm nhau trong vòng tay âu yếm.

Họ tựa đầu vào nhau trước khi Gellert nói, một cách chân thành nhất có thể.

"Tôi đồng ý." Gã nói. "Tôi xin cam kết với anh sự trung thực, sự thật và lòng trung thành của tôi. Tất cả mọi thứ, Albus thân yêu của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro