Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bởi vì không thể rời khỏi ánh mắt Amuro trong thời gian dài, cho nên lúc nghỉ ngơi bình thường Shinichi đều sẽ đợi trong quán cà phê Poirot mà đối phương đang làm thêm, uống một ly cà phê, xem tiểu thuyết trinh thám.  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì không thể rời khỏi ánh mắt Amuro trong thời gian dài, cho nên lúc nghỉ ngơi bình thường Shinichi đều sẽ đợi trong quán cà phê Poirot  mà đối phương đang làm thêm, uống một ly cà phê, xem tiểu thuyết trinh thám.

Khó có được lúc không phải mặc đồng phục, mặc quần áo khá thoải mái ngồi trong quán cà phê, bộ dạng ôn nhu cúi người rủ mắt xuống lúc đọc sách uống cà phê khiến các cô gái đến quán cà phê đều đỏ mặt vụng trộm nhìn cậu.

"Cậu thật ra rất thỏa mãn đi."

Ngồi ở sát bàn là một bé gái trốn sau đống báo chí âm thầm lên tiếng.

"Cậu cũng đâu có kém, còn cùng bác tiến sĩ đi uống cà phê."

Shinichi cười cười, không quay đầu, dáng vẻ tựa như vẫn chuyên chú xem sách như cũ.

"Nghe cậu nói Gin đã rời khỏi Nhật Bản rồi?"

"Ừm, hôm trước mới đi."

"Tổ chức lần này đã để mắt đến cậu rồi?" Vẻ mặt Haibara giấu đằng sau đống báo chí cũng không khá lắm.

"Cứ coi là vậy đi. Người bọn họ để ý đến chính là Edogawa Conan, cho nên chính các cậu cũng phải chú ý đến một chút. Ngoại trừ bác tiến sĩ, cậu nên tỏ vẻ như không biết đến tôi thì tốt hơn đấy."

"Cái tên Amuro Tooru kia, thật sự có thể tin được không?" Haibara vẫn có chút hoài nghi.

"Thân phận thật sự của hắn ta là cảnh sát Nhật Bản, mặc dù tính cách quái dị, nhưng nói chung không phải kẻ thù." Cân nhắc đến đại cục, Shinichi không hề đem quan hệ của Gin với Amuro Tooru báo cho Haibara, chỉ nói ở bên cạnh Amuro sẽ khá an toàn.

"Cậu có vẻ tin tưởng hắn." Haibara khịt mũi coi thường đối với chuyện này, bảo trì thái độ trung lập.

"Hai người gần đây chú ý tới bản thân một chút, tên kia sắp tan việc, tôi cũng phải về rồi."

Shinichi hơi cười, sau đó khép cuốn sách mà mình đã xem thật lâu, đứng dậy đi đến trước quầy tính tiền.

"Người nào đó có tin muốn tôi chuyển cho cậu, tối hôm nay hắn có thể về Nhật Bản rồi." Amuro cởi quần áo làm việc ra, cười nói với Shinichi.

"Vậy thật đúng là không khéo rồi, đồn cảnh sát Tokyo sáng nay vừa nhận được thư gửi từ đạo chích Kid, nói đêm nay vào lúc chín giờ sẽ trộm viên đá quý ' Ánh Trăng Dưới Cầu Vồng ' của ông bác Suzuki."

Shinichi cũng cười cười nói tiếp: "Ran nhờ tôi đi giúp Sonoko một tay, cho nên người nào đó liền mời anh ta tự trở về đi."

Nói xong, Shinichi cười tươi rồi kẹp lấy sách, liền quay người rời khỏi quán cà phê.

Amuro nhìn thân ảnh Shinichi rời đi, yên lặng thở dài một hơi.

AMIGO, tôi thật sự không có cách nào giúp được anh rồi, con mèo nhỏ hiện tại đang trong giai đoạn ve vẩy móng vuốt, mời anh tự mình trở về vuốt lông đi!

Shinichi như lúc mới đến tập đoàn Suzuki, nhìn qua một chút liền có thể nhìn thấy ông bác râu ria Suzuki kia đang khoe khoang viên đá quý yêu thích của mình.

"Ran."

"A, Shinichi cậu đã đến."

Ran cười tươi đi về phía Shinichi, Sonoko còn đi theo bên cạnh.

"Ồ, đại thám tử lần này rốt cục cũng tự mình xử lý rồi sao? Mặc dù cậu suy luận thật sự rất lợi hại, nhưng mà sao có thể so với Kid đại nhân chứ ~ Kid đại nhân vẫn cao hơn một bậc nha ~ "

Sonoko nói xong, liền rơi vào trong thế giới mộng ảo của mình, cũng không biết Kyogoku Makoto làm sao lại chịu được cô nàng hoa si này.

Shinichi tức đến xám mặt nhìn Sonoko đang đắm chìm vào trong thế giới Romantic không thể tự kềm chế.

"Ách. . . . . Ha ha." Shinichi cười một chút, quay đầu nhìn về phía Ran, "Lại nói ' Ánh Trăng Dưới Cầu Vồng ' đang ở đâu?"

"Ừm, ở đó."

Ran đưa tay chỉ về một hướng, dọc theo ánh mắt nhìn sang liền thấy được viên đá quý đặt ở chính giữa đại sảnh có lắp đặt hệ thống phòng trộm với mật độ cao đang toả ra thứ ánh sáng lấp lánh màu trắng.

"Quả đúng với tác phong của bác Suzuki. . . . . Quá tùy tiện." Khoé miệng Shinichi co giật một hồi.

"Không biết tối nay đạo chích Kid có thể tới hay không." Ran lẩm bẩm.

"Tên kia nhất định sẽ tới." Shinichi chắc chắn nói, "Dựa theo cá tính của tên quái đản kia, nhất định sẽ lấy phương thức đặc biệt lại hấp dẫn người ra sân, nói tóm lại chính là loại cố làm ra vẻ, giả trang hù người."

"Phụt, chuyện Shinichi nói quả thực khá giống." Ran nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng.

"Vốn chính là như vậy, cái tên kia cùng tác phong của ông bác Suzuki thật đúng là một sự kết hợp hoàn hảo ~" Shinichi nhịn không được tiếp tục châm biếm.

Mà Kuroba trốn trong góc tối quan sát đều thấy hết thảy, nghe đến mấy câu này ngoại trừ miệng không ngừng run rẩy cộng thêm mặt đen lại, tiện thể trái tim nhỏ vỡ thành từng mảnh vụn, kỳ thật cũng không có gì.

Kudo Shinichi cậu có lương tâm hay không, ban đầu là ai cứu cậu về? Có thể nói như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao!

Được rồi, cậu ta đối xử không có lương tâm với mình dù sao cũng không phải ngày một ngày hai.

Kuroba kiềm nén thương tâm.

"Ran, con chạy đi đâu vậy, bố tìm con nãy giờ."

Mori Kogoro lười biếng đi tới, cau mày nói.

"A, bố. Con đi tìm Shinichi."

"Bác khỏe." Shinichi theo thường lệ tươi cười, ân cần hỏi thăm Kogoro một tiếng.

"Cái thằng quỷ này, khoảng thời gian này đi đâu vậy hả? Có biết Ran rất lo lắng cho mày hay không." Nói xong, liền đưa tay vỗ cái bốp lên vai Shinichi.

Mặc dù nhìn qua không có dùng sức, nhưng chung quy gen vũ lực cuối cùng vẫn là do di truyền, đánh người quả nhiên rất đau!

Shinichi oan ức suy nghĩ.

"Cháu xin lỗi đã để mọi người lo lắng." Đối với trưởng bối, Shinichi cuối cùng vẫn rất lễ phép, mặc dù sau lưng nói xấu nhưng do giáo dục tốt nên tuyệt đối không thể hiện ngay trước mặt.

"Biết liền tốt." Kogoro hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, liền không nói gì thêm.

Mọi người chờ đợi trong đại sảnh hồi lâu, thời gian từng phút từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã sắp đến thời gian mà Kid đã thông báo, Shinichi nhìn chằm chằm vào đồng hồ thật lâu.

Càng đến gần thời gian đã báo trước, quần chúng xung quanh càng thêm rối loạn, càng không ngừng chen chúc đẩy người về phía trước.

Shinichi cảm thấy mình cũng bị người chen lấn xô đến chạm đường cảnh giới, huống chi Ran bọn họ, nhìn bên cạnh, đã hoàn toàn không thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, nhìn quanh bốn phía một chút, mới nhận ra Ran với Sonoko bị đẩy đến nơi hẻo lánh khác, nhìn qua trông đáng thương vô cùng.

Trong nháy mắt Shinichi cảm thấy đầu mình đau nhức, cậu thật sự không thích hợp chờ đợi ở một nơi nhìn không khác gì buổi hòa nhạc thế này, khiến đầu cậu càng lúc càng đau nhức.

Người đứng phía sau càng không ngừng đẩy về phía trước, Shinichi bực bội dùng ngón tay gãi gãi mặt, đột nhiên sau lưng có người dùng sức, đánh về phía cậu.

Chết tiệt!

Nội tâm Shinichi giờ phút này đã sụp đổ.

Chỉ là, hiện thực không hề giống như trong tưởng tượng cậu sẽ ngã lăn trên mặt đất, hơn nữa bên hông lại xuất hiện một bàn tay, đã kéo cậu quay trở lại.

"Đêm hôm khuya khoắt không ở yên một chỗ còn chạy đi đâu? Để một mình tôi trong phòng không gối chiếc, đây là quà trả thù nho nhỏ của em sao?"

Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, hơi thở ấm nóng tràn ngập bên tai, khiến Shinichi run rẩy một trận.

"Giờ này không phải là lúc anh vừa xuống máy bay sao?" Phát giác được phía sau là ai, Shinichi thấp giọng giận dữ gào.

"Em không biết có một loại phương tiện giao thông gọi là máy bay trực thăng à?"

Gin nhịn không được thấp giọng cười khẽ.

"Anh. . . . . !" Shinichi nghe vậy cũng biết là đúng, nhưng nội tâm vẫn nhịn không được chửi bậy, không biết xấu hổ! Cậu bình thường cũng không có cái đẳng cấp mỗi ngày đều dùng máy bay trực thăng làm phương tiện giao thông! Cái tên cường hào nhà anh!

"Đừng cho là tôi không biết tên kia hôm nay gửi thư đến báo trước là muốn đường hoàng gặp được em, mau cùng tôi trở về, tên kia tuyệt đối không có ý tốt với em."

"Ha ha?" Shinichi không thể lý giải được Gin, Kid sao chứ? Không có ý tốt? CMN, người không có ý tốt rõ ràng là anh mà!

Là ai động một chút là lại ôm cậu? Là ai cướp mất nụ hôn đầu của cậu? Còn. . . . . Còn muốn lấy. . . . . Con mẹ nó là ai hả?! Đừng nói anh không biết!

Mặt người dạ thú, ma quỷ!

Còn không biết xấu hổ nói người khác không có ý tốt, người không có ý tốt nhất ở đây chính là anh đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro