21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gaara dựa vào cửa văn phòng, đôi mắt híp lại. Chàng Kazekage khoanh tay trước ngực, thở hắt ra. Anh đứng thẳng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên cao, và không có một đám mây nào trên khoảng không gian xanh mênh mông. Fukeru đã yêu cầu được gặp anh. Anh tự hỏi liệu có phải là điều gì đó liên quan đến đám cưới hôm nay không. Khi Gaara đi ngang qua dân làng, anh bối rối khi mọi người cư xử... quá mức bình thường. Dường như không ai nói về đám cưới, hoặc thậm chí là tỏ ta quan tâm về nó. Anh cau mày. Chính xác thì điều gì đã xảy ra?

Hinata đã được xuất viện sáng nay, theo lời của Temari. Ngay khi Naruto và Neji tỉnh lại, họ đã phải nhận những lời mắng nhiếc thậm tệ nhất từ ​​trước đến nay từ Tsunade. Kankuro đã thừa nhận với em trai mình rằng anh sẽ vô cùng sợ hãi nếu phải ở cùng với Tsunade. Gaara đã không nói chuyện với Hinata kể từ đêm hôm trước; lí trí không cho phép anh làm vậy. Mỗi khi nghĩ về Hinata, tâm trí anh vô cùng hỗn loạn và lồng ngực anh quặn thắt. Anh chỉ không biết làm thế nào để diễn tả điều đó thành lời.

“Rất vui vì cậu đã đến, Gaara-sama.” Fukeru nói, nhấc từng bước chậm chạp về phía anh, cùng với Tsunade đi bên cạnh. Fukeru mỉm cười: "Chúng ta đã có quyết định chính thức." ông ấy nói.

"Là gì?" Gaara hỏi.

Fukeru thở dài, "Chúng ta đã thống nhất với nhau, rằng quyết định... nằm ở cậu."

"T-Tôi?"

"Đúng vậy." Fukeru gật đầu nói, "Vì chị gái cậu đã gây ấn tượng rất tốt cho hội đồng, nên ta cùng lãnh đạo các nước đã xem xét về cuộc hôn nhân."

"Hả…?"

"Cô ấy nói rằng mình đang hẹn hò với Nara Shikamaru và hứa hẹn rằng cả hai sẽ tiến đến hôn nhân trong tương lai. Đây cũng được xem như một hình thức khác của liên minh giữa hai làng với nhau, vì vậy chúng ta đã đồng ý rằng nếu cậu muốn, đám cưới sẽ bị hủy bỏ và cậu cùng Hyuga Hinata sẽ không phải kết hôn với nhau. Tất cả giờ đây sẽ phụ thuộc vào quyết định ở cậu. Cậu muốn tiếp tục đám cưới hay không đây?"

Tsunade cắn môi, nhìn chằm chằm vào Gaara.

"Chà," Fukeru mỉm cười, "Lựa chọn của cậu sẽ là?"

Gaara nhìn xuống đất, mắt anh nheo lại. Cảm giác kì quặc trong lồng ngực, trái tim xốn xang và tâm trí rối bời, tất cả có nghĩa là gì? Nếu đám cưới được hủy bỏ, Naruto và Neji sẽ thôi cư xử ngu ngốc một cách mù quáng như vậy nữa, và Hinata sẽ được ở bên Naruto, người mà cô luôn mong muốn bấy lâu. Sau đó mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó, và đó là điều anh muốn. Nhưng... khi anh nghĩ về nụ hôn tình cờ ngày đó, khi anh cứu cô tại cây cầu, cô đã ôm anh như thế nào và cách cô liều mạng để đảm bảo rằng Rasengan của Naruto sẽ không thể tấn công anh. Nếu anh không hủy bỏ đám cưới, Naruto và Neji sẽ không bao giờ tha thứ cho anh… Nhưng Hinata sẽ làm gì? Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như kéo dài vô tận, Gaara mở đôi mắt xanh lục lạnh lùng của mình.

"Vậy?" Fukeru hỏi.

“Vâng…” Gaara nói khẽ.

_______

"Cái gì!?" Hinata thở hổn hển.

"Đám cưới đã bị hủy bỏ!" Sakura nói, đôi mắt xanh bối rối, "Các trưởng lão đã để Gaara quyết định, và cậu ấy chọn hủy bỏ đám cưới, có nghĩa là,-"

"Nó có nghĩa là cậu không cần phải kết hôn với Gaara nữa." Sai nói, liếc nhìn Sakura. Cô ấy gật đầu.

Hinata ngây người nhìn họ, đôi mắt bạc mở to vì kinh ngạc. Không kết hôn với Gaara nữa? Nhưng đêm qua… đêm qua cô đã nhận ra rằng cô yêu anh ấy, và bây giờ cô không thể kết hôn với anh? Hinata nấc lên trong nghẹn ngào, đôi mắt sưng húp vì nước mắt, "N-Nhưng ..." Cô thì thầm.

"Nếu em muốn nói chuyện với Gaara thì anh nghĩ em nên nhanh lên."

Neji nhắm mắt khi bước vào sảnh chính của dinh thự Hyuga. Anh trông như thể trận chiến đêm qua chưa từng diễn ra. Chân của anh hoàn toàn lành lặn, tóc được chải gọn gàng và da anh không còn đầy những vết máu và đá vụn. Anh khoanh tay, "Gaara và anh chị mình sẽ sớm rời khỏi."

“Neji…” Hinata cau mày.

Neji trố mắt, "Em yêu cậu ấy, phải không?"

Cô gật đầu.

Anh thở dài, "Vậy thì em nên đi đi. Họ có lẽ đang rời đi."

Hinata gật đầu. Cô đứng dậy và nhanh chóng xỏ giày, "Cảm ơn vì đã nói với tớ, Sakura!" Cô nói thêm, trước khi lao ra khỏi nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Cô phải gặp được Gaara trước khi anh ấy đi!

Hinata hớt hải chạy qua ngôi làng, mái tóc dài màu tím bay phất phơ trong gió. Cô nhảy qua một chồng thùng, chạy dọc theo các dãy mái nhà. Nhanh hơn, nhanh hơn! Trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực, nhanh như bước chân cô hiện giờ. Cô phải ngăn họ rời đi, và…

Hinata cảm thấy nước mắt đang trào ra. Cô yêu Gaara, và cô nên nói với anh ấy sớm hơn! Nếu cô nói với anh ấy, Neji và Naruto rằng cô yêu anh, thì anh sẽ không rời đi, và những điều tồi tệ này sẽ không xảy ra. Cô nhảy xuống khỏi mái nhà, hạ cánh dọc theo con phố và sững sờ khi nhìn thấy người mình vừa đáp xuống trước mặt.

Naruto chớp mắt nhìn Hinata, đôi mắt xanh của cậu đầy ngạc nhiên, "Hinata ..."

"Tớ không có thời gian cho cậu!" Cô cáu kỉnh, đi vòng quanh Naruto.

“Hinata, đợi đã!” Naruto nói, nắm lấy tay cô. "Tớ cần nói chuyện với cậu."

"Tớ thì không!"

"Nhưng tớ phải nói với cậu một chuyện!" cậu nói, nắm chặt tay cô, "Hinata, tớ... tớ xin lỗi!"

Cô chớp mắt, "Naruto-kun?"

“Tớ thật là ngu ngốc!” cậu thì thầm, “Gaara là bạn của tớ và tớ đã tấn công cậu ấy tận hai lần."

Hinata đặt tay lên mặt cậu, "Naruto-kun, tớ hiểu những gì cậu cố gắng làm, nhưng tớ yêu Gaara."

Naruto cười nhẹ, "Tớ biết."

"Vậy giờ cậu hiểu rồi chứ?"

"Ừm."

Hinata mỉm cười và ôm lấy cậu, "Naruto-kun, cảm ơn cậu!"

Naruto nhìn cô, "Tốt nhất là cậu nên nhanh lên. Tớ thấy Temari và Kankuro đang đi đến cổng làng. Mặc dù Gaara không đi cùng họ nhưng tớ chắc rằng cậu ấy cũng ở gần đó."

Hinata rời mắt khỏi cậu, gật đầu, "Cảm ơn cậu một lần nữa, Naruto-kun!" Cô nói, mỉm cười với chính mình. Mọi chuyện đã ổn với Neji và Naruto. Bây giờ cô chỉ cần tìm Gaara trước khi anh ấy rời làng và nói cho anh biết cảm xúc thật của cô!

"Hinata?" Naruto nói.

Cô ngước nhìn anh, "Naruto-kun?"

Cậu mỉm cười, "Nếu cậu bắt kịp Gaara, hãy gửi lời xin lỗi của tớ tới cậu ấy và nói rằng tớ nợ cậu ấy một bát ramen ngon tuyệt!"

Hinata cười rộ: "Tớ sẽ!" Cô quay lại và nhảy lên cao. Hinata chạy dọc theo những mái nhà, lòng bừng lên một niềm vui mới. Chẳng bao lâu nữa, mọi thứ sẽ hoàn hảo trở lại trong thế giới của cô ấy.

Cô đáp xuống nóc căn hộ mà ba chị em đã ở. Người thừa kế nhảy lên tầng 4 và nhìn vào cửa sổ. Không có ai ở đó. Cô khó chịu gầm gừ và chạy sang hướng khác. Cô kiểm tra nhà hàng nơi họ đã đến trong buổi hẹn đầu tiên. Vẫn không có. Cô lững thững bước đi, hoang mang nhìn ra con kênh nơi Gaara thường đến. Cuối cùng, Hinata quyết định tìm đến hồ nước nơi họ đã đến đó khoảng hai tuần trước, và không ngoài sự mong đợi, cô gái Hyuga trông thấy chàng trai tóc đỏ đứng bên mặt hồ, với một chiếc túi trên vai, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước lung linh.

Hinata thở phào nhẹ nhõm vì đã bắt kịp anh. "Gaara!" Cô gọi, vội vàng chạy đến bên anh.

Kazekage quay lại, vẻ ngạc nhiên hiện lên khi anh mở to đôi mắt lục bảo.

Hinata dừng lại trước anh, thở hổn hển, "Cuối cùng cũng tìm được anh!" Cô ấy nói, đặt tay lên ngực. Cô đứng thẳng dậy và mỉm cười với anh.

"Anh sẽ không rời đi, phải không?" Cô hỏi.

Gaara không đáp, nhưng anh quay lưng lại với cô. Một lúc sau, anh khép mắt trả lời, "Xin lỗi, nhưng tôi phải đi. Tôi đã rời khỏi làng Cát đủ lâu và đã đến lúc tôi nên trở về."

Hinata chớp mắt, "Nhưng Gaara-,"

"Em không hiểu sao?" Anh lẩm bẩm, "Tôi đã hủy bỏ đám cưới. Điều đó có nghĩa là chúng ta không cần phải trải qua nó nữa. Nó có nghĩa là mọi thứ đã có thể trở lại bình thường." Anh nhìn cô. "Em có thể tiếp tục ở bên cạnh Naruto." Giọng anh xa cách, như thể nói rằng điều này không khiến anh cảm thấy như bị tra tấn hay đau đớn gì cả.

Thế nhưng trái ngược với sự thản nhiên nơi anh, trái tim Hinata bắt đầu hét lên như điên dại. Cô ôm ngực, tuyệt vọng nhìn anh. "Em..."

Anh ngây người.

Hinata nhìn anh, trước khi mở miệng, "N-Nhưng em..." Cô chớp mắt khi thấy Gaara bước lại gần mình hơn. Anh khẽ khàng đặt một tay sau đầu cô và đẩy nhẹ cô về phía trước. Hinata ngừng thở, hốc mắt ửng hồng khi cảm thấy đôi môi mỏng của anh chạm nhẹ vào trán cô.

"Em thực sự là một kunoichi tuyệt vời." Anh thì thầm, "Vì vậy, tôi thực sự ghen tị với bất kỳ người đàn ông nào mà em chọn sẽ kết hôn trong tương lai." Anh lùi ra xa cô, mắt nhắm nghiền.

“Gaara…” Hinata gọi khẽ khi anh quay lưng bỏ đi, "Gaara, đợi đã!" Cô khóc, gào to tên anh.

“Đừng đi...” Cô thì thầm, “Anh hủy hôn vì nghĩ rằng em không yêu anh sao?” Cô nhắm mắt lại, “Vậy thì anh sai rồi!”

Chàng trai phát ra một âm thanh nhỏ giống như tiếng thở hổn hển, vội vàng quay lại trong khi đôi mắt lục bảo mở to.

"Em yêu anh..." Cô nói, "Em thật sự yêu anh!" Nước mắt chảy dài trên má cô, rơi tí tách xuống bãi cỏ dưới chân cô. "Vậy nên làm ơn ... hãy ở lại và nói với mọi người rằng đám cưới sẽ được tổ chức đi mà..."

Gaara thở dài, "Quyết định đã được thông báo đến tất cả mọi người. Làng của tôi đã biết rằng tôi sắp quay trở về, và tôi không thể làm trái với lời nói của mình. Hơn nữa- "

"Nhưng em đã nói rằng em yêu anh!" Hinata hét lên, "Neji và Naruto đều đã biết, và mọi thứ sẽ ổn trở lại!"

"Tôi là Kazekage!" Anh gắt gỏng, nhìn vào mắt cô, "Tôi không có thời gian cho những cảm xúc vụn vặt như tình yêu." Anh cau mày, "Cha tôi cưới mẹ tôi, và hãy nhìn xem bà ấy có hạnh phúc không?"

"N-Nhưng anh- "

Gaara quay lại và bắt đầu bước đi, "Đừng đi theo tôi." Anh nói khẽ, "Nếu em làm vậy, tôi bắt buộc phải khiến em quay trở về." Anh lắc đầu, "Tôi sẽ yêu cầu Tsunade quản thúc em dưới sự giám sát của ANBU cho đến khi tôi về đến làng nếu cần."

"Em sẽ theo anh, em phải-,"

"Tôi đã nói là không!" Anh gầm gừ, cát bùng lên đầy giận dữ, "Nếu em cố gắng bám theo, tôi sẽ không ngần ngại mà giết em đấy."

Hinata mở to mắt, đau đớn nhìn anh trong khi những giọt nước mắt vẫn trào ra không ngớt trong đôi mắt ngọc trai to tròn kia.

Gaara lắc đầu. Anh bước nhanh phía cổng làng, đầu cúi gằm. Anh nắm chặt tay, nghiến răng thật mạnh.

“Gaara…” Hinata thì thầm, khuỵu xuống.

"GAARA!" Hinata hét to hết mức có thể.

Anh ấy không dừng lại, anh ấy không nhìn lại. Anh ấy thậm chí không nói một lời tạm biệt.

Tôi xin lỗi, Hinata... Tâm trí Gaara hét lên khi anh chạy về phía cổng làng. Tôi làm điều này để bảo vệ em. Em không biết sẽ nguy hiểm như thế nào khi yêu tôi! Nếu tôi kết hôn với em và kẻ thù xung quanh biết tôi yêu em, em sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không thể làm vậy!

________

Tsunade buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài. "Tất cả những điều này đang tạo ra một mớ hỗn độn."

Jiraiya khoanh tay nhìn bà, "Đó là sự lựa chọn của bọn trẻ, Tsunade. Cậu không thể làm gì khác được."

"Tôi biết ..." bà thì thầm, "Nhưng tôi ước tôi có thể."

Jiraiya thầm lắc đầu. "Gaara nói đúng. Cậu ấy là Kazekage, và các Kage không có nhiều thời gian cho những thứ như tình yêu. Ngay cả khi họ đã kết hôn, nó có thể sẽ giống như Gaara và Naruto với cha của chúng."

Tsunade nghĩ về Kazekage Đệ Tứ và Hokage Đệ Tứ. Bà chậm rãi gật đầu, "Cậu nói đúng."

"Cậu nghĩ Hinata sẽ làm gì?"

Bà lắc đầu, "Tôi không thể biết được, Jiraiya. Ban đầu, Hinata tổn thương khi biết mình không thể ở bên Naruto. Sau đó, con bé đã yêu Gaara và trái tim mong manh ấy đã được hàn gắn lại, nhưng bây giờ nó lại một lần nữa bị làm cho tan nát bởi Gaara quyết định rời làng."

"Phải..." Jiraiya gật đầu, "Cậu nghĩ Naruto sẽ phản ứng như nào về việc này?"

"Cậu là sư phụ của Naruto." bà nhíu mày, "Tự trả lời câu hỏi của mình đi."

Jiraiya nhún vai, "Thằng nhóc có thể sẽ muốn giết Gaara vì đã làm tổn thương Hinata."

“Ừ, đó là điều tôi đang nghĩ…” Tsunade nhìn qua khung cửa kính để thấy mặt trời bắt đầu lặn sau ngọn núi Hokage. Ánh cam buồn bã của nắng trải rộng khắp bầu trời, hòa cùng sắc đỏ của hoàng hôn hắt lên sự hiu quạnh không thường thấy ở ngôi làng. "Đã hai năm kể từ cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta với Sasuke. Khi cậu ta nói rằng sẽ rời đi, chúng ta nghĩ rằng mọi thứ sẽ yên bình trở lại." cô thở dài, "Và bây giờ lại xuất hiện điều này."

"Nhưng điều này không tệ như khi Sasuke rời đi." Jiraiya lập luận, "Ý tôi là, cậu bé và Naruto đã suýt giết nhau hai lần." Ông giơ hai ngón tay lên, cau mày.

“Tuyệt đấy, Jiraiya.” Tsunade lẩm bẩm, rót hai cốc rượu sake, “Chắc chắn đây không phải là chuyện với Sasuke, nhưng…” bà dừng lại để nhấp một ngụm rượu, ”Nhưng trái tim Hinata đã bị tổn thương rất nhiều trong thời gian qua, và tôi thực sự lo lắng cho con bé. "

"Ừ, thực sự đáng lo." Ông lẩm bẩm, nhận lấy cốc sake Tsunade vừa đưa cho mình, "Cậu nghĩ sao, Kakashi?"

Jounin tóc bạch kim bước vào phòng qua khung cửa sổ, nhếch mép cười dưới lớp mặt nạ của mình, "Ngài luôn nhận ra tôi." Anh nói, rút ​​sách ra.

"Bản mới?" Jiraiya mỉm cười hỏi.

"Tôi khá thích nó." Anh thì thầm.

Tsunade đảo mắt, thở dài nhấm nháp rượu sake của mình. "Vậy Kakashi, ngươi nghĩ sao về tất cả những điều này?"

Kakashi dừng lại, "Hãy để mọi thứ diễn ra theo ý họ muốn." Anh nhún vai nói, "Chúng ta không có quyền can thiệp. Cứ để họ tự giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro