Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Kha Nhiên tuy vẫn mỉm cười rất nhẹ thế nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc.

"Ta có một câu muốn nói với muội, muội nhất định phải nhỡ kỹ. Dụ Ngôn đúng là rất thích muội, thế nhưng có một thứ muội nói phải, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng muội ấy sẽ không đem muội để trong lòng. Muội ngày sau ở bên cạnh muội ấy, nhất định phải vô cùng cẩn thận. Dụ Ngôn vốn là kẻ bạc tình, bạc nghĩa, thâm sâu khó lường. Muội phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận đấy."

"Đa ta Lão Nhị đã chỉ dạy, hai tháng nay muội đều được tỷ chăm sóc tận tình, muội không thể không báo đáp được." Khổng Tuyết Nhi an tĩnh đáp.

"Ta chiếu cố cho muội chẳng xuất phát từ ý tốt gì, về phần báo đáp sao... Ta cũng không cần đến." Kha Nhiên cười rộ lên, cô lấy đũa gắp thức ăn, ngân nga hát.

Uống rượu đối ca, nhân sinh có bao nhiêu
Giống như sương mai, ngày đi lại sầu khổ
Trăng sáng sao thưa, ô thước bay về nam
Cây uốn lượn ba vòng, có sao phải tựa vào?
Núi không ngại cao, sông không ngại sâu.
Chu Công nhả bộ, thiên hạ đều quy thuận

Đến lúc ngâm đến đoạn: "Ô thước bay về nam
Cây uốn lượn ba vòng, có sao phải tựa vào"

Mấy câu ngâm vịnh này, nghe qua có vẻ giống như lời người đang than thở.

Câu ngâm cuối cùng đối lên "Thiên hạ đều quy thuận" Cô cũng từ từ hiện lên ý tươi cười: "Thiên hạ đều quy thuận... Thiên hạ đều quy thuận..."

Nói xong ngẩng mặt lên trời thở dài, "Kỳ thực lấy thiên hạ phiền toái này để làm gì? Bên ngoài trời thu mát mẻ, bất quá chỉ là một giấc mộng dài mà thôi."

Để đũa lên trên chén "leng keng", rồi đem tất cả chén đũa hất xuống đất, ngoài cửa hộ vệ nghe thấy có tiếng động, liền cầm trường thương lao vào. Thấy chỉ là chén bát rơi xuống đất, Kha Nhiên cùng Khổng Tuyết Nhi yên lành ngồi ở kia, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra cả, vì vậy lại lặng lẽ lui ra ngoài.

"Tứ muội, ta có chuyện muốn giao phó cho muội, muội nhất định phải đáp ứng cho."

"Nhị tỷ cứ nói, phàm là chuyện có thể làm, muội sẽ cố gắng hết sức mà làm."

"Việc ta đang làm, nhị tẩu muội không hề biết gì hết, cô ấy kì thực là một người rất đáng thương. Trên lưng ta bây giờ mang danh bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, không thể để cô ấy bị ta làm liên lụy tới được, hi vọng ngày sau muội có thể chăm sóc tốt cho cô ấy."

Khổng Tuyết Nhi thất kinh, lúc đầu chỉ đoán là tình hình chiến đấu không được ổn cho lắm, nhưng nghe Kha Nhiên nói ra những lời này, mới biết có lẽ không chỉ là không ổn, mà còn đã đại bại luôn rồi.

"Nhị tỷ yên tâm, muội sẽ cố gắng hết sức."

Kha Nhiên cười cười, sau cùng nói: "Ta nếu có muội muội ruột tốt như muội, thì thật là tốt bao nhiêu."

Đêm hôm đó, tiếng pháo còn chưa dứt, chiến đấu kịch liệt một đêm. Đại thiếu phu nhân sợ đến ngủ không được thắc mắc tại sao tiếng súng vẫn còn vang lên ở ngoài phủ?

Bọn họ còn định đánh đến bao giờ?

Lão Nhị nếu thua thì phải làm sao bây giờ?

Như thế nào mới ổn đây?

Khổng Tuyết Nhi trấn an cô, hai nữ nhân đều tỉnh cùng nhau đợi đến khi hừng đông lên, trời mới vừa tờ mờ sáng, tiếng súng cũng ngừng hẳn. Tiếng pháo đã dừng từ lâu, khắp nơi đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Đại thiếu phu nhân quỳ ở trước cửa sổ đọc kinh, các dây thần kinh của con người khi bị co thắt đến cực điểm có chút tín ngưỡng, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cửa phòng bị mở ra, Khổng Tuyết Nhi kéo đại thiếu phu nhân về phía sau, tiện tay cầm lấy cây kéo, kéo này là kéo lúc trước dùng để may y phục, được đặt ở ngay trên bàn.

Không nghĩ tới có vài người vừa đi tới, trong đó lại có Triệu Tiểu Đường đang mặc quân trang, khiến cho nàng không kịp nhận ra cô. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào người cô, cả người cô đều mờ mờ ảo ảo, nàng liền nhớ tới rất nhiều năm về trước lần đầu tiên gặp cô, khi đó ánh mặt trời cũng vàng rực trong veo như vậy, Triệu Tiểu Đường quay lại nhìn về phía nàng mỉm cười, dưới đuôi lông mày đều tràn đầy ánh dương ấm áp.

Nàng thiếu chút nữa là đã kêu lên một tiếng "Đường" giống như rất nhiều năm về trước vậy, tuy nhiên tất cả từ lâu đã cảnh còn mà người đã mất rồi. Số phận cũng thật tức cười, lại còn tàn nhẫn với nàng như vậy.

Triệu Tiểu Đường khom mình hành lễ, nói: "Thiếu phu nhân, thiếu chủ bảo tôi đến đón người."

Dụ Ngôn không hề trở về lão trạch của Dụ gia, cũng bởi vì ở đây liên quân cùng quân đội của Kha Nhiên chiến đấu vô cùng ác liệt, trên tường, trên cửa chính, trên bậc thang bằng đá, khắp nơi đều là vệt máu.

Thi thể nằm chất la liệt, có người chết cứng ngắc lại, có người còn chết không kịp nhắm mắt, có người tứ chi còn không đầy đủ, rất có thể đã bị pháo bắn trúng, chết vô cùng thê thảm.

Khổng Tuyết Nhi được Triệu Tiểu Đường dìu đi qua đống ngổn ngang đó, nàng chỉ cảm từng đợt chóng mặt, vì có quá nhiều người chết đến như vậy. Ô tô đưa nàng đến trụ sở bộ tư lệnh của thành phố, sau đó đem nàng an bài nghỉ ngơi ở trong một gian phòng, không lâu sau Tả Trác cùng một nữ hầu đi tới.

Từ khi ở lại Dụ gia trạch nàng bị giam lỏng lại, nên chưa từng nhìn thấy qua Tả Trác. Bà ngay lập tức tiến lên ôm nàng rồi khóc lớn một trận.

"Tiểu thư của tôi, tôi còn nghĩ rằng không còn được gặp người nữa rồi."

Khổng Tuyết Nhi cảm giác như mình đang nằm mơ, tỉnh dậy một cái đã xong hết cả rồi, tất cả lại trở về như ngày trước, hết thảy đều như vậy. Nàng chẳng biết tình hình bên Dụ gia lão trạch ra sao rồi, Triệu Tiểu Đường vừa đưa nàng đến nơi này liền đi mất, bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, đứng ở ngoài cửa đều có hai tên lính canh đang đứng, nàng đành để Tả Trác đi hỏi thăm xem sao.

Vệ binh kia đối với nàng cực kì cung kính.

"Phu nhân, hiện trên đường bây giờ còn có đạn lạc, để an toàn, toàn thành đã đưa ra lệnh giới nghiêm rồi."

Khổng Tuyết Nhi biết có nóng vội cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ nghĩ cách để gặp được Dụ Ngôn.

Tả Trác vẫn còn đang cằn nhằn, bởi vì y phục của các nàng tất cả còn đang ở Dụ gia lão trạch, nói:

"Đến cả quần áo để tắm giặt cũng không có, không biết đêm nay còn có thể trở về nhà hay không nữa."

Khổng Tuyết Nhi nhớ tới lúc ra ngoài cửa nhìn thấy đống thi thể kia, sợ rằng mình cả đời này cũng không dám quay về nơi đó.

Sau khi ăn tối xong bầu trời dần tối đen, trên hành lang truyền đến tiếng âm thanh giày da đi tới, bên ngoài còn có tiếng người giơ súng lên chào.

Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, Dụ Ngôn đi tới, nàng chưa bao giờ thấy cô mặc quân trang, nên dĩ nhiên cảm giác rất không quen, cô so với trước đây có vẻ gầy đi lại còn đen hơn, giống như một người hoàn toàn khác.

Tả Trác cảm thấy lo lắng nghĩ đến chuyện ở trên xe lửa, sợ cô vẫn giữ khuôn mặt như trước với nàng.

Dụ Ngôn tháo nón, đưa cho Triệu Tiểu Đường, quan sát nàng một chút khẽ cười.

"Em khí sắc cũng không hề tệ đâu."

Đợi đến khi Triệu Tiểu Đường cùng Tả Trác đều lui ra, Khổng Tuyết Nhi mới từ tốn.

"Thống soái tốt lành!"

Dụ Ngôn cởi giày da thay bằng một đôi dép, vẫn giữ nguyên trạng thái hào hứng.

"Nào nào, em đừng có lạnh lùng với tôi như vậy nữa. Tôi biết em vẫn còn ghi hận tôi, tôi đến tạ tội với em đây không được sao."

"Cô đem Lão Nhị đi đâu rồi?"

"Tôi có thể đem được tỷ ấy đi đâu được?" Dụ Ngôn kéo bả vai nàng qua, vòng tay vừa vặn ôm nàng.

"Sao em lại không hỏi xem tôi như thế nào rồi? Mấy ngày qua không gặp nhau, em không nhớ tôi chút nào sao?"

Khổng Tuyết Nhi đẩy cô: "Tôi đi nhớ cô làm gì, một cái tát vẫn chưa đủ?"

"Đâu phải tôi muốn làm như vậy, cũng là do bất đắc dĩ. Tôi ở đây cho tạ tội với em rồi, nếu không thành tâm, em cứ đánh tôi đi, có được không?" Dụ Ngôn cũng không hề tức giận, ngược lại tỏ ra biết lỗi.

Cô thường ngày là kiểu người kiêu ngạo, phóng túng độc đoán, với nàng cũng rất ít khi nhẫn nại, bình thường hai người họ đều là châm chọc đối đầu lẫn nhau, không phải ầm ĩ thì cũng là nháo loạn lên một trận, ôn nhu như vậy với nàng, đúng là hiếm có. Không hề giống với ngày trước, nhìn thế nào cũng không giống, không biết nói thế nào cho đúng. Cứ như vậy nàng mất sạch tâm trạng cùng Dụ Ngôn dây dưa.

"Phụ thân thế nào rồi? Tôi muốn về xem thử Đại tẩu với Nhị tẩu. Phụ thân đại nhân bệnh nặng chưa tỉnh, cũng không thể di chuyển đi được, đã mời đại phu giỏi nào đến xem qua chưa?"

Dụ Ngôn nhẹ nhàng cất tiếng: "Ngày mai em trở về xem thử, cũng chưa muộn."

"Không cần biết cô muốn làm cái gì, nhưng trong nhà có cả người già còn có tiểu nhân, cô đều không thèm liếc mắt tới, chỉ đem một mình tôi đưa ra ngoài, nếu để cho người khác biết thì rốt cuộc ra cái dạng gì đây."

"Trong nhà có người già, có tiểu nhân, bọn họ có khi nào coi tôi là người hay không. Cái nhà đó tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, chuyện thành ra như bây giờ, đều là bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi. Tôi muốn xem xem ai dám nói cái gì nào." Dụ Cô nhàn nhạt đáp, khiến nàng tức giận không thèm để ý tới nữa, Dụ Ngôn cao hứng nghịch ngợm cằm nàng.

"Giận thật sao? Em tính tình sao lại như vậy chứ? Tôi xuống tay với em không phải chỉ để cho người ta nhìn? Nếu em thật sự giận, thì tôi cho em đánh lại được không?"

"Ai thích đánh cô"

Dụ Ngôn tự nhiên cong môi: "Em không thích nhưng tôi lại rất thích."

****

Mãi cho tới sáng ngày thứ hai, Dụ Ngôn vẫn không để Khổng Tuyết Nhi quay trở lại Dụ trạch. Nàng cuối cùng không nhịn được, chỉ đành sai Tả Trác quay về hỏi thăm Đại thiếu phu nhân, ai ngờ Khổng Tuyết Nhi quay lại lại báo tin động trời.

Nhị thiếu phu nhân đã chết.

Khổng Tuyết Nhi lặng người, một lúc lâu mới hỏi.

"Vậy Lão Nhị đang ở đâu?"

Nghe nói thì ra Kha Nhiên tranh thủ đang chiến loạn trong đêm đã chạy trốn mất, lúc đó thế cục rất hỗn loạn, vệ binh liều mạng che chắn cho Kha Nhiên ra ngoài thành, Lão Nhị trốn đi không dẫn theo thê tử kết tóc xe duyên của mình, sáng sớm hôm sau phát hiện Nhị thiếu phu nhân uống thuốc tự sát.

Khổng Tuyết Nhi hay tin này, mặc kệ vệ binh ngăn cản, xông thẳng ra hành dinh, quay Dụ trạch một chuyến.

Dụ gia đại trạch đã quét dọn sạch sẽ từ lâu, những thi thể trước đây đều không còn lại gì, vết máu đều được gột rửa sạch sẽ. Nhị thiếu phu nhân đã được chôn cất rồi, nhưng linh đường của cô còn được để ở trong phòng, lúc Khổng Tuyết Nhi quay trở về, đại thiếu phu nhân khóc lóc lôi kéo nàng một hồi.

"Nhị muội sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ.. Nếu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng mình chứ, một xác hai mạng đúng là nghiệt chướng mà."

Không đúng.

Khổng Tuyết Nhi biết Nhị phu nhân dù cho nghĩ quẩn trong lòng, cũng không thể không chết được.

Nàng tỉnh táo cân nhắc, ngày ấy Kha Nhiên phó thác nhị tẩu cho nàng, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, là do nàng quá bất cẩn rồi, nghĩ rằng vị nhị tẩu này dù gì chỉ là một nữ nhân, còn là chị dâu, Dụ Ngôn sẽ không dùng thủ đoạn độc ác gì, không nghĩ đến cô lại dám diệt cỏ tận gốc như vậy. Các nàng bởi vì chuyện này mà tranh cãi kịch liệt, cuối cùng không thèm để ý đến cô nữa.

Đổi lại từ khi Dụ Khiên bị bệnh, nàng cũng thường xuyên trở về Dụ phủ hơn, Đại thiếu phu nhân phụng dưỡng ở bên cạnh giường bệnh của Dụ Khiên như trước bệnh tình lúc đầu thập phần nguy hiểm, cũng may Dụ Ngôn mời bác sĩ bên Đức đến đây chữa bệnh, mấy ngày qua nhanh chóng bình phục, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng thần chí lại khôi phục hoàn toàn, thỉnh thoảng cũng hé mắt, nhận biết được người nào với người nào.

Dụ Ngôn vì bận rộn quân vụ, nên ít khi quay về, mặc dù vậy có thời gian thì đều tận lực cố gắng tận hiếu, còn mời thêm cả danh y Đông Doanh đến chữa bệnh cho Dụ Khiên. Nàng mấy ngày không muốn gặp Dụ Ngôn, càng tránh né cùng cô nói chuyện, khi thấy cô mời bác sĩ Đông Doanh tới, thật sự rất khó chịu.

Một hôm thừa dịp Dụ Ngôn quay về thăm bệnh, ở trong phòng khách chưa đi, liền đến đánh tiếng với cô.

"Chúng ta cần nói chuyện."

Dụ Ngôn gật đầu, hơi phất tay tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Triệu Tiểu Đường là người rời đi cuối cùng, thức thời giúp bọn họ đóng cửa lại, mang hộ vệ thoái lui đi xa, tiện cho hai phu thê họ nói chuyện riêng với nhau.

"Thế nào? Hết giận rồi hả?" Dụ Ngôn lại giở thỏi trẻ con chọc nàng.

"Phụ thân xưa nay ghét nhất là người Nhật Bản, luôn nói bọn chúng là lũ lòng lang dạ sói, tại sao lại mời một bác sĩ người Nhật xem bệnh cho phụ thân?."

"Phụ thân đâu biết hắn là người Nhật, hơn nữa bác sĩ người Nhật kia y thuật rất tốt, có thể trị hết bệnh cho Lão phu tử, cần gì phải câu nệ hắn là người Nhật hay là không."

"Vừa nãy tôi nghe tên Nhật Bản kia nói tiếng anh rằng các cô cho người Nhật mượn quân cảng của ta có đúng hay không?"

Dụ Ngôn vốn không hề tức giận, nhưng khi nghe được câu nói này mới chậm rãi thu lại ý cười.

"Đây là việc công em không nên hỏi đến. "

"Quân cảng là của nước ta, tôi cũng mang dòng máu dân tộc Trung Hoa, vì sao lại không được hỏi đến?"

Dụ Ngôn cười nhạt: "Thật là làm phản rồi... Cô cho rằng cô là ai? Đừng tưởng nhiều ngày qua tôi dỗ ngọt cô, cô liền tự đưa mình lên cao đến vậy. Từ lúc nào đến phiên cô hỏi đến việc công sự của tôi, nếu đem phía Bắc tất cả nhường cho người Nhật, cũng không đến lượt cô nhiều chuyện."

Cô còn chưa nói xong, Khổng Tuyết Nhi đã giơ tay lên đem hết toàn lực tát Dụ Ngôn một cái.

Dụ Ngôn theo bản năng tránh được, một đòn này sượt qua mang tai cô. Vốn tính tình thiếu chủ kiêu ngạo trước giờ chưa từng chịu thua thiệt ai, theo phản xạ đưa tay lên, Khổng Tuyết Nhi không có ý định tránh né.

"Cô đánh đi, hay lấy súng một phát giết chết tôi cũng được, tôi tại sao phải gả cho một người như cô..."

Nước mắt nàng vô thức rơi xuống.

"Đây là bán nước cô có biết không?"

Dụ Ngôn giận dữ không nói câu nào nổi giận đùng đùng phủi tay áo bỏ đi.

Khổng Tuyết Nhi thương tâm tột độ, gục mặt trên bàn khóc nức nở. Nàng ban đầu đối với cuộc hôn nhân này, đều là ẩn nhẫn chịu đựng, Dụ Ngôn tuy không nghề nghiệp, nàng cũng vẫn luôn nhẫn nại với cô, chỉ là không ngờ giờ đây đối phương quay đầu với chuyện quốc gia đại sự. Đối với người trong nhà thì không hề có tình cảm, thậm chí bức tử tỷ tỷ cùng chị dâu mình.

Ép buộc gả cho một người như vậy, chính là bản án tử, nàng khóc càng lớn hơn, từ bé đến giờ cũng chưa từng thương tâm đến thế. Nước mắt thấm ướt ống tay áo, cũng không biết nàng khóc bao lâu, phía sau có tiếng người nhẹ nhàng thưa.

"Thiếu phu nhân."

Nàng hơi nghiêng lại, thì ra là Triệu Tiểu Đường. Nhìn dáng vẻ của cô, trong ánh mắt có một chút thương cảm, lại có một loại thần sắc khó nói. Nàng căn bản phẫn Dụ Ngôn, điều đầu tiên nghĩa đến cũng là Triệu Tiểu Đường cùng cô đều cá mè một lứa với nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì vậy đặc biệt chán ghét ngay cả nói chuyện cũng không muốn cùng Triệu Tiểu Đường nhiều lời, lập tức lau đi nước mắt, lãnh đạm nói.

"Có chuyện gì?"

"Thiếu chủ nói phu nhân trong người đang khó chịu, liền lệnh cho thuộc hạ đưa phu nhân quay về hành dinh nghỉ ngơi."

"Tôi không về, tôi sẽ ở lại nơi này."

"Phu nhân nếu có gì cần giúp đỡ, hãy để tôi."

"Cô đi nói cho Thiếu chủ nhà cô biết, tôi sẽ không cùng quân bán nước ở chung cùng một phòng, tôi quyết định sẽ ly hôn với cô ta, nếu như không đáp ứng, sẽ trực tiếp đưa lên tòa án, thỉnh tòa án xử ly hôn." Khổng Tuyết Nhi nhịn không được cả giận.

"Phu nhân bớt giận, Thiếu chủ tuy hành sự có chỗ cũng không được tốt, nhưng xin phu nhân đừng để tâm, mong phu nhân hiểu cho ngài ấy. Huống chi chuyện hôn nhân đại sự, phu nhân đừng chỉ vì giận dỗi mà tranh cãi lẫn nhau mất hòa khí, để người ngoài có cớ mà chê cười. Hơn nữa Thiếu chủ đưa ra hạ sách này cũng là do bất đắc dĩ ..." Triệu Tiểu Đường hơi bất ngờ, lại dịu giọng một quãng.

"Có một ngàn mốt lí do để nói vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không để bị lừa. Cô ta hiện giờ quyền cao chức trọng, nắm quyền trong tay, tôi xuống nước cầu xin cô ta giải thoát tôi, cũng không ở đây vướng bận gì thêm nữa, dù gì chẳng phải giai nhân bên ngoài rất nhiều, cứ chọn lấy một người kết hôn cùng là được rồi. Thứ lỗi tôi không thể chịu đựng thêm nữa."

"Phu nhân đây đều là lời nói khi tức giận, Thiếu chủ tuy trên danh nghĩa là thống soái, nhưng trên thực tế liên quân kia đa số đều là người của Thanh Nghị. Nếu không phải là để mau chóng kết thúc chính sự cũng không ra hạ sách như vậy.."

"Không cần thay cô ta viện lý do thoái thác" Khổng Tuyết Nhi ngắt lời cô.

"Phu nhân hà tất vì việc công sự mà giận dỗi với Thiếu chủ, hơn nữa quân cảng chẳng qua cũng chỉ là cho thuê mà thôi phu nhân vì sao lại không thể thông cảm cho Thiếu chủ gia." Triệu Tiểu Đường thở dài.

"Mấy năm trước tôi còn nhớ cùng cô trên phố biểu tình, phản đối chính phủ cho Đức thuê đảo. Cô đã từng nói với tôi, lũ cường quốc kia bên trong là dạng như thế nào, người qua đường ai ai cũng biết. Một tấc sơn hà một tấc máu, trên đó là biết bao nhiêu máu của những người đã hi sinh, cũng là một phần của nước nhà không thể để nó mất đi được. Khi đó cô không hề giống như bây giờ, mới đi qua Nhật trở về liền thay đổi thành loại Hán gian. Cô có là người tham lam vinh hoa phú quý đi chăng nữa, tôi cũng không trách cô, theo Dụ Ngôn, tôi cũng không trách cô, nhưng cô giúp cô ta làm Hán gian tôi không thể nào chịu thêm nữa. Thiếu chủ của cô không xứng làm trượng phu của tôi, về phần cô, tôi cũng rất hối hận vì từ trước đã quen biết cô, tôi khuyên cô nên cắt đứt sớm đi, đừng nối giáo cho giặc." Nàng lạnh nhạt nói.

Triệu Tiểu Đường trầm mặc trong chốc lát, mới thấp giọng: "Tiểu Tuyết tôi có điều muốn nói với em."

Khổng Tuyết Nhi nghe cô gọi mình như lúc còn bên nhau, nhất thời không có cảm giác thân quen, ngược lại thêm phần khó chịu đến nhíu chặt mày lại.

"Tôi với cô không có gì để nói hết, cô đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro