127 - 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 127: HÔN TỈNH MỸ NHÂN

Trở lại Hoa điện, Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển đang ngồi ở phòng ngủ Câu Hồn đang đợi cùng với lo lắng, không ngờ thấy Vân Hiểu Nguyệt mặt nao nao tiến vào, thì ra nghênh đón.

“Nguyệt Nhi, nàng sao thế?”

“Diệp, ta thật sự ở thần điện đợi ba ngày?”

“Ừ, sao thế?”

“Như vậy, tối hôm đó kim quang cùng Phượng Hoàng, các chàng đều thấy được sao?”

“Đúng vậy! Nguyệt Nhi, chúng ta đều rất ngạc nhiên, nàng cùng Chu Lân rốt cuộc ở bên trong xảy ra chuyện gì, Phượng Hoàng sống – ôi, trời, đó cũng là thánh thú thượng cổ trong truyền thuyết. Ngày đó lại được thấy, chúng ta đều nhìn đến ngây người! Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, tuyệt đối làm cho người ta cả đời khó quên, Nguyệt Nhi, chim Phượng Hoàng kia, sau đó lại liền không còn nhìn thấy nữa, nó đến từ người nào vậy?”

Bạch Bằng Triển thật kích động hỏi.

“hazz…”

Cúi đầu xuống, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, ngồi đến trên ghế.

“Diệp, Bằng Triển, ta càng ngày càng cảm giác mình tiến vào bên trong một âm mưu khổng lồ rồi, nhưng mà lại không thể nói rõ ràng là cái gì, bởi vì chim Phượng Hoàng đó, còn có kim quang, cho nên ta nhất định phải thay thế Gia Cát Phụng Thiên đem lời giải thích hướng quần thần, ai bảo hắn bị ta đả thương?

Nhưng chim Phượng Hoàng kia không phải là Phượng Hoàng thực, là thần thức Chu Lân mất đi biến ảo mà thành, tự nhiên trở về bản thể.

Lão hồ li không biết đang giở trò quỷ gì kia, biết rất rõ ràng là chuyện tình mơ hồ như vậy, còn muốn ta giải thích, ta giải thích rõ ràng thế nào? Hơn nữa, lúc ấy kim quamg xuất hiện không lâu sau, ta cùng Chu Lân đều ngủ, căn bản không biết bên ngoài phát sinh ra tình huống gì, sau khi tỉnh lại mới biết được đã gần đến ba ngày rồi.

Diệp, chàng nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Ngủ ba ngày?”

Bạch Diệp nhăn nhíu mi, có chút kinh ngạc.

“Rất đơn giản, đem sự tình đem trả lại cho Đại Tế Ti, liền theo sự thật mà nói, lúc ấy kim quang lóe lên, nàng liền ngất, sau khi Thái Tử tỉnh lại thì được rồi, xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết, mà Đại Tế Ti hao tổn quá độ, lâm vào ngủ say, hết thảy chờ Đại Tế Ti tỉnh lại nói sau!”

“Ha ha… Quả thật là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Diệp, chàng quá thông minh, hôn một cái, sáng sớm mai lên triều, ta cứ thế trả lời quần thần!”

Vân Hiểu Nguyệt lập tức cao hứng trở lại, tiến lên môi, thơm một cái thật to. Mặt Bạch Diệp hơi đỏ lên, mỉm cười ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, xoa bóp mũi dọc dừa của nàng, cảm giác ôn nhu ngọt ngào ở chỗ này bắt đầu khởi động.

Đúng vào lúc này, Viễn đẩy cửa vào, thấy Vân Hiểu Nguyệt ở đây, vội vàng hồi bẩm:

“Nguyệt Nhi, thương thế Đại Tế Ti hắn cực kỳ nghiêm trọng, thái y nói tâm mạch hắn trường kỳ tích tụ, hơn nữa thân mình vốn đã suy yếu, đột nhiên chịu trọng thương này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tính mạng, Nguyệt Nhi, nếu không nàng đi xem hắn một chút đi, được không?”

“Ta đã viết phương thuốc, giao Chu Lân đưa qua, Viễn, chàng liền mỗi ngày đi xem tình huống hắn một chút đi, ta không muốn gặp hắn, ta phải hảo hảo trị liệu cho Câu Hồn, cả người chàng ấy kinh mạch đều xảy ra vấn đề, không trị liệu tốt, sợ là võ công sẽ bị phế mất đi.

Diệp, Bằng Triển, bắt đầu từ đêm nay, ta muốn canh giữ ở trong phòng Câu Hồn, hi vọng hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ta, cho nên…”

Có chút áy náy nhìn ba người kia, Vân Hiểu Nguyệt không có nói tiếp.

“Đứa ngốc, chúng ta đương nhiên biết, chẳng qua nàng còn phải vào triều, cũng không thể để mệt chết được, trong phòng có giường êm, ba người chúng ta thay phiên cùng nàng, được không?”

Bạch Diệp ôn nhu phân phó, Vân Hiểu Nguyệt nghe lời nói của Bạch Diệp, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau lâm triều, đối mặt ánh mắt chúng thần, Vân Hiểu Nguyệt đã đem lời Diệp nói lập lại một lần.

Mọi người, bao gồm Chu Tước Hoàng trợn tròn mắt, nhưng vì không thể tìm thấy lý do nào khác nên đành phải tiếp tục chờ.

Mà Vân Hiểu Nguyệt lại ru rú tại Hoa điện toàn tâm toàn ý chiếu cố Câu Hồn.

Về phần Chu Lân sống lại, biểu hiện ra cực kỳ tốt, học tập tri thức đều là tiến triển cực nhanh, người cũng dần dần bỏ đi tính trẻ con, trở nên trầm ổn hơn, ở trên đại điện biểu hiện càng ngày càng biết tròn biết méo. Gần mười ngày, Chu Lân liền bắt đầu ở trong ngự thư phòng hiệp trợ phê duyệt tấu chương, làm cho văn võ bá quan nhìn với một cặp mắt khác xưa thật lớn.

Chẳng qua Vân Hiểu Nguyệt không có chút công nào, trời mới biết, đi đến Hoàng cung lâu như vậy, Vân Hiểu Nguyệt nàng thực không có thời gian dạy Chu Lân, đều do công lao bọn Bạch Diệp cùng Gia Cát Phụng Thiên, nhưng người khác không biết a.

Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu không ngừng hướng Hoa điện tặng quà, Vân Hiểu Nguyệt cũng lười giải thích, cũng may vô luận trước mặt người khác Chu Lân biến hóa như thế nào, trước mặt nàng cùng nam nhân của nàng, lại vẫn như trước thường kề cận nàng mà làm nũng. Bất quá biết chuyện hiểu chuyện là thật, thấy Câu Hồn chưa có tỉnh, hắn cũng ngoan ngoãn hàng đêm quay về điện Thái Tử. Một Chu Lân như vậy làm cho mọi người càng yêu thích không thôi.

Mà Gia Cát Phụng Thiên đâu? Từ lúc đả thương hắn, Vân Hiểu Nguyệt liền không còn có bước vào cửa thần điện đó, chỉ có Tư Đồ Viễn mỗi ngày đi tìm hiểu, sẽ báo lại tiến triển của hắn, mặc dù nói Câu Hồn không có khôi phục mau, nhưng bên trong càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, làm lòng Vân Hiểu Nguyệt thấp thỏm dần dần trầm tĩnh lại, ngày bình yên như dòng nước dần dần lướt qua, cách đại điển hiến tế ngày càng ngày càng gần, liền còn ở trước đại điện năm ngày, Câu Hồn thức tỉnh!

Đừng nhìn bộ dáng Câu Hồn bình thường tổng là một bộ không sợ trời không sợ đất, kỳ thực lá gan thật nhỏ, đương nhiên chỉ giới hạn ở lúc đối mặt với Vân Hiểu Nguyệt. Bộ dáng nhát gan kia, làm cho Vân Hiểu Nguyệt thật sự là dở khóc dở cười, tương đối mất một phen võ mồm, rốt cục, hai người quên hết ân oán trước kia, một lần nữa ân ân ái ái, mà Câu Hồn biết được hắn đã thuận lợi thoát khỏi tổ chức, cao hứng không thôi, tính tình trước kia một lần nữa lại khôi phục, làm cho Vân Hiểu Nguyệt vui mừng không thôi, về phần mục đích Câu Hồn, dù sao Vân Hiểu Nguyệt đã gần biết hết, liền không cần thiết hỏi nữa.

Đương nhiên, Vân Hiểu Nguyệt làm cho Câu Hồn đào tạo tinh binh cùng “Quỷ môn” không liên quan, Câu Hồn sớm đã đem bọn họ cách biệt với “Quỷ môn”, âm thầm an bày ở nơi khác, cùng Vân Hiểu Nguyệt mà nói, không có bất kỳ tổn thất nào, thì ngược lại buôn bán lời một nhân tài thật to. Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt dứt khoát đem năm ngàn người đó giao cho Câu Hồn, tùy tiện hắn chơi. Sau khi Câu Hồn tỉnh lại quấn quýt si mê hơn, hai người lại ở trong phòng điên loan đảo phượng045, tính phúc vô cùng.

Mà Chu Tước Hoàng bên kia cũng là dậm chân tại chỗ, có vẻ Gia Cát Đại Tế Ti còn không có tỉnh. Mà ngày mai, lại là ngày đại điển hiến tế, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ có nhân vật chính quan trọng nhất, còn trong cơn ngủ say, làm sao bây giờ? Đương nhiên muốn tìm thần y Vân Hiểu Nguyệt. Vì thế, sáng sớm hôm nay, một đám người Chu Tước Hoàng tiến đến Hoa điện, đem Vân Hiểu Nguyệt chưa kịp thở sau bữa sáng lôi thẳng đến thần điện.

Đừng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nhiều ngày đều không có hỏi đến tình huống Gia Cát Phụng Thiên   như vậy, mà Tư Đồ Viễn là mỗi ngày đều sẽ đi quan tâm, sau đó đem tình huống của hắn tinh tế miêu tả, cho nên trên căn bản Vân Hiểu Nguyệt rõ như lòng bàn tay, theo lý thuyết nàng sửa lại vài lần phương thuốc lại trải qua điều trị mười mấy ngày nay, Gia Cát Phụng Thiên hẳn sẽ tỉnh, đến bây giờ còn không có tỉnh xác thực có chút kỳ quái, vì thế Vân Hiểu Nguyệt liền theo bọn họ đi.

Vẫn là cùng ngày đó giống nhau. Xung quanh Thần điện Ngự Lâm quân vây đầy, quy củ thần điện là nhiều người không thể tiến vào, cho nên Chu Tước Hoàng cùng Vân Hiểu Nguyệt, Chu Lân tiến vào, những người khác lưu tại bên ngoài.

Rất xa, đã nhìn thấy hai nam tử thân mặc bạch y che mặt giữ cửa, thấy ba người bọn họ, đồng loạt cúi người hành lễ, đẩy đại môn ra, đi vào trong phòng.

Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy Gia Cát Phụng Thiên yếu ớt nằm trên giường lớn, mặt trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ gầy yếu, lẳng lặng nằm ở trong mền gấm tuyết trắng, nhìn qua thật thê lương, thật thảm hại.

Đứng bên cạnh là một nam tử vận bạch y thêu Phượng vân, thấy Vân Hiểu Nguyệt thì trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng nhanh chóng biến mất, cung kính thi lễ.

“Hiểu Nguyệt a, nhanh giúp Trẫm nhìn xem, nếu Đại Tế Ti còn không tỉnh, ngày mai đại điển làm sao cử hành đây? Phải biết rằng, sứ giả tam quốc khác còn có các thế lực võ lâm lớn toàn bộ tụ tập lại, nếu nói Đại Tế Ti bất tỉnh, chẳng phải rối loạn lớn rồi sao?”

Chu Tước Hoàng thỉnh cầu nói.

“Ta biết. Các ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ nghĩ biện pháp, được không?”

Tay bắt mạch của Gia Cát Phụng Thiên lên, thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi thật sâu, nói.

“Được, theo Trẫm đi ra ngoài chờ!”

Chu Tước Hoàng cười thả lỏng, trầm giọng mệnh lệnh.

Chu Lân cùng bạch y nam tử lập tức theo Chu Tước Hoàng ra ngoại thất, thuận tay khép cửa phòng lại, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

“Phụng Thiên, ta vừa mới giúp ngươi chẩn mạch, thuốc của ta ngươi đều là đúng hạn sử dụng, cho nên trừ bỏ bệnh tim, nội thương của ngươi, nếu không sai thì tất cả đều tốt, thế nào còn không tỉnh lại đây?

Là không muốn tỉnh đi, bởi vì một chưởng kia của ta sao? Hay là bởi vì ngươi không dám đối mặt với ta? Ta không biết ngày mai đại điển hiến tế sẽ phát sinh cái gì. Nhưng ta có một loại dự cảm, ta nhất định sẽ bị dính vào, ngươi tìm cách lâu như vậy, vì sao đến thời điểm mấu chốt, liền rút lui?

Phụng Thiên, ta biết trong tiềm thức của ngươi không đồng ý thức tỉnh, kỳ thực ta nói mỗi một câu nói, ngươi đều có thể nghe thấy, ngươi đã biết như vậy, mỗi ngày Viễn đều tới thăm ngươi, rồi trở về nói cho ta, ngươi thường không đi ra sao, phương thuốc của ngươi, ta đã sửa lại nhiều lần, chẳng lẽ nói đó còn chưa đủ cho thấy áy náy của ta sao?

Thực xin lỗi, ngày đó ta mất khống chế, cho nên ra tay đối với ngươi, tâm ngươi nhất định rất đau đớn đi, ta biết ngươi yêu ta, mà Câu Hồn cũng nói cho ta biết, là chính hắn gắng phải chịu hình, kỳ thực ngươi đã hết sức khuyên bảo, ta chỉ là thấy Câu Hồn thương tổn nặng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nghe không vô lời giải thích của ngươi, Phụng Thiên, hiện tại ta tới, ngươi mở mắt nhìn ta, nói cho ta tất cả sự việc, chúng ta còn có thể là bằng hữu, được không?”

Tay khẽ vuốt vuốt ngũ quan tinh xảo mà tái nhợt của Gia Cát Phụng Thiên, dùng lòng ngón tay chậm rãi vuốt ve cánh môi tuyệt mỹ không có chút huyết sắc nào của hắn, đau lòng dưới đáy lòng chậm rãi lan tràn.

Gia Cát Phụng Thiên như vậy, nàng tuyệt không thích, nàng muốn nhìn bộ dáng hắn tràn ngập sức sống, cho dù là thân mang trọng tật, mà vẫn ý cười trong suốt, bộ dạng nhẹ nhàng tuyệt mỹ, mà không phải người nằm ở chỗ này, giống cái người thực vật thế đâu!

“Phụng Thiên, ngươi là một người thông minh như vậy, ngay cả ta đều bị tính kế ở bên trong, nhưng mà ngươi làm mỗi một sự kiện, đều không phải là hại ta, nhưng vì sao ngươi không nói ra?

Biết không, ta luôn luôn chờ ngươi chính miệng nói tất cả sự thật cho ta, ngươi đã nói đại điển hiến tế xong, sẽ nói cho ta tất cả, vậy ngươi bây giờ tính cái gì? Muốn trốn tránh, không có cửa đâu, ta tuyệt đối không cho phép, cho nên, ngươi nhất định phải mở mắt, có biết hay không? Phụng Thiên, ngươi nghe thấy ta nói chuyện không? Thực xin lỗi, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi nghe thấy sao? Phụng Thiên…”

( Ụt: Buồn cười, nhận lỗi, nó tổn thương Câu Hồn ca tỷ không trách thêm thì thôi, còn thương với chả nhận lỗi, lần đầu tiên ta hận Nguyệt tỷ như vậy, tỷ quá thiên vị đi…)

Nhẹ nhàng mà nỉ non, Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở bên giường, để sát vào bên tai của hắn, ôn nhu nói nhỏ, mơ hồ cảm giác hắn có chút khẽ run, khóe miệng xẹt qua một tia nụ cười mừng rỡ, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng hôn vành tai của hắn, chuẩn bị cho hắn chút kích thích, nàng cũng không tin, hắn không tỉnh lại!

Cánh môi dọc theo viền tai chậm rãi chuyển qua gò má tuyệt mỹ của hắn, chạm lên nụ hôn nhỏ vụn, chậm rãi trượt đến môi xinh đẹp của hắn. Hơi ngừng lại, Vân Hiểu Nguyệt cắn cắn môi, kiên định đi lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi nhấm nháp nhè nhẹ cặp môi thơm mềm mại của hắn, ngước mắt chăm chú nhìn hắn khép chặt đôi mắt, dần dần, cảm giác lông mi của hắn khẽ run, hô hấp có chút dồn dập, vui sướng tươi cười dần dần tràn ra.

Vừa chuẩn bị rời khỏi môi của hắn, đột nhiên, hai tay Gia Cát Phụng Thiên vừa kéo, ôm thật chặc Vân Hiểu Nguyệt, mắt nhắm chặt lại, hôn thật sâu lên nàng.

Gia Cát Phụng Thiên chưa có tiếp xúc qua nữ tử, cho nên sẽ không biết hôn, lại gắt gao đè nặng cánh môi Vân Hiểu Nguyệt, gắt gao mang theo một tia hương vị tuyệt vọng, khóe mắt chậm rãi tràn ra từng giọt thanh lệ.

Vân Hiểu Nguyệt không có cự tuyệt, cũng không có dẫn đường, mà giương mắt đẹp thanh lương, lẳng lặng nhìn biểu tình bi thương của hắn. Tâm, có chút đau!

Thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên buông môi Vân Hiểu Nguyệt đã có chút run ra, chậm rãi mở mắt màu lam thâm thúy ra, ôn nhu mà thâm tình nói:

“Cảm ơn nàng thức tỉnh ta, cám ơn nàng vừa mới không có đẩy ta ra, Hiểu Nguyệt, ta yêu nàng, cho nên, ta sẽ không ghi hận nàng, ta chỉ là quá mệt mỏi, lòng mệt, cho nên lựa chọn trốn tránh, yên tâm đi, ta biết phải làm sao, việc ta đáp ứng nàng, cũng nhất định sẽ làm được. Mà Hiểu Nguyệt, ta có thể mời nàng tối hôm nay lưu lại bồi ta hay không? Ta nhớ ngày cùng nàng đánh cờ, còn tiếng đàn ngẫu nhiên tuyệt vời của nàng nữa, được không?”

Nhìn ánh mắt màu lam tràn đầy khẩn cầu của Gia Cát Phụng Thiên thật lâu, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, gật gật đầu, lập tức mở cửa đem tin tức Gia Cát Phụng Thiên đã thức tỉnh nói cho Chu Tước Hoàng, cũng kêu Chu Lân nói cho bọn Viễn là nàng đêm nay ngủ lại thần điện.

Có lẽ là do ngủ lâu lắm, hơn nửa buổi tối, Gia Cát Phụng Thiên không hề buồn ngủ, lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt đánh cờ, đánh đàn, còn lôi kéo nàng đi ra ngoài thưởng thức ánh trăng, có vẻ cực kì cao hứng. Mà Vân Hiểu Nguyệt cũng tuân thủ lời hứa hẹn, không hỏi hắn bất cứ vấn đề gì, đem  tất cả nghi hoặc trong lòng toàn bộ áp chế, cũng không thấy có chút kỳ quái Gia Cát Phụng Thiên hắn cứ muốn làm bất cứ chuyện gì, bởi vì nàng biết, chỉ cần đại điển hiến tế ngày mai vừa kết thúc, tất cả chân tướng, sẽ rõ ràng, như vậy nàng cần gì phải để ý nhất thời này làm chi?

“Hiểu Nguyệt, ta thật lâu không có vui vẻ như vậy, cám ơn nàng, mang đến cho ta nhiều khoái hoạt như vậy, ta thật hâm mộ người yêu của nàng, Câu Hồn, Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển cùng Tư Đồ Viễn, đương nhiên, còn có Bảo Bảo, bọn họ có thể có được tình yêu của nàng, đó là việc hạnh phúc cỡ nào  a…

Hiểu Nguyệt, ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, không có bằng hữu, nàng cùng Bảo Bảo, là bằng hữu  duy nhất để ở trong lòng ta, cho nên, hãy đối tốt với Bảo Bảo nha, hắn là hài tử thiện lương, hiện tại tâm trí cũng đầy đủ hết, có tư cách đứng ở bên cạnh nàng. Hiểu Nguyệt, ta làm hết thảy, cũng là vì nàng, cho dù trả giá bằng cả sinh mệnh ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hại nàng, cho nên, tin tưởng ta, được không?”

Bị Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh cưỡng chế lên giường nghỉ ngơi, Gia Cát Phụng Thiên lẳng lặng dựa vào ở đầu giường, mỉm cười nói.

“Ta tin ngươi, nếu không, ta cũng sẽ không lưu lại, Phụng Thiên, hiện tại khuya lắm rồi, ngươi phải nghỉ ngơi, ngày mai không phải đại điển sao, nếu ngươi té xỉu làm sao bây giờ? Ta cùng ngươi, không đi, được chứ?”

Trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, nhưng nhìn ánh mắt Gia Cát Phụng Thiên hàm chưa ý cười trong suốt như nước như vậy, cho nên Vân Hiểu Nguyệt không biết hỏi như thế nào, đành phải  trả lời như vậy.

“Theo giúp ta đi, chỉ một đêm là được rồi, được chứ?”

Mỉm cười hướng xê dịch bên trong, mặt ngọc Gia Cát Phụng Thiên đỏ ửng, thỉnh cầu.

“Được!”

Nằm bên cạnh hắn, nhìn hắn mang theo ý cười thỏa mãn yên tĩnh ngủ say, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng đang ngủ. Cho nên, nàng không có thấy, một chuỗi lệ giọt, không ngừng mà theo khóe mắt của Gia Cát Phụng Thiên chảy xuống, thấm vào trong gối, thật lâu sau, cũng không có dừng lại!

045: e hèm, này ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt
____________________

CHƯƠNG 128: HUYẾT SẮC TẾ ĐIỂN

Mặt trời đỏ lại bò lên từ phía chân trời, bên tai truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, mơ hồ cảm giác trên má có hơi gió phất qua, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, ý thức dần dần thanh tĩnh, mở mắt ra, đập vào mi mắt là ánh mặt trời ấm áp làm cho nàng có một chút sững sờ, lập tức phát hiện, cửa gỗ nội thất vĩ đại luôn luôn đóng chặt lại, giờ lại mở ra!

“Là ta mở ra, từ lúc ta vào ở thần điện, liền không có mở nó ra, hóa ra ánh mặt trời chiếu vào trong phòng cảm giác tốt như vậy, trước kia ta thế nào liền không có phát hiện ra thế? Hiểu Nguyệt, hết thảy nơi này, nàng có thích hay không?”

Bên tai truyền đến thanh âm lười nhác mang tiếng cười trong sáng, vừa quay đầu liền thấy Gia Cát Phụng Thiên, một bàn tay chống đầu nằm nghiêng ở bên trong, cổ ngoại y mỏng manh mở ra, xương quai xanh trắng tuyết tinh xảo nhìn một chút không sót gì, trong ngực trắng ngọc xinh đẹp hơi hơi lộ rõ, theo hô hấp vững vàng mơ hồ có thể thấy được hồng anh phấn nộn, màu tóc bạc dài phân tán trên cánh tay, trên người, xinh đẹp gợi cảm, mắt màu lam thâm thúy kia chảy xuôi thỏa mãn cùng thâm tình.

Ngắm nhìn hắn thật sâu, Gia Cát Phụng Thiên đáng chết dụ người phạm tội như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cảm giác tim đập có chút gia tốc, khuôn mặt nóng lên, trong khoảng thời gian ngắn nàng nhìn đến ngây người.

“Hiểu Nguyệt, ánh mắt nàng như thế, làm cho ta cảm giác ta nghĩ nàng muốn đem ta ăn, như vậy, ta cũng không thể được lí giải vì sao, ở trong lòng nàng, là vui mừng với ta, có lẽ có một chút yêu ta, phải không?”

Trong mắt lóe lên vẻ thẹn thùng cùng kinh hỉ, Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười trêu chọc.

Dừng à, không phải đâu, hôm nay đột nhiên lập tức trở nên hào phóng như vậy, làm cho người ta thật ăn không tiêu a!

“Ặc? Sáng sớm vẫn còn có chút lạnh, đắp kín mền, đừng để bị cảm lạnh, nhé?”

Đổi đề tài, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng đem chăn gấm trượt đến thắt lưng hắn kéo lên chặt chẽ che trụ lại cảnh đẹp, thở ra, khẽ cười trả lời:

“Phụng Thiên, tòa thần điện này xa hoa mà xinh đẹp như vậy, ta thật thích à, nhất là ôn tuyền kia, ta quả thực thích đến chết mất!”

“Nàng lần trước đi vào chỗ đó, là căn cứ bí mật của ta, ở phía sau Hoàng cung bên trong tòa núi cao kia, chỗ đó còn có nước suối như vậy, ta cảm thấy tắm lên thật thoải mái, độ ấm cũng được, liền phái người đem chỗ nước suối kia dẫn lại đây, nó gọi là ôn tuyền sao? Cái tên thật chuẩn xác đấy! Hiểu Nguyệt, thích thì ta tặng nó cho nàng, được không?”

Đột nhiên kéo cánh tay Vân Hiểu Nguyệt ra, Gia Cát Phụng Thiên nhẹ buông tay, nằm vật xuống trên cánh tay của nàng, rồi từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt thoải mái khẽ nói.

“Tặng cho ta? Nơi này là tẩm cung của ngươi, cho ta làm chi?”

Vân Hiểu Nguyệt cả người cứng đờ, ánh mắt lóe lên, nhíu mi nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

“Ha ha… Bởi vì nàng thích nha, hơn nữa, ta chưa hẳn nhất định phải ở tòa thần điện này, các  cung điện khác ta cũng có thể ở thôi, cái trụ sở bí mật kia của ta bốn mùa như xuân, cảnh sắc đẹp vô cùng, còn thật yên tĩnh, nàng nhất định cũng thích, dứt khoát đều tặng cho nàng, được không?”

Thần sắc Gia Cát Phụng Thiên như thường, nhẹ nhàng nói cười.

Nhìn Gia Cát Phụng Thiên trong lòng thật sâu, đáy lòng cảm giác kỳ quái càng tăng, theo bản năng ôm sát hắn, dán tại hương thơm trên tóc bạc của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu thì thầm:

“Phụng Thiên, ngươi nói cho ta lời nói thật đi, hôm nay đại điển hiến tế, ngươi không có việc gì chứ, phải không?”

“Nàng… Quan tâm ta sao?”

Thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên thở dài hỏi.

“Ừ, ngươi đã nói sau đại điển kết thúc nói cho ta tất cả sự thật, là không thể nuốt lời, đúng không?”

“Hiểu Nguyệt, ta đáp ứng nàng, thì ta làm sao có thể nuốt lời? Đại điển sẽ làm tiêu hao tinh lực của ta, sẽ làm ta cảm giác mỏi mệt, có lẽ sẽ làm ta ngủ say vài ngày, nhưng chắc là sẽ không thương tổn đến tánh mạng, yên tâm đi!

Hiểu Nguyệt, Câu Hồn là Gia Cát gia ta thu nuôi từ nhỏ, từ trước đến nay, hắn vẫn đi theo ta, thông minh trung thành, kỳ thực ở trong lòng ta, luôn luôn xem hắn như huynh đệ của ta, hắn bị phạt, trong lòng ta cũng không chịu nổi, lại vì ta thân là chủ tử của bọn hắn, há có thể bất công?

Hiểu Nguyệt, may mắn có nàng, hắn hiện tại hoàn toàn sống được rồi, ta cũng yên lòng, Câu Hồn rất sớm có một mình tung hoành thiên hạ, là nhân tài cực kì ưu tú ‘Quỷ môn’ ở dưới sự lãnh đạo của hắn, thành thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo, nếu biến thành một người khác, nhất định không có ai làm được như hắn. Cho nên, nói cho Câu Hồn biết, ta đem ‘Quỷ môn’ đưa cho hắn, ở dưới sự lãnh đạo của hắn, ‘Quỷ môn’ nhất định sẽ trở thành người nắm giữ thiên hạ, ta cũng không cần lo lắng sẽ có người đối với nàng cùng Bảo Bảo gây bất lợi.

Còn có, ba ngàn thủ vệ thần điện của ta, đều là tuyệt đỉnh cao thủ lấy một địch trăm, đại bộ phận các thế lực lớn ẩn nấp ở bên trong đại lục, trụ sở bí mật có hai trăm người, là chuyên môn bảo hộ Hoàng cung Chu Tước, kiêm giữ làm nhiệm vụ của Chu Tước quốc, thế nên có thể điều động bọn họ.

Hiểu Nguyệt, lúc đại điển ta căn bản không rảnh bận tâm đến an nguy của các nàng, nghe nói thế lực khắp nơi đã hội tụ tại Hoàng thành, nhất định sẽ có người có dã tâm, ta đem Chu Tước giao cho nàng, tất cả ám vệ Chu Tước sẽ nghe lời nàng điều khiển, đợi đại điển qua đi lại đem nó trả lại cho ta đi, được không?”

Ngẩng đầu lên, giơ tay lấy ra Chu Tước phù, Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười vừa nói, vừa đem lệnh bài khéo léo tinh xảo đeo ở trên cổ Vân Hiểu Nguyệt.

Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, cầm lấy lệnh bài trước ngực làm bằng hình Chu Tước, tinh tế đoan trang: Trên sợi dây màu bạc lộ ra một Phượng Hoàng màu vàng tinh xảo, trông rất sống động, trên thân thể của nó, được khắc một khối kỳ ngọc hiếm có, như giọt nước, so với gỗ hơi lớn hơn chút, trong suốt như thủy tinh, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng kim quang, xinh đẹp dị thường, đoạt luôn ánh mắt người khác. Nhưng, xinh đẹp như vậy, lại làm cho Vân Hiểu Nguyệt phảng phất nhìn thấy huyết quang nhè nhẹ. Tâm, càng thêm trầm trọng.

“Phụng Thiên, cảm giác ngươi đang để lại di ngôn vậy, ngươi nói cho ta lời nói thật đi, được không? Ta… ưm!”

Giữa mắt đẹp tràn đầy sầu lo, Vân Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi, còn chưa có nói xong, nụ cười tuyệt mỹ của tuấn nhan kia đã đè ép lại đây, ngăn chận môi của nàng, cũng ngăn chận lời nàng chưa nói xong.

Biết sự quật cường của hắn cũng không thuanàng, Vân Hiểu Nguyệt nuốt vào tất cả lời nói, gắt gao ôm cổ của hắn, toàn tâm toàn ý dẫn đường cho hắn, vươn đầu lưỡi liếm láp cánh môi của hắn mang theo mùi thanh lãnh, chui vào trong miệng hắn, ngậm lưỡi né tránh của hắn, triền miên dây dưa, cho hắn một nụ hôn nhiệt tình bốn phía.

Thật lâu sau, rời môi, nâng lên tuấn nhan kiều diễm ướt át đỏ sẫm của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn Nhu cười khẽ:

“Phụng Thiên, ta thích ngươi, cho.nên, muốn ngươi hảo hảo bảo trọng, đừng quá cậy mạnh, ta cũng sẽ tham gia đại điển này, để cho ta đứng ở bên cạnh ngươi, có thể tùy thời giúp ngươi một phen, được không?”

Không biết vì sao, Vân Hiểu Nguyệt lại cảm giác nàng phải làm như vậy, phải nói như vậy, nàng biết hắn yêu nàng, như vậy, nàng nên đáp lại, muốn cho hắn có quyến luyến, phảng phất nam tử thiên nhân này, thì có chút để vướng bận, hắn sẽ càng thêm bảo trọng bản thân đi!

Khép chặt kiều lông mi khẽ run, thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên mở mắt màu lam ra, không hề giữ lại gì cả chỉ có tình yêu triền miên trút xuống, cả khuôn mặt thỏa mãn che kín ý cười, miệng cười tràn ra một cái tuyệt mỹ xuất trần. Nhẹ nhõm mà thoải mái như vậy, thật thâm đã tiến vào trong lòng của Vân Hiểu Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn, làm cho nàng hoa mắt thần mê, nói không ra lời.

“Nụ hôn này, ta chờ đợi thật lâu, Nguyệt Nhi, cám ơn nàng, ta thật thỏa mãn, trong chốc lát nàng sẽ theo ta cùng tiến lên tế đàn đi, ta thật sự cần sự trợ giúp của nàng đó! Nàng nên đi thôi, không  sẽ bị muộn mất, ta trước đi tắm thay quần áo, sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng, mau chút!”

Vân Hiểu Nguyệt biểu tình si mê làm cho nụ cười trên mặt Gia Cát Phụng Thiên càng sâu, cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi hồng đang cười của nàng, đứng dậy xuống giường, hướng phòng tắm mà đi.

‘Choáng váng nha, định lực rất không đủ, sắc đẹp trước mặt, liền muốn khinh bạc đi, xem thế này, bằng hữu khó làm, hazz… Coi như quên đi, sau này hãy nói đi, đại điện hiến tế xong phải đi gặp bọn Viễn, cái hủ dấm chua Câu Hồn kia, không biết có mất hứng hay không nữa!’

Dưới đáy lòng hung hăng trách mình một chút, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy đổi lại quần áo sạch sẽ, mở cửa cho thủ vệ đem nước ấm vào, rất nhanh rửa mặt xong, vừa định xử lý tóc dài, cửa phòng tắm mở ra, Gia Cát Phụng Thiên đi ra, mỉm cười nói:

“Ta tới giúp nàng!”

“Ngươi…”

Đôi mắt đẹp trừng lại, nhìn một thân hồng y, bên hông thắt đai lưng màu vàng, trong tay Gia Cát Phụng Thiên đang cầm một bộ hồng y, chậm rãi đến gần, Vân Hiểu Nguyệt ngây dại:

‘Quả thực, quá đẹp!’

Tơ lụa hồng y kia làm nổi bật da thịt bạch ngọc cùng ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ càng thêm trong sáng oánh bạch của hắn, mái tóc dài màu bạc chỉnh tề ở sau ót buộc lên, cài một cây bạch ngọc trâm, dung hợp thánh khiết cùng đẹp đẽ hoàn mĩ, hình thành giống một loại khí chất kỳ dị, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, tuyệt đối đủ cường lực rung động à!

( Ụt: không ai mặc hồng y đẹp bằng Câu Hồn ca >.< xí, ghét ghét ghét)

“Đây là lần đầu tiên mặc hồng y,  ta vì  đại điển lần này đặc biệt mà chuẩn bị, Hiểu Nguyệt, trên tế đàn phải mặc quần áo sắc đỏ cùng màu vàng, màu vàng là nhan sắc đế vương, nơi này còn có một bộ màu đỏ, thay được chứ?”

Trong tay cẩm bào đỏ thẫm, Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười hỏi.

“Ta? Nhưng … Được rồi!”

Mặt hơi đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt tiến lên tiếp nhận, mặc vào, đúng ra là kết hôn mới mặc hỉ bào nha, bất quá nếu hắn nói là quy củ, đành phải đổi lại vậy.

Ngồi ở trên ghế, cảm giác Gia Cát Phụng Thiên mềm nhẹ đem tóc đen của nàng vén lên, phụ tùng là một cây trâm được rồi.

Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói cảm ơn, hai người hướng ra ngoài thất mà đi, trên bàn đã dọn lên  đồ ăn sáng phong phú, nam tử mặc bạch y thêu kim Phượng ở bên cạnh bàn hầu hạ, thấy hai người mặc hồng bào đi ra, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức tròng mắt cung kính lui xuống.

Trên bàn cơm, Vân Hiểu Nguyệt ba phen mấy bận muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy Gia Cát Phụng Thiên bình tĩnh tao nhã dùng bữa sáng, cuối cùng cũng bỏ qua, trong lòng hạ quyết tâm chỉ cần ở trên đại điển chú ý một ít là được, dù sao đại điển như vậy, chỉ là một loại hình thức, vì Chu Lân cầu phúc, vì Chu Tước quốc cầu phúc, nàng thật đúng không quá tin tưởng, nếu nói thiên thần có rảnh như vậy, sẽ nhấn chìm bọn họ, nhiều nhất tát chút kim quang, đã gọi là nể tình rồi!

Ăn bữa sáng xong, hai người đi ra ngoài điện, xe ngựa xa hoa đã chuẩn bị, hướng tế đàn mà đi.

Xe ngựa vững vàng mà chậm rãi di động, Vân Hiểu Nguyệt thấy bộ dáng Gia Cát Phụng Thiên nhắm mắt trầm tư, vén màn xe lên, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn. Cho nên nàng không biết, hắn đồng thời cơ hồ chuyển mắt lên nàng, mắt màu lam Gia Cát Phụng Thiên mở ra, thâm tình bi thương nhìn nàng, mang theo xa nhau cùng không muốn xa rời, còn có xin lỗi, thật lâu, cũng thật lâu…

Vòng qua rừng cây, Vân Hiểu Nguyệt vừa nhấc mắt, rõ ràng thấy xa xa tế đàn cao ngất vĩ đại ở giữa không trung, mang dáng hình trụ, bên cạnh cầu thang thật dài, chung quanh hình trụ hiện đầy đồ án Phượng Hoàng màu vàng khổng lồ, dưới ánh mặt trời chiếu sáng phảng phất khoác lên ánh sáng kim sắc choáng váng, liền tính khoảng cách xa như vậy, cũng có thể cảm giác được hương vị thần thánh. Xem ra,  đại điển này, có chút môn đạo nha!

Gần, gần hơn nữa, Vân Hiểu Nguyệt mới phát hiện, tế điển thiết lập tại quảng trường khổng lồ trước đại điện Hoàng Đế lâm triều, bên cạnh là hồ nhân tạo có pho tượng Phượng hoàng lớn, bởi vì một tháng qua cơ hồ nàng không thể nào ra ngoài cửa, cho nên không biết quá trình tạo tế đàn này, bất quá là công trình gần một tháng nay hoàn thành to lớn như thế, thật đúng là lợi hại đó!

Sau khi tới gần, Vân Hiểu Nguyệt thấy cả tòa tế đàn bị Ngự Lâm quân bao quanh bảo vệ xung quanh, chỉ chừa thông đạo đủ để một chiếc xe ngựa đi qua, trăm mét bên ngoài tế đàn, ngồi đầy người, chi chít ma mật057, giữa là Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu, hai bên là văn võ bá quan, còn có các sứ thần quốc gia đang đợi chờ, phía sau thật nhiều nhân vật cổ đại, Vân Hiểu Nguyệt  không kịp nhìn kỹ, xe ngựa liền mang theo nàng hướng dưới tế đàn mà đi, chậm rãi ngừng lại.

“Hiểu Nguyệt, Chu Lân đã đến, đang chờ chúng ta, trong chốc lát không có phân phó của ta, vô luận phát sinh chuyện gì, các nàng đều không cần hành động thiếu suy nghĩ, được không?”

Gia Cát Phụng Thiên không có lập tức xuống xe ngựa, mà vẻ mặt nghiêm túc lôi kéo tay Vân Hiểu Nguyệt, dặn dò.

“Được!”

Nhìn thoáng qua Gia Cát Phụng Thiên thật sâu, Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu.

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng…”

Gia Cát Phụng Thiên mang lụa mỏng lên mặt, đột nhiên một tay đem Vân Hiểu Nguyệt gắt gao ôm vào trong ngực, ở bên tai của nàng thì thào nói nhỏ.

Ôm chặt như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt trở tay không kịp cơ hồ hít thở không thông, vừa muốn mở miệng, Gia Cát Phụng Thiên đột nhiên buông nàng ra, rèm xe vén lên, nhảy xuống.

“Tham kiến Đại Tế Ti!”

Nhất thời, trên quảng trường vang lên tiếng la rung trời.

“Chư vị xin đứng lên, Hoàng Thượng, Phụng Thiên hôm nay sẽ mang Thái Tử cùng Thái Phó cùng đi lên tế đàn, cũng giải thích đoạn thời gian trước xuất hiện dị tượng, được không?”

Hướng tới Chu Tước Hoàng hơi hơi thi lễ, Gia Cát Phụng Thiên cao giọng hỏi.

“Hết thảy đều do Đại Tế Ti làm chủ, Lân Nhi, đi thôi!”

Chu Tước Hoàng mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

“Vâng!”

Mặc một thân màu vàng y phục Thái Tử,  Chu Lân ý cười đầy mặt, bước nhanh đi tới.

Gia Cát Phụng Thiên vén rèm xe lên, Vân Hiểu Nguyệt một thân hồng y mỉm cười, phi thân xuống xe, đứng ở bên cạnh hắn, toàn trường một mảnh yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn tuyệt mỹ vô song của Vân Hiểu Nguyệt cùng phiêu dật xuất trần của Gia Cát Phụng Thiên, màu vàng ánh mặt trời chiếu xuống, hai người hài hòa cân xứng như thế, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đẹp à!

Chậm rãi đi lên cầu thang gỗ, Vân Hiểu Nguyệt lúc này mới thấy, mỗi một tầng trên bậc thang đều đứng một người nam tử che mặt mặc bạch y, trên người bọn họ mặc cẩm y mằu trắng dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng oánh oánh, tia sáng này, giống như gặp qua ở đâu?

Nghi ngờ, chậm rãi dưới đáy lòng bốc lên.

Nắm tay Chu Lân đi ở phía sau, có ý thức tới gần một nam tử bạch y bên cạnh, một trận gió thổi tới, Vân Hiểu Nguyệt khoát tay giống như muốn đem tóc bay rối vén gọn, không nghĩ qua là đụng phải nam tử cẩm y đứng trên bậc thang, ngón tay cấp tốc sờ, ngước mắt đưa lên một ánh mắt thật có lỗi.

Tâm, dần dần đau quặn lại, xúc cảm này, rất quen thuộc, rõ ràng liền cùng lần trước khi Bảo Bảo bị bắt ở ngoài cửa sổ trên cây tìm được một sợi vải kia cảm giác không sai khác lắm, trước đó bởi vì vội vàng, đều không có chú ý, hôm nay dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, loại vải này sáng rọi gợi lên trí nhớ của nàng, chẳng lẽ nói… Lần trước Bảo Bảo là bị người Gia Cát Phụng Thiên bắt đi? Không phải thì giải thích vải dệt này thế nào đây, loại vải dệt này, chỉ ở chỗ này thấy qua, như vậy, Bảo Bảo như thế nào lại xuất hiện ở trong trụ sở bí mật của Huyền Kha đây? Là Gia Cát Phụng Thiên phái người đưa đi sao, hay là bọn hắn vốn là có liên hệ bí mật?

Trời, Phụng Thiên ơi Phụng Thiên, ta hiện tại càng ngày càng không hiểu ngươi, ngươi còn đối với ta che giấu cái gì, vì để cho ta đến chỗ này, ngươi đem Bảo Bảo vào mưu kế của ngươi sao? Ta đến chỗ này, thật sự quan trọng như vậy sao, hôm nay như vậy cũng nhất định có vấn đề, Gia Cát Phụng Thiên, hi vọng ngươi sẽ không làm chuyện khiến bản thân hối hận, nếu không dù ta đối với ngươi có hảo cảm, ta cũng tuyệt đối sẽ không chùn tay!

Lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước của Gia Cát Phụng Thiên, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt, dần dần bắt đầu trở nên lạnh.

Gia Cát Phụng Thiên đi ở phía trước cả người cứng đờ, bước chân hơi ngừng lại, lập tức kiên định hướng lên trên mà đi đến, sau chén trà nhỏ, ba người đi lên tế đàn.

Chứng kiến đập vào mắt, trên mặt hình tròn, vẽ một cái âm dương bát quái trận khổng lồ, giữa mắt trận thả một bàn ngọc, mặt trên bàn đặt đàn hương cùng một ít công cụ dùng để hiến tế, còn có một bồn màu trắng rất lớn, một Thủy Tinh Cầu lưu quang dật thải, ngoài ra, không có gì cả.

Đứng ở trên tế đàn, Vân Hiểu Nguyệt phóng mắt nhìn quanh, cơ hồ cả Hoàng thành đều thu hết vào đáy mắt, trên đường phố người đứng chi chít ma mật057. Xem ra, toàn bộ dân chúng Hoàng thành đều đi ra.

Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày một chút, thẳng tắp nhìn về phía Gia Cát Phụng Thiên:

“Kế tiếp, chúng ta phải làm cái gì?”

“Hiểu Nguyệt, Lân Nhi, các nàng chỉ cần đứng ở đàng kia là được rồi, cái gì cũng không cần làm, hết thảy, có ta!”

Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười, đưa nàng và Chu Lân đứng tách ra tiến vào âm dương bát quái, sau đó trở về bên cạnh đàn tế, nhìn về mọi người phía dưới.

“Thần dân Chu Tước quốc hỡi, ta, Gia Cát Phụng Thiên, Chu Tước quốc đương nhiệm Đại Tế Ti, hôm nay nơi này mời thiên thần xuống, ta vì tất cả thần dân Chu Tước quốc cùng cầu phúc, nguyện cho Chu Tước quốc ta thiên thu muôn đời, trường thịnh không suy!”

Thanh âm Gia Cát Phụng Thiên dùng tới nội lực theo gió truyền ra rất xa, tất cả dân chúng đều hướng phía tế đàn quỳ xuống, kích động hô to:

“Thiên thu muôn đời, trường thịnh không suy!”

Thanh âm này vang dội vô cùng, cao đến tận trời, khí thế rộng rãi, làm cho Vân Hiểu Nguyệt rất là bội phục:

‘Thể chế cổ đại này mặc dù không công bằng, nhưng lại tuyệt đối đem quyền lợi tập trung dễ làm, lực ngưng tụ cường thôi!’

“Trong chốc lát, vô luận phát sinh chuyện gì, đều là ý thiên thần, thần dân hỡi, các ngươi có thể  tuyệt đối phục tùng, không?”

“Có thể…”

Lúc này đây, thanh âm càng chỉnh tề vang dội.

“Được rồi, hiện tại đại điển hiến tế bắt đầu, kích trống!”

Gia Cát Phụng Thiên hai tay giơ lên, quát lớn.

Nháy mắt, nhịp trống dày đặc nặng nề từ phía dưới vang lên, càng ngày càng vang, dường như muốn phá vỡ trời cao.

Gia Cát Phụng Thiên đi đến trên bàn ngọc đốt đàn hương, nâng Thủy Tinh Cầu trên bàn lên cao, đối diện hướng ánh mặt trời, bên môi nổi lên một nụ cười tuyệt mỹ, mắt màu lam ôn nhu mà thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, kiên định nói:

“Nguyệt Nhi, hãy vĩnh viễn nhớ, có một người gọi là Gia Cát Phụng Thiên, đời đời kiếp kiếp, mãi yêu nàng.

Lập tức tuân lệnh, trói buộc!”

Tâm Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, vẫn không có thể làm ra phản ứng gì.

Thủy Tinh Cầu đột nhiên bắn ra hai sợi kim quang, như kim xà một loại bò lên Vân Hiểu Nguyệt cùng Chu Lân, nhất thời, hai người miệng không thể nói, tay không thể động, trợn to hai mắt chăm chú nhìn Gia Cát Phụng Thiên, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt đều nhanh muốn bạo giận:

‘Đáng chết, đây là chơi cái ý gì, xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy!’

Nhắm mắt lại, Gia Cát Phụng Thiên không nhìn hai người nữa, dáng vóc tiều tụy ngửa mặt lên trời hô to:

“Thiên thần ơi, Gia Cát Phụng Thiên ta đã hoàn thành nhiệm vụ người ban cho, hiện tại, nguyện ý kính dâng ra tánh mạng của mình, triệu hồi bản thân, làm cho tất cả mọi người có thể nghe người dạy bảo, mời người chiêu cáo tất cả con dân chân chính của người, cũng mong nguyện người phù hộ Chu Tước quốc ta trọn đời hưng thịnh, người phù hộ trên toàn bộ đại lục các con dân đoàn kết hữu ái, phù hộ mảnh đại lục này không có chiến tranh, thiên thần à…”

Theo tiếng hô Gia Cát Phụng Thiên, Thủy Tinh Cầu trong tay hắn đột nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, vô số kim quang phóng ra, chặt chẽ quấn chặt lấy quanh thân Gia Cát Phụng Thiên, đưa hắn bao bọc vây quanh, giống một con nhộng, mọi người nhìn vào, Đại Tế Ti của bọn họ là thần thánh như vậy, nhưng Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng nhìn thấy kim quang bao vây giữa sắc mặt Gia Cát Phụng Thiên nhanh chóng tái nhợt, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán rớt xuống, mà trên cổ tay trắng noãn lộ ở ngoài hồng y, máu tươi đỏ sẫm nhanh chóng chảy ra, sau đó toàn bộ   bay vào ngọc bồn trước mặt.

Rơi xuống đến trong bồn ngọc, vàng óng ánh cùng huyết sắc dây dưa cùng một chỗ, hóa thành một bó ánh sáng kim sắc tuyệt sắc, thẳng hướng lên trời cao. Máu tươi không ngừng rót vào, chùm tia sáng đã ở chậm rãi khuếch đại.

Mọi người, đều bị một màn này mà sợ ngây người, trừ bỏ Vân Hiểu Nguyệt, nàng bây giờ, cái gì cũng nhìn không thấy, trong mắt nàng, trong lòng nàng, chỉ có nam tử đang ở chịu khổ trước mắt này, nam tử đối với nàng là một người nói dối như cuội!

Hóa ra, đây nếu nói nghi thức triệu hồi thiên thần, đúng là dùng tánh mạng của hắn đi triệu hồi nha, làm sao có thể?

Tâm, đau dường như muốn vỡ ra, nước mắt nhanh chóng trào ra, Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng nhìn hắn thống khổ, thống hận vì bản thân bất lực, muốn tránh thoát trói buộc, làm thế nào cũng làm không được, chỉ có thể không tiếng động hô:

“Phụng Thiên, không được …”

Phảng phất nghe thấy được tiếng hô của Vân Hiểu Nguyệt, Gia Cát Phụng Thiên mở ra mắt màu lam vô thần, ôn nhu quyến luyến nhìn nàng, mỉm cười ngọt ngào:

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, phải nhớ ta, nhất định phải nhớ được ta, đáp ứng ta, nhất định phải hảo hảo thống trị Chu Tước quốc, vì dân chúng tạo phúc, được không?”

Thanh âm kia truyền vào trong lỗ tai của Vân Hiểu Nguyệt, quen thuộc như vậy, suy yếu như vậy, nước mắt, lại càng rơi dữ tợn hơn!

‘Phụng Thiên, dừng lại, ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi, tiếp tục như vậy nữa, ngươi liền thật sự mất mạng, ta không cần ngươi chết, ta thích ngươi, thật yêu ngươi, cầu ngươi mau chút dừng lại, Phụng Thiên…’

Không tiếng động mà vẫn hô, Vân Hiểu Nguyệt nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng đau nhức cùng sợ hãi, làm cho nàng nghịch máu dâng lên, hé miệng, phun ra máu đầy trời, nhanh chóng dung vào giữa cột trước mắt càng ngày càng khổng lồ!

Lượng máu xói mòn lớn làm cho sắc mặt Gia Cát Phụng Thiên trắng như tờ giấy, cắn môi, Gia Cát Phụng Thiên nỗ lực mở to mắt nhìn bọn họ, cười nói:

“Hiểu Nguyệt, thời giờ của ta không nhiều lắm, ánh mắt của nàng nói cho ta nàng yêu ta, phải không? Ta quá hạnh phúc, cám ơn nàng, Nguyệt Nhi, không phải thương tâm, cho dù không làm như vậy, tánh mạng của ta, cũng sẽ không thể ở lại được, có thể trước khi chết làm chút việc cho các nàng, ta rất vui!

Hãy nghe ta nói, chuyện nàng muốn biết, ta đều viết ra rồi, thư của ta đặt dưới gối đầu đó. Còn có Bảo Bảo, thực xin lỗi, Thiên ca ca lợi dụng đệ nhiều, tổn hại đệ nhiều, hiện tại Thiên ca ca muốn đi, về sau không thể hiệp trợ Nguyệt Nhi nữa rồi, Thiên ca ca ở trên trời nhìn các nàng.

Nguyệt Nhi, ta yêu nàng…”

Cuối cùng quyến luyến nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, Gia Cát Phụng Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, nhộng nháy mắt phát ra một trận cường quang chói mắt, nhanh chóng vọt vào giữa cột sáng, chỉ còn lại một bộ y kiện hồng y như lửa, chậm rãi bay rơi trên đất, cả người Gia Cát Phụng Thiên, đều dung vào trong cột sáng, không còn gì cả!

“Không…”

Bi thống khổng lồ đột nhiên va chạm vào trái tim Vân Hiểu Nguyệt, nhiều máu tươi hơn phun tới, dung tiến vào cột sáng, trước mặt bỗng tối sầm.

Vân Hiểu Nguyệt hôn mê bất tỉnh, giữa mơ hồ, phảng phất mờ ảo tiếng nhạc lại vang lên…

057: đông không thể tả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro