Chap 16 : Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời.

Yêu thầm một nụ cười, cả một đời thương nhớ.》

Việc đại hoàng tử đem quân đến chiến trường, quần thần mỗi người một ý.

Tài năng của hắn thế nào, vẫn là điều khiến người ta bất an.

Điều đáng nói, hắn chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, chưa hiểu chiến trường thảm khốc ra sao, đem vạn binh lính tinh nhuệ cùng số mệnh Đại Yến phó thác vào tay hắn...thật là khó làm người ta chấp nhận được.

Hoàng thượng lạnh lẽo cười hỏi, trẫm đã tin tưởng để đứa con trai duy nhất của trẫm - người thậm chí có khả năng kế vị ra chiến trường bảo vệ giang sơn, nhưng các khanh thì sao? Chỉ toàn một lũ sợ sệt hèn nhát, dâng kế cầu hòa, còn ở đấy phán xét đại hoàng tử ư?

Quần thần cứng họng, một mảnh lặng im.

Ý đế vương đã quyết.

Y hỏi Nhất Dạ, y muốn giao binh phù vào tay hắn, không biết ý muốn của hắn thế nào?

Ngoài dự liệu thiếu niên một thân hắc y âm trầm, nhưng lại cho y một câu trả lời đầy khí phách.

Nguyện vì giang sơn Đại Yến, sẵn sàng cùng hoàng thượng phân ưu.

Một khắc đó, y cảm thấy người thương của y đã đúng.

Thiếu niên trước mắt, có thể tin tưởng hắn. Y rút thanh kiếm treo bên mình, trao cho Nhất Dạ.

Y đợi chiến thắng của hắn, nếu như kẻ nào dám nói nửa chữ "cầu hòa", y cho phép hắn, cầm thanh kiếm này chém đầu kẻ đó.

Mệnh lệnh đế vương khiến mọi người kinh ngạc hít sâu một hơi.

Nhất Dạ mỉm cười nhận lấy thanh kiếm, sau đó thiếu niên lạnh lùng tiêu sái rời khỏi hoàng cung.

Quần thần bị ánh mắt chết người của thiếu niên quét qua một lượt, cảm thấy một trận rét lạnh.


Nhất Dạ mang theo thanh kiếm hoàng đế ngự ban, bước qua cây cầu hai bên phủ đầy liễu rủ.

Ngoài ý muốn, hắn gặp một người.

Cô nương xinh đẹp tuyệt trần, một thân hồng y cao ngạo đứng ở bên kia cầu chờ hắn.

Nhất Dạ nhận ra nàng ta.

Nhưng hắn không quan tâm, hờ hững lạnh lùng bước đi như cũ.

Hạ Nhã Tịch nhíu mày khó chịu.

Sắc đẹp của nàng nổi danh lưu truyền thiên hạ, nàng còn là thiên kim độc nhất của thừa tướng đương triều, có nam nhân nào thấy nàng mà không nảy sinh tâm tình, say mê lưu luyến? Dù hiện tại nàng đã 18 tuổi, nàng vẫn là giấc mộng xuân đẹp nhất của vạn nam nhân trong kinh thành.

Thiếu niên trước mặt, cớ sao có thể đem nàng như không tồn tại?

Tâm tình Hạ Nhã Tịch nhộn nhạo, nàng vốn tự tin vào mị lực bản thân nay muốn nghi ngờ. Giây phút thiếu niên bước qua nàng, sắc mặt Hạ Nhã Tịch trầm xuống, mày xinh cau lại.

"Điện hạ, ta có chuyện muốn nói..."

Thiếu niên phớt lờ lời nói của nàng. Bóng dáng hắn ngày càng mờ ảo, phiêu dạt như những áng mây xa xôi.

Đáy lòng Hạ Nhã Tịch nổi lên một trận cuồng phong.

Cô nương thông minh cẩn trọng một đời, trớ trêu thay giờ phút này chân tay lại luống cuống. Trái tim mỏng manh tự nhủ thiếu niên chẳng nghe rõ lời nói của nàng. Vì thế lần thứ hai nàng chủ động cất lời, giọng nàng tinh khiết lắng đọng như sương mai buổi sớm.

"Ta có cách để điện hạ không phải đến chiến trường...Hoặc nếu không thể thay đổi kết cục, ta sẽ trợ giúp điện hạ. Với sự giúp sức của ta, điện hạ sẽ như hổ mọc thêm cánh, dễ dàng đánh bại Tây Nhung. Chỉ cần điện hạ, đáp ứng một yêu cầu của ta."

Đây giống như là một lời hứa, một lời ngỏ cho sự trung thành tuyệt đối.

Lần đầu tiên, Hạ Nhã Tịch tạm bỏ niềm kiêu hãnh trước một người.

Trách sao được, bởi vì yêu thì có gì là sai?

Có đôi khi, yêu đến điên cuồng sâu sắc, nhưng bi ai thay từ cơn trầm mê tỉnh lại, thứ bên người chỉ là những mảnh vụn vỡ tan.

Cành liễu xanh non bị tuyết phủ khẽ đung đưa theo làn gió.

Y phục diễm lệ của cô nương bay lả lướt trong không trung.

Hạ Nhã Tịch chờ đợi phản ứng của thiếu niên.

Quả nhiên thiếu niên dừng bước, hờ hững quay đầu, đôi mắt đào hoa yêu nghiệt như muốn câu hồn cô nương si tình trước mắt, môi mỏng cong lên thành một vầng trăng non xinh đẹp.

Bộ dáng hắn vừa cao ngạo lại lãnh đạm, khiến Hạ Nhã Tịch ngày càng trầm mê.

Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng tiến về phía hắn.

"Điện hạ, ngài đồng ý chứ?"

Hạ Nhã Tịch đã khôi phục sự tự tin kể từ khi hắn dừng bước. Quả nhiên không ai có thể cự tuyệt trước sắc đẹp của nàng.

Nhưng thiếu niên thật khiến người ta đau đầu, bởi chờ đợi nàng không phải là một tia tình ý, mà là một lưỡi dao sắc lạnh kề vào chiếc cổ tinh xảo.

Gương mặt tự tin của mỹ nhân vỡ vụn. Trái tim nàng tưởng chừng muốn lao ra khỏi lồng ngực. Giọng nói tuyệt tình lãnh khốc của hắn vang lên bên tai.

"Ngươi muốn chết à?"

Nhất Dạ hành động nhanh đến mức nàng chưa kịp phản ứng.

Cho dù bây giờ nơi này chỉ có hai người, nhưng nơi họ đứng vẫn là chốn hoàng cung, Hạ Nhã Tịch hiểu, Nhất Dạ không thể giết nàng.

Thế nhưng thiếu niên vô tình đến vậy, khiến Hã Nhã Tịch vẫn cực kì khiếp sợ.

"Điện hạ không sợ ta sẽ nảy sinh tâm tư giết ngài sao?"

Sát khí hai người mơ hồ tản ra xung quanh. Điều nực cười là, nếu có người từ xa bắt gặp, qua làn tuyết nhẹ chỉ thấy một cặp đôi khí chất thần tiên, sắc trời điểm xuyết từng cành liễu rủ, sóng nước dập dờn, tạo nên cảm giác cực kì hài hòa.

Nhất Dạ nở nụ cười nhàn nhạt sát khí.

"Thật đáng tiếc, ta không phải là đứa trẻ ngày xưa ngươi có thể tùy ý chế nhạo nữa rồi."

Đôi mắt yêu nghiệt của hắn lóe lên sự tà ác.

"Hạ Nhã Tịch, thiên kim của thừa tướng đương triều, có ý muốn Đại Yến cầu hòa Tây Nhung. Phán chết."

Đáy lòng Hạ Nhã Tịch vang lên tiếng chuông cảnh báo, nàng lập tức nghiêng người. Nhất Dạ tuy mang sát khí nhưng không thực sự có ý định giết nàng, vì thế Hạ Nhã Tịch thành công tránh khỏi lưỡi dao, nhưng sau đó nàng rơi xuống hồ nước lạnh lẽo.

Thiếu niên tuyệt tình đến nỗi không có một chút thương hoa tiếc ngọc. Gương mặt tuấn mỹ chẳng hề che dấu một tia chán ghét tới cực điểm, hắn xoay người bước đi, để lại bóng lưng lãnh đạm cho mỹ nhân tuyệt sắc.

Đằng sau hắn, mỹ nhân một thân chật vật bơi lên khỏi mặt nước. Cả người nàng tuy ướt nhẹp nhưng không nhếch nhác, ngược lại càng làm nổi bật nét phong tình vạn chủng, tựa mỹ nhân ngư xuất hiện từ đại dương xa xôi.

Những đường cong duyên dáng mê người lúc ẩn lúc hiện.

Mỹ nhân tuyệt sắc đến quyến rũ mị hoặc.

Chỉ đáng tiếc người cần thấy, đã vô tình rời đi từ bao giờ.

Ánh mắt nàng nhìn về hướng thiếu niên rời đi, càng thêm u ám.

Ý niệm điên cuồng muốn chiếm đoạt thiếu niên lặng lẽ đâm chồi, mọc rễ trong tâm trí.

Chỉ là mỹ nhân không biết, mảnh dịu dàng ít ỏi của thiếu niên, đã trao hết cho một người rồi. Mãi về sau này, nàng từng tự hỏi, nàng xuất hiện với hắn trước người kia, nếu như nàng đối xử tốt với hắn...Thay vì người sống ta chết, nàng và hắn có phải tạo nên kết cục viên mãn không?

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Đến khi nha hoàn của nàng xuất hiện, nhìn thấy bộ dáng ướt nhẹp của nàng thì kinh hãi không thôi.

Tiểu thư trước giờ luôn cẩn trọng, vì sao có thể ra nông nỗi này?

Hay là có người dám khinh bạc tiểu thư, nhưng nghĩ đến khả năng đó, nha hoàn đã cảm thấy khó mà tin nổi, ai lại có thể khinh bạc tiểu thư được chứ?

Đối diện với ánh mắt ẩn đầy thắc mắc và thương tiếc của nha hoàn, Hạ Nhã Tịch chỉ lạnh lùng ra lệnh.

"Em đem áo choàng của ta lại đây."


Màn đêm buông xuống, thiên kim thừa tướng lặng lẽ hồi phủ.

Trên xe, nàng trút bỏ vẻ ngoài dịu dàng tôn nghiêm, phơi bày dáng vẻ của tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Mái tóc xõa dài lả lướt như dòng suối thác, đôi mắt mị hoặc khép hờ, ẩn ẩn tia sáng.

Cánh tay trắng nõn hơn cả ngọc bích, dứt khoát nâng bầu rượu lên, tiêu sái uống một ngụm như muốn quên đi tất cả, mặc kệ những giọt lặng lẽ chảy ra ngoài.

Trời đất chao đảo, một mảnh ảm đạm.

Chết tiệt, cho dù nàng uống mãi, vẫn cứ ngàn chén không say.

Hình ảnh thiếu niên tuyệt tình ẩn hiện trong tâm trí nàng. Đều nói rượu làm con người ta quên đi trời đất, nhưng cớ sao càng uống, trí óc nàng càng thanh tỉnh, kí ức càng sống động rõ nét hơn?

Đáy lòng mỹ nhân chất chứa buồn hận, làm thế nào để kéo vị hoàng tử xuống thần đài đây?

"Tiểu thư, phía trước có vụ ẩu đả, chúng ta quay lại đi đường vòng chứ ạ?"

Người đánh xe cung kính hỏi, phá tan những suy nghĩ triền miên của nàng.

Hạ Nhã Tịch cau mày, lạnh lùng vén rèm xe. Trước mắt nàng hiện ra một đám người đang vây lấy một thiếu niên yếu ớt.

Ánh trăng mờ nhạt soi sáng dung mạo tái nhợt nhưng kinh diễm của chàng, từng đường nét tinh xảo trên gương mặt như bút họa tỉ mỉ phác ra. Nốt ruồi son nơi khóe mắt thiếu niên càng làm chàng rung động lòng người.

Nếu chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ khiến Hạ Nhã Tịch chú ý.

Nhưng ngoài ý muốn, gương mặt thiếu niên ấy lại bảy phần giống Nhất Dạ, nét khác biệt rõ nhất để phân biệt có lẽ là nốt ruồi son nơi khóe mắt của thiếu niên. Nếu Nhất Dạ ngạo khí ngông cuồng, thì khóe mắt thiếu niên này điểm thêm nốt ruồi son lại khiến chàng dịu dàng xinh đẹp.

Điều đó đã thu hút sự chú ý của Hạ Nhã Tịch.

Nàng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều bèn phi người ra, tao nhã rút sáo ngọc trong ngực, hướng về phía đám người đang bắt nạt thiếu niên tội nghiệp, từng đường quyền tung ra, mềm mại quyến rũ nhưng lại ẩn chứa sát khí vô tình.

Mỹ nhân áo đỏ giết người nhưng lại khiến người ta tưởng nàng đang tiêu sái nhảy múa dưới ánh trăng, thập phần mị hoặc.

Đáy mắt thiếu niên yếu ớt lóe lên tia kinh diễm dành cho nàng.

Một lúc sau, đám người bắt nạt thiếu niên đã bị nàng giết toàn bộ.

Hạ Nhã Tịch chán ghét lau đi vết máu dính vào cây sáo ngọc, lạnh nhạt quay đầu nhìn thiếu niên yếu ớt.

Nàng đè nén cảm giác khó chịu khi nhìn gương mặt bảy phần giống Nhất Dạ nhưng muôn phần nhu nhược, trái ngược với hình ảnh vị hoàng tử ngạo mạn khinh cuồng.

Sự việc vừa rồi, cứ coi như rượu làm nàng bị điên mà cứu người đi!

Hạ Nhã Tịch xoay người, thiếu niên bị thương dùng hết sức lực ít ỏi của bản thân, níu lấy vạt áo của nàng.

"Cô nương, mang ta đi với..."

Giọng nói thiếu niên yếu ớt mỏng manh, mang theo một tia lưu luyến cố chấp.

"Cô nương, ta chỉ là một kẻ hát rong không nơi nương tựa...Vì vậy chỉ cần cô nương mang ta theo, mạng ta thuộc về cô nương, kiếp này định sẵn là người của nàng."

--------------

Tác giả có lời : nam nữ chính nguyên tác đã gặp nhau ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro