Chương 7: Bước đi rất an tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Khương Nhạn Bắc rời đi, còn mỗi Thẩm Nam ở lại phòng thông tin, hoàn toàn tỉnh táo lại sau tình trạng nóng nảy mất khống chế, khôi phục lại gương mặt xinh đẹp hút hồn. Vừa mới bị Khương Nhạn Bắc chứng kiến chuyện xấu hổ này, cũng tựa như làn khói ngang qua, dần dần tiêu tán, chỉ có một chút tàn tích như có như không.

Cô không thể không thừa nhận chuyện hoang đường này thực sự rất buồn cười. Dù là Khương Nhạn Bắc hay Khương Nhạn Nam, đối với người có cuộc sống hấp dẫn mà nói thì đây không phải là chuyện mấy quan trọng.

Lấy lại tinh thần, Thẩm Nam lễ phép cảm ơn người trong phòng: "Thật ngại quá, lúc nãy tôi quá nóng nảy do không tìm được nhóc."

Mấy người phụ nữ trong phòng đều đã làm mẹ, hiểu được tâm lý của một người mẹ mất con mình. Cô nói lời xin lỗi liền rộng lượng tha thứ cho sự cuồng loạn trước đó, lao nhao đáp lời.

"Hiểu mà hiểu mà, về sau cẩn thận hơn một chút."

"Lúc ra ngoài không nên để đứa bé ở một mình."

"Đúng vậy, khắp nơi đều là trẻ con, mà nhất là đối với mấy bé trai xinh đẹp, thường là miếng mồi ngon cho bọn buôn người."

Thẩm Nam chỉ cảm thấy trong đầu như đang nhét vào hàng vạn tiếng ong vo ve liên tục, cô miễn cưỡng nở nụ cười, lôi Thẩm Ngọc đang ôm mình ra, dứt khoát bế lên ôm lấy, quay người đi ra ngoài.

Thẩm Ngọc thật sự bị dọa sợ, được cô ôm vào lòng, hai tay ôm chặt lấy cổ cô không muốn buông ra.

Thẩm Nam thật không muốn ôm đứa bé này, huống chi Thẩm Ngọc không còn là đứa bé hai ba tuổi. Động tác ôm của cô khó chịu lại tốn sức, nhiều lần cưỡng ép nhóc xuống nhưng Thẩm Ngọc lại nghẹn ngào chảy nước mắt, cô do dự một chút rồi cắn rắng đi vào trong taxi.

Hôm nay náo loạn đến thế, cô cũng không có tâm tình đi hát ở bar, cô gọi điện xin nghỉ với chị Trần. Xin nghỉ phép tạm thời, dù cô có quan hệ không tệ với chị Trần nhưng cô ta cũng có chút bất mãn, trong giọng điệu đầy trách cứ: "Thẩm Nam, chị biết em bận nhưng đừng luôn chờ đến khi bar chuẩn bị mở cửa mới nói tối nay không tới. Chị lại phải sắp xếp người với cả thời gian đấy."

Thẩm Nam không thể cãi lại, nói xin lỗi: "Thật ngại quá, chị Trần."

"Được rồi, được rồi, làm như tôi là kẻ lột da rút xương vậy. Em cũng đừng quản mấy người phá đám trong nhà nữa, trước kia em hận không thể giết chết tiểu tam của ông ta, ai biết em còn nuôi béo tốt đứa trẻ của cô ta. Chị nhìn không ra em là thánh mẫu chuyển thế đấy. Em nói một cô gái trẻ đẹp như em sao lại có cuộc sống thế này?"

Có cuộc sống thế này sao? Chỉ có trời mới biết!

Thẩm Nam cười khổ: "Chị Trần em cúp máy đây, em còn ở trên taxi."

"Cúp đi cúp đi, mai đúng giờ tới."

"Ừm"

Thẩm Ngọc trong lòng hẳn là khóc quá mệt, xe chưa đi xa đã ngủ rồi. Trên gương mặt trắng nõn còn để lại vệt nước mắt, khóe mắt có chút ướt sũng, trong mơ vẫn còn đang thút thít nhưng đôi tay vẫn không buông cổ Thẩm Nam.

Thật ra dáng dấp đứa bé này không kém, không giống như người mẹ đã vứt bỏ nhóc, ngược lại giống chị gái đến năm phần. Chị Trần không hiểu tại sao cô muốn lo chuyện rối rắm này, chính cô cũng không hiểu, có đôi khi cô nghĩ có thể do gương mặt này của Thẩm Ngọc càng ngày càng giống mình thôi.

Lý do này có thể thật sự là ngày cả mình cũng không thuyết phục nổi.

Cô nhìn chằm chằm vào gò má của đứa nhóc, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt, cẩn thận lấy tay của nhóc từ trên cổ mình xuống, đổi một tư thế nằm thoải mái trên chân mình cho nhóc.

Trong xe có chút ngột ngạt, cô mở cửa sổ một chút, gió đêm thổi tới mới dễ chịu được một chút, trong đầu lại hiện lại dáng vẻ của Khương Nhạn Bắc.

Bình tĩnh, lãnh đạm, xa lạ. Anh không phải là người bỏ đá xuống giếng hay cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nhìn thấy tính tình như quỷ của mình bây giờ cũng có thể cảm thấy loại người như cô thật đáng đời.

Đáng đời, đúng thật là đáng đời!

Cô che mắt lại, đem hình ảnh trong đầu vứt đi nhưng không thành công. Dứt khoát quên đi.

Về đến nhà đã 9h, Thẩm Ngọc rốt cuộc cũng tỉnh, mọi thứ quen thuộc đem lại cho nhóc cảm giác an toàn, từ trên người Thẩm Nam nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Thẩm Quang Diệu nói: "Xin lỗi ba ba, có pizza nhưng con không trông chừng, bị người ta lấy trộm mất."

Lúc này Thẩm Nam mới biết được, Thẩm Ngọc lạc đường vì nửa cái pizza còn thừa kia.

Lý do này khiến lòng cô dư vị hỗn tạp, nhất thời không nói được, là cảm thán một đứa nhóc 5 tuổi đuổi theo pizza hay là chuyện hoang đường, pizza ăn thừa cũng bị người ta ăn trộm.

Tóm lại, đều rất khó tin.

Thẩm Quang Diệu không biết chuyện phát sinh giữa hai chị em, coi như là đồ ăn bị vứt đi. Nghĩ đến hôm nay suýt nữa đã đem cho con trai, trong lòng khó tránh khỏi áy náy. Đứa bé này lúc sinh ra đời, lấy tên có vàng lại mang ngọc, vẻn vẹn chỉ có mấy tháng yêu thương, còn chưa kịp có ký ức thì cuộc sống đã lụn bại, từ đó về sau đối mặt với cuộc sống ăn nay lo mai.

Thẩm Quang Diệu đau lòng con gái, làm sao không đau lòng con trai. Ông nhìn gương mặt trắng nõn nhu thuận của Thẩm Ngọc, cảm thấy tim mềm nhũn, biểu hiện hòa ái hơn nhiều, ôn nhu hỏi: "Con đã ăn pizza sao?"
Thẩm Ngọc gật đầu mạnh, duỗi tay nhỏ ra mô tả: "Dạ, ăn hai miếng lớn như vậy, ăn rất ngon."

Thẩm Quang Diệu lúc này mới chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của nhóc, đoán rằng lúc này hẳn đã khóc. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu ừ một tiếng.

Thẩm Nam đi đến, xoa nhẹ đầu của nhóc: "Tắm rửa rồi nhanh đi ngủ."

Thẩm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo nhỏ của mình đi vào phòng tắm.

Thấy nhóc đã vào phòng tắm, Thẩm Nam lấy bún xào mua từ cửa hàng ăn khuya ra, đặt trước mặt Thẩm Quang Diệu, ngồi xuống bên cạnh sofa.

Thẩm Quang Diệu thực ra không có khẩu vị, nhưng vẫn cầm đũa yên lặng bắt đầu ăn.

Hai người nhìn phim truyền hình đang phát trên TV, đều giả vờ như rất chuyên tâm, không ai nói câu nào. Đến khi có quảng cáo, Thẩm Quang Diệu mới thấp giọng: "Thật ra trí nhớ của đứa bé rất ngắn, nếu nó muốn ở nhà khác sống tốt hơn, mấy năm nữa sẽ quên chúng ta. Đối với Thẩm Ngọc hay con cũng là chuyện tốt."

Thẩm Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba mình, đưa tay lấy một điếu thuốc trong hộp trên bàn trà, ngậm lên rồi bật lửa, ngọn lửa xanh lam nhóm lên, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi nói: "Bốn năm trước nó không biết, không có ký ức gì đó mới là lúc tốt nhất đem cho. Nhưng ba xin tôi giữ nó, nói nó là đứa trẻ đáng thương vô tội, là con trai của Thẩm gia, là em trai của tôi. Được, tôi chăm sóc, lúc tôi còn không nuôi nổi chính mình còn phải chăm nó, một lần đã 4 năm. Đến bây giờ cái gì nó cũng hiểu, ba lại thấy tôi không nên chăm nữa, muốn tặng nó cho người khác, ba không cảm thấy ba rất buồn cười sao?"

Cô đã có thói quen như thế, cũng không kiêng kỵ Thẩm Quang Diệu, ông cũng sớm quen nên ông chỉ nhìn con gái hung hãn trước mặt, mím môi thở dài một tiếng: "Lúc ấy do ba quá ích kỷ, không nghĩ quá nhiều, không biết được sẽ liên lụy đến con. Ba ba có lỗi với con, không nên tiếp tục liên lụy con nữa."

Thẩm Nam chốc lát trầm mặc, nhìn màu hồng của tàn thuốc, thanh âm mềm xuống: "Ba, thật ra hiện tại cũng rất tốt, ít ra cũng có mục tiêu, tôi không còn sống buông thả như trước, bước đi cũng thấy an tâm."

"Nam Nam..."

Thẩm Nam đánh gãy lời ông: "Sau này đừng nhắc nữa, muốn nhắc vẫn là tôi nên nhắc. Lá gan Thẩm Ngọc vốn nhỏ, lại dọa mấy lần như thế, tâm cũng tê liệt rồi. Tôi không muốn khổ sở nuôi lớn một đứa bé, cuối cùng trở thành đứa phế vật."

Thẩm Quang Diệu nhìn vẻ đạm bạc của con gái qua làn khói, cuối cùng thở dài, lại tiếp tục ăn thứ không biết ngon hay không kia.

Động tác của nhóc chậm, Thẩm Ngọc rửa mặt sạch sẽ trở về phòng ngủ thì Thẩm Nam đã hút thuốc xong. Ánh mắt cô nhìn bánh sinh nhật trên bàn, nghĩ ngợi rồi đi đến phòng.

Tiểu gia hỏa vừa mới lên giường đã thấy chị vào, ngoan ngoãn nằm trong chăn.

Thẩm Nam đặt bánh trên tủ đầu giường, nói: "Đây là bánh kem chị mua cho em, hôm nay muộn rồi không ăn được, ngày mai đem đến lớp chia cho mấy bạn nhỏ."

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi lên bánh kem trong hộp trong suốt, liếm môi một cái, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể chừa lại một chút cho Vương Miểu Miểu không? Mỗi lần cậu ấy có đồ ngon đều cho em."

Thẩm Nam cười: "Đương nhiên được, đây là bánh của em, em muốn chia cho ai cũng được."

Thẩm Ngọc ngoác miệng cười lớn, bỗng hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn chị."

Hôn xong lập tức chui vào chăn, gương mặt nhỏ dưới ánh đèn đỏ ửng ngượng ngùng.

Thật ra Thẩm Nam không quen đứa nhóc này biểu hiện thân mật với cô, bởi vì trên phương diện tình cảm, cô không có cách nào chân chính tiếp nhận đứa bé này. Thường ngày Thẩm Ngọc ngoài trừ ôm cô cũng không dám nũng nịu trước mặt, hôm nay cảm xúc thay đổi rất nhanh, trên tâm lý lại càng ỷ lại vào cô, biểu hiện càng thêm thân mật. Nhưng chuyện thân mật này xa lạ với nhóc, nên khi làm xong ít nhiều cũng có chút thẹn thùng.

Cảm xúc ấm áp của đứa bé rốt cuộc cũng không làm Thẩm Nam thấy không thoải mái, cô nhìn gương mặt của nhóc, cười cười, xoa nhẹ đầu nói: "Ngủ đi!". Nói xong còn nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu mềm mại hỏi, "Cái mông còn đau không? Trước đó chị nhịn không được, đánh quá nặng rồi."

Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không đau, em không ngoan, không ở đó chờ chị, chị đánh em là phải ạ. Sau này em sẽ ngoan."

Thẩm Nam cười vén chăn cho nhóc: "Nhớ được là tốt."

Đợi đến khi Thẩm Nam đi ra ngoài, tiểu gia hỏa trợn tròn mặt nhìn bánh kem trên tủ đầu giường, nhịn không được cuối cùng ôm bánh vào lòng ngủ chung.

Thẩm Nam rửa mặt xong đẩy cửa phòng ngủ của Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy giường nhỏ, Thẩm Ngọc đang ôm hộp bán kem ngủ khò khò. Cô lo nhóc sẽ ép bánh kem trên giường biến dạng, đẩy nhóc vào trong rồi định lấy hộp bánh kem ra nhưng vừa mới chạm vào thì cánh tay của nhóc như đang bảo bọc con cái, vô thức ôm càng chặt.

Cô nhìn gương mặt vô tri của Thẩm Ngọc, cuối cùng cũng từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro