Chương 10: Người bình thường thật không làm được loại chuyện này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiểu mới nhất của Chanel lại còn nguyên đai nguyên kiện, giảm còn 80% trên web chỉ mất mấy ngày đã thuận lợi bán đi. Đương nhiên cũng vì độ uy tính của tài khoản Thẩm Nam trên web rất cao, dù mai danh ẩn tích mấy năm. Mấy năm trước cô từng bán những đồ xa xỉ với giá thấp, tài khoản này từng hot một thời.

Thẩm Nam bán túi lấy tiền, đổi cho Thẩm Quang Diệu vài bộ quần áo cao cấp hơn, mua thêm một đống đồ chơi cho Thẩm Ngọc.

Trước giờ cô luôn coi nhẹ nhóc, chỉ cho nhóc ăn đủ no mặc đủ ấm, không màng đến cảm nhận hay quan tâm. Nhưng không biết do càng lớn tuổi, trái tim càng mềm mại hơn hay do thời khắc khó khăn nhất đã qua, dù còn nhiều lo nghĩ nhưng tâm tình dần dần bình thản hơn, chung quy có nhiều thứ bất chợt thay đổi.

Nhớ đến Thẩm Ngọc lúc trước lạc đường ở trung tâm thương mại, bị dọa đến ôm mình thật chặt, đến ngủ cũng không buông tay. Cô không thể không thừa nhận, dù trên tâm lý không thể nào tiếp nhận đứa trẻ này, nhưng đối với Thẩm Ngọc, cô chính là chỗ dựa lớn nhất. Chuyện lúc trước chọn nuôi lấy nhóc cũng đã chậm rãi giải đi oán hận cùng không cam lòng.

Đương nhiên cô cũng không thể mang đến nhiều tình thương cho Thẩm Ngọc, xa hơn là cuộc sống an ổn, cô còn không có tâm tình mà cân nhắc những chuyện ăn no rửng mỡ. Nhưng cô biết cô đã rất cố gắng để sống bình thường với đứa nhóc như Thẩm Ngọc rồi.

Đây là lần đầu cô dắt Thẩm Ngọc đến cửa hàng đồ chơi. Nhóc rõ ràng rất hưng phấn nhưng cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nắm tay Thẩm Nam thật chặt, nhắm mắt đi theo cô.

Thẩm Nam hỏi nhóc thích gì, nhóc lại không ngừng lắc đầu không thích. Nhưng con mắt của trẻ con sao lừa được người khác, thấy đôi mắt to đen láy kia còn lộ ra tia lưu luyến, Thẩm Nam tự biết lấy bỏ vào giỏ mua hàng. Đợi cô kịp nhận ra, bất tri bất giác đã bỏ vào hơn nửa giỏ. Mặc dù thấy hơi nhiều, nhưng do dự một chút cô cũng không trả về, xem như là bổ sung cho thiếu sót trước đó.

Về đến nhà, Thẩm Ngọc ngồi dưới đất, cẩn thận từng li từng tý mở túi đồ chơi ra. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn cười xán lạn dị thường. Niềm vui trẻ con rất đơn giản, Thẩm Nam không biết mình đã từng thấy nhóc vui vẻ lần nào chưa, nhưng nhìn thấy nhóc cười, tự giác cũng cười theo.

Cuối tuần, Thẩm Nam đưa một già một trẻ ra ngoài ăn một bữa, bầu không khí trong nhà mấy khi nhẹ nhàng được như vậy. Chính cô cũng đã lâu không có tâm tình vui sướng như thế.

Cảm ơn sugar daddy Vĩnh Hòa, cảm ơn Chanel.

Chỉ là thời gian nhẹ nhõm cuối tuần trải qua rất nhanh. Đến thứ hai đi làm, Thẩm Nam lại đối mặt với áp lực công việc chồng chất. Cô xác nhận là Joseph đã về Mỹ nhưng chưa định ngày về. Mà sếp Lê Hưởng đã mấy lần trực tiếp hỏi tiến triển, cô không dám chần chừ nữa, nhanh chóng liên hệ với người kiểm sát cao cấp hạng mục của IWF.

Người kiểm sát này là người Trung Quốc, cùng tên với đại văn hào cổ đại, Tần Quan. Thường tiếp xúc với người Trung Quốc, Thẩm Nam thành thạo điêu luyện hơn nhiều. Tần Quan hơn ba mươi tuổi, so với khách hàng nam cô từng tiếp xúc thì nhìn đàng hoàng hơn rất nhiều. Nhất là lúc ở văn phòng, trong miệng đều là chủ đề về bảo vệ môi trường sinh thái. Nếu như biểu hiện của anh ta không quá lắm lời đến ba hoa về thành tích trong lĩnh vực này, Thẩm Nam cũng xem anh ta thật sự có lòng ra sức bảo vệ môi trường.

Nhưng tất nhiên thiếu một chút, đây chính là đàn ông Trung Quốc điển hình. Hạ loại người này không khó, chỉ đơn giản là tỏ vẻ sùng bái lắng nghe, thỉnh thoảng tán thưởng vài câu tận đáy lòng đã thỏa mãn được lòng hư vinh rồi.

Hai người trò chuyện vui vẻ, Thẩm Nam đề xuất mời anh ta dùng cơm trưa, Tần Quan đương nhiên rất vui sướng.

Lúc đi vào thang máy, Tần Quan còn đề cao đến việc mình cống hiến bao nhiêu trong sự nghiệp bảo vệ môi trường, Thẩm Nam bên cạnh vẫn vừa như nghe vừa cười vừa gật đầu. Ánh mắt sùng bái của cô gái xinh đẹp, khiến đàn ông trở thành con khổng tước, dùng tất cả vốn liếng để biểu hiện mị lực của mình.

Lúc cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Tần Quan đang nói đến điểm chính, Thẩm Nam phối hợp cười không ngừng, nghiêng đầu nhìn anh ta, đưa tay vén tóc mai ra sau tai.

Đối với đàn ông mà nói, hành động này của mỹ nhân đã sát thương đến mười phần. Tần Quan nhìn ánh mắt của Thẩm Nam, rõ ràng hơi dao động một chút.

Đúng lúc này, cửa thang máy đóng lúc đầu bỗng nhiên bị người ngoài nhấn mở ra. Cửa kim loại nhẹ nhàng mở ra, hai người đứng trong đó không hẹn cùng nhìn ra bên ngoài.

Tay Thẩm Nam còn chưa kịp rời khỏi sau tai, đã đối mặt với ánh mắt của Khương Nhạn Bắc, hai người hơi giật mình.

Vẫn là Tần Quan phản ứng trước, sửng sốt chào hỏi: "Thầy Khương đi ăn trưa sao?"

Khương Nhạn Bắc gật đầu, dời ánh mắt bất động thanh sắc trên người Thẩm Nam, không nhanh không chậm đi vào thang máy. Cũng không biết là thân hình cao lớn của anh hay vì cảm xúc vi diệu vì phá đi, Thẩm Nam cảm thấy lúc anh đi vào, không gian thang máy trở nên nhỏ hẹp chật chội, vô thức tránh đi một bước.

Thế là Khương Nhạn Bắc thuận nước đẩy thuyền đứng giữa cô và Tần Quan.

Tần Quan chủ động giới thiệu với Thẩm Nam: "Thẩm tiểu thư, vị này là cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF, giáo sư Khương của viện sinh học đại học Giang." Rồi nói với Khương Nhạn Bắc, "Thầy Khương, vị này là Thẩm tiểu thư, quản lý chăm sóc khách hàng của quảng cáo Tượng Tâm, có lẽ sẽ hợp tác cùng Hội Tài chính."

Khương Nhạn Bắc lễ phép gật đầu tao nhã.

Tần Quan một mặt có chút vinh hạnh nói: "Thầy Khương là giáo sư trẻ nhất của viện sinh học đại học Giang đấy, hạng mục lần này của chúng ta cùng nghiên cứu khoa học đều do anh ấy phụ trách. Nếu như bên chế tác quyết định dùng Tượng Tâm thì lúc đó giáo sư Khương sẽ đích thân chỉ đạo cho các cô trong việc quay phim chụp hình."

Thẩm Nam rốt cuộc cũng hoàn hồn, không mấy tự nhiên nhìn anh cười, dùng giọng điệu nói chuyện cùng khách hàng xã giao: "Vậy hy vọng có được cơ hội hợp tác cùng thầy Khương rồi."

Khương Nhạn Bắc cười nhạt một tiếng, nhìn rất lễ phép nhưng rõ ràng xa cách đến ngàn dặm.

Thẩm Nam còn nói: "Thầy Khương có muốn dùng bữa cùng với chúng tôi không?"

Thật ra cô chỉ muốn nói một câu khách khí, nghĩ rằng Khương Nhạn Bắc sẽ không đồng ý. Nào ngờ khi cô vừa hỏi xong, thậm chí anh còn chưa cân nhắc, trực tiếp gật đầu: "Được"

Thẩm Nam sững sờ, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này, một mặt thản nhiên nhưng trong đầu đã rối tung cả lên, như bỗng nhiên rơi vào trạng thái mông lung mơ hồ.

Tần Quan cũng không thân thiết với vị cố vấn nghiên cứu khoa học này, nhưng bối cảnh cùng thân phận đều biết rõ, lúc trước anh ta làm việc ở Tổng công ty từng đảm nhiệm mấy hạng mục lớn, có địa vị trong hội Tài chính, quan hệ rất tốt với Joseph. Nhưng thật ra anh ta đối với người này không quá thích, luôn cảm thấy trên người luôn có chút thanh cao nhàn nhạt.

Loại người làm việc trọng yếu này hoàn toàn không giống như anh ta. Dù ngoài miệng anh ta nói nhiều công việc lớn lớn, nhưng thật ra chỉ có công rất nhỏ trong IWF, chủ yếu vì tiền lương thôi.

Nhưng Khương Nhạn Bắc không giống vậy, loại đàn ông vừa có lai lịch lớn cùng tâm cơ vững chắc này, ở IWF nhiều năm được coi là vì đam mê, có lý tưởng. Mà không xem lý tưởng này có thể kiếm cơm, chỉ thuần túy thích làm, thanh cao hơn người khác nhiều.

Cho nên đừng thấy Khương Nhạn Bắc luôn nho nhã lễ độ với người khác, nhưng trên người luôn toát ra cảm giác cách rất xa.

Tần Quan không ngờ anh sẽ đồng ý lời mời của một người phụ nữ của công ty quảng cáo, sửng sốt một lát mới phản ứng, cười ha ha nói: "Vừa vặn Thẩm tiểu thư có thể nói với thầy Khương về ý tưởng của công ty cô trong hạng mục này."

Theo Tần Quan, loại hạng mục này cũng không có nhiều lợi ích nhưng mỹ nhân tự mình dâng đến cửa, tràn đầy thành ý, anh ta cũng sẽ thực hiện nguyện vọng. Chuyện dùng công ty nào là do Joseph lựa chọn, anh ta không thể nói thêm lời gì, nhưng nếu lấy giao tình của Khương Nhạn Bắc và Joseph ra mà nói, lại thêm phân lượng của anh ở hội Tài chính. Anh đồng ý giúp thì tám chín phần sẽ thành công.

Nhà hàng là do Tần Quan chọn, gần với công ty của bọn họ, không coi là cao cấp nhưng có review không tệ lắm.

Ba người tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Khương Nhạn Bắc cùng Tần Quan ngồi một bên, Thẩm Nam ngồi đối diện, nhưng thật ra là đối diện Tần Quan.

Tần Quan có ý giúp Thẩm Nam, lúc ăn cơm đem vài lời nói đến Khương Nhạn Bắc, xem như dùng vài kỹ xảo giúp Thẩm Nam se chỉ luồn kim.

"Thầy Khương làm ở IWF bốn năm, lúc trước ở Tổng công ty với đề tài bảo vệ và kiểm soát tính đa dạng sinh vật ở Châu Phi. Tôi từng nghe Joseph nói anh ta còn giúp cảnh sát hình sự quốc tế triệt phá tổ chức săn trộm nữa."

Thẩm Nam nhìn thần sắc của Khương Nhạn Bắc, cười lấy lòng như đối với Tần Quan: "Thầy Khương thật giỏi nha."

Khương Nhạn Bắc không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Chẳng có gì ghê gớm, bọn săn trộm Châu Phi rất hung hăng ngang ngược, bọn tôi trong lúc kiểm tra đúng lúc phát hiện ra manh mối thôi."

Rõ ràng xem thường cách lấy lòng của Thẩm Nam.

Vài lần như vậy, thức ăn nhanh được dọn lên, Tần Quan thấy anh không hứng thú với chuyện này, dứt khoát trực tiếp giúp Thẩm Nam vào chủ đề: "Thầy Khương à, tôi đã xem mấy mẫu quảng cáo bên công ty Thẩm tiểu thư, cũng rất chuyên nghiệp, mà họ rất có thành ý, Thẩm tiểu thư đối với bảo vệ sinh thái cũng có hứng thú. Anh xem thử có thể giúp tiến cử với Joseph không?"

Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, Khương Nhạn Bắc chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc nhạt nhẽo liếc nhìn Thẩm Nam, gằn từng chữ với Tần Quan: "Chuyện này Joseph tự có tính toán, chúng ta đừng can thiệp."

Tần Quan: "..."

Thẩm Nam: "..."

Đừng nói là Thẩm Nam, Tần Quan cũng bị kinh hãi. Anh vốn cho rằng tính tình thanh cao của Khương Nhạn Bắc đã đồng ý dùng cơm chung, vậy cũng tính là có cơ hội thương lượng, dù sao anh ta tuyệt đối không phải là người vô duyên vô cớ dùng cơm với người khác. Không biết được anh ta cự tuyệt dứt khoát đến mười phần, thậm chí còn trực tiếp cảnh cáo đừng mong anh ta giúp đỡ.

Người này lúc thường nhìn cũng không giống như đối nhân xử thế tốt, nhưng chuyện phân rõ giới hạn thực tế khiến người không thể tưởng tượng nổi.

Cùng là người IWF, nghe anh ta nói thế, Tần Quan sau khi khiếp sợ ngắn ngủi, ý tứ không tốt nhìn về phía Thẩm Nam. Quả nhiên sắc mặt mỹ nữ trở nên hết sức khó coi.

Thẩm Nam chỉ có từng đó sắc mặt khó coi, thực ra còn tức giận không nói nên lời. Thật ra bị người ăn nhờ một bữa cơm cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao cũng được thanh toán lại, nhưng Khương Nhạn Bắc với tinh thần ác liệt như vậy đến ăn cơm của cô, không chỉ không giúp đỡ còn ngăn chặn người khác giúp đỡ, đây còn không phải quăng bát cơm của người ta à?"

Người bình thường thật không làm được loại chuyện này.

Thậm chí cô còn nghi ngờ anh ta là chuyên gia phá hoại cô. Không, không còn nghi ngờ gì nữa, là khẳng định một trăm phần trăm.

Khương Nhạn Bắc ngó lơ phản ứng đặc sắc của hai người, để đũa xuống, lấy khăn lau tay rồi lau miệng: "Cảm ơn cơm trưa của Thẩm tiểu thư."

Rất có hương vị thân sĩ ưu nhã.

Ánh mắt Thẩm Nam quét đến đống bát đĩa anh ta đã ăn sạch sành sanh, ha ha, lượng thức ăn còn nhiều thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro