Jin: Thần hộ vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, tôi là Shin Yura. Năm nay tôi 23 tuổi, sinh năm 93.

Hai tháng trước, tôi bị bệnh nan y không có cách chữa trị. Cứ ngỡ đã đi về cõi âm, tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Ở đó có một người đàn ông, tên anh ta là Richard. Anh ta bảo tôi bây giờ chỉ là linh hồn, cái xác mang bệnh tật của tôi vẫn ở bệnh viện và vẫn chưa tỉnh lại. Anh ta cho tôi hai lựa chọn, hoặc là chết để đi đầu thai, hoặc là đi làm một nhiệm vụ anh ta giao cho, hoàn thành nhiệm vụ sẽ sống sót trở về nhà.

Tôi tất nhiên còn muốn sống, nên đã chọn phương án thứ hai. Và nhiệm vụ của tôi là: trở thành Thần hộ vệ của BTS.

Tôi được sắp xếp một thân phận và ở bên cạnh BTS, dùng sức mạnh của mình để bảo vệ BTS khỏi nguy hiểm.

Tôi vẫn tên là Shin Yura, nhưng bây giờ sẽ là phó quản lí của BTS.

Ngày đầu tiên đến KTX của họ, một người con trai vai rộng đến hỏi tôi:

"Cô là ai?"

"Phó quản lí của các anh."

"Còn anh quản lí Lee thì sao?"

"Anh ấy tạm thời có việc ở quê, tôi phụ trách đi theo quản lí các anh, giống như anh Lee từng làm."

"Tôi không thích."

"Tùy anh thôi, đây là công việc của tôi. Muốn gì thì tìm Bang PD ấy."

Tôi và anh ấy cứ cãi tay đôi như thế. Mãi sau này tôi mới biết, người cãi nhau với tôi là anh cả cao thượng Kim Seok Jin.

Và chớp nhoáng, tôi đã ở bên họ được hai tháng rồi này!

- BTS's KTX -

"Yura, cậu đâu rồi?" - Yoongi nháo nhào chạy khắp nơi tìm tôi.

"Tôi đây. Có chuyện gì?"

"Kookie bảo em ấy muốn cái máy chơi game của cậu."

"Thì bảo em ấy cứ lấy đi."

"Nhưng Min Suga cũng muốn."

"..."

Sáng nào họ cũng phải làm phiền tôi mấy lần như thế, tôi cứ có cảm giác mình là staff chứ không phải quản lí nữa.

Nhưng anh cả Seok Jin lại khác. Một ngày tôi nói chuyện với anh ấy không quá ba câu. Nếu có thì chỉ là:

"Shin Yura, lấy hộ tôi cái này."

"Shin Yura, lấy hộ tôi cái kia."

Vâng, riết rồi quen, nghe giọng anh ta là tôi phồng mang trợn má, thè lưỡi bĩu môi. Anh ta chỉ giỏi sai vặt tôi thôi.

---

Concert của BTS ở Osaka kết thúc, các A.R.M.Y rất sung sức, Army Bomb phát sáng cả một vùng, không hề có Black Ocean. Tôi có thể nhận thấy, anh Jin rất vui. Anh ấy rất quan trọng chuyện có Black Ocean, hôm nay không có, gương mặt anh ấy sáng rực hẳn lên.

"Yura, tặng cô." - Jin chìa cái hộp bự bự ra đưa cho tôi.

"Gì đây? Đầu anh và Tae Hyung đập vào nhau rồi à?" - Tôi sờ trán anh, đâu có nóng.

"Tôi tặng cô đó, không lấy thì thôi." - Jin tính lấy lại thì tôi dang tay giựt lấy.

"Lấy sao không. Cám ơn anh." - Tôi ôm cái hộp đi luôn, lỡ ảnh lấy lại rồi sao.

Anh mỉm cười trước sự trẻ con của tôi.

Tôi vào phòng trang điểm mở hộp quà. Hình như có 1 mình anh ấy nhớ hôm nay là sinh nhật tôi thôi nhỉ.

"Woa~ Con gấu bông đẹp quá~" - Mắt tôi sáng rỡ.

Bỗng nhiên đèn trong phòng tắt phụt. Tôi hơi giật mình, cái bệnh sợ bóng tốt lại tái phát đúng lúc này.

"Ch...chị coordi..."

"Yoongi..."

"JungKookie..."

"Có ai không..."

"Cứu tôi..."

Mắt tôi đỏ hoe, khóc nấc từng hồi.

Cánh cửa bật mở, vài bóng đen đi vào.

"Happy birthday to you, happy birthday to you... Happy birthday happy birthday... Happy birthday to you..."

Đèn sáng. Bảy người bọn họ cầm theo chiếc bánh kem sinh nhật, miệng cười rất tươi dù mồ hôi đã nhễ nhại.

"Cám ơn mọi người đã nhớ sinh nhật tôi... Coi chừng !!!"

Tôi dùng sức mạnh đánh bể chiếc gương sau lưng họ.

Ám quỷ Satan, chúng từ gương chui ra!

"Yura, cô làm gì vậy?" - Jin lớn tiếng hỏi tôi.

"Jin hyung...lúc nãy..." - Jimin vẫn chưa hoàn hồn, ấp úng nói.

"Đấy, cô làm tụi nhỏ sợ rồi này. Cô... Quá đáng!" - Jin khiển trách tôi.

Tôi không nói gì, lặng lẽ rời khỏi đó. Yoongi có giữ tay tôi lại, tôi chỉ lắc đầu rồi bỏ đi. Tới lúc này, RapMon bình tĩnh mới giải vây cho tôi:

"Jin hyung, lúc nãy tụi em đều thấy một bàn tay gớm ghiếc chui ra từ chiếc gương tính tóm lấy cổ hyung đấy."

"Lúc nãy em định nói..." - Jimin said.

"Đúng đó, nhìn như bàn tay của quỷ Satan vậy!" - Jung Kook rùng mình nhớ lại.

"Cũng may có Yura noona đấy, tự nhiên hyung mắng noona..." - Tae trách nhẹ Jin.

"Cái gì?" - Jin tròn mắt.

"Yura noona mà không đánh bể gương là hyung một vé đi ngắm gà khoả thân rồi đó!" - Hopie said.

"Người ta là ân nhân cứu mạng của hyung đó!" - Yoongi nói như mỉa mai Jin.

Jin ngẫm lại, sao mình sai quá vậy ?!

Jin chạy lên sân thượng - nơi tôi hay đến khi buồn bực hay stress.

"Shin Yura, tôi xin lỗi." - Anh bước đến cạnh tôi, nói.

"Anh biết rồi à?" - Tôi ngẩn ngơ khi anh xin lỗi tôi.

"Ừ, tôi không biết bọn kia muốn giết tôi. Và tôi không biết, cô đã cố gắng bảo vệ tôi."

"Đó là nhiệm vụ của tôi mà."

Jin quay người đối diện với tôi. Bỗng anh nắm lấy vai tôi, nói chỉ đủ hai người nghe:

"Shin Yura, cô bảo vệ tôi...à không, chúng tôi, chỉ vì nhiệm vụ thôi sao?"

"Đúng. Sao vậy?"

"Ha! Tôi nghĩ nhiều rồi." - Anh cười nhẹ, tự mỉa mai mình rồi rảo bước đi.

Đột nhiên, một bóng đen từ trong chiếc kính xe bị bỏ gần đó chui ra.

Là Satan!

Nó cần con dao găm, dần tiến về anh Jin. Không, tôi phải làm gì đó...

*Phập*

"Yura!! Cô sao vậy?"

"Jin, tôi..."

"Sao trên ngực cô có con dao? Ai đâm cô? Sao..."

"Tôi..."

"Sao cô đỡ cho tôi?"

"Satan chỉ có một con dao, đâm tôi rồi nó cũng sẽ biến mất, anh sẽ...an toàn..."

"Đồ ngốc này, cô chết ở đây thì làm sao về nhà được nữa!"

"Anh không sao là được rồi. Seok Jin...5ting!"

"Yura... Tôi đưa cô đi bệnh viện!"

"Vô ích thôi, tôi đâu phải người thường. Richard sẽ tới đưa tôi đi..."

"Yura, cô không được đi đâu hết!"

"Seok Jin, tạm biệt. Em...yêu anh."

Cơ thể tôi dần dần tan biến. Tôi vô thức đưa tay lau đi giọt nước mắt của anh, nhưng thật khó quá, cánh tay tôi xuyên qua người anh rồi.

"Shin Yura, em vẫn chưa nghe anh nói yêu em mà... Kim Seok Jin yêu em, rất yêu em."

---

"Yura, hãy cẩn thận. Nếu cô chết khi đang làm nhiệm vụ, cô không những sẽ chết ở thế giới thực, mà cô cũng sẽ không đầu thai được nữa đấy."

"Richard, anh khéo lo. Tôi cẩn thận lắm, anh yên tâm."

"Nhớ đấy. Cô suy nghĩ kĩ chưa?"

"Tôi suy nghĩ kĩ rồi Richard."

---





END~
















SE dồi ):

Hơi khó hiểu nhỉ ?! Max viễn tưởng luôn :v

Hong hiểu thì nói nha, tuôi giải thích cho ><

Mà ngoài lề tí. Tin được hông nhỉ ? Tối thứ 6 ngày 13 tớ mơ thấy JungKookie hẹn hò với tớ đấy. Tin được không?

Vì cái sự viễn tưởng đó nên cái chap hư cấu này mới ra đời đó ạ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro