3: [MarAce] Infecting My Brain, Infecting My Heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

雪 絨: Bác sĩ bảo tôi đang bị vã OTP thời kì cuối, liều thuốc ức chế duy nhất là cẩu lương của OTP này, thế nên đừng hỏi tại sao tôi siêng đột xuất bất thình lình (ai đang bị giống tui thì ăn cơm chó nhiều vô 😆)

____

Ace mỉm cười với người đàn ông bên cạnh mình, tay của anh lòng vào tay người kia. Ấm áp thật. Người đàn ông kia mỉm cười, mái tóc vàng của anh ta khẽ đung đưa trong gió khi anh ta ôm lấy khuôn mặt của Ace, nghiêng người vào. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai má nóng bừng, Ace nhắm mắt lại và --- không có gì. Đôi mắt của Ace mở toang chỉ để tìm thấy trần nhà phía trên anh ta.

"Ughhh! Lại nữa?!!" Ace gầm gừ khi ngồi dậy và thấy mình chỉ có một mình trong phòng của mình. Anh nhìn quanh để tìm căn phòng bừa bộn của mình. Quần áo bắn tung tóe khắp sàn nhà và bàn làm việc, ánh sáng lọt qua một cửa sổ đơn độc phía trên bàn làm việc. Anh xoa tay lên mặt khi nhớ lại giấc mơ của mình, hơi nóng trở lại trên má. Bụng anh gần như réo lên khi tiếng chuông điểm tâm vang lên trên tàu. Anh thở dài khi trượt khỏi giường và nặng nhọc sải bước đến cửa phòng. Khi anh ấy mở cánh cửa nói rằng anh ấy đã đối mặt với một người mà anh ấy thực sự không muốn gặp.

"Chào buổi sáng", chỉ huy sư đoàn đầu tiên, Marco, nói.

"À vâng, buổi sáng" Ace đáp lại lời chào mà không bắt gặp ánh nhìn của người lớn tuổi hơn. Con chim chết tiệt. Anh cảm thấy nóng bừng trên má và bắt đầu đi nhanh vào bếp để tránh bất kỳ tương tác nào với ông chú đầu dứa đó.

Khi Ace lấy thành công cả núi thức ăn và tìm thấy một chiếc bàn ở phía cuối khu vực ăn uống, anh thở dài và đưa tay vuốt mái tóc quạ của mình.

"Ace! Cậu vẫn chưa bắt đầu ăn?! Izou cậu ấy có sao không?? " Ace rên rỉ khi người bạn quá ấn tượng của anh đến gần.

"Thatch, tôi chắc chắn rằng thằng bé vẫn ổn." Izou trả lời một cách thản nhiên khi Thatch và Izou đặt mình bên cạnh Ace.

"Có lẽ cậu ấy đang nghĩ về điều gì đó? Giống như là nghĩ về người yêu chăng?" Izou đặt câu hỏi với một nụ cười tự mãn, không bỏ lỡ Ace nao núng khi đáp lại, và dấu hiệu của màu sắc nhuộm trên má cậu ấy.

"Ace? Với người yêu? Không đời nào!" Thatch cười.

Ugh im lặng đi các bạn, nó đã đủ xấu hổ rồi. Ace nghĩ khi bắt đầu đưa tay lên mặt để tránh bị hỏi thêm. Đáng buồn thay cho anh, nụ cười nhếch mép của Izou vẫn chưa tắt.

Ace đã hoàn thành gần hết bữa ăn của mình trước khi chứng ngủ rũ bắt đầu xuất hiện và anh ấy kết thúc úp mặt vào đĩa của mình. Đột nhiên anh ta ở mũi tàu, tôi đến đây lúc nào? Anh vừa nghĩ vừa nhìn ra mặt nước, tận hưởng làn gió biển và mùi muối. Ai đó tiến đến từ phía sau, đặt tay lên hông anh và hôn vào gáy Ace. Ace rùng mình khi biết chính xác đó là ai. Anh không nói gì và chờ đợi với hơi thở hổn hển khi người đàn ông phía sau kéo anh lại gần. Anh có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ cái kia và thích thú với nó.

"Ace" Ôi trời như cách anh ấy nói tên của mình.

"Ace! Ace tỉnh lại! "

Ace ngạc nhiên ngồi dậy, thức ăn vẫn còn bám trên mặt khi anh điên cuồng nhìn xung quanh để cố gắng lấy lại sức. Mắt anh đổ dồn vào một người đàn ông tóc vàng cao lớn mà anh đang cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy. Anh nuốt khan trước khi nói, xoa xoa thức ăn trên mặt.

"C-cái gì vậy Marco?" Ace rên rỉ. Tôi vừa nói lắp? Nào thôi đi!

Marco chỉ nhếch mép một chút trước khi trả lời, "Bạn sắp bỏ lỡ cuộc họp chỉ huy."

"Ồ. Ah uh, cảm ơn." anh vẫn không thể nhìn thẳng vào mặt Marco. Mặc dù điều này không được người đàn ông lớn tuổi chú ý, nhưng anh ấy đã để nó trượt dài. Ngu ngốc ngu ngốc! Ace tự khiển trách bản thân khi đứng dậy và đi đến cuộc họp của các chỉ huy. Anh hầu như không nghe bất cứ điều gì được nói trong cuộc họp, suy nghĩ của anh bị chiếm đóng bởi nhiều hình ảnh khác nhau của một người đàn ông tóc vàng phía trên anh, tay khua khoắng, hơi thở nóng bỏng-

"Ace?" Được rồi lần này chắc chắn anh ấy đã nhảy. Anh quay lại hướng phát ra tiếng chỉ để nghe thấy tiếng rên rỉ, một lần nữa.

"Cái gì Marco?" Anh biết má mình đang nóng trở lại, trời ơi cần phải dừng lại.

"Cuộc họp đã kết thúc, nhưng bạn vẫn chưa di chuyển được một inch." Marco đặt câu hỏi, ánh mắt có chút bối rối tô điểm cho nét mặt của anh.

"Ồ .. đúng là tôi chỉ ừm .. Nghĩ vậy thôi. Xin lỗi." Ace đáp lại một cách vội vã và quay lưng bỏ đi khỏi Marco và làm tốt hơn việc tránh cái não chim chết tiệt kia. Vậy nếu anh ấy dễ thương thì sao. Ace nội tâm tự tát mình. Gì?! Dễ thương? Ông già đó? Ughhhh. Anh ta bắt đầu đi bộ tốc độ khi anh ta bị dừng lại.

"Đợi đã." Marco dừng lại, có vẻ ngạc nhiên với hành động của chính mình, nhưng một chút lo lắng lướt qua khuôn mặt thường thấy của anh. Ace quay lại và nhìn cánh tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình, để mắt anh nhìn theo cánh tay gắn liền với chủ nhân của nó và lần đầu tiên hôm nay nhìn thẳng vào mặt Marco. Trời ơi giờ mới biết mặt mình đỏ bừng. Ace đỏ mặt như mất một nhịp, đỏ bừng cả tai trước khi anh quyết định rằng những tấm ván của bộ bài rất thú vị. Hai chỉ huy im lặng một lúc trước khi Marco thả cánh tay của Ace ra.

"..xin lỗi. Ừm, đừng bận tâm "Marco xin lỗi và đó có phải là một sự đỏ mặt không? Ace hỏi nội bộ khi anh gần như không nhìn thấy tên cướp biển lớn tuổi đang rời đi.

Trái tim Aces bỏ qua khi nhìn thấy-- bỏ qua thật sao? Nào bạn là một người đàn ông trưởng thành với một người bạn thích? .... Chờ một người? Không! Không, không, không, tôi không chỉ nói vậy. Ace xông vào bất kỳ hướng nào tại thời điểm anh ta cố gắng chạy khỏi chính mình.

Bữa tối diễn ra xung quanh và anh quay trở lại hành lang để chỉ hoàn thành một nửa đống thức ăn của mình. Izou và Thatch nhìn nhau đầy lo lắng.

"Ace bạn ổn chứ?" Izou hỏi, tìm kiếm khuôn mặt của các chỉ huy trẻ tuổi để tìm dấu hiệu của sự đau khổ.

"Izou, tôi không sao .. Chỉ là không đói như vậy" Điều này dẫn đến nhiều người thở hổn hển trong hành lang, và một vài cái nhìn từ các chỉ huy sư đoàn khác.

"Bạn biết bạn có thể nói chuyện với chúng tôi về bất cứ điều gì phải không?" Izou nhìn vào mắt em trai mình, hy vọng có thể truyền đạt được sự chân thành của anh ấy.

Đây không phải là điều tôi muốn. Tôi không cần phải làm phiền những người còn lại trong đoàn. Tôi cần phải mạnh mẽ vì những người anh em của mình. Ace nghĩ thầm trong khi thở dài, nhìn chằm chằm vào đống thức ăn của mình. Đột nhiên Thatch đập vài chai rượu rum xuống bàn.

"Nơi đây!" Giao một cái cho Ace, "hãy nốc cạn đi!" Thatch mỉm cười, hoàn toàn không biết gì về tình hình. Ace chỉ cười khúc khích. Đó không phải là một ý tưởng tồi.

"Cảm ơn." Anh nâng cái chai lên miệng và cảm thấy một vết bỏng quá đỗi quen thuộc khi nó trượt xuống cổ họng và làm ấm bụng anh. Sau một hoặc hai chai, Izou quyết định bắt đầu thẩm vấn Ace một lần nữa.

"Bạn đang nghĩ gì vậy, Ace?" Ace nhìn lên và nhìn chằm chằm, nhưng mắt anh không nhìn vào Izou. Izou nhìn theo mắt mình đến cơ thể của một con chim lửa màu xanh đang kỷ luật một vài thành viên ồn ào, những người nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay để làm gián đoạn việc đọc của mình. Izou quay lại nhìn Ace khi anh ta ghép mọi thứ lại với nhau, một nụ cười nhếch mép trên môi.

"Bạn thích Marco!" Izou nói với một giọng điệu vui tươi. Ace càu nhàu và gục đầu xuống bàn.

"Anh ấy đang phá hỏng giấc ngủ trưa của tôi... Tại sao anh ấy luôn ở trong đầu tôi? Trái tim tôi rất đau khi nhìn thấy anh ấy .. "Ace thở dài," Tôi phải làm gì đây? " Ace trông tuyệt vọng đến nỗi Izou gần như cảm thấy thương cảm cho anh ta.

"Hãy thổ lộ"

Ace ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt, khuôn mặt anh tái nhợt, nỗi sợ hãi hòa cùng nhiều cảm xúc hiện rõ trên gương mặt anh.

"ANH ĐIÊN À?! Đây là Marco mà chúng ta đang nói đến! Con phượng hoàng đáng sợ, kẻ khủng bố các sư đoàn khác bằng những chiếc bùa của mình! " Ace phản đối. Izou chỉ còn thấy thích thú với trạng thái hoảng loạn của đứa trẻ.

"Sẽ ổn thôi. Anh ấy luôn đối xử với cậu bằng sự quan tâm đặc biệt, quấy rầy bạn và lo lắng. Con phượng hoàng đó có chỗ mềm lòng với cậu". Izou tiếp tục thuyết phục. Ace kéo một bàn tay xuống khuôn mặt của mình, lại thở dài.

"Tôi hơi say để nói về điều này .. Tôi sẽ đi hít thở không khí trong lành." Ace đứng dậy, lấy một chai rượu rum mới, đề phòng. Nụ cười nhếch mép của Izou không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh khi anh nhìn thấy một con phượng hoàng ở ngoại vi của mình biến thành một người đàn ông và đi theo người đàn ông say rượu ra khỏi hành lang hỗn độn.

Ace đưa chai rượu rum mới lên miệng và cố gắng làm sạch tâm trí bằng cách tìm đáy của nó. Mũi tàu thường bị bỏ rơi vào thời điểm này trong đêm, để lại suy nghĩ của Ace. Tuy nhiên, khi cơ thể anh trở nên ấm lên vì rượu rum, suy nghĩ của anh càng trở nên nóng bỏng hơn.

Marcos tay khua khoắng, kéo quần áo anh ra, những nụ hôn nóng bỏng xuống cổ anh. Ace rùng mình vì nóng, bàn tay cào cấu vào lưng Marco- trời ơi nếu tôi không lấy con chim già đó ra khỏi đầu thì tôi sẽ phát điên mất!! (Triệu chứng tương tư nặng rồi đây)

Ace thở dài khi cuối cùng cũng chạm đến đáy chai. Anh ấy ở trong suy nghĩ của tôi, trong giấc mơ của tôi và anh ấy luôn xuất hiện khi tôi muốn trốn tránh anh ấy. Anh ấy là tất cả những gì tôi có thể nghĩ về. Anh ấy làm tim tôi đập thình thịch, trời ơi sao anh ấy lại làm tim tôi đập mạnh? Tôi nghe như một cô gái nào đó ... Ace thở dài và dựa vào lan can chơi với cái chai trong tay. Đêm đen và lạnh, một làn gió nhẹ làm mái tóc anh mát lạnh.

"Tôi nghĩ rằng tôi thích bạn .." Giọng của Ace gần như không phải là một lời thì thầm, được ru bởi những làn sóng rung chuyển tối tăm của Grand Line hùng mạnh.

"Bạn thích rượu rum đến vậy, yoi?" Giọng nói khiến Ace giật mình và anh không dám nhìn vào nguồn gốc của nó vì anh không thể biết khuôn mặt của chính mình trông như thế nào. Anh không dám nói vì sợ những gì sẽ rời khỏi miệng anh. Anh nghe thấy Marco đến gần và dựa vào lan can.

"Vậy có ai đó mà ngay cả Fire Fist khét tiếng cũng có thể yêu?" Ace thực tế có thể nghe thấy nụ cười nhếch mép trong giọng nói của Marco.

"Im đi. Làm tốt lắm đồ ngốc, nói lung tung. Ôi, tôi đang nghĩ gì thế này!

"Chờ đã, bạn thực sự thích một ai đó?" Marco hơi ngạc nhiên, mắt anh hơi mở to, nhướng mày rõ ràng đang mong đợi Ace sẽ có một phản ứng nảy lửa. Marco đã ngừng dựa vào lan can, đứng sừng sững nhìn Ace đang chết lặng. Ôi tuyệt vời, Tốt lắm Ace.

"C-cái gì không! uh..Để tôi yên đi con chim chết tiệt! " Ace không biết phải hành động hay cảm thấy thế nào, hãy ngừng tưởng tượng mọi thứ! Marco không có vẻ gì là thất vọng lúc nãy. Mặt anh nóng bừng, anh không thể nhìn Marco chút nào. Anh cố gắng làm cho khuôn mặt của mình trung lập nhất có thể trước khi quay người rời đi.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã uống quá nhiều. Tôi nên đi, gặp sau "Ace cố gắng chạy đi càng nhanh càng tốt khi Marco nắm lấy cánh tay anh. "Một lần nữa Marco ?!" Anh đang phát điên lên, anh đã đủ thất vọng rồi. "Gì vậy-" Ace quay lại quá nhanh chỉ để thấy mình đang đối mặt với Marco, đến mức mũi họ gần như chạm vào nhau. Hơi thở của Ace nghẹn lại trong cổ họng, mặt anh ấy đỏ bừng và tất cả những gì anh ấy có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi môi quá gần của anh ấy.

"Ace." Marco nói chắc nịch và nghiêm túc. Ôi chết tiệt với nó. Nếu cậu phát điên vì Marco, cậu cũng có thể thoát khỏi nó. Ace nghiêng người về phía trước và áp môi mình vào môi Marco và kéo anh vào một nụ hôn thật mạnh.

Anh đưa một tay lên ôm lấy mặt Marcos và vòng tay qua cổ Marco để kéo anh lại gần hơn, làm sâu sắc hơn nụ hôn của họ. Kiaaa đây quả là cách quá tốt. Tôi cảm thấy như mình đang chết đuối. Bàn tay của Marco đặt xuống hông của Ace và điều này đã đưa Ace trở lại thời điểm hiện tại.

Ace lùi lại thật nhanh, khuôn mặt nóng bừng và đôi môi ướt át, và anh bắt đầu hoảng sợ. Ôi trời ơi tôi vừa làm gì vậy!! Ace bối rối lùi lại và muốn trốn đi nơi không ai có thể tìm thấy anh ta, khuôn mặt anh ta tái đi. Ôi trời, đây không phải là một giấc mơ! Chết tiệt Izou! Điều gì sẽ xảy ra nếu Marco ghét anh ta bây giờ? Điều gì sẽ xảy ra nếu Pops đá anh ta khỏi đoàn? Trời ơi tôi là gay sao? Ôi trời, tôi vừa làm hỏng mọi thứ! Trong khi Ace âm thầm hoảng sợ, anh đã bỏ lỡ nụ cười của Marcos khi anh nhìn chằm chằm vào anh.

"Ace, bạn có thích tôi không?" Ngay sau khi câu hỏi rời khỏi Marco, Ace sững người. Mặt anh nóng lên, một vết ửng hồng bao phủ những nốt tàn nhang nhỏ và anh nhìn chằm chằm xuống đất.

"Ch-đợi đã Marco, tôi .. Tôi có thể giải thích! Tôi à ừm. " Ace loay hoay tìm từ nào, cớ nào, nhưng đầu óc cứ trống rỗng. Sự thất vọng dâng trào và anh ta chịu thua. "Mẹ kiếp .." Ace cuối cùng cũng nhìn lên, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Tôi không cố ý .. Tôi đã cố gắng không..Nhưng anh thật quá..quá dễ thương và nóng bỏng (tương tư nó thế)! Tôi không thể làm cho hình ảnh anh ra khỏi tâm trí của tôi! "

Ace đấu tranh để nói, anh bắt đầu đi đi lại lại và thở một cách khó khăn cố gắng không khóc vì thất vọng. "Anh ở khắp mọi nơi tôi nhìn, anh đang ở trong mọi suy nghĩ, tôi thậm chí không thể ngủ mà không nhìn thấy mơ thấy anh! Muốn cười thì cười đi! "

Ace bắt đầu có vẻ ít bực bội và buồn bã hơn khi anh ấy nói lâu hơn. "Fire Fist Ace ngu ngốc đã gục ngã vì Phượng hoàng vĩ đại!" Ace không nhận thấy Marco đang bước lại gần, hay nụ cười lớn đáng ghét trên khuôn mặt anh. Ace cuối cùng đã ngừng đi lại, quay lưng về phía Marco và nắm tay siết chặt khi nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh.

"Tôi xin lỗi .. Tôi sẽ không thúc ép cảm xúc của tôi vào anh..Tôi..tôi say..Chỉ cần quên tôi đã nói bất cứ điều gì-"

Ace đột nhiên bị xoay người và môi anh lại cảm thấy nóng. Marco đã kéo Ace vào lòng và hôn anh thật mạnh, một nụ cười trên môi. Khi lùi lại phía sau, anh thấy những giọt nước mắt mà Ace cố kìm nén giờ đang chảy dài trên khuôn mặt anh, sự bối rối hiện rõ trên những nét tàn nhang của anh.

"Tôi cũng thích cậu, đồ ngốc" Marco giận dỗi, nở một nụ cười yêu thương đối với viên chỉ huy trẻ tuổi. Đôi mắt của Ace dịu đi một chút khi nước mắt rơi nhiều hơn.

"C-cái gì?" Ace gần như thì thầm, giọng run run.

"Tôi đã thích bạn từ lâu rồi, yoi." Marco cười thật tươi, ôm lấy khuôn mặt Ace bằng một tay, tay kia đặt trên lưng anh.

Ace vòng tay qua cổ phượng hoàng và giữ chặt anh ta, vùi mặt vào cổ chú chim phượng hoàng. "Tôi thích anh .. Tôi thích anh rất nhiều .." Ace thì thầm lặp đi lặp lại, tất cả sự thất vọng của anh ấy chảy ra cùng với nước mắt. Marco ôm cậu vào lòng cho đến khi cậu bình tĩnh lại rồi bế cậu vào phòng của Marco, đặt cậu lên giường. Ace đã kiệt sức vì khóc nhưng lồng ngực thì đầy ấm áp và ong bướm.

"Tôi không thể tin được điều này..Marco thích tôi .." Ace nói nhẹ nhàng, gục đầu vào ngực Marco. Con phượng hoàng chỉ cười khúc khích và nép vào những người chỉ huy trẻ hơn với mái tóc đen tuyệt đẹp.

Ace mỉm cười với Marco, đánh mất chính mình trong đôi mắt xanh rực lửa ấy, và trao cho anh một nụ hôn cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ.

Khi Ace tỉnh dậy, anh cảm thấy vòng tay ấm áp và mạnh mẽ ôm lấy anh. Khi anh ấy mở mắt ra, anh ấy nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Maco và tim anh ấy nhảy lên cổ họng. Marco? Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Khi những sự việc đêm qua lướt qua tâm trí anh, anh cảm thấy mặt mình nóng lên lần thứ mười một. Marco thích tôi? Ôi trời, tôi đã TỎ TÌNH trước mặt anh ta, Chúa Giêsu. Thatch và Izou sẽ không bao giờ để tôi phải sống như thế này! Tôi có thể hình dung ra vẻ mặt tự mãn của Izou rồi. Khi Ace đang chìm đắm trong suy nghĩ, Marco đã thức dậy và thấy một chàng trai trẻ đỏ tươi trong vòng tay của mình. Anh nghiêng người về phía trước và hôn lên trán Ace chỉ để nhìn Ace ngày càng đỏ hơn.

"Chào buổi sáng ngọn lửa nhỏ của tôi" Marco nói một cách ngọt ngào.

"M-buổi sáng..." Ace lắp bắp, "phượng hoàng của tôi .." Ace thì thầm phần cuối.

Fire Fist Ace vĩ đại đã bị đánh bại. Nhưng nếu đó là Marco, anh ấy sẵn sàng thua cuộc chiến này.

___
雪 絨: gì gì mà phượng hoàng của tôi cơ đấy đúng là dại trai hết chỗ nói 🤣🤣

Hài chết tôi rồiiii.

Nguồn: AO3, phải cảm ơn chị Chin vì chị đã chịu share truyện cho để em ăn cẩu lương 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro