Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác gi: Thiên Nhi lão quỹ~

Beta: Hiểu Phương các chủ ta đây~

 Chương 1: Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn

Tháng 9 đến, nghĩa là mùa thu mát mẻ mang theo nét lãng mạn đặc trưng cũng tràn đến thành phố Seoul xinh đẹp này.

Dưới ánh đèn vàng ấm cúng, không khí ngập tràn hương thơm nồng nàn của cà phê và bánh sô cô la dẻo, những nốt nhạc của bản "River flows in you" đang nhảy múa khắp căn phòng, thật lãng mạn, đúng không? Nhưng điều đặc biệt hơn cả là Kris đang ở đây, không xa xôi như trên những sân khấu mạnh mẽ của EXO, ngay trước mắt cô thôi, cách nhau chỉ một chiếc bàn nhỏ xinh.

Các bạn có thể nói cô thật may mắn, có thể nói cô thật hạnh phúc nhưng bản thân cô lại không cảm thấy vậy. Những gì cô cảm nhận được là "lạnh", hai chữ "rất lạnh", ba chữ "cực kỳ lạnh".

Đôi mắt xinh đẹp của ai đó đang híp dần lại phát ra từng đợt ánh sáng lạnh không ngừng bắn về phía cô. Hai hàng chân mày chau lại sắp đụng nhau rồi, người nào đó rất không vui. Hai tay anh khoanh trước ngực, ngón trỏ còn nhịp nhịp vài cái, xem ra người đối diện bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Không phải cô không muốn bắt chuyện mà là vì không khí ở đây cực lạnh. Mới chỉ chớm thu thôi mà ngồi trước mắt anh cứ như mùa đông ở Bắc Cực ấy.

Nếu có người nào trải qua cảnh nàng dâu lần đầu gặp mẹ chồng khó tính sẽ hiểu được cảm giác đáng thương của cô lúc đấy. "Không! Phải bình tĩnh!"

Cô tự nhủ với lòng như thế, nâng cốc uống một ngụm Frappuccino cho ấm giọng mới được.

"Tôi nghĩ anh hẹn tôi đến không chỉ để uống cà phê thế này thôi đâu nhỉ? Có chuyện gì thì xin mời anh nói, tôi đang lắng nghe." Chuyện gì cần đối mặt cũng phải đối mặt thôi.

Bản thân anh cũng bất ngờ với quyết định hẹn cô ra ngoài như vậy. Nhưng thật ra anh không an tâm, rất không an tâm. Sau lần Tử Thao cùng anh đi Canada chơi, Tử Thao thay đổi nhiều lắm.

Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhưng cứ mỗi lần có thời gian rảnh thì cứ cắm mặt vào điện thoại nhắn tin hay gọi cho ai đó. Rất nhiều lần anh tra hỏi thì mới biết đó là một người bạn cậu ấy mới quen, tên Hàn Ngọc, là con gái, nghe cậu kể thì hai người có vẻ thân và rất hợp nhau.

Sau lần fan meeting gần đây thì anh mới thấy được mặt cô. Tử Thao giấu kỹ thật. Anh không chắc chắn lắm nhưng anh biết cô trong lòng Tử Thao khá là quan trọng.

Anh không muốn cậu bị gạt bởi những kẻ xấu, anh chỉ muốn xác định xem cô gái này có ổn không. Nếu như không đáng tin, anh sẵn sàng làm người xấu chia cắt họ trước khi Tử Thao bị thương chỉ vì cô ta. Anh nghĩ quyết định này của mình là đúng, nên anh đã lấy được số điện thoại từ chỗ Tử Thao và hẹn cô ra gặp mặt.

Nhìn, lại nhìn, lại nhìn. Cô gái này không đẹp, chỉ có thể nói là đáng yêu và thanh nhã mà thôi. Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt đen to tròn, đôi môi chúm chím nhìn rất dễ thương. Tóm lại nhìn cỡ nào cũng không phải kẻ xấu.

Nhưng người ta nói "Biết người biết mặt không biết lòng" mà, ai biết được cô nàng có giả heo ăn thịt hổ hay không chứ. Để rồi xem, cô không thoát khỏi đôi mắt tinh tường mọi việc của người đẹp trai như anh đâu. Hàn Ngọc cô tiếp chiêu đi.

"Đã như vậy thì tôi cũng không muốn dài dòng nữa. Hàn tiểu thư, tôi muốn cô giữ khoảng cách nhất định với Tử Thao. Tôi không có ý xúc phạm chỉ là không muốn cậu ấy gặp bất cứ chuyện gì không hay mà thôi!" Anh nói thẳng.

"Tôi xem Tử Thao là bạn tốt của tôi. Cho nên tôi cũng không muốn nhìn cậu ấy gặp chuyện gì cả. Tôi biết giữ chừng mực. Cám ơn anh đã nhắc nhở." Cô bình tĩnh đáp lại.

"Tôi mong rằng cô nói được thì sẽ làm được. Tôi mong đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng ta nói về chuyện này. Tôi có việc nên tôi đi trước đây. Tạm biệt." Không hiểu sao, anh có cảm giác rất tin tưởng vào lời nói của cô. Có lẽ đều là người thông minh nên hiểu ý nhau chăng? Nhưng đó chỉ là cảm giác! Nếu như cô gây bất lợi cho Tử thao, anh là người đầu tiên không tha cho cô. Phải về thôi, Tử Thao sắp đi show về rồi. Nếu để cậu ấy biết rất không hay. Nghĩ là làm, anh đứng dậy bước đi.

"Và chuyện gặp nhau của hai chúng ta hôm nay..." Anh dừng lại, nói cho hết lời cuối.

"Tử Thao sẽ không biết, đây là chuyện của hai chúng ta." Cô ngắt lời.

"Đúng vậy. Tạm biệt." Đúng là thông minh, rất hợp ý anh.

"Không tiễn."

Nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, cô chỉ muốn nắm áo anh lại đánh cho một trận. Anh thật vô lương tâm, để lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô mà bước đi như vậy. Hừ! Cô biết anh không có ác ý, chỉ là anh rất rất quan tâm Tử Thao và đang cố gắng bảo vệ cậu ấy. Sự xuất hiện của cô trong cuộc đời Tử Thao là một mối nguy hiểm. Cô có thể hiểu cho những hành động của anh nhưng không có nghĩa là cô vui vẻ khi bị đối xử như vậy.

Cô rất không vui. Quen biết Tử Thao là một điều tình cờ may mắn. Từ một thần tượng trở thành người bạn, có mấy ai có được may mắn bất ngờ như cô chứ. Cho nên không mong gì hơn cả. Vì xem cậu ấy là bạn và muốn tốt cho cậu ấy, cô luôn cố gắng giữ một khoảng cách an toàn. Và những lời nói hôm nay của anh chỉ càng làm cho khoảng cách đó thêm vững vàng mà thôi. Tuy vậy, cô vẫn rất bực mình. Anh thật biết chọn ngày đấy! Hôm nay là một ngày sinh nhật trời ơi đất hỡi.

Lần đầu tiên cô và anh nói chuyện mà cứ như mẹ chồng nàng dâu gặp nhau ấy. À không, phải nói như là tình địch gặp nhau tức đỏ con mắt. Nhưng không ai ngờ rằng định mệnh rất kỳ diệu. Sau này hai tình địch lại yêu nhau mà Tử Thao lại bị bỏ xó. Cậu ấy bực mình mà hét cả lên. "Hai con người vô lương tâm kia. Nhờ tôi mà hai người mới quen biết nhau đấy. Vì vậy phải đối xử với tôi tốt một chút đi... Bla... bla...bla..." Nhưng đó là chuyện của sau này.

Thôi về nhà thôi! Còn hơn trăm tấm hình chưa chỉnh sửa, cả cái trang wordpress về du lịch bị bỏ quên ở nhà đang đợi cô xử lí nữa. Về thôi! À quên, phải chụp lại vài tấm hình làm kỷ niệm nào. Thói quen rồi. Hihi.

À lại quên!Cô nên tự giới thiệu chút chứ nhỉ.

Cô tên là Hàn Ngọc, năm nay 22 tuổi (nhỏ hơn Tử Thao một tuổi nhưng cô luôn xem cậu ấy là một người bạn chứ không phải một người anh). Nghề nghiệp hiện tại là một nhiếp ảnh gia kiêm blogger. Cô là một nhiếp ảnh gia có tiếng nhen. Bình thường cô vẫn nhận chụp ảnh cho các tạp chí nổi tiếng, đôi lúc lại chụp ảnh cưới cho wedding studio của nhỏ bạn... Nói chung là cô có tiếng nên cũng có miếng, ý là cô không bao giờ sợ đói á. Haha. Cô rất thích đi du lịch đây đó và có một trang wordpress viết về du lịch của riêng mình. Số lượt theo dõi luôn cao chót vót. Tự hào.

Cô là một người Hoa chính gốc. Tuy vậy, cô được sinh ra ở Việt Nam xinh đẹp và dành cả tuổi thơ ở đó. Đến năm 18 tuổi thì cô xách ba lô lên và đi. Còn chi phí? Tất nhiên là bằng số tiền cô dành dụm được từ rất lâu và trợ cấp của cha mẹ nữa. Nhân tiện nói đến gia cảnh thì phải nhắc đến chuyện nhà cô mở công ty du lịch, làm ăn rất khá nên cô rất thảnh thơi. Có chuyện gì cũng có bố mẹ và anh hai lo rồi. Ngoài ra cô còn một nhóc em nữa. Cô lang thang khắp nơi. Cô thích nằm dài trên con thuyền gondola trôi lửng lờ khắp thành phố Venise, thích từ trên cao ngắm nhìn con thác Niagara ở sông Niagra ở Bắc Mỹ đổ ầm ầm dưới chân, thích dạo bước dưới hoàng hôn trên cánh rừng hoa lavender ở Provence... Cô đi và đi. Nhiều lần phải ngủ gầm cầu vì mất ví tiền, nhiều lần đi bộ cả mấy cây số trên con đường quê không bóng người không xe cộ, có lần còn bị du côn chặn đường đòi làm "thịt", may mà thoát kịp. Nhưng cô nghĩ tất cả điều xứng đáng cho những tấm hình đẹp và những kỷ niệm nhớ đời.

Và cuối cùng, khi cô hai mươi hai, cô dừng chân ở Hàn Quốc và lập nghiệp. Có lẽ cô sẽ lại ra đi một lần nữa vào một ngày nào đó. Nhưng giây phút này cô muốn dừng lại. Cô bỗng muốn có thể tìm được một người có thể đồng hành để chu du khắp phương trời còn lại. Một tình yêu đẹp. Thật đẹp!

'Tha thứ cho ngày mưa đã mang anh đi.

Trong đêm tối bỗng nhiên tỉnh giấc,

Cuối cùng phát hiện ra em đã không còn rơi nước mắt.

Tha thứ cho vĩnh viễn đã bị anh mang đi mất.

Kim đồng hồ sắp chỉ đến ngày mai,

Nỗi đau rồi sẽ phôi pha theo thời gian."

(Tha thứ - Trương Ngọc Hoa)

Bất chợt điện thoại đổ chuông làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Điện thoại của cô đâu nhỉ? À đây rồi! Là Tiểu Bích (một người em cực đáng yêu và là trợ lý của cô đó. Và bé này cũng là một người Việt gốc Hoa như cô)

"Chị nghe nè!"

"Chị ơi! Ngày mai sẽ có buổi chụp hình cho Cosmopolitan đấy nhé! Có mặt ở Kiss Studio lúc 9 giờ sáng, chụp hình cả ngày đấy nhé. Chị nhớ ăn sáng nha! Em gửi địa chỉ Studio cho chị nhen."

"Chị biết rồi! Chị sẽ đến đúng giờ." Cô rất thích cô bé này, rất dễ thương lại chăm chỉ, chịu khó, mọi lịch làm việc của cô luôn tuyệt vời nhờ bàn tay của cô bé hết đấy. Vừa đi làm thêm chỗ cô vừa đi học vừa nuôi em trai, thật cực khổ cho cô bé. Phải tăng lương mới được. Hihi

"Vậy mai gặp chị nhen. Bye"

"Bye." Cô cúp máy.

"Xin em đừng có do dự nữa, được không?

Hãy giữ lấy sức sống của trái tim anh này.

Tình yêu như một thứ ánh sáng rực rỡ

Khiến ta khép đôi mi lại trước ánh trăng lạnh lùng.

Nếu như không phải anh mà là một người nào khác

Nếu như đây là lời thoại trong một kịch bản nào đó

Bùng cháy rồi khô tàn

Anh nguyện dùng đau thương của mình để đổi lấy tình yêu của em."

(Baby don't cry - EXO)

Lại là chuông điện thoại. Tại sao nhạc chuông lại khác nhau ư? Vì nó được phát ra từ một chiếc điện thoại khác của cô. Cô có thói quen dùng hai điện thoại, một cho công việc, một cho cá nhân, kể cả laptop và máy ảnh cũng vậy. Và lần này là việc cá nhân. Là ai nhỉ? Số người biết được số điện thoại này rất rất ít.

"Alo" Cô bắt máy.

"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Han yu (Hàn Ngọc). Happy birthday to you..."

"Cám ơn, Tử Thao ah"

"Chúc Tiểu Ngọc có thêm một tuổi mới thật vui vẻ, thật thành công và hạnh phúc. Nhân dịp sinh nhật kêu một tiếng anh Tử Thao nào."

"Cám ơn lời chúc, còn vụ xưng hô thì miễn đi nhen." Cô cười.

"Thật là láo mà, bữa nào cho nhóc ăn đòn, hừ hừ! Hôm nay vui chứ?" Tử Thao hỏi.

"Hôm nay cũng vui. Được nhận lời chúc mừng từ bố mẹ, anh trai, bạn thân và Tử Thao nữa. Còn có bánh kem em trai gửi qua nữa nè. Vui rồi."

"Vui là tốt. Không vui thì anh đây sang dắt nhóc đi chơi." Giọng cậu rất nghiêm túc.

"Thôi được rồi. Giờ này cũng trễ rồi, để khi khác đi, hôm nay đi show vui chứ?"

"Cũng được nhưng hơi mệt. Nhưng dạo này ngày càng nổi tiếng đó nhen."

"Được rồi. Tử Thao là nhất, Tử Thao siêu cấp vô địch. Hihi."

"Được rồi nghỉ sớm đi, mai còn một ngày dài nữa." Cậu nói.

"Cậu cũng vậy nhen. Bye bye." Cô nói.

"Bye" Cậu ấy chào rồi cúp máy.

Cậu không nhắc đến Kris vậy là cậu không biết chuyện chiều này rồi. Thế cũng tốt! Haizz. Ngày mai sẽ là một ngày dài và đầy bất ngờ đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro