Chap đặc biệt 2: Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Mark Masa]

Tôi được sinh ra, lớn lên và sống như bao người bình thường xung quanh. Thật bất ngờ khi người bình thường lại được một người bình thường khác bước vào cuộc đời và khiến tôi cảm thấy thật đặc biệt.

'Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you.'

Trước đây vào ngày sinh nhật mình, tôi thường ra ngoài quán rượu với đám bạn, có năm thì ở nhà hoặc về Nhật. Nó nhàm chán và lặp đi lặp lại trong gần hai mươi năm, nhưng năm nay thì khác, năm nay tôi ở với P Vee.

"Chúc mừng sinh nhật em." Anh nói với nụ cười đẹp trai trên gương mặt.

"Gì vậy?" Chẳng có gì ngoài miếng bánh trên tay P'Vee, tôi chậm chạp đứng dậy vì không nghĩ một người như anh ấy lại làm chuyện như này, nhưng anh đã làm.

"Thổi nến đi, anh đau tay rồi này." Tôi làm theo những gì anh ấy nói. Anh ấy nói gì tôi cũng sẽ nghe theo, thậm chí còn vâng lời anh nhiều hơn cả lúc trước.

"Em ước anh sẽ ở bên em thật lâu." tôi nói sau khi thổi tắt ngọn nến.

"Anh vẫn chưa chết." anh ấy nói, còn tôi chỉ lắc đầu.

"Em đâu nói anh sẽ chết đâu..." tôi thở dài.

Đây là những gì một người lãng mạn nên nói? Tôi nhìn anh ấy quay đi, rồi bước lại lấy chiếc bánh từ tay anh để tự mình cầm. P'Vee chỉ gật đầu như thể anh ấy đang xấu hổ. Mới trêu có vài câu là đã xấu hổ vậy rồi? Khi tôi tiến tới giật lấy chiếc bánh, anh ấy nhanh chóng xoay người lại, kéo tôi ôm chặc, mặt P'Vee dí sát vào gáy khiến tôi nhột nhột, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

"Anh sẽ chết... nếu cứ dây vào em thế này."

"P'Vee..." Tôi gọi người kia bằng giọng không hài lòng, đánh vào tay anh. Anh ấy cười hóm hỉnh.

"Đùa thôi, anh nên làm gì bây giờ?"

"Thì, cứ như vậy." tôi nói khi nhìn lại anh ấy.

"Hừ. Là làm sao?" Miệng nói những tay vẫn ôm tôi khư khư rồi còn hôn má nữa, đó là sở trường của anh ấy.

"Để em đi, em phải đặt bánh xuống." Tôi nói với giọng gay gắt, anh cứ bỡn cợt khiến bàn tay tôi sắp không trụ được.

"Vậy thì đi đi." P'Vee nói trước khi đẩy tôi ra ban công.

"P'Vee!" Trước khi tôi có thể lên tiếng mắng anh, thì P'Vee đã mở cửa ban công ra. Ban công nơi căn hộ P'Vee ở đã được bố trí đẹp đẽ, đẹp như người đàn ông trước mặt. Ở nơi đó có hai chỗ ngồi cạnh nhau, và một chiếc bàn đã được chuẩn bị các món ăn. Có thức ăn và có một chai rượu vang, rồi còn có cả những ngọn nến lung linh. Khi bạn được ngồi ở đó, nhìn sang phía bên kia của ban công, nơi đó có rất nhiều ảnh của P'Vee và tôi treo trên tường. Tựa như phòng trưng bày vậy. Ngoài ra còn một chậu hoa hướng dương ngoài ban công, nó vẫn chưa nở nữa, nhưng tôi biết lí dó vì sao rồi, cách đó không xa là cả một bó hoa hướng dương.

P'Vee đẩy tôi ra nơi mà anh ấy đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi mặc tôi đứng ngốc ở đó, lấy chiếc bánh từ tay tôi và đặt lên bàn, đôi chân dài bước đến lấy hướng dương và đưa nó đến cho tôi.

"Trong quá khứ, ai cũng bảo rằng anh chính là mặt trời, người sẽ chăm sóc những bông hoa hướng dương. Nhưng nó không đúng với những gì diễn ra thực tại."

" ... "

"Bởi anh mới là hoa hướng dương, còn em chính là mặt trời của anh." P'Vee nói.

"P'Vee..." Tôi không biết nói gì khác ngoài gọi tên đàn anh. Mọi người không nói quá đâu, P'Vee thực sự là mặt trời, anh ấy đã là như vậy từ lâu rồi. Ngay cả tôi cũng nhận thấy ấy. Tôi mãi dõi theo anh ấy cũng như bất cứ ai khác, theo dõi người ấy sát sao và mong người ấy một ngày nào đó sẽ trở thành bạn đời của mình.

Rốt cuộc thì anh ấy cũng đã ở bên cạnh tôi, anh ấy yêu tôi, anh ấy trao cho tôi vai mặt trời của anh ấy, người mà anh ấy đang tìm kiếm.

"Anh muốn cảm ơn bố mẹ em vì họ đã sinh ra em, anh muốn cảm ơn tất cả những gì đã khiến anh có ngày hôm nay, có thể chúc mừng sinh nhật em như ngày hôm nay." anh ấy mỉm cười nói với tôi.

"Em... cảm ơn P'... vì đã rất tốt với em..."

"Anh không đối tốt, anh chỉ yêu em thôi!" anh nói trước khi trao bó hoa ấy cho tôi.

"Nó đẹp." tôi cầm nó trước khi nhìn mọi thứ xung quanh. Tôi hòa mình vào bầu không khí một lần nữa, trước khi xả hết mọi âu lo ra ngoài để tận hưởng ngày sinh nhật của mình, tôi lại thấy thoải mái và vui vẻ. Tôi lại nhớ đến có lần tôi đã rất ấn tượng vào ngày sinh nhật, đó là khi tôi mười ba tuổi, mẹ đã sắp xếp một buổi sinh nhật mà tôi không bao giờ quên. Mười năm sau, P'Vee cũng đã khiến tôi cảm nhận được cảm xúc ấy lần nữa. Cảm thấy như mình vừa được sinh ra lần nữa.

*Tách*

"Em đứng đấy chụp trông đẹp lắm." P'Vee cầm tấm ảnh Polaroid lên xem trước khi đưa cho tôi bức ảnh anh ấy vừa chụp, bức ảnh tôi đang ôm bó hoa hướng dương nơi khung cảnh lãng mạng bên ngoài căn hộ, nơi mà anh ấy đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi. Ngoài ánh sáng rực rỡ từ đường phố, ở phía xa tôi vẫn có thể nhìn thấy đại dương đen thẵm vì đã là ban đêm, nhưng cũng vì vậy mà nó trông khá đẹp. Nếu P'Vee cũng đứng cùng thì lại càng đẹp hơn.

"Là vì anh chụp đẹp." Thật ra không phải vì anh ấy chụp khéo nên nó đẹp hơn đâu, mà là do tôi đẹp sẵn rồi!

"Ừ, đến ăn đi!" P'Vee nói trước khi kéo tay tôi ngồi xuống nơi anh đã sắp xếp.

"Anh tự sắp xếp hết mấy thứ này hả?" Tôi hỏi sau khi anh ta gỡ bỏ lớp màn trên thức ăn.

"Anh có hỏi ý Yiwaa." tôi bật cười khi anh ấy nói điều này.

"Ai nói mình là người lãng mạn hửm?"

"Thì, người đó đôi khi cũng cần tham khảo ý kiến của người khác chớ." anh ấy trả lời.

"Vậy mấy món ăn này...."

"Em không tin anh có thể tự làm nó?" anh ấy nói trước khi tôi có thể hỏi xong.

Tôi không mong đợi điều đó chút nào. Nấu ăn cho tôi, hay là làm nó cùng nhau, chúng luôn lãng xẹt, không bao giờ đúng vị. Nó không tốt đến nỗi mình phải bỏ thời gian cố gắng tạo ra nó, vì vậy nên chúng tôi mới thường châm chước cho việc này và chỉ mua thức ăn bên ngoài.

"Được rồi, vậy thì em có thể mong đợi các món nhà hàng này ngon không?" Tôi nói.

"Đó là những món ngon nhất!" anh ấy nói.

"Có ngon hơn em không?" Tôi nói trước khi múc một ít cá chiên giòn cho vào miệng.

"Đừng có thách anh, Mark." anh ấy nói và chỉ tay về phía tôi đầy buộc tội.

"Ai thèm thách đâu." tôi nói trước khi cúi xuống ăn thức ăn. Cũng không nhiều món lạ gì, chỉ là cá chiên giòn kèm nước sốt mà tôi thích, rồi còn gà cốm, bánh rán, tôm chiên, chả cá và súp tom yam. P'Vee đã thắp thêm một ngọn nến nữa nên không khí đang dần ấm hơn, khiến má anh ấy đỏ bừng, tôi nhìn chằm chằm người đàn ông còn 'mlem' hơn chỗ đồ ăn này.

"Định lấy thêm mì tôm và cơm, nhưng anh sợ nó không ngon vì trời đã tối rồi, chúng sẽ nhanh nguội trước khi được ăn." Anh nói khi còn mấy món tôi hay ăn không có trên bàn.

"Vậy được rồi, anh đợi đi, em sẽ làm cho anh ăn."

"Trong mơ hả?" Đôi lúc anh ấy rất lãng mạn, nhưng lần này anh ấy lại rất thẳng thắn, không cho tôi chút hy vọng gì cả.

Chúng tôi lặng lẽ ăn cùng nhau, và sau đó, đến đồ tráng miệng, chúng tôi có một miếng bánh nhỏ, nhưng lại không nhỏ chút nào, nó rất hoàn hảo. Vị ngọt hoàn hảo, với lớp kem phủ bên ngoài và mứt trái cây, đã làm cho nó trở nên hoàn hảo. Tôi nghĩ chiếc bánh này rất ngọt ngào và ngon miệng, nhưng có lẽ đó không phải là do tay nghề của người làm ra nó, mà là vì P'Vee đang ngồi sau lưng và ôm lấy tôi. Tôi không biết mữa, nhưng nó thực sự rất ngon.

"Ah~" tôi hét lên khi P'Vee tiến ra phía sau và ôm lấy tôi.

"Đút anh ăn miếng~." tiếng van nài vang lên bên tai khiến tôi tự động múc một ít bánh lên để đút cho anh ấy. Tôi đã bao giờ nói với bạn rằng có một người tên là Vivis, cơ thể của tôi được dẫn truyền qua tủy sống và không được thông qua bộ não của mình mà tự động làm theo những gì anh ấy yêu cầu.

"Ăn ngon không?"

*Hôn*

"Thật ngọt." giọng P'Vee thì thầm bên tai sau khi anh lén hôn cổ tôi. Tôi hầu như không dám quay nhìn mặt anh ấy vì lúc này tôi đang đỏ mặt.

"P'Vee." tôi gọi nhỏ khi mũi anh ấy gần kề nơi cổ tôi, P'Vee tiếp tục chạy dọc lên má trước khi chạm vào mũi tôi. Chiếc thìa dùng ăn tráng miệng rơi khỏi tay tôi, hạ cánh xuống một nơi nào đó trên mặt đất, nhưng tôi không quan tâm đến việc tìm nó hay nhặt nó lên, quyết định để nó ở đó vì môi của P'Vee sắp kết nối với môi tôi tôi.

"Hmm~..." Không biết chúng tôi đã hôn nhau bao nhiêu lần, hai đứa hôn nhau mỗi ngày, nhưng điều ngạc nhiên là dù có qua bao lần thì tôi vẫn thấy ngại, và điều tuyệt vời hơn là tôi cảm thấy tốt mỗi khi chúng tôi hôn nhau.

Chúng tôi hôn nhau như quen thuộc từng nhịp điệu, từng hơi thở, chẳng khác gì thuở ban đầu. Nó luôn luôn có cảm giác như lần đầu tiên trao nhau nụ hôn. Ánh mắt của anh ấy càng dõi theo tôi bao nhiêu, tôi lại càng trở nên nhút nhát bấy nhiêu. Tôi rên lên khi lưỡi anh ấy tiến vào khoang miệng, khám phá bên trong. P'Vee kéo gáy tôi lại gần, tìm kiếm sâu hơn nữa, trước khi ấn miệng xuống nhiều lần. Đã trôi qua một lúc rồi mà chúng tôi vẫn tiếp tục hôn nhau, dường như nó là không đủ đối với tôi và cả đàn anh nữa.

"Chỉ cần cái miệng này vẫn ngon như cũ, thì mấy món kia chẳng đáng là gì cả." P'Vee nói nhẹ nhàng bên má sau khi tha cho đôi môi tôi.

"P'..."

"Ai là người so sánh mình với thức ăn bên nào ngon hơn?" anh ấy nói, đôi mắt sắc bén nhìn vào mắt tôi, tôi lại trở nên xấu hổ đến mức phải quay đi.

Nếu quay trở lại vài phút trước, khi tôi vẫn đang cố khiêu khích đàn anh, tôi sẽ 'đùa với lửa' nữa. Chỉ mới ăn vài miếng bánh, cùng hôn môi tí mà bản thân đã trở nên tan chảy vì anh ấy như này rồi? Ánh mắt anh ấy nhìn sâu vào tôi khi hai đứa đang hôn nhau thật gợi cảm khiến tôi phải run lên. Còn hiện tại, cách anh ấy đang nhìn tôi lại thật ngọt ngào khiến tôi không thể ngăn được trái tim mình tan chảy. Đã dứt khỏi nụ hôn ấy rồi mà anh vẫn không để trái tim tôi yên tĩnh chút nào.

"Thì sao nào?" tôi nói khi ngước mặt lên nhìn anh ấy.

"Muốn chiến tới cùng phải không Mark?"

"Haha." tôi bật cười khi anh ấy bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình, khi biết được P'Vee muốn tóm lấy tôi, hành động như thể đang muốn 'ăn tươi nuốt sống tôi', nhưng cố kìm lại, tôi phải chiến tới cùng thôi. Đối mặt với đàn anh. Anh ấy nghĩ mình có thể làm cho tôi tan chảy một mình như vậy sao? Tôi muốn chứng minh mình cũng có thể làm điều tương tự!

"Muốn vậy phải không Mark?" Anh ấy nói từ từ tiến về phía tôi.

"Ơ, ai muốn gì đâu!?" Một tay tôi đẩy anh ấy ra, một tay cố ngăn anh ấy lại khi anh luồn tay qua eo tôi.

"Ai bắt đầu trước hả? Giờ nói không muốn cái gì?"

"P'Vee."

"Krap! Anh đây!"

"Áh!" Anh ta lại ấn mũi vào má tôi trước khi tôi có thể tỉnh táo lại, Tôi rút lui, bởi anh ấy không những muốn trêu chọc mà còn trừng phải tôi. Tôi nghiêng người tránh đàn anb nhiều lần, nhưng anh ta cứ bám theo hôn tôi, hết thơm lên má là đến phần cổ, rồi các bộ phận khác trên gương mặt tôi. Hai đứa đùa giỡn nhiệt tình ngoài ban công đến mức quên mất thời gian.

"P'..." Giọng nói bị P'Vee làm cho nghe như bóp nghẹt, hòa cùng tiếng thở dốc của anh ấy khiến tôi phải rùng mình. Tôi đã kiệt quệ khi phải chơi đùa như này, người trẻ đã như vậy rồi thì người già không biết sao nữa, nhìn lên anh ấy, tất cả những gì P'Vee có thể làm hiện tại là thở gấp gáp, trước khi mỉm cười với tôi.

"Nếu không phải là sinh nhật em, rồi mai còn đi làm công quả thì sáng mai đố em xuống giường được." anh ấy nói với tôi.

(*Hơi bạo :)))*)

"Thiệt hong?"

"Muốn khỏi xuống giường phải không?"

"Hừm..." Giọng tôi phát ra như bị bóp nghẹt khi ngón tay của anh ấy chỉ về phía mình.

"Được rồi, nghĩ sớm đi, nếu không ngày mai không dậy nổi mất." anh nói khiến tôi sợ hãi vì nếu ngày mai mình không làm cồn quả thì sẽ không tốt. Tôi quyết tâm sáng mai sẽ đi làm phước vì hôm nay bận quá. Tôi đã đi và gặp bố mẹ tôi từ sớm, rồi không trở lại cho đến tối nay, và sau đó P'Vee làm tôi bất ngờ bằng những việc này. Lúc đầu, tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm đến vậy. Nói với anh là tối về và ngày mai muốn đi làm công quả với anh ấy cầu phước cho những đứa trẻ không may vì chưa được sinh ra, và cho cả đứa trẻ mà tôi thực sự muốn nó sinh ra nữa...

"Không cũng được..." tôi nhỏ tiếng nói.

"Không thật hả?" Anh ấy nhéo nhéo mũi tôi.

"Ừm!"

"Vậy chúng ta đi ngủ." anh ấy nói nhưng thay vì đi thì lại ôm tôi.

"Anh ôm cứng ngắc vậy em đi kiểu gì?"

"Thật hả?" Khuôn mặt đẹp trai nhìn tôi trêu ghẹo làm tôi thở dài...

"Anh đang ôm em này, thấy chưa?" tôi nói nhẹ nhàng vỗ vào tay anh.

"Anh muốn ôm em. Anh muốn lắng nghe tiếng tim em đập." P'Vee nói trước khi áp má xuống vai tôi và đặt tay lên ngực trái của tôi.

"Thế nào?" Tôi hỏi ngược lại.

"Nó đập mạnh."

"Còn anh thì sao?"

"Y hệt vậy."

Trái tim chúng tôi đã hoà chung một nhịp đập. P'Vee đưa tôi đi ngủ sau khi đồng hồ điểm qua đã nửa đêm. Báo hiệu đã qua sinh nhật của mình. Đàn anh đẹp trai bảo tôi đi tắm rồi lên giường trước, anh ấy sẽ đi kiếm một số thứ sau đó vào sau. Ngày mai tôi sẽ từ từ chuẩn bị những thứ còn lại vì tôi muốn thức dậy vào buổi sáng và nhìn rõ những bức ảnh đó một lần nữa.

Đêm nay, tôi sẽ chìm vào giấc ngủ với đầy ấp sự ấm áp. Sau khi về gặp bố mẹ, tôi nghĩ mình sẽ mệt và kiệt sức đến nỗi phải tựa vào lòng P'Vee và để anh ấy ôm trong nhiều giờ, cùng chiêm ngưỡng bức tường ban công mà anh ấy đã trang trí, ngồi và lắng nghe mọi thứ anh ấy nói, lắng nghe tiếng lòng của chúng tôi cho đến khi tôi quên mất thời gian tôi định sẽ đi ngủ để lấy lại sức. Rốt cuộc thì sau vài tiếng trôi qua, một bên tấm nệm là P'Vee, và bên kia là một bó hoa lớn mà anh ấy đã tặng cho tôi, với dòng chữ 'chúc mừng sinh nhật'. Đó là câu đầu tiên anh chào khi tôi vừa bước vào phòng, và cũng là câu cuối cùng đêm nay anh nói thay lời 'ngủ ngon'. Có một người bạn trai như P'Vee thực sự rất tuyệt. Anh ấy đã gây ấn tượng với tôi suốt đêm và sau đó lại làm tôi hài lòng vào buổi sáng.

Sáng sớm, P'Vee đưa tôi đi làm công quả. Chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn từ sớm cho các nhà sư, trước khi đến ngôi chùa gần chung cư và cúng dường, sau đó thì đổ nước lễ và nhận lời chúc phúc của các nhà sư.

"Thấy ổn không?" P'Vee hỏi và tôi gật đầu.

"Em ổn."

"Anh chưa từng nghĩ mình sẽ đi làm công quả thế này." P'Vee nói. Chúng tôi đang đi dạo ngoài khu vực đền thờ, nhìn cây cối và hoa cỏ khắp các con đường, quan sát cái hồ ở đằng xa, trước khi bước tới khu vực cho cá ăn.

"Trước đây, em cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nghĩ đến nó gần như ở đây, em đã nghĩ đến việc này." tôi trả lời khi chúng tôi dừng lại cạnh nhau.

"Có rất nhiều sinh mệnh muốn lớn lên." anh nói bước lên cầu thang, mỉm cười với tôi rồi xoa nhẹ đầu như muốn an ủi tôi, trước khi bước qua mua bánh mì cho cá.

"Ừ." tôi đáp lại.

Chúng tôi ghé vào đứng cạnh hồ xé nhỏ từng lát bánh mì cho tụi cá ăn. Ngày hôm nay, tôi sống hết mình, tôi sống hạnh phúc, một phần vì đứa trẻ ấy, và một phần là vì P'Vee, người yêu tôi, luôn lo lắng cho tôi.

"Nếu anh quăng hết, liệu tụi nó có no không?" Anh ấy nói sau khi ném mẩu bánh mì rồi nhìn đàn cá vây quanh đang tranh giành nhau.

"Vậy sao anh không ném em vào luôn đi?" Tôi hỏi.

"Em bị điên à? Chỉ một người có thể ăn thịt em được thôi!" P'Vee xoa đầu tôi nói. Tôi mỉm cười với anh ấy, không biết nói thế nào để cảm ơn người này, nhưng tôi thực sự cảm thấy như vậy. Rất nhiều người cho rằng anh ấy thật may mắn khi có được tôi, người hời hợt không nhìn thấu được sự việc, không biết 'nhìn xa trông rộng' mọi chuyện, người thì cho rằng tôi bảo vệ anh ấy. Đó không phải là trùng hợp. Tôi đã không phải là một người tốt ngay từ đầu, khác xa với những gì mọi người nghĩ. Tôi chỉ trở thành người tốt như hiện tại vì đã gặp được P'Vee.

"Xong hết rồi, vậy làm gì tiếp đây?" Tôi hỏi.

"Ừm! Muốn làm gì tiếp hôm nay cũng được, theo ý em." Anh ấy nói.

"Em không biết nữa, tôi đã làm xong mọi thứ rồi.

"Hmmm... anh vẫn chưa chúc sinh nhật em trọn vẹn nhỉ?" anh ấy nói khiến tôi cau mày.

"Sinh nhật em hôm qua..."

*Tách*

P'Vee chụp ảnh, tất cả vẫn ok ngoại trừ việc tôi đang há hốc mồm như thằng ngốc.

"Á á không được!"

"Thôi nào, anh sẽ chụp cái khác đẹp hơn." anh ấy nói rồi kéo tôi lại để chụp cùng . Ở phía sau chúng tôi là cái hồ, phía trước là bàn tay tôi đang cầm ổ bánh mì và tôi chuẩn bị kết nối với chướng ngại vật phía sau.

"Em ngã mất!"

"Không ngã được đâu." anh ấy trả lời ngay lập tức.

"P'..."

"Cười lên."

*Tách*

"Đây là cách mà anh chụp ảnh hả?" Tôi nói khi lại xem ảnh.

"Anh muốn một bức ảnh trông tự nhiên." anh ấy sầu não nói.

"Anh muốn như vậy hửm?" tôi nói trước khi đưa điện thoại lên và hướng mặt về phía nó, để anh ấy lùi lại xa hơn một chút. Khi có một con chim bay ngang qua tôi đã nhấn chụp, bức ảnh có cả hai chúng tôi trong cùng một khung hình.

(*I am on the next level yeah*)

"Anh muốn nó!" P'Vee nói trước khi với lấy điện thoại của tôi.

"Muốn ảnh?" Tôi nói trước khi bắn nó qua anh ấy.

Vee Vivis đã nhắc đến bạn trong một bài đăng.

--------------------------------------------------

[Vee Vivis]

Vừa xong.

Cảm ơn em đã sinh ra và cho phép anh được yêu Mark! @Masa Mark

43 Lượt thích   6 Bình luận   2 Lượt chia sẻ

--------------------------------------------------

Anh ấy đăng tấm ảnh tôi gửi lên trang Facebook của mình. Số lượt thích cứ tăng lên từng theo phút, không khác những bình luận và lượt chia sẻ.

--------------------------------------------------

[Yiwaa]: Chúc sinh nhật sẵn bày tỏ tình cảm luôn.

[Toots Lee học khoa kỹ thuật]: Tốt. Tao nhớ Nong Mark, em ấy thật mlem!

[Pond Pawee]: Hạnh fuck!

[Bar Sarawut]: Bày tỏ tình yêu ngay ngày sinh nhật.

[Nnorthh]: Rất ngọt!

[Tee]: Nong đã nói rồi, mày không cần phải bày tỏ lòng cảm ơn chỉ vì được tình yêu đó đâu!

[Yiwaa]: Bạn tôi bị làm sao ý? Sao lại nói quịt tẹt ra như vậy?

[Tee]: Ô hổ, Nong u mê nó quá rồi!

[Vee Vivis]: Chúc mừng sinh nhật người yêu nha!

[Tương lai forfun]: Không ban cho em ấy điều ước tối qua hả bố?

[Kampam nhà có đèn to hơn xe tăng]: Vừa thức dậy là chúc nó liền hả?

-------------------------------------------------

"Không có gì để bình luận?" P'Vee hỏi tôi.

"Em không."

"Cái quái gì thế?" Đàn anh lắc đầu ngao ngán. Anh ấy biểu hiện như không hài lòng.

"Em muốn mấy bức ảnh của ngày hôm qua." tôi nói.

"Anh không bao giờ chụp ảnh cho em nữa!"

--------------------------------------------------

[Tee]: @TOSSAKAN

[YiWaa]: Tán tỉnh kìa.

[Ton Kla]: Tán tỉnh nhau.

[Vee Vivis]: Tao không tán tỉnh ai cả, Đó là bạn trai tao, không cần tán tỉnh!

[TOSSAKAN]: Nếu đó không phải là tán tỉnh thì đó là gì?

[Vee Vivis]: Bày tỏ tình yêu của chúng tao!

[Pandora]: sến súa!

[Nnorthh]: Không phải là tán tỉnh đâu nhể?

---------------------------------------------------

Tôi không nói những gì mọi người bình luận là nói quá hay gì hết, đó là sự thật. Mọi người đều biết điều này về chúng tôi. Tôi và P'Vee hiếm khi dùng những lời lẻ để tán tỉnh tô vẻ thêm cho tình yêu của mình.

Tôi không đoán được khi nào nó xảy ra, có thể là khi sinh nhật tôi, hoặc đôi khi ở trường đại học hay nơi nào đó tôi thực sự không biết. Tôi không biết khi nào tôi sẽ không còn được ở bên anh ấy, nhưng năm nay chúng tôi ở bên nhau và tôi thực sự yêu cảm giác này, tôi hy vọng anh ấy sẽ đưa tôi đến nơi nào cũng được, nơi mà anh sẽ chúc những lời chúc tốt đẹp dành cho sinh nhật tôi mỗi năm, mong tình yêu của anh ấy dành cho tôi sẽ tăng lên mỗi năm.

Vào sinh nhật của tôi vào năm sau, tôi hy vọng rằng P'Vee sẽ yêu tôi nhiều hơn thế này!

~~~~~

Sinh nhật zui zẻ nha con trai! 😘🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro