Chương 52: Ước nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Dao cũng không biết qua bao lâu, bên cạnh giường chìm xuống, lại bị hắn ôm vào lòng.

Diệp Dao vùi đầu vào trong chăn, cảm nhận được ý định khiến cậu ngẩng đầu lên của Lục Tầm, thà chết chứ không đi theo.

Để cậu chết ngạt trong cái chăn bông này cũng không sao.

Lục Tầm không tiếp tục cố gắng nâng mặt Diệp Dao lên mà hơi nới lỏng chăn để Diệp Dao có thể hít thở không khí trong lành.

"Làm sao lại xấu hổ như vậy?" Lục Tầm trong giọng nói mang theo ý cười.

Diệp Dao: "..."

Diệp Dao không muốn nói chuyện, và Lục Tầm không ép buộc cậu. Hắn ôm lấy Diệp Dao nửa người cuộn lên, hài lòng vỗ vỗ lưng Diệp Dao.

Đương nhiên, hắn muốn hít ngửi không chỉ là quần áo trong tủ, hắn còn muốn ngửi chính Diệp Dao, hoặc là đồ Diệp Dao đang mặc, nhưng hiển nhiên là Diệp Dao còn chưa có chuẩn bị tinh thần.

Cho nên cần tiến hành từng bước một, để Diệp Dao có thể dần dần thích ứng.

Tất cả những gì hắn làm đều ở trước mặt Diệp Dao, Diệp Dao đều có thể nhìn thấy hành động của hắn và nghe thấy giọng nói của hắn.

Hắn là người duy nhất có thể làm điều này với Diệp Dao.

Đây là vinh quang chỉ thuộc về mình hắn.

Khát khao độc chiếm thầm kín đã được thỏa mãn, nhưng Lục Tầm vẫn không kìm được mà hôn lên vành tai Diệp Dao.

*

Thời tiết ngày càng nắng nóng, ngày mùng một tháng năm cũng sắp đến trong sự háo hức chờ đợi của tất cả mọi người.

Lục Tầm đã đặt vé máy bay trước và thảo luận với Diệp Dao về hoạt động trong ngày mùng một tháng năm.

Đầu tiên hắn sẽ cùng Diệp Dao đến ngôi chùa rất linh thiêng kia để ước nguyện, sau đó trở lại nhà Diệp Dao để thăm cha mẹ của Diệp Dao, với tư cách là con rể, hắn cũng phải biểu hiện một chút!

Về phần bố mẹ hắn, họ là những người bận rộn, vì vậy bọn họ có thể để việc gặp bố mẹ hắn lùi lại sau.

Diệp Dao không có phản đối, hai người cùng nhau thu dọn ba lô.

Thu dọn ba lô đáng lẽ phải làm rất nhanh, nhưng Diệp Dao không biết chuyện gì đang xảy ra với Lục Tầm, hắn đứng trước tủ quần áo mở ra một lúc lâu mà không di chuyển.

"Anh làm cái gì thế?" Diệp Dao hỏi: "Anh không phải là muốn giữa thanh thiên bạch nhật..."

Cậu không định mang thành kiến gì, nhưng bây giờ cậu phát hiện ra rằng Lục Tầm trông vô cùng vàng*, không hề thẹn với người da vàng.

*chỉ nội dung khiêu dâm

"Ồ, em đang nói gì vậy, trong lòng em, anh là người như vậy sao?" Lục Tầm quay đầu lại, "Anh đang nghĩ, mấy ngày nay em đi ra ngoài mặc quần áo gì sẽ đẹp hơn."

Diệp Dao: "..."

Còn không phải hình tượng như vậy à?

Lục Tầm muốn phối quần áo đi ra ngoài cho cậu, Diệp Dao nghĩ nghĩ, đi tới tủ quần áo.

Cậu có khá nhiều quần áo mùa hè, ngoài những bộ cậu mua, còn một số bộ do người nhà mua cho vì sợ cậu không có tiền mua quần áo.

Diệp Dao tìm thấy một chiếc quần soóc bình thường tương tự như quần đi biển mà gia đình mua cho cậu từ tủ quần áo.

"Cái này thì sao?" Diệp Dao nói, "Hình như em chưa từng mặc loại quần áo này."

Lục Tầm sửng sốt, vô thức nhìn vào đôi chân của Diệp Dao.

Chân của Diệp Dao được quấn trong quần, nhưng Lục Tầm biết đôi chân của Diệp Dao đẹp như thế nào. Mảnh khảnh và cân đối, trắng nõn và thẳng tắp, một đôi chân như vậy có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của vô số người bất kể họ là ai, huống chi là ngoại hình của Diệp Dao lại hấp dẫn.

Diệp Dao nhìn thấy Lục Tầm khẽ cau mày.

"Anh nhớ trước đây em không thích mặc loại quần áo này mà?" Lục Tầm nói.

"Ừm, đột nhiên em muốn mặc như vậy." Diệp Dao thần sắc bình tĩnh, "Trong miếu nhất định không có điều hòa nhiệt độ thiết bị làm mát, thời tiết nóng bức còn phải đi dạo ngoài trời, mặc quá nhiều nhất định sẽ rất khó chịu."

Diệp Dao nhìn Lục Tầm đang cau mày.

Khi cậu lướt Internet, thỉnh thoảng cậu thấy các cô gái nói rằng bạn trai của họ không cho phép họ mặc váy ngắn và quần lửng khi ra ngoài, họ chỉ có thể mặc quần dài và váy dài khi ra ngoài, bởi vì bạn trai của họ rất chiếm hữu, không muốn người khác nhìn thấy đôi chân của họ, vì vậy họ phải hạn chế trang phục của họ.

Những người này cũng cho rằng, bạn trai làm việc này không có ý đồ xấu, chỉ là do quá thích và quan tâm mà thôi.

Nhân danh tình yêu, tự do liền bị ràng buộc.

"Em thật sự muốn mặc sao?" Lục Tầm lại hỏi, "Chùa đó ở trong núi, trên núi rất nhiều muỗi."

"Có thể phun thuốc diệt muỗi, không thành vấn đề." Diệp Dao nói.

"...Hừ." Lục Tầm cau mày lấy ra hai chiếc quần mà Diệp Dao đã chọn, giúp Diệp Dao cất vào trong ba lô, sau đó giúp Diệp Dao lấy hai chiếc quần ngắn tay màu sắc tươi tắn.

Diệp Dao nhìn Lục Tầm nhét hết đống quần áo này vào trong túi, sau đó Lục Tầm đi tới tủ quần áo của mình, mở tủ lục lọi một hồi, sau đó lấy ra hai bộ ngắn tay cùng kiểu dáng.

"Anh không quan tâm, anh muốn mặc đồ đôi." Lục Tầm nói với giọng điệu không thể thương lượng, "Ngày mùng 1 tháng 5 hàng ngày chúng ta phải mặc đồ đôi."

Diệp Dao sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được."

*

Ngôi chùa đó không được quảng bá, cũng không phải là nổi tiếng trên mạng, nó chỉ được truyền miệng trong dân cư địa phương. Cho nên lúc Diệp Dao đi tới, du khách cũng không đông lắm, coi như yên tĩnh.

Không có nhiều người chen lấn để xem Diệp Dao, Lục Tầm thở phào nhẹ nhõm.

Ở đây không có cáp treo, phải tự mình đi lên núi. Nhưng may mắn thay, con đường được sửa chữa tốt, miễn là có đủ sức khỏe để đi lên, sẽ không có vấn đề gì, rất nhiều người già đến ngọn núi này để giải nhiệt và tập thể dục.

Có lẽ là bởi vì trên núi có một cái chùa, Diệp Dao cũng tại lương đình trên sườn núi nhìn thấy một thầy bói.

Thầy bói đeo một cặp kính râm tròn nhỏ, ông tamặc một chiếc áo đạo bào màu vàng đất trong có vẻ rẻ và một chiếc mũ cũ, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của một đạo sĩ trong suy nghĩ của một người bình thường.

Chuyến đi lần này Lục Tầm hoàn toàn dựa vào những lời cầu nguyện phi khoa học, hiện tại nhìn thấy những hành vi phi khoa học khác, hắn không khỏi có chút bồn chồn, muốn đi bói trước.

"Trông như một kẻ lừa đảo, đừng đi." Diệp Dao giữ Lục Tầm lại, "Quần áo của ông ta trông giống như đạo cụ nhập vai mua từ Taobao, mặc đến buổi triển lãm truyện tranh cũng không tệ."

Lục Tầm không đồng ý với quan điểm này: "Nhỡ đâu phải? Nếu ông ta dám nói điều gì không tốt, anh sẽ mắng ông ta. Cho dù ông ta có nói điều gì tốt, cũng không lừa được vài đồng tiền của anh."

Diệp Dao buông ra Lục Tầm tay: "..."

Được rồi, hãy cứ tiêu tiền để mua hạnh phúc.

Người này có thể cung cấp dịch vụ như là xem tướng mạo, xem chỉ tay, căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ để suy đoán.

Lục Tầm sẽ không tùy tiện đưa ra ngày sinh của mình mà để thầy bói đoán dựa trên khuôn mặt và đường chỉ tay của mình.

Thầy bói đẩy kính râm nhỏ, nói với giọng khoa trương: "Ồ, tay của ngài vạn người chưa chắc có một! Đó là số phận của người giàu có và quyền lực, chắc chắn sẽ không phải là người bình thường trong cuộc đời này!"

Diệp Dao nhìn từ ngoại hình và tính khí của Lục Tầm biết rằng Lục Tầm không phải là người bình thường, cậu cảm thấy mình cũng có thể bịa ra một lời nói dối như vậy, nhưng thấy Lục Tầm đang chăm chú lắng nghe như thế nào, cậu cũng không lên tiếng quấy rầy hắn.

Lục Tầm không có hứng thú với cái gọi là giàu có và quyền lực, hắn gõ ngón tay lên bàn, ngắt lời người trước mặt đang muốn tiếp tục nói về sự giàu có và quyền lực của mình, hắn hỏi thẳng: "Chuyện tình cảm thì thế nào?"

Chỉ cần bạn không mù quáng, nhìn sắc mặt của Lục Tầm là có thể biết vận khí quan hệ của hắn không tệ, thầy bói cũng mở miệng nói: "Cái kia tự nhiên là ưu tú, cậu là số đào hoa, một đường thuận buồm xuôi gió, chỉ có cậu không nghĩ đến, không có cậu thì đào hoa này không ai hái nổi."

Ánh mắt Lục Tầm chìm xuống rất tinh tế.

"Sau đó thì thế nào." Lục Tầm tiếp tục hỏi.

Thầy bói vuốt râu: "Rất tốt, tuổi già phúc thọ, con cháu đầy đàn, cả hai vợ chồng đều là người có tiền đồ—"

Vừa nói những điều được coi là điềm lành với mọi người, thầy bói chợt thấy sắc mặt người ngồi đối diện trở nên lạnh lùng.

"Lừa đảo, tuyên truyền mê tín dị đoan đúng không?" Lục Tầm từ trên ghế đứng lên, từ trong túi móc ra điện thoại di động, "Gọi cảnh sát."

Thầy bói:"???"

Từ đâu ra, lật mặt còn nhanh hơn lật trang?

Vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tầm thật sự rất đáng sợ, thầy bói cũng không dám nói lời nào, lập tức ôm đồ đạc xách túi chạy xuống núi.

Nhìn thấy người cản trở trước mặt biến mất, Lục Tầm cười lạnh một tiếng.

Diệp Dao đứng bên cạnh Lục Tầm, Lục Tầm nắm tay anh.

"Hắn không rõ." Lục Tầm vẻ mặt ủ rũ nói.

"Ừ, em biết." Diệp Dao cũng nắm Lục Tầm tay, "Anh Lục và em đều đoạn tử tuyệt tôn."

Cắt đứt con cháu, một lời nguyền rủa như vậy lại khiến vẻ mặt Lục Tầm dịu đi lạ thường.

Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười, nắm tay Diệp Dao tiếp tục đi lên núi.

*

Nghe đồn ngôi chùa linh thiêng kia không lớn không nhỏ, bên trong bài trí hết thảy đều rất đơn giản, nhưng sau khi quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi, có một loại cảm giác thoát tục.

Cũng có những người khác đến dâng hương khấn vái nhưng ai cũng im lặng. Hương được thắp trong chùa, mùi thơm thoang thoảng thoang thoảng, mùi rất thư thái.

Nếu muốn thực hiện một điều ước, trước tiên phải mua giấy bùa được phù hộ rồi mới thực hiện các bước tiếp theo.

Giấy phù chú được sư thầy chúc phúc bán với giá ba trăm tám mươi tám tệ, Diệp Dao lập tức có ý muốn quay người rời đi, nhưng Lục Tầm đã đoán trước được đưa tay ôm lấy vai cậu, ngăn cản cậu muốn chạy trốn.

"Quẹt thẻ của anh, quẹt thẻ của anh." Lục Tầm lầm bầm, "Cho anh một cơ hội tiêu tiền cho em."

Diệp Dao: "..."

Không phải cậu không muốn tiêu tiền, nhưng cậu cảm thấy việc bán một tờ giấy màu vàng với giá ba trăm tám mươi tám tệ là quá đáng.

Quên đi, coi như bỏ ra 388 tệ để mua một cơ hội để xem những suy nghĩ sâu sắc nhất của Lục Tầm.

Diệp Dao điều chỉnh lại tâm lý, mua tờ giấy phù chú chúc phúc, sau đó đi viết điều ước của mình.

"Sao không để anh mua cho?" Lục Tầm oán hận nói, muốn thò đầu ra xem: "Em viết cái gì?"

Thật không dễ dàng để Diệp Dao nói với Lục Tầm vì cậu muốn nhìn trộm sau đó, vì vậy cậu càng xấu hổ hơn khi để nạn nhân Lục Tầm tiêu tiền.

"Tiêu tiền của mình có lẽ sẽ hiệu quả hơn." Diệp Dao đem giấy phù chú nhét vào bên trong, không cho Lục Tầm nhìn trộm: "Nói ra sẽ không linh, đây là chúng ta lần đầu tiên tới đây, anh nhớ viết cái gì muốn nhất trong trái tim."

Vì vậy Lục Tầm lại lùi về phía sau, để lại một khoảng cách giữa hai người.

Diệp Dao không thực sự tin tưởng chuyện này, cho nên chỉ coi như đơn giản ước nguyện, dùng bút viết mấy chữ tờ giấy bùa màu vàng.

[Nguyện bên nhau dài lâu, cùng nhau câu cá khi về già. 】

Cuộc sống của họ hạnh phúc và không lo lắng, họ không bị thế giới làm phiền và họ chỉ làm những gì họ muốn làm. Dù chỉ là chơi đùa, thì điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là đối phương.

Diệp Dao gấp tờ giấy bùa làm đôi và buộc nó bằng một sợi chỉ ngâm trong chu sa.

Lục Tầm bên kia cũng viết xong, hai người cùng nhau đi treo đồ lên cây.

Diệp Dao nhìn Lục Tầm tìm kiếm một lúc lâu, tìm thấy một góc tốt không bị gió thổi bay, cẩn thận treo những lời cầu nguyện của mình.

Lục Tầm trên mặt tràn đầy nghiêm túc: "Em nói xem, sẽ linh nghiệm sao?"

"Sẽ." Diệp Dao nhẹ giọng nói, "Chân thành sẽ thành công."

Vì vậy Lục Tầm hơi hơi câu lên khóe môi: "Vậy thì tốt, hi vọng nó sẽ thành hiện thực."

Gió mùa hạ thổi, lá xào xạc. Trong lòng Diệp Dao biết rằng có nghĩa là Lục Tầm nhất định đã viết ra nguyện vọng sâu thẳm nhất trong lòng mình.

Nó có thể là gì?

Lục Tầm rốt cuộc cẩn thận sờ lên lá bùa của mình, sau đó nắm tay Diệp Dao: "Đi thôi."

Hai người họ tình cờ mua một số lời chúc bình an và đồ trang trí kiếm nhỏ bằng gỗ gụ trước khi rời khỏi ngôi đền.

Đường xuống núi rất xa, Diệp Dao đi được vài bước thì dừng lại, đưa ba lô của mình cho Lục Tầm.

Sau khi Lục Tầm dễ dàng cầm lấy, Diệp Dao nói với anh ta: "Em trở về chùa đi vệ sinh, anh ở chỗ này chờ em."

Lục Tầm nhíu mày: "Anh cùng em đi."

"Nhưng chúng ta mua bùa bình an, không nên mang đến gần toilet." Diệp Dao đưa ra lời giải thích của mình, "Nếu như thật sự lo lắng, mười phút nữa không thấy em, liền đi lên tìm em?"

Sau mười phút, Lục Tầm miễn cưỡng đồng ý.

Diệp Dao một mình trở lại ngôi đền, cậu vội vã, cuối cùng bắt đầu chạy nước kiệu, không dừng lại cho đến khi quay lại cái cây kia.

Có rất nhiều tờ bùa treo trên cây, nhưng Diệp Dao sẽ không nhầm với tờ mà Lục Tầm đã treo.

Tờ giấy màu vàng được sợi chỉ đỏ treo lên không trung, Diệp Dao vươn tay, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ sợi chỉ.

Tờ giấy màu vàng thành công ở trong tay cậu, nhưng Diệp Dao nhất thời không dám mở ra.

Trước khi đến đây, cậu đã nghĩ kỹ, bất kể Lục Tầm viết gì cũng được, nhưng đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ra mình không hề nhẹ nhõm như vậy.

Lục Tầm sẽ viết gì trên đó?

Liệu nó có giống cậu không, mong họ mãi bên nhau?

Hắn chiếm hữu đến mức hắn thậm chí không thể nghe nổi trường hợp họ sẽ có thể chia tay, liệu Lục Tầm, người có một cảm giác mạnh mẽ khác thường, sẽ viết một câu bất thường?

Hay là cậu quá kiêu ngạo, trên thực tế, khát vọng sâu nhất trong lòng Lục Tầm căn bản không phải cậu?

Cậu sợ rằng Lục Tầm sẽ viết về mình, cũng sợ rằng Lục Tầm sẽ không viết về mình.

Cậu sợ rằng Lục Tầm quan tâm đến cậu quá nhiều, cũng sợ rằng Lục Tầm không quan tâm đến cậu nhiều như vậy.

Cậu không có nhiều thời gian để trì hoãn.

Diệp Dao hít một hơi thật sâu, mở ra tờ giấy phù chú được gấp lại.

Phông chữ phóng khoáng và mạnh mẽ của Lục Tầm thể hiện mong muốn chân thành nhất của hắn.

Chỉ một câu đơn giản.

[Tôi hy vọng Diệp Dao thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều hạnh phúc. 】

------------------------------------------------------------------------------------------

https://itscatdogtime.wordpress.com/em-thu-tron-tiep-xem/

Mình sẽ đăng song song ở cả hai bên wattpad và wordpress, đặt pass ở một số chương nha mn. Cảm ơn mn đang ủng hộ truyện ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro