Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     "Chủ thượng của ta, coi như ta xin người, người nghỉ một ngày có được không ?" Trong nhà trọ, Diệp Khai không tốn sức nào một tay đè Phó Hồng Tuyết lên giường, cắn răng nghiến lợi nói, tay phải khẽ nhúc nhích, rất muốn cho người trước mắt không khiến cho người khác bớt lo này một con dao, chém cho bất tỉnh nhân sự. Người này quen cậy mạnh, nhưng với tình trạng bây giờ của y, bảo hắn làm sao yên tâm để y đi tìm Hoa Vô Tạ hận y đến tận xương tủy kia ?

     Hôm qua thấy Phó Hồng Tuyết tràn đầy vết máu do đinh đâm và ngã trong vũng máu, nhịp tim của hắn như ngừng lại, phí hết tâm tư mới đè xuống ý niệm giết chết Vạn Mã Đường trong đầu, cùng Tạ Thiên Tầm đem Phó Hồng Tuyết và Sơn Hà Trùy ra khỏi đấy

     Lúc đó Phó Hồng Tuyết đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch như người chết, chỉ có hô hấp nông cạn miễn cưỡng biểu thị y còn sống. Đại phu tìm tới bị vết thương trên người y dọa cho sợ run cầm cập, gần như đến thuốc cũng không đắp được

     Ai biết người này sau khi hôn mê, vừa tỉnh lại, giãy dụa muốn đứng dậy đi tìm Hoa Vô Tạ, trên thực tế, trên người một chút khí lực cũng không có, bị Diệp Khai một tay đè lại, không cho y lộn xộn

     "Phó công tử, ngươi vẫn là nghỉ ngơi chút đi." Tạ Thiên Tầm cũng ở một bên khuyên nhủ. Hôm qua tận mắt thấy Phó Hồng Tuyết vì Hoa Vô Tạ mà làm như vậy, Tạ Thiên Tầm lúc này địch ý đối với y hoàn toàn không có. Hai người rõ ràng yêu nhau như thế, sao lại rơi vào tình trạng như bây giờ ? Tạ Thiên Tầm chỉ có thể than sự trêu người này, trong lòng không nhịn được sinh ra một chút thương tiếc và quan tâm với Phó Hồng Tuyết. Nội thương và ngoại thương trên người y nghiêm trọng như thế, nên tĩnh dưỡng thật tốt, bất quá nghĩ người này nhất định là không muốn. Bên Vô Tạ...... Chậm hai ngày nghĩ cũng không quan trọng

     Phó Hồng Tuyết không lay chuyển được Diệp Khai và Tạ Thiên Tầm, chỉ lòng nóng như lửa đột nằm trên giường một ngày. Đau đớn kéo dài không ngớt, khiến cho y không cách nào đi vào giấc ngủ được, chỉ có thể ở trong đầu từng lần miêu tả lại dung mạo của Hoa Vô Tạ

     Tạ Thiên Tầm thấy hai người đều không có nói muốn đi đến Hoa phủ tìm Hoa Vô Nhan, trong lòng thầm khó hiểu, trực tiếp đưa máu cho Phó Hồng Tuyết, nói : " Đây là máu của Hoa Vô Nhan, tiểu thư của Hoa phủ, ngươi cầm đi."

     "...... ?" Phó Hồng Tuyết chớp đôi mắt đen, vẻ mặt mờ mịt và nghi hoặc. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, y gầy đến mức gương mặt đều lõm lại, càng lộ mắt đặc biệt to

     "Không thể nào, các ngươi không biết khởi động Sơn Hà Trùy cần đến máu của Hoa Vô Nhan sao ?" Tạ Thiên Tầm quả thực không thể tin được giáo chủ ma giáo có một đôi mắt trong suốt như vậy, làm ra biểu tình ngốc manh lại không chút khó nhìn, kinh ngạc nói

     Phó Hồng Tuyết chuyển hướng đến Diệp Khai, sắc mặt trầm tĩnh, một lời cũng không nói, Diệp Khai không nguyên do cảm thấy có chút nguy hiểm. Hắn lúng túng lấy tay cầm tay, giả ho khan một chút, nói : "Là tin tức của ta không đầy đủ. Đa tạ Thiên Tầm cô nương."

     Ban đầu người hầu của Tiêu gia gần như vào lúc diệt môn, bị tàn sát gần như không còn, một số người trốn được, phần lớn đều biết nửa vời về đèn Trần Hồn và Sơn Hà Trùy. Ma giáo dò hỏi xung quanh, tiếp xúc được cũng chỉ là người hầu xung quanh của Tiêu gia, bởi vậy tin tức thu thập được thường rất không khớp với sự thật. Lần này may là ở giữa đường gặp được Tạ Thiên Tầm, bằng không mặc dù lấy được Sơn Hà Trùy, bọn họ cũng không thể sử dụng được

     "Máu này phải sử dụng thế nào ?" Diệp Khai hỏi

     Tạ Thiên Tầm đem bình máu nhét vào trong tay Phó Hồng Tuyết, lắc đầu nói : "Ta cũng không rõ lắm. Bất qua ta nghe nói ban đầu lúc Vô Tạ khởi động đèn Trấn Hồn, là trực tiếp dùng máu tưới vào đèn, nghĩ đến Sơn Hà Trùy chắc cũng dùng cách tương tự."

     Tin tức về hai đại pháp khí, theo Tiêu phủ diệt vong, thật sự không lưu truyền nhiều đến này, bọn họ chỉ có thể sờ tảng đá mà qua sông, một bên thăm dò, một bên sử dụng

     Phó Hồng Tuyết nghe Tạ Thiên Tầm nhắc đến Hoa Vô Tạ, con ngươi ảm đạm, hỏi : "Thiên Tầm cô nương, ngươi có biết không, vì sao khởi động đèn Trấn Hồn và Sơn Hà Trùy, cần dùng máu của Hoa Vô Tạ và Hoa Vô Nhan ? Vì sao chỉ cần hai bọn họ, những người khác trong Hoa phủ lại không được ?"

     Đó là vì bọn họ đều không phải con ruột của Hoa phủ. Tạ Thiên Tầm mặc dù biết nguyên do trong đó, nhưng việc này ngay cả Hoa Vô Tạ cũng không biết, nàng nghĩ việc này không nên do nàng nói với Phó Hồng Tuyết, liền lắc đầu, giả vờ như cũng không biết

     Sáng ngày hôm sau, Phó Hồng Tuyết sớm đã rời khỏi giường, mặc hắc y vào, phủ lên lớp băng vải trắng dày trên người, chợt thấy, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có gì không thích hợp, chỉ là đến gần, có thể ngửi thấy trên người y truyền đến mùi thuốc như có như không. Phó Hồng Tuyết để Tạ Thiên Tầm về Hoa phủ báo bình an, còn mình cùng Diệp Khai chạy tới cứ điểm của Hỏa Đinh giáo

     Cưỡi ngựa, vết thương trên người Phó Hồng Tuyết vốn chưa kết vảy, xóc nảy một lúc, đều hở ra, lại chảy máu. Phó Hồng Tuyết cảm giác được trên người mình da thịt nứt ra, máu tuôn ra, sắc mặt càng trắng hơn vài phần, hơi nhíu mày, sau khi cưỡi một đoạn đường thực sự đau đến chết lặng, trái lại có thể chịu đựng rất nhiều

     Y cùng Diệp Khai một đường chạy nhanh, ngựa không ngừng vó, chạy tới gần cứ điểm của Hỏa Đinh giáo

     Xuống ngựa, nhìn cấu trúc của Hỏa Đinh giáo, Diệp Khai nhìn sắc mặt trắng bệch và đáy mắt đen của Phó Hồng Tuyết, lời khuyên đã ra đến bên mồm, lại nuốt xuống, chỉ mở miệng nói : "Đèn Trấn Hồn phản phệ kí chủ, sẽ hình thành hồn nhãn ở trán, người chỉ cần đem Sơn Hà Trùy này đâm vào hồn nhãn, ma tính sẽ tự động dời đi. Nhưng, ma tính đại cường trong đèn Trấn Hồn trong nháy mắt sẽ chuyển nhập vào bên trong cơ thể người. Hoa Vô Tạ có thể tiếp nhận xuống là bởi vì hắn đã cùng đèn Trấn Hồn hòa làm một thể, nhưng người không được, người có thể sẽ không sống qua hôm nay."

     "Ta biết...... Chỉ cần có thể cứu hắn, ta không sao. Mạng của Phó Hồng Tuyết ta, vốn là của Hoa Vô Tạ." Phó Hồng Tuyết nhìn tòa thành cách đó không xa. Cảm tạ trời đất đã cho y một cơ hội để bù đắp sai lầm, để y không cần thống khổ và hối hận vượt qua nửa đời sau. Nếu ban đầu không phải là Vô Tạ khởi động đèn Trấn Hồn cứu y, y đã sớm bị ma tính thôn phệ. Hôm nay chỉ cần Vô Tạ có thể bình an vô sự, mình chết cũng không có gì đáng tiếc

     "Hồng Tuyết, chúng ta có thể sẽ không gặp lại sau." Diệp Khai tuy cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được mang chút nghẹn ngào. Hắn không hề gọi Phó Hồng Tuyết là chủ thượng nữa, lúc này tựa hồ chỉ có gọi tên y mới có thể biểu đạt một chút không muốn trong lòng mình. Hắn cùng Phó Hồng Tuyết mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực tế lại như huynh đệ, lúc này mắt thấy Phó Hồng Tuyết bước lên con đường không có lối về, chính mình lại không cách nào ngăn cản, trong nhất thời thống khổ không ngớt

     "Diệp Khai...... Chiếu cố tốt các huynh đệ." Phó Hồng Tuyết tựa hồ muốn an ủi hắn một chút, nhưng ngoài gọi tên hắn, cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác ngoài dặn hắn thay y thống lĩnh ma giáo. Y lựa chọn Hoa Vô Tạ, lại từ bỏ giáo chúng huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình, thực sự đối với bọn họ không đúng

     "Yên tâm đi, nhưng người nhớ kỹ, người là huynh đệ tốt nhất đời này của Diệp Khai ta." Diệp Khai gật đầu với Phó Hồng Tuyết

     "Ngươi cũng là huynh đệ tốt nhất đời này của Phó Hồng Tuyết ta. Diệp Khai, bảo trọng." Hai người không còn lời nào để nói, Phó Hồng Tuyết một thân một mình hướng đến phía trước

     Diệp Khai lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng lưng của y. Một thân hắc y càng lộ thân hình cao gầy của Phó Hồng Tuyết, vết thương trên đùi đau đớn, làm cho y một cước sâu, một cước cạn, tập tễnh đi về phía trước, đâu còn nửa điểm phong thái của thiếu giáo chủ ma giáo ngày trước. Người của Hoa phủ nghĩ Phó Hồng Tuyết là số kiếp của Hoa Vô Tạ, kỳ thực Hoa Vô Tạ không phải là kiếp nạn của Phó Hồng Tuyết sao ?

     Bên kia, Tạ Thiên Tầm mang theo người hầu nhà mình, phong trần mệt mỏi chạy về kinh thành, phất tay để các nữ tướng nhà mình về nhà trước, mình chạy đi Hoa phủ. Nàng nhảy xuống ngựa hướng đến sân của Hoa Mãn Thiên chạy đi

     Mọi người trong Hoa phủ đều biết nàng là thê tử tương lai của đại thiếu gia, tất nhiên là không ai cản nàng. Thị vệ ở cửa giúp nàng cất ngựa, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, vị đại tiểu thư này lại có chuyện gì tới tìm đại thiếu gia, rất ít khi thấy nàng lo lắng, không ổn định như vậy

     "Thiên ca ca, Thiên ca ca !!" Tạ Thiên Tầm quả nhiên gấp gáp, cũng không đoái hoài tới duy trì tác phong tiểu thư của mình trong nhà chồng tương lai, trực tiếp chạy đến thư phòng của Hoa Mãn Thiên, mở rộng cửa đi vào, "Thiên ca ca...... Ách, Hoa đại nhân."

     Hoa Chính Khôn lúc này đang ở trong phòng của Hoa Mãn Thiên cũng y bàn bạc việc triều, thấy Tạ Thiên Tâm hấp tấp xông vào, biết hai người từ nhỏ quan hệ tốt, cũng không để ý, hòa ái hỏi thăm : "Thiên Tầm, vội vàng tới tìm Mãn Thiên như vậy, có chuyện gì không ?"

     "Vô Tạ chưa chết !" Tạ Thiên Tầm thở gấp nói

     "Ngươi nói cái gì ?!" Hoa Chính Khôn đứng bật dậy, cùng Hoa Mãn Thiên đồng thanh nói

     "Thiên Tầm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?" Hoa Mãn Thiên kéo vị hôn thê của mình, hỏi

     Tạ Thiên Tầm liên đem tin tức của Tạ Khách Viễn nói cho nàng, cùng chuyện gặp Phó Hồng Tuyết, chuyện xảy ra ở Vạn Mã Đường đều nói

     Nghe nói Phó Hồng Tuyết đã sớm xuất phát, mang theo Sơn Hà Trùy đi tìm Hoa Vô Tạ, Hoa Mãn Thiên hỏi Tạ Thiên Tâm vị trí của Hỏa Đinh giáo, dẫn theo vài người đi tìm hiểu tình huống. Tạ Thiên Tầm muốn đi cùng, Hoa Mãn Thiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt

     Hoa Chính Khôn ở trong phòng đi đi lại lại, vẫn quyết định gạt lão tổ tông trước. Vạn nhất lần này không cứu Vô Tạ về được, lão tổ tông cũng không thể chịu đả kích lần thứ hai. Phó Hồng Tuyết trước đây làm chuyện xấu tất nhiên đáng trách, nhưng y lần này cố gắng vì Vô Tạ, khiến người khác cảm động. Hoa Chính Khôn trong nhất thời cảm nhận được cả ngũ vị, không biết đối với Phó Hồng Tuyết nên là thái độ gì. Nếu Vô Tạ có thể trở về là vô cùng tốt, nhưng nha đầu Tạ gia nói, Phó Hồng Tuyết sợ là sẽ phải dùng sinh mạng mình đổi lấy. Vô Tạ nếu biết, còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro