Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Sáng sớm ngày thứ hai, buổi tối ngày hôm trước uống nhiều rượu, Hoa Vô Tạ dậy hơi trễ. Nhớ lại tối qua mình say rượu to gan, Hoa Vô Tạ hai tay che mặt, ở trong chăn xoắn quýt, bọc chăn ngồi dậy, ở trên giường cải trang thành cây nấm

     Hắn còn nhớ áo choàng Phó Hồng Tuyết đắp trên người mình còn mang theo nhiệt độ của chủ nhân, thoáng cái xua tan hàn ý, còn nhớ Phó Hồng Tuyết cẩn thận từng ly từng tí đỡ mình về phòng, cho mình vào chăn. Tối hôm qua hắn gần như đã đem tâm ý mình quang minh chính đại mở ra cho Phó Hồng Tuyết xem, Phó Hồng Tuyết ngoài miệng không nói, làm ra hành động khiến Hoa Vô Tạ không nhịn được ảo tượng trong lòng, luôn cảm thấy người kia đối với mình cũng là có chút không bình thường

     Nếu đã xác định thứ mình muốn, phải cố gắng giành lấy ! Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được sủng ái, Hoa Vô Tạ đời này còn chưa biết mình muốn cái gì mà không chiếm được là tư vị gì. Hoa Vô Tạ ngay lập tức tràn đấy sức sống, nhanh chóng sửa sang bản thân, hướng đến phòng Phó Hồng Tuyết chạy đi

     Giờ đã không còn sớm, trong phòng Phó Hồng Tuyết không có ai, Hoa Vô Tạ cũng không bất ngờ. Hắn đi xuống tầng, đơn giản xuống sớm một chút, hỏi thăm tiểu nhị hướng đi của Phó Hồng Tuyết

     Phó Hồng Tuyết cùng Hoa Vô Tạ tướng mạo xuất chúng, khí chất nổi bật, lại ngày nào cũng dính một chỗ, giữa người đến người đi, thập phần nổi bậy. Tiểu nhị nhà trọ không thể nhớ kỹ mỗi vị khách quan, đối với hai người lại không tự chủ được quan tâm nhiều hơn. Lúc này Hoa Vô Tạ hỏi, tiểu nhị liền mở miệng nói : "Hắc y công tử sáng sớm trước khi ra cửa hỏi ta rừng hoa gần đây, sau khi ra cửa đi về phía nam, đến rừng đào ở phía đông nam."

     Hoa Vô Tạ hỏi cụ thể vị trí rừng đào, cảm ơn tiểu nhị, lên ngựa hướng chỗ đấy chạy đi. Đem ngựa buộc ở một thân cây bên rừng, Hoa Vô Tạ đi sâu vào rừng đào, tìm kiếp tung tích Phó Hồng Tuyết khắp nơi

     Hôm đó mùi thơm không ngừng, hoa đào vừa lúc. Màu sắc hoa đào rực rỡ, cánh hoa hồng nhạt nhuộm một tầng trắng noãn trang nhã, mềm mại, mùi thơm hợp lòng người, càng khiến người khác say sưa

     Phó Hồng Tuyết từ xa thấy được thân ảnh của Hoa Vô Tạ, chỉ thấy cánh hoa tuôn rơi, tinh tế rơi xuống, nhuộm vạt áo hắn, quả thực là hoa bay xuân cốc, mê hoặc lòng người, không bằng hương thơm tuyệt đại của người; giữa rừng hoa lan, xinh đẹp thướt tha, không bằng người xin đẹp động lòng. Phó Hồng Tuyết nhất thời ngây ngốc tại chỗ, phảng phất đang chờ Hoa Vô Tạ tìm được mình

     Nếu hắn tìm được mình, liền đáp lại hắn. Phó Hồng Tuyết không cách nào ngăn chặn khát vọng trong lòng, biết rõ Hoa Vô Tạ là một đóa anh túc y không nên chọc vào, nhưng vẫn muốn hái xuống, đem giấu ở trong ngực mình, che chở cẩn thận, lúc nào cũng mang theo người mình ngắm, ngửi, thôi miên bản thiên, như thoát khỏi chốn giang hồ, cuối cùng chiếm được hạnh phúc. Lúc này rốt cuộc mới có thể sự tùy hứng và rung động của người thiếu niên này thuộc về duy nhất y

     "Phó công tử, ngươi đang ở đâu ?" Hoa Vô Tạ chạy trong rừng, ở trên thảm hoa màu hồng nhạt như đóa sen nổi trên dòng nước, gọi to

     "Ta ở đây." Phó Hồng Tuyết tự hạ quyết tâm lại hận không thể để Hoa Vô Tạ lập tức tìm được mình, thấy hắn ở trong rừng di chuyển một lúc, lòng nóng như lửa đốt, nhịn không được mở miệng đáp

     Hoa Vô Tạ nghe thấy thanh âm, phân biệt hướng chạy nhanh vài bước, rất nhanh liền thấy một thân ảnh hắc ý trong rừng : "Sao thế ? Phó công tử lại một mình ngắm hoa ?"

     "Cũng không phải là một mình." Phó Hồng Tuyết nói

     Hoa Vô Tạ nhìn xung quanh, lại không thấy thân ảnh thứ ba : "Nhưng rõ ràng chỉ có ngươi ở đây a."

     "Không phải có ngươi sao ?" Hoa Vô Tạ sửng sốt, lại nghe thấy Phó Hồng Tuyết nói tiếp, "Ngươi quấn ta lâu như vậy rồi, cũng đừng gọi ta là Phó công tử nữa."

     Hả ? Không phải là ta hôm nay rời giường sai cách, vào trong thế giới ảo tưởng mỹ hảo của chính mình đấy chứ ? Trong lòng Hoa Vô Tạ hiện lên một dấu hỏi chấm, suy nghĩ đột nhiên chạy trở về, ngạc nhiên hướng đến Phó Hồng Tuyết : "Được, ta sau này gọi ngươi là Hồng Tuyết ca ca ~"

     "Ca ca", hai chữ khẽ vang lên, giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu uyển chuyển mềm mại, nhẹ nhàng rơi vào tai Phó Hồng Tuyết, làm lòng y run lên. Mẫu thân cũng chỉ gọi y là "Hồng Tuyết", Hoa Vô Tạ gọi như vậy, tăng thêm một phần thân mật. Lông may Phó Hồng Tuyết nhướng một cái, muốn nghe Hoa Vô Tạ gọi lại một tiếng, liền cố ý hỏi : "Ngươi gọi ta là gì ?"

     "Hồng Tuyết ca ca a ~" Hoa Vô Tạ hoàn toàn không phát hiện ra tiểu tâm tư của Phó Hồng Tuyết, cũng không ý thức được bản thân mềm mềm mại mại gọi, khơi gợi rung động thế nào trong lòng Phó Hồng Tuyết, nửa hướng trên nghiêng về Phó Hồng Tuyết, kéo dài giọng gọi một tiếng

     "Vô Tạ...... Ngươi có phải là thích ta không ?" Phó Hồng Tuyết bất ngờ nói

     "Ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra, ta chính là thích ngươi !" Hoa Vô Tạ không biết hôm nay Phó Hồng Tuyết xảy ra chuyện gì, đối với mình đột nhiên ôn hòa như vậy, toàn bộ áp lực trước biến mất. Chính mình còn chưa kịp nói ra, Phó Hồng Tuyết đã đem việc này hỏi trước. Đây là lần đầu tiên y gọi mình là "Vô Tạ". Hồng Tuyết ca ca gọi tên mình sao lại êm tai như vậy. Hoa Vô Tạ như mở cờ trong bụng, biểu lộ

     Nghe vậy, khóe miệng Phó Hồng Tuyết muốn đè nén cũng không đè nén được, không thể làm gì khác là hơi cúi thấp đầu, che giấu nét cười mừng rỡ của mình. Trong chớp nhoáng này, thế giới chợt tốt đẹp, phảng phất hai mươi năm trước đều vô tri vô giác, lúc này đột nhiên sáng bừng, hiểu rõ mục đích đời này của mình, nhân sinh mới vừa rồi trở nên viên mãn

     Nụ cười của Phó Hồng Tuyết, hoa trên trời liền mất màu, trong mắt Hoa Vô Tạ chỉ còn nụ cười của Phó Hồng Tuyết, có thật như băng trên núi tuyết nghìn năm, dung mạo diễm dật hiếm có, tuyệt đẹp độc nhất, róc rách chảy vào tim hắn, thấm vào tim hắn, để tình cảm nhất thời lan ra cả đồng cỏ, muốn dập tắt cũng không có cách

     Hoa Vô Tạ đợi một lúc, thấy Phó Hồng Tuyết chỉ là cúi đầu cười, nhưng không nói lời nào, trong lòng nghĩ Phó Hồng Tuyết sẽ không cự tuyệt, lại có chút không dám khẳng định, muốn nghe chính mồm y nói đáp ứng mới có thể an tâm, lại gọi : "Hồng Tuyết ca ca."

     "Ừ ?"

     "Ta......" Hoa Vô Tạ lời đến khóe miệng, lại cảm thấy ngại ngùng, thế nào cũng không tiện hỏi ra lời, nhịn không được vươn lưỡi liếm môi một cái, đem môi liếm càng thêm kiều diễm ẩm ướt. Hắn bỗng nhiên lóe lên, thấy nói không bằng hành động trực tiếp, cúi người hướng đến Phó Hồng Tuyết, đem môi mình dán lên môi y

     Dung mạo thịnh thế trước mắt bỗng nhiên phóng đại lên, Phó Hồng Tuyết hơi mở to đôi mắt, cảm nhận trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhuận. Mắt Phó Hồng Tuyết sâu thêm vài phần, con ngươi vốn như đá ánh đen lại càng sâu hơn, hiện lên một tia cướp đoạt, giơ tay lên chế trụ ót của Hoa Vô Tạ, đưa hắn áp đến mình, cố sức mút môi trên của hắn

     Cảm giác của Hoa Vô Tạ đều tập trung ở trên môi, tất cả xung quanh đều không quan trọng nữa. Hắn với phương diện tình cảm trống rỗng, đem môi dán lên cũng không biết làm gì tiếp theo, chỉ ngẩn người cảm nhận Phó Hồng Tuyết mút môi mình, tay sau đầu mang theo nhiệt độ ấm nóng, tiến thẳng vào nhân tâm

     Phó Hồng Tuyết tuy cũng là lần đầu gặp người mình thích, nhưng hành tẩu giang hồ, loại chuyện này so với Hoa Vô Tạ từ nhỏ nuôi ở trong phủ, rõ hơn rất nhiều, lúc này nắm giữ quyền chủ động, chỉ cảm thấy Hoa Vô Tạ ngọt động lòng người, không gì sánh được, khiến người không nỡ buông môi

     Hoa Vô Tạ thuận thế vươn hai tay ôm cổ Phó Hồng Tuyết, thử thăm dò, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới Phó Hồng Tuyết đang cùng mình dính với nhau. Cả người Phó Hồng Tuyết khẽ run, đang muốn đuổi theo, Hoa Vô Tạ lại ngại ngùng, lui ra. Hai gò má hắn đỏ bừng, mím môi cúi đầu, trong thời gian ngắn, thẹn thùng vô cùng

     "Vô Tạ, ngươi......" Phó Hồng Tuyết buông hắn ra, trong mắt dịu dàng, thật không nghĩ tới Vô Tạ sẽ chủ động nhảy vào. Thấy Vô Tạ xấu hổ đến cả người đều bốc hơi nóng, phảng phất sắp bốc cháy, không nỡ tiếp tục trêu đùa, nói, "Tiểu ngốc nghếch, ta hôm qua đưa cho ngươi kiếm, còn muốn trả lại cho ta không."

     Hoa Vô Tạ không phục bĩu môi, nhọ giọng lầm bầm : "Ai là tiểu ngốc nghếch...... Biết rồi, không trả." Môi đỏ mọng óng ánh nước, tản ra mê hoặc, Phó Hồng Tuyết thầm muốn bắt hắn trở lại hôn lần nữa

     Hoa Vô Tạ hôm nay mặc bạch y trắng nổi bật, nhẹ nhàng, cười thuần khiết, Phó Hồng Tuyết giơ tay gỡ xuống một mảnh cánh hoa trên tóc hắn, khen : "Ngươi mặc bạch y trong thật đẹp mắt."

     "Đẹp không, ta sau này thường mặc cho ngươi xem." Hoa Vô Tạ cười đến nhe răng, nhắm tịt mắt. Hắn suy nghĩ một chút, từ phía dưới áo lấy ra một khối ngọc bội lục bích, gỡ xuống, đặt vào tay Phó Hồng Tuyết, nói : "Đây là ngọc bôi ta mang theo từ nhỏ, một khắc cũng không rời người, tặng cho ngươi, coi như...... Ngươi phải giữ gìn thật tốt a !"

     Phó Hồng Tuyết nghĩ chỗ Hoa Vô Tạ dừng lại rõ ràng là muốn nói "tín vật đính ước", liền cũng không tiện cự tuyệt, nhìn ngọc bội vạn phần quý giá này. Ngọc còn mang theo nhiệt độ của Hoa Vô Tạ, vào tay ấm áp, nhẵn nhụi trong suốt, thuần khiết hiếm có, một mặt khắc một cây sáo tinh xảo, mặt khác có khắc hai chữ "Vô Tạ". Bên góc ngọc bối dính chút máu không rõ, phá hủy sự hoàn mỹ của ngọc bội. Phó Hồng Tuyết vuốt nhẹ một chút, trực giác nhận biết đó là máu chưa kịp rửa sạch, chờ đến lúc phát hiện, đã không thể rửa sạch

     Theo lý mà nói, một ngọc bội có khuyết điểm như vậy, không thể lọt vào mắt của Hoa phủ, vì sao Hoa Vô Tạ từ lúc sinh ra đã mang theo nó ? Phó Hồng Tuyết mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân. Đối diện với vẻ mặt mong đợi của tiểu công tử Vô Tạ nhìn y, y giơ tay đem ngọc bội đeo ở trên cổ mình, giấu ở phía dưới áo, vỗ vỗ, nghiêm túc nói : "Cảm ơn ngươi, Vô Tạ, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro