Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quả Dưa Tịch Mịch

Beta: Lên Đỉnh Tây Thiên

Nguyên Triều Vũ muốn tìm cớ để trốn đi.

Đông Phương Bác Diễn như chém đinh chặt sắt mà nói: "Đi thu thập quần áo, một giờ sau xuất phát."

Nguyên Triều Vũ: "...... Em muốn mang theo William tiên sinh cùng đi."

"Có thể."

William chính là lão quản gia, Nguyên Triều Vũ nghĩ rằng, lão quản gia là 1 người có trình độ nghề nghiệp rất cao, vừa rồi ở phòng bếp rất nhiều người làm đều đi theo sau đại lão rời đi , chỉ có quản gia là có tâm với nghề cùng y ăn cơm, là 1 người đáng giá mượn sức.

Nguyên Triều Vũ phát hiện gu thẩm mỹ của nguyên chủ có chút đáng sợ!

Một người trưởng thành 21 tuổi, từ áo ngủ đến dép lê đến máy tính đều là màu hồng phấn, phòng để quần áo thường phục cũng một mảng lớn màu hồng phấn.

Y yên lặng đem ốp điện thoại có con thỏ màu hồng nhạt đi tiêu hủy, cầm lấy dây sạc xuống lầu.

Có điện thoại là đủ rồi.

Đông Phương Bác Diễn nhìn y xuống lầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Mấy chục người hầu xếp thành hai đội khom lưng tiễn y cùng hắn rời đi.

Nguyên Triều Vũ phát hiện nơi này cư nhiên là 1 tòa lâu đài phong cách Baroque, tường đỏ ngói xanh, thổ địa rộng lớn, tọa lạc ở bên trong dãy núi, bốn phía là ao hồ núi tuyết, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí tươi mát.

Xác thật là nơi dưỡng thai tốt nhất, thật đáng tiếc.

Phi cơ tư nhân của đại lão ngừng ở ngoài trang viên, tại đường băng chuyên thuộc của hắn.

Nguyên Triều Vũ đứng ở trước phi cơ, có điểm chần chờ, đây là lần đầu tiên y ngồi phi cơ tư nhân, lại còn là loại VIP như thảm đỏ giành cho tổng thống như thế này, thực muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè chém gió vài phát a.

Đông Phương Bác Diễn cho rằng y mang thai không tiện đi cầu thang, hơi hơi khom người, đem y chặn ngang bế lên, chân dài tiêu sái bước đi, vững vàng tiến vào cabin.

Nguyên Triều Vũ:......

Y bị nam nhân này vô cớ ôm công chúa cảm giác có chút không khoẻ, ngay sau đó lại bị cảm giác khiếp sợ xua tan.

Cái phi cơ tư nhân này cũng quá xa hoa đi.

Trong cabin còn trang trí trụ La Mã bằng vàng.

Da ghế màu đen điểm xuyết toàn bộ hoa văn màu vàng cực kì khoa trương, Nguyên Triều Vũ nghi ngờ đây là ghế thêu chỉ vàng a.

Ở giữa cabin là phòng khách hợp lại với phòng họp rộng sở hữu không gian rộng lớn, cái bàn cũng là bằng vàng, tới gần đuôi cánh máy bay là hai cái phòng ngủ xa hoa.

Đông Phương Bác Diễn đem áo khoác tây trang giao cho nhân viên phục vụ, ở giữa ghế dựa cao lớn  phá lệ xa hoa mà ngồi xuống, mở ra máy tính trên bàn bắt đầu công tác.

Nguyên Triều Vũ rón ra rón rén mà nhìn đông nhìn tây sờ sờ, phát hiện rất nhiều đồ vật là vàng ròng thật, sau đó ngoan ngoãn mà ngồi vào ghế đối diện Đông Phương Bác Diễn chơi di động.

Đông Phương Bác Diễn mở  hội nghị video, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên nói " trời lạnh rồi , làm Vương thị phá sản đi".

Nguyên Triều Vũ:....... Không hổ là nam nhân nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu a, động một cái là hủy 1 tập đoàn.

WeChat có tin tức mới.

Nguyên Triều Vũ click mở xem, là 1 người tên Phong Tiếu gửi.

Hắn hỏi nguyên chủ: Thế nào đại lão có hay không rất để ý ngươi

Phong Tiếu là người bạn tốt nhất của nguyên chủ, cùng công ty và đồng thời debut, hai người đều là những nam thần tượng trẻ , lại có quan hệ rất tốt

Nhưng Nguyên Triều Vũ biết cốt truyện.

 Phong Tiếu này là một người tiếu lí tàng đao, nguyên chủ làm rất nhiều việc ngốc đều là do hắn xúi giục, hắn còn mượn sức nguyên chủ vì bản thân mình tranh thủ rất nhiều tài nguyên mà đạt đến danh hiệu ảnh đế.

*tiếu lí tàng đao:ý chỉ những người tâm cơ, ngoài miệng thì nói cười nhưng trong lòng thì có rất nhiều ý nghĩ xấu

Ở 《 Chỉ Hận Tương Phùng Phụ Thâm Tình 》tác giả viết kết cục rất vội vàng, không viết Phong Tiếu chịu trừng phạt gì cả.

Nguyên Triều Vũ đem lịch sử trò chuyện lướt lên trên, càng xem càng cảm thấy lạnh gáy.

Nửa tháng trước.

Phong Tiếu: "Hắn còn chưa tới xem ngươi! Hắn khẳng định không yêu ngươi!"

Ấp Khinh Trần: "Không có...... Hắn rất bận".

Phong Tiếu: "Vội vàng ở trên giường người khác đi, ngươi hiện tại không nỗ lực tranh thủ, ngươi và bảo bảo phải làm sao bây giờ! Tình huống thân thể ngươi như vậy vì hắn sinh hài tử, hắn thế mà lại không đem ngươi để ở trong lòng!"

Ấp Khinh Trần: "Ta cảm thấy ta không xứng với hắn".

Phong Tiếu: "Tình yêu thì có gì xứng hay không xứng! Ngươi từ bỏ sự nghiệp thành công đi sinh hài tử cho hắn, hiện tại một người một mình ở Thụy Sĩ, đến cả một người nói chuyện cùng đều không có, ngươi còn nói ngươi không xứng với hắn".

Ấp Khinh Trần: "Đầu bếp vừa mới tới làm điểm tâmThụy Sĩ bản địa vị phô mai và nấu  lẩu cho ta, ta cảm thấy ăn khá ngon".

Phong Tiếu: "Ngươi a, ngươi như thế nào không kiên quyết như vậy chứ! Nói trước là tuyệt thực, bọn họ cho ngươi đồ ăn ngươi lại ăn hết. Bọn họ đều đang khinh thường ngươi, đang chê cười ngươi a!"

Ấp Khinh Trần: "Ta cảm thấy quản gia vẫn khá tốt, nói được tiếng Trung rất tốt, vẫn luôn bồi ta nói chuyện phiếm".

Phong Tiếu: "Ngươi quá đơn thuần! Những người này là xem ngươi dễ lừa. Ngươi nhất định phải quản thúc bọn họ!"

......

Sau đó chính là Phong Tiếu ra chủ ý, càng lúc càng khoa trương mà tác quai tác quái, làm người làm trong nhà kinh hoảng, còn làm đại lão tới Thụy Sĩ lúc nào cũng phải bồi ở bên người y.

Ngày hôm qua còn xúi giục nói: "Như vậy, mà đại lão vẫn không để bụng ngươi, giữ lại đứa nhỏ này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, sớm hay muộn cũng là nhận người khác làm mẹ, ngươi lại mỗi ngày cùng ta kể khổ, ta liền không để ý tới ngươi nữa, là nam nhân liền quyết đoán một chút".

Cái gọi là quyết đoán của hắn, chính là làm nguyên chủ say rượu, uy hiếp đại lão phải tới đây, muốn đem bảo bảo giày vò đến bệnh.

Nguyên chủ nói với Phong Tiếu là hắn cùng đại lão ngoài ý muốn mang thai.

Phong Tiếu biết hắn là ở tiệc rượu không cẩn thận uống thuốc kích dục, bị đưa vào phòng tổng thống chờ đợi nhà đầu tư, lại bị đại lão uống say đi nhầm phòng bắt gặp.

Một đêm xuân phong,liền mang thai.

Nguyên chủ cho rằng Phong Tiếu không biết.

Nhưng Phong Tiếu biết, hơn nữa ly rượu bỏ thuốc đó là do hắn đưa nguyên chủ, hắn là 1 người cực kì khôn khéo, nhìn mặt đoán ý rất giỏi nhìn ra chỗ không đúng, liền đẩy nguyên chủ ra làm lá chắn.

Hiện tại hắn rất ghen ghét nguyên chủ.

Thời gian nguyên chủ mang thai trong lòng luôn trống rỗng, muốn cùng đại lão lưỡng tình tương duyệt yêu nhau, Phong Tiếu liền lời lẽ chính nghĩa mà lấy danh nghĩa tình yêu xúi giục hắn.

Nguyên chủ đầu óc hồ đồ, bị hạ giá không lên được mặt bàn, lại thực sự có lòng tham, dẫn tới bị đại lão chán ghét.

Nguyên Triều Vũ ghi nhớ rõ ràng cốt truyện, cười nhạo một tiếng, đem Phong Tiếu chặn.

Đại lão đối diện còn đang mở video hội nghị.

Nguyên Triều Vũ nghĩ: Nam nhân vẫn là cần thiết có sự nghiệp riêng của chính mình a.

Y tìm ra người đại diện của nguyên chủ trong WeChat, nhắn tin: 'Trần ca, hiện tại có  công tác nào  mà ta có thể làm không  ?' (ᇴ‿ฺᇴ)

Đối phương không có trả lời.

Nguyên Triều Vũ cầm điện thoại ra tra cứu giờ, Hoa Quốc bây giờ chưa tới 3 giờ sáng a, sao có thể lập tức trả lời được.

Y liền nằm dài chơi điện thoại ở trên ghế, đùi gác bên trái, trên tay vịn, cẳng chân rũ trên mặt đất, đầu gối gác phía bên phải tay vịn, đem điện thoại đặt ở trước mặt chơi.

Đông Phương Bác Diễn nhìn tư thế này của y,liền nói: "Đi lên giường ngủ, như vậy đối với hài tử không tốt."

Nguyên Triều Vũ ngoan ngoãn mà nói: "được a, nghe lão công." Y đứng lên, đi đến cabin đặt phòng ngủ.

Hai gian phòng ngủ, hắn chọn gian lớn hơn và xa hoa hơn kia, bên trong có một cái phòng vệ sinh, cái bồn cầu, mặt tường mặt đất, bồn rửa tay, vòi sen vòi phun, vòi nước tất cả đều là vàngggg.

Nguyên Triều Vũ:...... Cần thiết đem WC đều mạ vàng sao???

Hắn đơn giản súc rửa, mặt  ,lấy áo tắm và dép lê từ trong ngăn tủ, liền đi đến trên giường. giường dài 3m, không thể tưởng tượng được giường vô cùng mềm mại 1 chút cũng không cứng.

Hắn ngủ rất yên tĩnh.

Đông Phương Bác Diễn họp xong, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, phát hiện dựng phu nhỏ nhà mình mặc áo tắm của chính mình, lộ ra tảng lớn da thịt trắng mềm, tứ chi mở ra, thành hình chữ đại (大) ngủ ở trên giường của mình, còn ngủ ngáy khò khè nhỏ nhỏ trông rất thơm ngọt.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu  thụ không phải vốn dĩ muốn ngáy ngủ, là bởi vì thân thể mang bánh bao ,gánh nặng lớn dễ dàng mệt mỏi nên mới ngáy ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro