Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit:Quả Dưa Tịch Mịch

Chưa Beta

Bàn tay của Đông Phương Bác Diễn duỗi ra, nắm cổ y.

Bàn tay lớn sờ khuôn mặt nhỏ, cổ y so với nữ tử còn tinh tế hên,

Còn mang theo một mùi hương ngọt lịm, làm người ta muốn hung hăng khi dễ mút vào.

Đông Phương Bác Diễn đến gần, há miệng, khẽ cắn lên hầu kết tinh xảo cứ trượt lên trượt xuống quyến rũ người khác kia.

Đây là địa phương yếu ớt nhất trên thân thể của nam giới, khí tràng của hắn vừa cường thế vừa đáng sợ, hô hấp hắn dần trở nên thô nặng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực.

Nguyên Triều Vũ giống như một con thỏ bị sói ngậm được, cả người cứng còng, trong đầu chỉ có một ý niệm: A, ta đã chết.

Đông Phương Bác Diễn chỉ tính trả thù một chút nên cắn một trận, liền lui lại.

Hắn bình tĩnh mà nói: "Ngươi ngủ đi, ta đi tắm rửa."

Tư thế quái dị đứng dậy, đưa lưng về phía Nguyên Triều Vũ, đi qua đem đèn tắt, sau đó sờ soạng đi vào phòng tắm.

Nguyên Triều Vũ mơ mơ màng màng, nghĩ có phải hay không là đang nằm mơ nga.

Ngáp một cái lại tiếp tục ngủ.

Đông Phương Bác Diễn rửa mặt xong liền lập tức nằm trên giường nhỏ ngủ, hắn đối với việc nửa đêm sờ đến đôi chân ấm áp kia lòng vẫn còn sợ hãi.

Cám ơn trời đất, ga giường màu hồng phấn đã bị đổi thành màu xám ô vuông phối hợp với tông màu trong nhà, không ủy khuất được hắn.

Hắn suốt đêm trở về, là bởi vì đi công tác có chút mệt mỏi.

Nhưng so với bình thường lại buồn ngủ hơn.

Vốn nhà cũ nên vô cùng im lặng,đột nhiên bên ngoài lại có thanh âm ồn ào.

"800 đội quân danh dự ở sườn núi phía bắc!"

"Pháo binh song song chạy hai bên."

"Pháo binh sợ đem đội quân danh dự liên lụy"

"Đội quân danh dự sợ pháo nhắm trúng......"

"A, phi, lại sai rồi, lại lần nữa. 800 đội quân danh dự bôn bắc sườn núi......"

Đông Phương Bác Diễn: "......"

Hắn rời giường đi ra ngoài.

Tiểu dựng phu xoa eo, dưới tàng cây lớn tiếng đọc khẩu lệnh.

Buổi sáng 7 giờ rưỡi, có thể nói là rất khắc khổ.

Nguyên Triều Vũ nhìn thấy hắn ra đây, có chút chột dạ.

Hắn thấy đại lão ngủ ở trên cái giường nhỏ, cả người đều là trạng thái ngủ mơ.

Sự việc này như thế nào lại phát sinh??? Đại lão sao lại đột nhiên xuất hiện?

Tối hôm qua hình như y đã mơ thấy hắn,nhưng đã quên mất là chuyện gì.

Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, y liền bình tĩnh ra cửa làm bài tập, thiên lôi đánh xuống đều không thể thay đổi được y,y phải làm việc và nghỉ ngơi,đứng trên đài một phút dưới đài phải luyện mười năm, y chính là muốn làm nam nhân đứng ở đỉnh giới giải trí, bình thường tất nhiên là muốn nỗ lực nhiều hơn.

"Lão công sớm,em đánh thức anh?" Nguyên Triều Vũ ngoan ngoãn bán manh, mắt to chớp chớp, thập phần thuần lương.

Đông Phương Bác Diễn ngồi xuống ghế đá, nói: "Lại đây."

Nguyên Triều Vũ nghe lời mà đi qua.

Nam nhân một tay đem y kéo đến ngồi trên đùi mình.

Động tác quá nhanh, làm Nguyên Triều Vũ có chút bất ngờ không kịp phòng ngừa, y trong lòng mắng móa nó, ngoài miệng nũng nịu mà nói: "Lão công, như thế không tốt cho bảo bảo a."

Đông Phương Bác Diễn sờ sờ bụng y, nói: "Người thừa kế của Đông Phương thế gia, sẽ không yếu ớt như vậy."

Nguyên Triều Vũ muốn nói lại thôi: "......"

Y dựa vào cánh tay cường tráng của hắn,như chim nhỏ nép vào người mà nằm ở trong lòng ngực hắn, biểu tình ngây thơ lại hồn nhiên,giống như phi tử ở lãnh cung lại được hoàng đế triệu kiến vô cùng thẹn thùng hân hoan.

Cái biểu tình này hôm qua y mới đối mặt với gương luyện tập, y cảm thấy cùng 《 hậu cung XX truyện 》của các tỷ tỷ so sánh cũng không kém lắm.

Đông Phương Bác Diễn rũ mắt nhìn y: "Thích diễn kịch?"

"Thích a, đặc biệt thích. Trước kia vẫn luôn đóng phim, cũng chưa thời gian để hảo hảo học tập lại."

Kỳ thật không thích, nhưng trừ bỏ vào giới giải trí, y không tìm thấy chiêu số nào kiếm được nhiều tiền hơn.

Nếu tiếp tục làm lại nghề như trước kia.

Ngẫm lại về sau, đại lão mang bảo bảo ngồi Lincoln ra ngoài, y mang bảo bảo ra cửa đi giao thông công cộng tàu điện ngầm.

Quá thảm.

Là một cái diễn viên có danh tiếng, thù lao đóng phimcao, cũng có thể cung cấp điều kiện vật chất cho bảo bảo không chênh lệch lớn.

Đông Phương Bác Diễn nhéo nhéo sau cổ y, giống như mãnh hổ ngậm mèo nhỏ, tay lại lần mò theo xương sống y đụng đến phần eo, ôm lấy bụng y.

"Giúp ngươi tìm mấy cái lão sư?"

Nguyên Triều Vũ lắc đầu, y sờ sờ bụng chính mình, làm bộ cười kiên cường: "Em đã có bảo bảo, cảm thấy bản thân không cần có quá nhiều người."

Đông Phương Bác Diễn cúi đầu ngửi ngửi đầu y.

Tiểu gia hỏa này, đem sữa bò như nước lọc uống,làm cho tóc đều là mùi sữa.

Nguyên Triều Vũ dường như giống cái thú nhồi bông, mặc hắn ôm.

Sáng sớm mùa thu, thập phần thoải mái thanh tân, vài miếng lá rụng bay xuống, một mảnh lá nhỏ rớt đến trên đầu Nguyên Triều Vũ, Đông Phương Bác Diễn nhẹ nhàng giúp y gỡ xuống.

Buổi sáng, đại lão vừa mới rời giường, sơ mi trắng nhăn dúm dó, nút thắt chỉ cài ở phía dưới hai hột nút, vạt áo mở rộng, lộ ra tảng lớn cơ ngực.

Tóc không có chút cẩu thả vuốt hết ra sau đầu, tóc mái trên trán có chút hỗn độn,nhìn có vẻ trẻ đi rất nhiều, so với tuổi nói qua trong sách, hắn mới 27 tuổi, còn không có đi vào giai đoạn trung lão niên nặng nề mềm nhũn vô lực.

Đông Phương Bác Diễn đột nhiên nói: "Hôn ta."Giống như là việc đương nhiên Giống như phân phó tiểu miêu tiểu cẩu.

Mặt Nguyên Triều Vũ lộ vẻ khó xử, cắn răng một cái, liền gặm trên mặt hắn đi.

Nụ hôn đầu tiên của hai mươi mấy năm qua!

Bằng bất cứ giá nào!

Lãnh khốc tuấn mỹ đại lão cơ hồ nửa gương mặt đều lànước miếng, trên xương gò má sắc bén có hai cái dấu răng lớn như hạt gạo.

Có thể thấy được Nguyên Triều Vũ phi thường nhiệt tình chủ động!

Đông Phương Bác Diễn thần sắc lạnh băng, đạm mạc mà nói: "Ta giúp ngươi an bài mấy cái lão sư diễn kịch."

Hắn vỗ vỗ mông Nguyên Triều Vũ, "Đi ăn cơm."

Nguyên Triều Vũ như được đại xá, chạy nhanh chuồn mất.

Thỉnh lão sư liền thỉnh lão sư đi, chỉ cần không ở cùng ngươi như thế nào đều tốt.

......

Một cái WeChat tên "Tần Lâu sở quán" đang điên cuồng nhảy tin tức.

Đây là video Nguyên Triều Vũ mấy ngày hôm trước chụp tuyên truyền cho《 Tần Nga Mộng Đoạn Tần Lâu Nguyệt 》 nay được đăng trên diễn đàn lớn, lúc trước thật yên lặng.

Sản xuất @ sở hữu thành viên: Bởi vì không thể dự tính chính sách nguy hiểm, chúng ta quyết định, ba ngày sau tại thành phố S phát sóng cuộc họp báo, mời các vị diễn viên chủ chốt đến hỗ trợ tuyên truyền cũng như phối hợp thời gian để tham gia cuộc họp báo,nếu không thể tới hiện trường, liền phát sóng VCR.

Các diễn viên sôi nổi tỏ vẻ, sẽ dùng nỗ lực lớn nhất phối hợp thời gian, tranh thủ hiện diện tại hiện trường.

Nguyên Triều Vũ đem màn hình nói chuyện phiếm chụp lại chia sẻ cho Trần ca, hỏi hắn: Ta có tính là chủ diễn hay không? Muốn đi hay không?

Trần ca: Đương nhiên tính! Ngươi chính là nam 8! Đây là 120 bộ phim lớn dài 120 tập, ngươi suốt mười tập đều có suất diễn, là nhân vật cấp quan trọng!

...... Trong mắt các ngươi nhân vật cấp quan trọng thì trong mắt người chuyên nghệp tựa hồ không khác nhân vật qua đường mấy nha .

Nguyên Triều Vũ nhắn: Vậy ta trả lời thư mời là sẽ đi sao?

Trần ca: Ân ân, ngươi hiện tại bụng còn chưa lớn lắm, mặc quần áo chú ý một chút, người khác nhìn không ra đâu, yên tâm đi, tiểu tổ tông.

Nguyên Triều Vũ ở trong WeChat trả lời , ta có thể bảo đảm trình diện.

Buông di động, có chút hưng phấn, lại có chút thấp thỏm.

Cuộc họp báo cho một bộ phim có chế tác lớn, chắc sẽ vô cùng ngăn nắp sang trọng, y cư nhiên cũng có ngày bước lên sân khấu.

Tác giả có lời muốn nói: Viết bàn tay mặt tiểu thụ nhỏ, cổ tinh tế, không phải quá mức khoa trương, khung xương diễn viên đều so với người bình thường nhỏ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro