Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit:Quả Dưa Tịch Mịch

Chưa Beta

Đông Phương Bác Diễn nhanh như vậy liền đồng ý, Nguyên Triều Vũ có chút chấn động, ở trong trí nhớ nguyên chủ, mỗi lần có việc muốn liên hệ với hắn,thì đều kéo dài ít nhất mấy ngày mới có câu trả lời.

Nguyên Triều Vũ vội vàng báo cho Trần ca, nói tiếp mọi chuyện, xác định hôm sau là có thể tới đây quay chụp .

Trần ca cũng đã gửi kịch bản gốc cho video ngắn để tuyên truyền trên Douyin tới, để y xem trước, có thời gian chuẩn bị.

Nguyên Triều Vũ đem kịch bản gốc đã đóng dấu cầm ra , nằm xoài trên giường lớn, tay trái cầm kịch bản gốc, tay phải giơ lên cuốn《Tự Học Làm Diễn Viên》.

Nhìn những lý luận buồn tẻ này, y phiền lòng thật sự, ai nói giới giải trí tiền là giấy?Măm cơm này không phải ai cũng có thể ăn a.

Tiểu bảo bảo trong bụng lại nhẹ nhàng đạp, hắn gần đây cứ tới buổi tối liền tương đối thích động đậy.

Nguyên Triều Vũ bỏ sách xuống, vuốt bụng: "Bảo bảo, ngươi ngoan một chút, ba ba muốn học diễn kịch để kiếm tiền, về sau cho ngươi mua đủ loại đồ vật."

Cục thịt trong bụng y đang đạp đạp như đang đáp lại lời y nói, tương lai phải đưa bảo bảo cho vai chính thụ trên đầu quả tim của đại lão nuôi, nghĩ tới liền tức.

《 Chỉ Hận Tương Phùng Phụ Thâm Tình 》phiên ngoại cuối cùng có cảnh một nhà ba người hạnh phúc.

Bảo bảo bảy tuổi thấu hiểu lòng người mà khuyên giải vai chính thụ: Ta biết cha ruột là người xấu, không học vấn không nghề nghiệp, ngu xuẩn lại ác độc, chỉ tham tiền của cha lớn, cha nhỏ ngươi rất tốt với ta, ngươi cùng cha lớn của ta là xứng nhất ......

Trong thẻ nguyên chủ cũng có ngàn vạn, Nguyên Triều Vũ nay đã gặp được đại lão giàu có, đối với tương lai của mình càng thêm lo lắng, y có thể cùng đại lão cướp được quyền nuôi dưỡng bảo bảo sao?

Tính, không cầu có thể cướp được quyền nuôi dưỡng, chỉ cầu bảo bảo tương lai có thể biết mình là cha nó, đừng nhào vào trong lòng ngực thụ chính không sợ người lạ mà nhận làm cha.

Y nghĩ một hồi liền cảm thấy tương lai của mình thật khổ,người đang mang thai cảm xúc tương đối mẫn cảm, cư nhiên suy nghĩ việc này một chút liền khóc lên.

Điện thoại ở mép giường đột nhiên đổ chuông.

Nguyên Triều Vũ lấy điện thoại cầm lên, y tưởng là quản gia.

Giọng nam trầm thấp dễ nghe, cách điện thoại đều có thể cảm nhận được Bá Vương khí của hắn.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Nguyên Triều Vũ lau nước mắt, lập tức tiến vào trạng thái buôn bán, ngọt ngào mà nói: "Lão công, em đang xem sách."

Đông Phương Bác Diễn: "Sách gì?"

"《 Diễn Viên Tự Mình Tu Dưỡng 》."

Đông Phương Bác Diễn: "......, có thời gian không bằng xem chút sách thai giáo, hiện tại 10 giờ, ngươi đi ngủ nhanh lên."

Nguyên Triều Vũ: "Tốt, lão công, em ngày mai liền đi mua sách thai giáo."

Đông Phương Bác Diễn: "......"

Nguyên Triều Vũ ngáp một cái: "Em ngủ nha, lão công anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, pái pai." Tâm tình y không tốt, thật sự hận đại lão, căn bản không muốn ứng phó hắn, quyết đoán cúp điện thoại, đem sách cùng kịch bản gốc để lên trên tủ đầu giường, không hề muốn nghĩ đến việc phiền lòng, nói ngủ liền ngủ.

Chile hiện tại đang 10 giờ sáng.

Đông Phương Bác Diễn bị cúp điện thoại, biểu tình có chút kinh ngạc, trước kia hắn tùy ý hỏi thăm một câu đều đủ để cho Nguyên Triều Vũ cảm động đến rơi nước mắt, các loại làm nũng a dua quấn quýt si mê, hiện giờ cư nhiên nói hai câu liền chủ động cúp điện thoại.

Hơn nữa, y một chút không quan tâm chính mình, nói tới Chile, mà không tìm hiểu một chút múi giờ ở đây?

Còn nói nghỉ ngơi sớm một chút!

Đông Phương Bác Diễn trong lòng nghẹn một cổ tức giận không tên. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Cái tiểu gia hỏa tùy hứng này, hơi chút sủng một chút, liền cậy sủng sinh kiêu, chờ hắn trở về, liền phải...... Liền phải hảo hảo giáo dục hắn.

Trước đem y ấn ở trên đùi đánh mông vài cái!

......

Kẻ hèn này chỉ một quyển 《 Diễn Viên Tự Mình Tu Dưỡng 》 là không đủ, Nguyên Triều Vũ lại mua hai thêm hai cuốn, chuẩn bị chậm rãi khổ đọc.

Nguyên chủ để lại cho y kinh nghiệm thực tiễn, hiện tại y muốn bổ túc lý luận cơ sở.

......

Vương Tiểu Mao là một nhiếp ảnh gia hành nghề ba năm, ở đoàn phim đã bái sư phụ, vẫn luôn làm trợ lý nhiếp ảnh. Lúc này đang chuẩn bị quay chụp tuyên truyền tạo thế cho một bộ phim chế tác lớn đã quay xong một năm trước.

Cần chuẩn bị rất nhiều phim ngắn, mọi người đều lo liệu không hết vì quá nhiều việc, sư phụ giao cho hắn một việc, đi giúp nam 8 quay video ngắn cho Douyin.

Đã là nam 8, tự nhiên không dùng được nhân viên có kinh nghiệm tốt.

Vương Tiểu Mao vào nam ra bắc ba năm, gặp qua vô số minh tinh lớn bé, đối với cái nam 8 này, ấn tượng của hắn không nhiều, ước chừng chính là vị tiểu sinh có đông fan,đùng một cái nghỉ ngơi giữa chừng, đã thật lâu không nghe thấy tin tức của y, giới giải trí nước vừa lớn vừa sâu, tiểu diễn viên rất dễ dàng bị lãng quên nếu không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nam 8 này rất được người đại diện coi trọng lần quay chụp video ngắn này, hắn tự mình chạy trước chạy sau liên hệ, còn chủ động cung cấp cho bọn hắn nơi quay chụp, một nơi mà mùa thu hoa đào vẫn nở.

Vương Tiểu Mao nhìn trợ lý ánh đèn nói: "Chúng ta nghiêm túc một chút, hiện tại tiểu diễn viên này nhìn có vẻ đang thiếu tiền, người ta coi trọng như vậy, nói không chừng chúng ta quay cái video này tốt, y liền thành võng hồng."

Trợ lý ấnh đèn gật đầu: "Tốt, Vương ca."

Bọn họ ước định địa điểm tập hợp, người đại diện của nam 8 lái xe dẫn đường, mang theo tổ nhân viên công tác đi vào vùng ngoại thành thành phố S một chỗ X độ trên bản đồ không có bất luận đánh dấu gì.

Lâm viên điệu thấp kiểu Trung Quốc cổ xưa,ở cửa đứng hơn mười bảo tiêu áo đen đeo kính râm,vô cùng cao lớn soái khí xếp hàng nghênh đón.

Dọa cho tổ công tác nhỏ này sợ ngây người.

Một vị nữ sĩ khí chất cao quý đứng ở cửa cùng người đại diện của nam 8 bàn bạc.

Vương Tiểu Mao nghe thấy nàng nói: "Thiếu gia đang chờ ở bên trong."

Thiếu gia, what?

Bọn họ khiêng thiết bị đi vào, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên thấy lâm viên giống điểm du lịch như vậy cư nhiên thật sự có người ở.

Chân chính cổ tích so với Hoành Điếm* tinh mỹ tự nhiên hơn nhiều.

* Hoành Điếm là phim trường tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, thành phố cấp huyện Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.

Một thiếu niên kiều nộn đáng yêu ngồi ở dưới cây hoa đào, bên cạnh là lão quản gia tóc bạc mặc áo bành tô.

Vương Tiểu Mao thọc thọc trợ lý ánh đèn: "Ta như thế nào cảm thấy cái nam số 8 này, không giống bộ dáng đang thiếu tiền."

Trợ lý ánh đèn: "Đúng vậy, Vương ca."

......

Nguyên Triều Vũ lần đầu tiên thấy người đại diện Trần ca của mình.

Đây là một nam nhân trung niên trắng trẻo mập mạp, lông mày bảo dưỡng đến tinh tế, nói chuyện nương khí tận trời.

Trần ca đem Nguyên Triều Vũ xách đến trước chỗ chuyên viên trang điểm, tay cong như hoa lan chỉ* nói: "Jalen, Nguyên Nguyên chúng ta làn da vẫn rất tốt, ngươi xem, trắng trắng mềm mềm."

Chuyên viên trang điểm cũng là một nam nhân trung niên nương khí tận trời, sờ sờ khuôn mặt Nguyên Triều Vũ, nói: "Ừm không tồi a, chính là có chút thiếu nước, tới đắp mặt nạ cấp nước, tiểu bảo bối trước tiên đem quần áo thay đổi." Hắn lấy ra bình xịt khoáng, xịt ướt một miếng mặt na, đưa đến trên mặt Nguyên Triều Vũ.

Nguyên Triều Vũ: "......"

Trần ca đem y xách đến phòng nhỏ, giúp y đổi trang phục.

"Ai da, tiểu tổ tông của ta, ngươi đã là phượng hoàng đậu lên trên đại lão rồi , như thế nào còn mặc loại quần áo này."

Nguyên Triều Vũ đem áo sơmi cởi ra, nói: "Quần áo này không tốt? Ta mặc rất thoải mái nha."

Trần ca làm động tác hoa lan chỉ cầm kia kiện áo sơmi ô vuông, giống như đang cầm một bộ áo khó coi rác rưởi.

"Ngươi là minh tinh a, ngươi làm sao có thể mặc kiểu đồ trạch nam như thế này chứ."

Nguyên Triều Vũ: "......" Chết trong tim một chút. Y trước khi xuyên qua đã thích áo sơmi mặc ô vuông, nên mới luôn mãi không tìm thấy đối tượng.

Trong trí nhớ y Trần ca rất không tồi, mang theo nguyên chủ mấy năm, là người đại diện chính trực có trách nhiệm.

Duy nhất kỳ quái chính là, hắn là đại thẳng nam, lão bà trong nhà đều đã sinh song thai, nói chuyện làm việc lại GAY như vậy.

Trong lòng nguyên chủ vẫn luôn tồn tại nghi vấn này.

Nguyên Triều Vũ hỏi ra tới.

"Trần ca, ngươi rõ ràng là thẳng nam, như thế nào khi công tác lại nương pháo* như vậy?"

* "Nương pháo" là thuật ngữ xuất hiện từ năm 2007, nhằm chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái,dù họ vẫn là trai thẳng.

Trần ca: "Ngươi đúng là tiểu tử không có lương tâm, làm gì nói như vậy?" Hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chọc xuống cái trán Nguyên Triều Vũ.

"Ta nếu không giả GAY nhận tỷ muội, như thế nào giúp ngươi kéo tài nguyên? Như thế nào giúp ngươi phối hợp quan hệ, ngươi xem vừa mới nãy chuyên viên trang điểm thấy mặt ngươi da khô, mặt đều đen, ta đi theo hắn vừa nói vừa dỗ, hắn mới cho ngươi đắp mặt nạ a."

"Ngươi hiện tại ở cùng đại lão, mỗi ngày đều không làm gì, như thế nào không hảo hảo bảo dưỡng khuôn mặt, còn nói muốn tiếp tục công tác, ngươi như vậy là không chuyên nghiệp, liền mặt nạ cũng không đắp, ai dám tìm ngươi?"

Nguyên Triều Vũ: "...... Ngươi thật chuyên nghiệp, tại hạ bái phục." Giới giải trí khó lăn lộn như vậy? Trừ bỏ biểu bản lĩnh diễn vững chắc ,còn muốn giả GAY, còn muốn đắp mặt nạ!!!!!.

Y cởi đến chỉ còn một cái áo thun nhỏ, một cái quần đùi.

Trần ca: "Đều đã bốn tháng đi, bụng vẫn nhỏ như vậy, nhưng nên ăn nhiều một chút. Trước kia kêu ngươi giảm béo, vẫn luôn giảm không xuống dưới, hiện tại mang thai lại gầy như vậy." Hắn đem trang phục cổ trang giúp Nguyên Triều Vũ tròng lên một tầng một.

Lại giúp y đem đai lưng cột chắc.

Trang phục của phim cổ trang phải ăn mặc tầng tầng lớp lớp,một chút cũng không nhìn ra y đang mang thang

"Đi ra ngoài hoá trang đi." Trần ca ở phía sau phòng ngừa y ngã.

Nguyên Triều Vũ có chút khẩn trương.

Chuyên viên trang điểm tay chân nhanh nhẹn,một bên cùng Trần ca trêu chọc làm tỷ muội tốt , một bên nhanh tay hóa trang.

Tạo hình sư chờ ở một bên,giúp y mang khăn trùm đầu, còn tinh tế giúp y xử lý tốt tóc mai ở thái dương .

Nguyên Triều Vũ vốn là diện mạo đáng yêu ,lông mày tinh tế nhàn nhạt bị hóa trang thành mày kiếm anh khí lãnh ngạnh, mắt mèo tô điểm màu cam , khuôn mặt thịt thịt đánh bóng.

Sau một phen tân trang ,nhìn trông soái khí lại cao quý linh hoạt,mày kiếm nhíu lại, liền tràn ngập cảm giác xa cách và cấm dục.

Chuyên viên trang điểm xoa bóp khuôn mặt y,hướng Trần ca khen nói: "Nguyên Nguyên của chúng ta  thật giống tiểu tiên nam."

.......

Kịch bản gốc của Video ngắn rất đơn giản, chỉ cần mỉm cười,pose vài kiểu,nói vài câu lời thoại.

Không cần kỹ thuật diễn, quá trình quay chụp thập phần thuận lợi.

Công tử bạch y rũ mắt đứng ở dưới gốc cây hoa đào nhẹ nhàng thổi tiêu, cánh hoa rơi xuống  trên y phục y.

Trần ca cầm di động chụp hình mấy tấm,sau khi chụp xong,lại bảoNguyên Triều Vũ cầm di động y tự chụp vài tấm.

Hắn chọn chín tấm ảnh đã trải qua hậu kỳ đăng lên Weibo của Nguyên Triều Vũ .

Nguyên Triều Vũ nhìn vào có chút khó hiểu: "Trần ca, vì sao tài khoản Weibo của ta mà ta không có mật mã?"

Trần ca nói: "Ngươi đã quên? Sau lần sự cố đó ta cũng không dám cho ngươi đụng vào Weibo nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro