Chương 6: Ôn thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Ừm.....CÁI GÌ? Cậu nhờ Trịnh Ánh Nhân dạy học?.....hừ, nằm mơ, cậu ta không....CÁI GÌ??!! Lương Tư Du đồng ý rồi? Thật hay đùa vậy?.....Chờ, chờ chút, Trịnh Ánh Nhân nói chuyện với cậu? Vì sao chứ?.....Ừ, thôi....

Huệ Chân cất điện thoại, quăng máy chơi điện tử đời mới sang một bên, chẳng còn hứng thú nào. Cô ngồi nghệt mặt trong phòng. Sắc mặt lúc nói chuyện điện thoại biến sắc như tắc kè hoa. Bây giờ ngẫm lại, không biết mình đã nghe thấy chuyện quái dị gì. Nói giỡn, cô học ở đây một năm trời cũng chưa từng nghe thấy giọng Trịnh Ánh Nhân, Tinh Y vừa mới về nước được một học kì liền thuyết phục cô dạy học. Không thể nào!

Không lẽ, Trịnh Ánh Nhân bản chất là sắc nữ, mê trai? Trai ở đây nhiều như vậy, cũng rất thuận mắt, không thể nào một người đẹp bình thường như nó lại làm cô mê luyến. Cũng không hẳn,  Tinh Y nhìn rất được mắt, mà không, là quá được mắt đi. Ai bảo người lại cứ giống như nam thần, cả người như tỏa ánh hào quang xung quanh.

Nhà nó lại thuộc dạng có điều kiện, chơi thể thao cũng khá, học dù sao, cũng tạm chấp nhận. Điều kiện quá tốt! Bạn học nữ theo nó cũng hơn một nửa số học sinh ở trường, suốt ngày Huệ Chân cũng nhận được một đống thư tình, đáng tiếc hơn hai phần là dành cho học sinh tên Văn Tinh Y. Nhưng nhìn bề ngoài, thật khó đoán được Trịnh Ánh Nhân là vì động lòng với mấy điều kiện bên ngoài của Tinh Y.

Cả người cô lúc nào cũng toát ra sát khí đùng đùng, gương mặt thì lạnh giống như xác chết, đặc biệt ánh mắt, ánh mắt làm người ta chẳng còn hứng nói chuyện. Cô biết Tinh Y này tình tính hòa đồng, thích làm bạn nhiều người, nhưng cũng chưa nghĩ nó có thể vươn đến cảnh giới của Trịnh Ánh Nhân. Đúng là chuyện lạ!

Đương nhiên, chính Huệ Chân cô còn không tin được. Còn phải ngồi như một đứa ngốc ở đây là lẩm bẩm. Rốt cuộc Tinh Y kia đã dùng bùa mê gì vậy? Thuyết phục Trịnh Ánh Nhân kèm nó học, có cô, nó đương nhiên có thể xuất sắc vượt qua lần thi thử. Bất quá, thời gian ôn thi chỉ vỏn vẹn có 5 ngày. Liệu có ổn không?

Tinh Y mỉm cười cúp máy, tâm tình vô cùng phấn khởi mà rời khỏi nhà. Nhớ lại lời hôm qua cô còn nói với nó, mặc dù sắc mặt vẫn nghiêm nghị như thường nhưng nó chẳng mấy để ý. Chỉ còn văng vẳng trong đầu "Coi như là trả nợ cho cậu, tôi sẽ ôn thi giúp. Nhưng mà là cậu tự ôn cho chính mình, tôi cũng không phải nhận lương làm việc, sẽ không phải hằng ngày đến chỗ cậu, đốc thúc cậu học như học sinh tiểu học, tự cậu hãy tìm tới mà ôn thi. Nếu như ngay cả chút ý chí đó cậu còn không có, vậy thì có 10 Trịnh Ánh Nhân cũng không cách nào giúp cậu"

  Tinh Y cho rằng, đây có lẽ là câu nói dài nhất mà nó nghe được từ cô, cũng là câu dài nhất mà hắn không nghĩ là cô sẽ nói, cho nên hiện giờ tâm tình rất tốt. Ý tứ quá rõ ràng, cô sẽ không đến dạy kèm cho nó, tự nó đi tìm cô, nhờ cô chỉ dạy, kết quả của nó, cô không quan tâm. Không sao, nó đương nhiên ý chí không thiếu, chỉ thiếu người nâng đỡ mà thôi.

Dẫu cho kết quả thế nào, nó vẫn vui vẻ. Bởi vì ít nhất nó cũng cố gắng. Nó cũng không phải ăn vạ, làm bài không được thì chạy đến chỗ cô than than trách trách. Tinh Y hào hứng chạy xe máy đến trường. Hôm nay chủ nhật, cô tất nhiên sẽ ở thư viện, nó là nghe từ lời của giáo viên chủ nhiệm nói như vậy.

Trừ biết ca làm việc của cô ở quán cafe, cô sẽ đi học, rồi sẽ về nhà, trải qua một ngày bình thường như vậy, nó tự nhiên cũng biết được giờ này cô đang ở đâu, hơn nữa, nó cũng có số điện thoại của cô. Huệ Chân sáng nay biết nó được cô dạy kèm, cằm đã suýt chút nữa rơi xuống sàn, nghe giọng điệu khủng hoảng trong điện thoại nó liền biết.

- Ủa? Tinh Y, em làm gì ở đây? Tìm thầy có chuyện gì à? - thầy giáo chủ nhiệm thấy nó lén la lén lút vào phòng giáo viên thì hỏi.

- À, em....em không phải là đến tìm thầy, em đến tìm.... - nó quét mắt tìm qua chỗ quen thuộc. Quả nhiên, cô ở đây. Khóe môi xinh đẹp mỉm cười - em tìm gia sư dạy kèm

- Hả? - thầy giáo nhìn theo bước chân của nó về hướng bàn học, hiểu được vài ý trong lời nói.

- Hi - nó vẫy tay cười tươi, tháo ba lô ngồi xuống ghế đối diện. Nghe tiếng chào, Ánh Nhân đầu cũng không ngẩng, chậm rãi ngưng bút - thái độ của cậu hời hợt quá! - nó ỉu xìu lôi sách vở toán ra - hôm nay học toán nhé!

Nó chủ động như vậy, cô cũng không nói nhiều nữa. Cô ngẩng đầu nhìn nó, có vẻ rất có quyết tâm học hành, không phải dạng lơ tơ mơ. Nếu nó dám có nửa điểm lười biếng, cô lập tức quăng nó ra sau gáy. Cô không muốn phí thời gian của mình với một kẻ như vậy. Thấy cô nhìn mình hơi lâu, cổ họng nó bất ngờ nóng ra.

- Khụ, mặt mình, có dính gì sao? - nhìn chăm chú vậy cũng khó cho nó. Ánh Nhân mắt hơi trầm xuống, liền đảo qua sách vở của nó. Tinh Y nhe răng cười rươi. Quả nhiên, là rất đáng yêu!

- Đây là đề thi thử, cậu làm đi, nếu có gì không hiểu, hỏi - lời nói ngắn gọn xúc tích, Ánh Nhân tiếp tục cúi đầu làm bài tập, không quan tâm sắc mặt nó từ xanh đến vàng.

Đề thi thử? Nó cũng không phải chưa từng làm qua. Nhưng mà, đề thi của giáo viên đưa, nó thật sự đọc nửa chữ cũng không có hiểu, đề ôn thi học kì, mà nó mất căn bản trầm trọng, làm thế nào làm. Lại ảo não nhìn cô, rồi lại nhìn vào đề thi thử. Chắc chắn là hắn làm không nổi rồi, nếu mà bây giờ nói cô biết trình độ hiện tại của nó, có khi nào sẽ bị ăn mắng không, sẽ bị cô tức giận. Đùa, nó chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của cô, chỉ có một lần, là nhíu mày.

Hả? Đây là cái gì? Lưng nó lập tức chỉnh sửa ngay ngắn. Đây là đề thi thử? Tại sao những câu này lại khác quá? Mấy cái này thì nó biết, đã học đầu năm, còn có chút ấn tượng. Nhưng đây không phải là những bài đầu năm hay làm? Đề thi thử làm sao lại chỉ có những kiến thức cơ bản này? Nó ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô không có biểu hiện gì lại nhìn vào tờ giấy trên bàn.

Đúng là gặp quỷ rồi. Cô vậy mà biết nó mất cơ bản, thật là may quá, nó không có bị ăn mắng. Tử Ngạn phấn khởi cầm lấy bút. Nghe tiếng sột soạt trước mặt, cô cũng yên tâm là mình đoán đúng, bởi vì chỉ có những người mất căn bản trầm trọng mới phải thi lại thôi. Bất quá, nếu nó biết cô nghĩ mình logic tệ đến vậy, mà nó còn nghĩ cô tâm lí thì thật quá buồn cười rồi.

Thầy giáo chủ nhiệm nhìn hai đứa học sinh cắm cúi chăm chỉ làm bài tập. Đặc biệt nhìn đầu óc Tinh Y suốt ngày chỉ biết cắn bút cũng biết ghi vài chữ thì như trẻ thêm vài tuổi. Đúng là nên để cô dạy kèm sẽ có hiệu quả hơn ông già này. Thầy giáo mỉm cười ra khỏi phòng uống một ly trà, nhường lại không gian tĩnh mịch cho hai đứa nhỏ.

Những bài đầu thì quả thật dễ, nhưng càng về sau, kiến thức không hiểu sao lại hụt hẫng dần, đáng sợ hơn, còn có những kí hiệu nó không hề biết, công thức cũng không thuộc. Nó cắn cắn bút hé đầu nhìn cô. Lần đầu tiên học cùng cô, đúng là có cảm giác khác lạ. Không gian lúc nào cũng tĩnh mịch, nhìn cô chăm chỉ, lại nghĩ tới bản thân, nó không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà, cái này nó thật sự không biết làm, có nên hỏi. Mấy cái này, ách, hỏi ra thật sự có chút ngu ngốc. Cô có buông lời mà trách móc nó không học bài hay không? Nó gãi đầu không biết nên làm thế nào, thấy cô vẫn không có nửa giây động đậy, nó thấy hơi chần chừ. Hôm nay cô mặc cái váy màu trắng tinh khôi.

Nó vốn nghĩ cô sẽ không bao giờ mặc váy nữ tính, thật không ngờ, là ngược lại. Cô mặc váy họa tiết đơn giản, tóc lại bối cao hơi lỏng, nhìn tuy hơi khác với tác phong nghiêm chỉnh thường ngày nhưng quả thực rất giống em gái nhỏ. Nó không tự chủ mà che miệng cười. Nó phát hiện ở cạnh cô hắn rất dễ phát cười, cho dù nhìn qua giống như nó đang bị điên, cười một mình. Chỉ là, con người này thật buồn cười, sống, lại không thật lòng với bản thân, sinh ra những phản ứng khiến người khác lầm tưởng.

- Ưm, cái này.....làm như thế nào? - nó lí nhí hỏi, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích. Vốn tưởng cô chưa nghe thấy, cô lại dừng bút ngẩng đầu, đưa tập giấy nháp cho nó. Trong đó, đáp án câu đang dừng lại đã được giải hoàn chỉnh.

- Cái này, nếu áp dụng công thức cộng, sẽ có dạng đơn giản như vậy, đến đây chỉ cần tính sin cos bình thường, giải ra ẩn x - giọng cô trầm ấm trong trẻo như thôi miên. Nó gật đầu đã hiểu, có chút hơi si mê. Làm sao suy nghĩ lại nhanh như vậy?

- Nhanh như vậy, đã giải ra được. Lại còn, cậu ngồi ngược, đề làm sao đọc? - nómấp máy môi hỏi

- Chỉ cần nhìn số câu tôi đã nhớ đến đề, cậu không cần hỏi, cái này tôi soạn - cô chậm rãi nói rồi lại cúi đầu làm bài tiếp.

- Cái, cái gì? - nó há hốc mồm, không có tiếng đáp lại. Cái này cô cất công soạn? Thảo não lại nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa dạng toán cũng đơn giản dễ hiểu. Nó dần dần hiểu, lí do tại sao cô luôn đứng vị trí thứ nhất rồi.

Ngày học thứ hai, lại thứ ba, thứ tư, lại thứ năm. Mỗi ngày là một môn, mỗi môn chỉ vỏn vẹn có một buổi chiều, nó gần như đã lấy lại toàn bộ kiến thức bị mất gốc. Cũng không quá khó hiểu, cô đẩy nhanh tiến độ làm bài tập chậm như rùa bò của nó. Nó tự nhiên tư duy cũng nhanh nhạy, vào phòng thi, cảm thấy đề dễ như ăn bánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro