CHƯƠNG 82 - Xum xoe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82 - Xum xoe

Thanh Liễu cười đủ rồi, sợ hai đứa nhỏ khóc, vội lột tiếp hai quả nho khác rồi đưa qua.

Nàng nhìn mắt Lâm Trạm, hỏi: "Chàng có biết vừa rồi tiểu sư đệ tới làm gì không?"

Lâm Trạm nghe nàng nói đến người khác, lại có điểm không cao hứng, chỉ là không dám biểu hiện ra, buồn bực nói: "Làm cái gì?"

Thanh Liễu nói: "Chàng nha, mệt cho chàng vẫn luôn nói mình là đại sư huynh, đến tâm sự của sư đệ cũng không biết, ta mấy ngày nay ở một bên nhìn, tiểu sư đệ hắn tám phần là coi trọng Ngọc nhi."

Lâm Trạm vừa nghe, lập tức liền mặt mày hớn hở, "Có thể nha, hắn cùng Ngọc nhi cũng không cách nhiều tuổi lắm, rất tốt."

Thanh Liễu lại nói: "Chàng cao hứng cái gì, tiểu sư đệ thích Ngọc nhi, nhưng Ngọc nhi chưa chắc đã có ý với hắn."

Lâm Trạm liền nói, "Đậu giá rất không tồi mà, tuổi tuy nhỏ nhưng ở trên giang hồ cũng có chút thanh danh."

Thanh Liễu bất đắc dĩ nói: "Có phải chàng lại muốn nói xứng với Ngọc nhi thì dư dả không, bảo Ngọc nhi đừng kén chọn?"

"Ách......" Lâm Trạm nhớ tới cuộc đối thoại buổi chiều cùng vợ, cơ trí mà lắc lắc đầu, "Không có không có."

Thanh Liễu không để ý đến hắn, nói: "Ta đã hỏi qua Ngọc nhi, Dương tẩu tử muốn nàng ở lại trong nhà kén rể đấy, nàng sẽ không gả ra ngoài đâu."

Lâm Trạm vội nói: "Vậy để Đậu giá ở rể, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, không cha không nương."

Thanh Liễu nói: "Chàng đừng cứ luôn giúp người khác quyết định như vậy, muốn ở rể hay không thì phải để Đậu giá tự mình nói, có thích hắn hay không phải để Ngọc nhi tự định đoạt, ta cho chàng biết, trừ phi hai người bọn họ đều có ý thì chúng ta mới giật dây, nếu không chàng cũng không thể ỷ vào thân phận đại sư huynh của mình mà khoa tay múa chân, có hiểu không?"

Nàng biết Lâm Trạm khẳng định không có ý xấu, nhưng có khi ý tốt không nhất định hợp ý với người ta, sợ hắn đến trước mặt Đậu giá và Ngọc nhi nói cái gì, điểm loạn uyên ương, đến cuối cùng nếu hai người cảm tình bất hòa, ngược lại là hắn hại người khác.

Lâm Trạm thành thành thật thật gật đầu, vỗ bộ ngực bảo đảm nói: "Vợ, đều nghe nàng, nàng nói cái gì thì ta làm cái đó."

Một nơi khác, Đậu Tầm chạy như bay tới hồ nước.

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời. Bên cạnh hồ nước không có nhiều người, chỉ có mấy con chim ríu rít bay về tìm tổ.

Ngọc nhi ngồi xổm trên một cục đá lớn cạnh bờ nước, vớt quần áo từ trong nước lên dùng sức đập, bọt nước vẩy ra bắn lên mặt nàng, có vài sợi tóc đen dính vào bên má.

Đậu Tầm trộm tránh sau thân cây nhìn nàng, một bàn tay vói vào vạt áo, nắm chặt một cây trâm ngọc.

Đột nhiên bụi cỏ cạnh hồ nước lay động, có một con thỏ hoang nhảy ra.

Ngọc nhi không phòng bị bị kinh hách, tay buông lỏng, quần áo nặng trĩu lọt vào trong nước chậm rãi chìm xuống.

Nàng a một tiếng, vội đứng lên, vén ống quần chuẩn bị đi xuống nhặt.

Đậu Tầm nhanh chóng chạy ra, "Để ta!"

Hắn cũng không chờ Ngọc nhi phản ứng, vài bước đi đến cạnh bờ, duỗi tay khuấy vào trong nước, cũng không biết như thế nào, quần áo chìm xuống kia lại nhanh chóng nổi lên.

Hắn nắm lấy, đưa cho Ngọc nhi, còn chưa nói chuyện, đã đỏ mặt, "...... Của cô này."

Ngọc nhi cảm kích nói: "Đa tạ thiếu hiệp."

Đậu Tầm gãi gãi đầu, "Cái kia...... Ta gọi là Đậu Tầm."

Ngọc nhi sửng sốt, lại nói: "Đa tạ Đậu thiếu hiệp."

Đậu Tầm lắp bắp nói: "Cô, cô gọi ta là Đậu Tầm đi."

"Như vậy sao được? Không hợp quy củ." Ngọc nhi vội nói, thiếu nãi nãi cũng đều gọi là tiểu sư đệ tiểu sư đệ, chưa bao giờ gọi thẳng đại danh của hắn.

Đậu Tầm gấp đến độ toát mồ hôi, đột nhiên linh quang chợt lóe, "Vậy cô gọi ta là Đậu giá đi! Các sư huynh đều gọi như vậy."

Tuy rằng hắn không thích các sư huynh gọi như vậy, bất quá nếu là nàng thì hắn vẫn nguyện ý.

Hắn nghĩ vậy, lại đỏ mặt liếc nhìn Ngọc nhi.

Ngọc nhi thấy hắn chấp nhất một cái xưng hô như thế, tuy không biết vì sao, nhưng cũng không muốn từ chối ý tốt của hắn, liền nói: "Được, Đậu giá."

"Ừ!" Đậu Tầm cao hứng mà lên tiếng, vuốt đầu ngây ngô cười lên.

Ngọc nhi thấy hắn như thế, cũng cười theo, đem quần áo thu thập lại chuẩn bị trở về.

Con thỏ vừa rồi làm nàng kinh ngạc vẫn còn chưa đi, lúc trước chỉ liếc mắt một cái không thấy rõ, lúc này mới phát hiện thỏ hoang này cùng thỏ xám bình thường không giống nhau, màu lông vàng trắng giao nhau, miệng phấn nộn động đậy nhai thức ăn thoạt nhìn còn rất đáng yêu, nàng không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.

Đậu Tầm thấy thế, vội nhào qua một phen bắt được con thỏ kia, xách tai nó ân cần nói: "Con thỏ này béo thật đấy! Ta giết nó nướng cho cô ăn có được hay không? Ta nướng thỏ ăn rất ngon đấy!"

Ngọc nhi sắc mặt biến đổi, lung tung lắc lắc đầu, bưng thau giặt đồ lên chạy chậm về.

Đậu Tầm nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, lại có chút tiếc hận, "Tại sao lại đi rồi, không thích thỏ nướng thì có thể làm đầu thỏ cay mà."

Thanh Liễu còn ở trong viện, thấy Ngọc nhi trở về, theo bản năng nhìn nhìn phía sau nàng, lại không gặp Đậu Tầm, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ tiểu sư đệ không tìm được người?

Nàng cũng không hỏi, thấy Ngọc nhi phơi xong quần áo, vẫy tay bảo người lại gần, nói: "Ta vừa rồi tìm ra mấy đóa trâm hoa đã làm trước đây, muốn chọn hai đóa tặng cho Liễu a di, muội xem đóa nào tốt hơn?"

Ngọc nhi nghiêm túc nhìn nhìn, nói: "Thiếu nãi nãi, ta cảm thấy Liễu a di hẳn là sẽ không thích mấy cái quá nổi bật, ta thấy đóa ngọc lan cùng chuông gió này rất thích hợp, ngài thấy sao?"

Thanh Liễu gật gật đầu, nói: "Muội nghĩ giống ta. Còn có Yên Nhiên nữa, ta chuẩn bị đem đóa dâm bụt hoa cùng nguyệt quý này cho nàng. Chúng ta ngày mai xuống núi đi, đi xem Yên Nhiên có tốt hơn chưa, lại tìm Liễu a di trò chuyện."

Lâm Trạm nghe thấy, vội nói: "Ta cũng đi."

Thanh Liễu ngẫm lại, hắn đi có thể hỗ trợ ôm hài tử, liền gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, ba người lớn cùng hai tiểu hài tử trong tiểu viện cùng nhau xuất phát, mới ra đến cửa liền gặp phải Đậu Tầm đang đến đây, vì thế đội ngũ lại nhiều thêm một người.

Lâm Trạm cùng Đậu Tầm chủ động nhận việc ôm hài tử, Thanh Liễu cùng Ngọc nhi mừng rỡ vì được nhẹ nhàng.

Mấy người đến nhà Hổ Đầu trước, sân nhỏ đột nhiên có nhiều người tới như vậy, lại càng có cảm giác chật chội.

Hổ Đầu mang theo các sư huynh đệ đến nhà chính, Thanh Liễu cùng Ngọc nhi vào phòng tìm Yên Nhiên.

Yên Nhiên đã dậy, lúc này đang ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc mặt xem ra đã tốt hơn một chút, ít nhất cũng không phải trắng bệch. Tóc cũng đã vấn lên, tuy rằng không trang điểm nhưng cũng chỉnh tề thoải mái hơn so với mấy ngày hôm trước.

Thanh Liễu trong lòng buông lỏng, vui vẻ nói: "Muội xem muội như bây giờ, mới có một chút bộ dáng người bình thường vừa ở cữ xong nên có, chỉ là vẫn còn gầy, còn phải bồi bổ thêm."

Yên Nhiên cười chào đón, "Tỷ tỷ, cuối cùng cũng đợi được tỷ đến rồi."

Thanh Liễu nói: "Muốn gặp ta lắm sao, vậy thì nhanh dưỡng tốt thân mình, dọn đến trên núi cùng làm bạn với ta."

Nàng cùng Yên Nhiên ngồi xuống, cũng bảo Ngọc nhi ngồi, lại lôi kéo Yên Nhiên ngó trái ngó phải, cuối cùng nhìn Ngọc nhi nói: "Ngọc nhi muội không biết, lúc trước ở nhà cữu cữu ở thành Trọng An, lần đầu tiên ta gặp Yên Nhiên tỷ của muội, nàng ấy ngồi trong nhà thuỷ tạ, tư dung kia, khí phái kia, thật là làm người ta suốt đời khó mà quên được."

Ngọc nhi cười nói: "Yên Nhiên tiểu thư hiện tại cũng thực làm người khó quên."

Thanh Liễu nhìn Yên Nhiên, ngoài miệng cố ý ghét bỏ nói: "Vẫn còn kém xa lắm, trên người phải nhiều thêm chút thịt, huyết sắc trên mặt cũng phải đậm hơn chút, đến lúc đó tinh tế bôi thêm một tầng son phấn, mang lên mấy cây trâm hoa, muội xem đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người nhìn đến không động đậy được luôn ấy!"

Yên Nhiên mỉm cười nhìn nàng, "Tỷ tỷ nếu vui vẻ thì cứ giễu cợt ta đi."

Thanh Liễu nói: "Như thế nào là giễu cợt muội? Ta nói chính là lời thật lòng nha, muội nha, thật sự là làm người lo lắng, ta hôm nay muội rất có tinh thần, mới dám thoáng yên lòng, chờ một ngày muội trở lại bộ dáng như hồi mới gặp, ta mới thật sự yên tâm."

Yên Nhiên nghe vậy, tươi cười trên mặt liền phai nhạt đi.

Thanh Liễu hỏi: "Mấy ngày nay có ăn uống đầy đủ hay không?"

Yên Nhiên nói: "Có, một ngày ba bữa cơm đều ăn đầy đủ."

Thanh Liễu lắc đầu, "Vẫn chưa đủ, buổi chiều có thể lại ăn thêm chút điểm tâm, muội vốn ăn ít, so với người khác phải ăn nhiều hơn mới được."

Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Được, đều nghe tỷ tỷ."

Thanh Liễu lúc này mới vừa lòng, lại hỏi: "Tiểu Hổ đâu? Còn chưa dậy sao?"

"Buổi sáng dậy một lần, bà vú cho bú sữa lại ngủ rồi."

Thanh Liễu nói: "Thân thể của muội yếu đuối, ngày thường không bế nổi hắn thì không cần bế. Chỉ là nói thật, dù bà vú có chu đáo đến đâu cũng không bằng thân sinh cốt nhục, có đôi khi muội cũng nên quan tâm đến hài tử một chút, đừng để hắn va vào đâu, tiểu hài tử làn da mỏng, lại không biết nói chuyện, nơi nào đau cũng chỉ biết khóc, thật làm người đau lòng."

Yên Nhiên cúi đầu, một lát sau cũng chậm rãi gật đầu.

Thanh Liễu nắm tay nàng, lại nhẹ giọng nói: " Ngày đó ta đã nói với Hổ Đầu, ta nói muội nếu kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta đây chính là đại diện cho người nhà mẹ đẻ của muội, nếu hắn khi dễ muội, ta sẽ không tha cho hắn. Yên Nhiên, đừng lo lắng, trong lòng có cái gì bất mãn thì cứ nói cho hắn biết, cho dù là phát hỏa với hắn cũng được, ta cùng tỷ phu muội đều ở đây, nếu hắn dám làm gì, ta sẽ bảo tỷ phu muội giáo huấn hắn. Tỷ tỷ chỉ hy vọng muội đừng tự giày vò bản thân, trên đời này vẫn còn có người thực lòng muốn tốt cho muội, muội phải tỉnh táo lên."

Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngưng nước mắt, thấp giọng nức nở nói: "Vâng."

Thanh Liễu ôm nàng ấy vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng.

Mắt thấy sắp hết buổi sáng, mấy người Thanh Liễu mới cáo từ rời đi, Yên Nhiên ra khỏi phòng, tiễn bọn họ đến ngoài sân.

Nàng ấy trở lại trong phòng, nhìn hai đóa trâm hoa Thanh Liễu đưa mình hơi xuất thần, sau một hồi mới chậm rãi cầm lấy cài lên búi tóc.

Trong phòng có thêm một chút động tĩnh, nàng ấy quay đầu thì thấy nam nhân kia đang ôm hài tử đứng cạnh cửa, trên mặt nhìn như thành thật, nhưng cặp mắt kia vẫn bừa bãi làm càn như lúc trước.

Yên Nhiên nhéo góc bàn, gắt gao cắn răng, kiệt lực trấn định, lãnh đạm nói: "Đem hài tử đặt xuống đi, ta muốn ở cùng hắn một lát."

Thanh Liễu mang theo hài tử đến quán mì, lúc này đã không còn khách nhân nào, Liễu Phiêu Nhứ thấy bọn họ kéo đến đông người như vậy, vui vẻ nói: "Các ngươi náo nhiệt thật đấy."

Thanh Liễu cười nói: "Lại tới nơi này của Liễu a di tìm ăn đây."

"Nếu mọi người không chê thì cứ đến, hôm nay muốn ăn cái gì?"

Thanh Liễu nhìn xem sắc trời, nói: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, Liễu a di nhất định cũng chưa ăn cơm phải không? Không bằng làm mấy chén mì, ta lại bảo A Trạm đến quán cơm mua hai hộp đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi?"

Liễu Phiêu Nhứ vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, đã lâu rồi ta không thấy náo nhiệt như vậy, các ngươi ngồi đi, ta đi chuẩn bị."

Thanh Liễu tiếp nhận hài tử trên tay Lâm Trạm, bảo hắn đến quán cơm mua đồ ăn.

Đậu Tầm cũng vội nói: "Tẩu tử, ta đi mua chút điểm tâm khác."

Hai người đi nhanh, không bao lâu đã trở lại, Lâm Trạm cầm theo hộp đồ ăn, bên trong đều là những món Thanh Liễu dặn mua, thật là nghe lời.

Đậu Tầm lại mua một đống điểm tâm, hắn còn đem một cái đầu con thỏ đặt trước mặt Ngọc nhi, nhỏ giọng ngượng ngập nói: "Đầu thỏ này ăn khá ngon, nhưng nếu là ta nướng thì còn ngon hơn, con thỏ kia vẫn còn, buổi chiều trở về ta nướng cho cô ăn nhé."

Ngọc nhi nhấp môi, lặng lẽ đem ghế dựa cách xa hắn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro