Chương 418: (42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Nam Cương cũng không biết là dự định thế nào.

Mẹ nó, Lệ Nam Cương nếu nghĩ muốn tìm người khác khai chi tán diệp hẳn cũng nên nói với hắn một tiếng a!

Để hắn sớm ngày thoát ly khổ hải!

Không cần đến mỗi ngày phải đúng giờ chạy đến Bách Nhạc môn lấy tin tức, khuyên cái hôn quân này cùng trở về Hải thành!

Chử Văn Hạo thậm chí cảm thấy được lúc này ngươi nếu hỏi Phồn Tinh, loại vấn đề như Lệ Nam Cương là ai này...

Khả năng nàng có thể sẽ mặt đầy mộng bức ngẩng đầu nhìn ngươi, hỏi ngược một câu: "Ai vậy? "

Sưu Thần Hào lập tức liền ha ha.

Quả nhiên người trẻ tuổi còn chưa đủ tự tin, phiền ngươi tự tin thêm chút, đem 'khả năng' bỏ đi!!!

Nàng còn nhớ rõ Chiến thần ba ba của nó sao?

Không!

Nàng đã sớm không nhớ rõ !

Nàng quả nhiên đối với Chiến thần ba ba không phải thật sự yêu thích, nàng chỉ thèm thân thể của hắn mà thôi.

Bởi vì không phải thật sự yêu sâu nặng, cho nên nàng hiện tại liền thuận lý thành chương, thèm thân thể những nữ nhân khác.

"Nha, Chử tiên sinh, lại tới nha? " Mẫu Đan một bên xoa bóp chân cho Phồn Tinh, một bên ném mị nhãn cho Chử Văn Hạo.

Đỗ Thừa Ân:...A, đây chính là tình nhân cũ của hắn không phải sao, nón xanh đang ở trước mắt.

Mân Côi lột một viên nho mọng nước hướng bên môi Phồn Tinh mà chạm: "Chử tiên sinh chịu khó tới đây như thế, em đây đều tưởng rằng cố ý đến xem em đâu! Chử tiên sinh, thích em như thế, cùng em làm chuyện thân mật cũng không rồi đi? "

Bên cạnh một nữ nhân khác phi một câu, "Thôi đi ngươi, Chử tiên sinh nơi nào là ưa thích ngươi? Nghĩ hay lắm! Chử tiên sinh rõ ràng là ưa thích tất cả tiểu tỷ muội chúng ta, đúng hay không? "

Chử Văn Hạo: "..."

"Tẩu tử..." Chử Văn Hạo không còn luyến tiếc.

Khoảng thời gian này đến nay, hắn thật sự rất tuyệt vọng. Có đôi khi ban đêm nằm ở trên giường trằn trọc, thậm chí sẽ bắt đầu hối hận...Năm đó khi còn bé, tại sao phải cùng Lệ Nam Cương làm bằng hữu?

"Ngươi đến rồi sao. " Phồn Tinh cách xa xa, cực kỳ tự nhiên cùng Chử Văn Hạo lên tiếng chào.

Hoàn toàn không có bị hảo bằng hữu của nam nhân nhà mình lay động chút nào, hoàn toàn không giác ngộ đến cái người ngày ngày lì lợm ở bên trái ủng phải chính mình.

"Tẩu tử, ngài đã đi lâu như vậy, giờ cũng là thời điểm nên trở về Hải thành. "

Mặc dù biết lời nói này của mình tương đối vô ích, dù sao hắn nói đến lại đi, Phồn Tinh cũng sẽ không nghe.

Nhưng Chử Văn Hạo vẫn ôm lấy một tia hi vọng, có thể sắt mài thành kim...

"Hải thành không có đồ ăn ngon. " Ngay cả hồ lô nhào đường đều không có ăn ngon như ở Bắc Bình thành.

"Không có thú vị. " Hải thành không có Bách Nhạc môn, không có những tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này.

"Không có cái gì, đáng giá để ta trở về. "

Gấu con nghiêm trang làm một phen so sánh.

Chử Văn Hạo:???

"Thế nhưng Bắc Bình không có Lệ Nam Cương a! " Chẳng lẽ một cái Lệ Nam Cương, còn chưa đủ để ngươi từ bỏ hết thảy tại Bắc Bình thành đây, trở lại Hải thành sao?

Chử Văn Hạo cảm thấy mình kinh ngạc đến ngây người !

Chẳng lẽ Lệ Nam Cương không có đáng giá như thế sao?

Một lời bừng tỉnh người trong mộng.

Phồn Tinh ngoẹo đầu, cố gắng nghĩ nghĩ.

Đúng nga, Bắc Bình không có Lệ Nam Cương cái đóa Lão Hoa Hoa kia.

Nhưng nghĩ hồi lâu sau, đã cảm thấy...

"Không có Lệ Nam Cương, chẳng lẽ... không phải chuyện đáng giá cao hứng sao? "

Đóa Lão Hoa Hoa đó nói với nàng, mặt giống cái mông hầu tử, thân thấp giống quả bí lùn.

Không có chút đáng yêu nào, thậm chí còn khiến nàng muốn đánh hắn.

Không có hắn...

Chẳng lẽ không tốt sao?

Phồn Tinh cảm thấy, Chử Văn Hạo phảng phất... mở ra cho nàng một cánh cửa đến thế giới mới.

Để nàng phát hiện, đợi tại Bắc Bình thành, giống như còn có nhiều thêm một chỗ tốt.

Chử Văn Hạo nghẹn lại tại chỗ .

Kém chút nữa đã qua đời tại chỗ!

Đầy bụi đất từ trong Bách Nhạc môn đi ra, Chử Văn Hạo quả thực không thể nhịn được nữa! Hung hăng một bàn tay liền trực tiếp quất vào miệng của mình.

Để ngươi miệng tiện! Để ngươi mẹ nó miệng tiện!

Ngươi nói cái gì không tốt, vì sao nhất định phải xách theo Lệ Nam Cương?

Nhưng là quất xong miệng mình về sau, Chử Văn Hạo hận không thể ủy khuất đến gào khóc...

Cái này, mẹ nó có thể trách hắn sao?

Hắn lại không biết, Lệ Nam Cương không được tức phụ của mình chào đón như thế nha!

*

Nhưng mà thời gian Phồn Tinh ăn chơi đàng điếm cũng không qua bao lâu.

Bởi vì Lệ Nam Cương tự mình đến Bắc Bình, muốn đưa nàng à không là bắt nàng trở về!

Thời điểm Lệ Nam Cương tìm tới Chử Văn Hạo, Chử Văn Hạo đã...

Đồng dạng vượt qua sinh hoạt trái ôm phải ấp, ha ha ha ha!

Đi mẹ nó cái gì tình huynh đệ hay không tình huynh đệ, Chử Văn Hạo có một lần mượn rượu tiêu sầu, về sau bị cô nương ngấp nghé hắn đã lâu trong Bách Nhạc môn kéo vào trong phòng.

Hắn người này kỳ thật tiết tháo ít đến thương cảm.

Trước kia bạn gái không ít, chỉ bất quá sau khi về nước liền lập chí muốn tu thân dưỡng tính.

Lại thêm hắn tiến vào Bách Nhạc môn là muốn đem phu nhân huynh đệ mang về, trước đó còn sót lại tiết tháo chống đỡ lấy cho hắn, để hắn không thể bị mê hoặc.

Thế nhưng trong đêm hôm đó, bị người khác thành công đắc thủ liền...

Chử Văn Hạo vốn dĩ kiên định không thay đổi, liền ầm vang sụp đổ.

Bởi vì cô nương kia của Bách Nhạc môn ngủ xong hắn về sau, liền đem trải nghiệm tâm đắc cùng tất cả cô nương khác trao đổi.

Sau đó, chị dâu cũng có nghe thấy...

Chử Văn Hạo đã cảm thấy, mẹ nó, dù sao tiết tháo đều đã rơi sạch, hắn còn cần làm màu để làm gì?

Chẳng lẽ các cô nương ở đây không thơm sao?

Chẳng lẽ thời gian ăn chơi đàng điếm không dễ chịu sao?

Chẳng lẽ trái ôm phải ấp, cảm giác bị mấy cái cô nương vờn quanh không dễ chịu sao?

Đến mức Đỗ Thừa Ân còn tìm Phồn Tinh phàn nàn nhiều lần, nói Chử Văn Hạo không phải người, lão tử coi hắn là huynh đệ, kết quả hắn lại nạy ra tình nhân cũ của ta.

Mẫu Đan bởi vì dáng dấp hắn không bằng Chử Văn Hạo, đã không còn như trước từ lâu !

"Đây chính là thứ cậu nói với tôi... Thề sống chết cũng phải đưa chị dâu mang trở về sao? " Lệ Nam Cương căn cứ địa chỉ Chử Văn Hạo cho, tìm tới chỗ hắn mướn nhà hiện tại, Chử Văn Hạo cùng thời hai người mới quen biết không khác mấy, hiện tại đang trong chăn ôm ấp tình nhân.

Chử Văn Hạo: "Nói ra anh có khả năng không tin, tôi thật sự đã cố hết sức. "

Nhưng địch nhân mẹ nó quá giảo hoạt !

Đến mức hắn không chỉ không có thể bám trụ, còn đem chính mình trộn vào.

Chử Văn Hạo một bên mặc quần áo, một bên căn dặn em gái mới thân mật, "Tôi có việc, liền đi trước, số tiền này em cầm đi mua quần áo. "

Lệ Nam Cương tới đây vội vàng, đầy mình phong trần mệt mỏi.

Chử Văn Hạo trước tiên đem người mang đi ăn bữa cơm, sau đó chững chạc đàng hoàng đối với Lệ Nam Cương nói: "Tôi cảm thấy anh tốt nhất đừng tuỳ tiện đi gặp chị dâu, nói ra có khả năng anh không tin, cái tức phụ mới vào cửa này của anh... nàng có độc. "

Hơn nữa còn mẹ nó là kịch độc, biết sao?

Hơi chút không chú ý liền có khả năng bị nàng mang trong hố đó!

Nàng quả thực chính là cái cống hố chính hãng!

"Nhìn xem tôi này, một người cỡ nào chính phái. Vậy mà trong lúc bất tri bất giác, liền sa đọa ! Tất cả đều do công lao của Tiểu bí đao nhà các ngươi! "

Lệ Nam Cương chỉ là lặng lẽ nhìn hắn.

Ánh mắt y như đang nhìn đồ đần.

Phảng phất đang hỏi: Ngươi là cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề, hay vẫn cảm thấy đầu óc ta có vấn đề?

"Cậu sẽ sa đọa như thế chẳng lẽ không phải quy công cho mình đủ hạ lưu hay sao? Đem công lao này quy tội trên đầu Tiểu bí đao của tôi, nàng không chịu đựng nổi. "

Chử Văn Hạo: "Anh nghe một chút, chính mình đang nói tiếng người sao hả? Đầu năm nay thật đúng là nghiệp chướng, nói thật đều không ai nghe. "

"Anh không tin thì thôi, đến lúc đó đi với Bách Nhạc môn nhìn một cái. Tiểu bí đao của anh kia, nếu đem ra so sánh lão tử cái xú nam nhân này, nhận được các cô nương hoan nghênh còn nhiều hơn chục lần! "

1700 words.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro