CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc PD tuyên bố Hứa Giai Kỳ xuất đạo, nàng tỏa sáng, xinh đẹp, trái tim cô thời khắc đó cũng trở nên rực rỡ. Cô thích Hứa Giai Kỳ, thích khoảnh khắc Hứa Giai Kỳ tỏa sáng trên sân khấu. Thiếu nữ phong tình vạn chủng trước mắt kia chính là Hứa Giai Kỳ.

Nhân sinh của Hứa Giai Kỳ lùi về phía sau sẽ luôn có Ngô Triết Hàm, đi về phía trước là tiền đồ như gấm. Mà tương lai tươi sáng của nàng lại định sẵn không có Ngô Triết Hàm.


Không lâu sau Hứa Giai Kỳ liền nhắn tin đến, "Tỷ tỷ, tớ chờ cậu đuổi theo." Ngô Triết Hàm vờ như không nhìn thấy tin nhắn, đóng lại di động đi ngủ. Cô lăn qua lộn lại nghĩ đến câu nói kia, thật lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ, phiền não nhịn không được lại bật dậy mở điện thoại trả lời.

"Nụ hôn đầu tiên tớ vẫn còn nhớ."

Bên kia màn hình Hứa Giai Kỳ nhìn tin nhắn Ngô Triết Hàm gửi đến không nhịn được liền cười thành tiếng, tựa như pháo hoa nở rộ giữa đêm mùa hạ.

Ngô Triết Hàm đang suy nghĩ gì nàng là người hiểu rõ nhất, cậu ấy không giống như những người bình thường khác sẽ bắt nàng lựa chọn.


"Tớ sẽ luôn kiên định đi về phía cậu, lần này, lần sau, những lần sau nữa."

"Vậy nên, không cần lo lắng. Tớ nhất định có thể ở bên cậu thật lâu, thật lâu."


Hứa Giai Kỳ gõ xong tin nhắn, nhấn gửi đi. Sự dịu dàng êm dịu đan xen giữa những con chữ, xoa dịu trái tim bất an trong lòng Ngô Triết Hàm.

Nàng đem chuyện vừa rồi bỏ sang một bên, quay lại cuộc nói chuyện vui vẻ cùng Đới Manh và những người khác.

Không phải nàng thờ ơ, ngược lại chính là rất quan tâm nên mới hiểu Ngô Triết Hàm là cần thời gian.



Hẹn ước trong đêm hè, nguyện một đời một kiếp mãi mãi bên nhau. Hứa Giai Kỳ bất giác nhớ lại hai năm trước, nàng bá đạo tỏ tình với Ngô Triết Hàm, mạnh mẽ thông báo ép buộc cậu ấy ở bên nhau.

Nhớ đến ngày ấy ở cùng một chỗ, Hứa Giai Kỳ trong lúc nhất thời vụng về tìm kiếm ngôn ngữ mà chậm rãi nói ra.

"Ngô Triết Hàm, tớ muốn ở bên cậu."

"Không phải đang trưng cầu sự đồng ý của cậu, chỉ là thông báo với cậu một tiếng mà thôi"

Hứa Giai Kỳ ánh mắt kiên định đỏ mặt mở miệng, nàng lần đầu tiên làm chuyện như vậy, không có kinh nghiệm nên phải lớn tiếng chút, nếu không sẽ giống như rất thiếu tự tin.

Ngô Triết Hàm choáng váng, trên mặt tràn ra nụ cười ấm áp, "Được". Cô nhanh chóng trả lời, Hứa Giai Kỳ không phản ứng lại, mặt đầy nghi hoặc, dựa theo nội dung kịch bản nàng nghĩ ra, đáng lẽ Ngô Triết Hàm phải suy nghĩ một lát cuối cùng bộ dạng như không còn cách nào đành mở miệng đồng ý, chứ không phải như bây giờ lập tức liền mở miệng đồng ý nha.

"Kiki, chúng ta ở bên nhau."

Ngô Triết Hàm vừa dứt lời, khuôn mặt Hứa Giai Kỳ vốn đã ửng hồng lại càng đỏ thêm mấy phần, đỏ đến phát sốt.

Sự ấm áp vừa kín đáo vừa tinh tế của Hứa Giai Kỳ mang đến đã làm tan chảy khối băng hơn 20 năm mang tên Ngô Triết Hàm, cuối cùng vì nàng mà sôi trào.

Ngô Triết Hàm nói, tớ vẫn luôn đợi Thượng đế để mắt đến. Hứa Giai Kỳ nói, Thượng đế đã tìm thấy tớ thay ông ấy rồi này.

Bốn mắt nhìn nhau nở nụ cười.



Hứa Giai Kỳ rời khỏi Trường Long, Ngô Triết Hàm thế nhưng vẫn giống như nửa năm trước, vẫn mơ thấy mình bay đến Trường Long an ủi Hứa Giai Kỳ, quay trở lại Thượng Hải khi nàng tỉnh dậy. Cô đem chuyện này kể cho Hứa Giai Kỳ, người kia nói với cô, có thể là tâm tư cậu vẫn chưa thoát khỏi đó, cũng có khi do cậu nửa năm nay nhớ nhung tớ quá nhiều rồi.

Cô cảm thấy Hứa Giai Kỳ nói không phải không có lý, âm thầm gật đầu, lên mạng tìm mua một vài loại thực phẩm an thần.

Có lẽ cũng không có bao nhiêu hữu dụng, nhưng ít ra có thể an ổn ngủ ngon một giấc.



Hứa Giai Kỳ chưa về Thượng Hải mà ở lại Bắc Kinh, Ngô Triết Hàm công khai chiếm lấy phòng nhỏ của Hứa Giai Kỳ, đem phòng mình ngược lại bỏ không. Đợi đến lúc nàng quay lại, đồ ăn khi trước chưa kịp vứt đi cũng muốn mọc đầy nấm mốc luôn rồi.

Cô tinh nghịch chụp ảnh gửi cho Hứa Giai Kỳ, nói với nàng nhìn xem đồ ở trong phòng cậu này.

Cô nàng Xử Nữ nào đó liền ngay tập tức gọi điện thoại tới, ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng hét thất thanh, cầu cô giúp nàng nhanh chóng dọn dẹp.

"Ngũ Chiết là tốt nhất, cậu sẽ giúp tớ mà phải không~"

Ngô Triết Hàm nhất thời nổi lên tính tình bất hảo tiểu hài tử.

"Ai nói sẽ giúp cậu?"

"Ngũ Chiết~"

"Ngũ Chiết là ai?"

"Là...Là..."

Một hỏi một đáp, có chút thú vị làm khó lẫn nhau.

Ngô Triết Hàm cũng không buông tha người kia, lặp lại câu hỏi.

"Ngũ Chiết là ai nha?"

"Là, là lão bà của tớ."


Hứa Giai Kỳ thanh âm mềm nhũn chậm rì rì phát ra, càng về sau âm thanh càng lúc càng nhỏ, nếu không phải Ngô Triết Hàm đang mở loa ngoài, khẳng định sẽ không nghe thấy hai chữ tưởng như rất không chân thực này.

Ngô Triết Hàm nhếch môi nở nụ cười đắc ý, lần đầu tiên làm chuyện xấu nhưng lại có chút sảng khoái. Cô không cần nghĩ cũng biết Hứa Giai Kỳ nhất định là đang đỏ bừng cả mặt, mắt nhìn xuống, nghịch nghịch thứ gì đó trong tay. Hứa Giai Kỳ là kiểu ít khi biết nói đùa, cô chỉ mới trêu chọc nhẹ nhàng như vậy mà mặt nàng đã nóng như đun sôi, huống chi còn khiến nàng biểu đạt rõ ràng như vậy .


"Đã giúp cậu thu dọn sạch sẽ rồi" .

"Cảm ơn Ngũ Chiết! Ngũ Chiết là tốt nhất. Về Thượng Hải tặng cho cậu thứ cậu thích nhất nhé."

"Tớ thích cậu nhất"

". . ."



Thất tuyển cùng năm, sân khấu hoành tráng, ai nấy đều dốc toàn lực cố gắng hết mình để trình diễn hoàn mỹ nhất. Dưới ánh đèn, Ngô Triết Hàm đắm chìm vào ca khúc biểu diễn không tự chủ mà nắm lấy tay Hứa Giai Kỳ, ánh mắt dịu dàng, không khỏi nắm chặt hơn bàn tay nho nhỏ trắng nõn kia.

Đồ ngốc muốn đem phần cảm tình tuyên bố cho toàn bộ thế giới, cùng đồ ngốc muốn đem phần cảm tình giấu ở đáy lòng đổi chỗ. Hứa Giai Kỳ cẩn thận tránh né, Ngô Triết Hàm mạnh dạn tuyên bố chủ quyền.

Ngô Triết Hàm trong lòng là vô hạn bất an, thậm chí còn có mấy phần khó chịu kích thích liền nắm lấy bàn tay ấm áp của người kia giơ cao lên, chống lại lực kéo xuống của Hứa Giai Kỳ, mãi đến tận khi cánh tay hiện rõ dưới ánh đèn sân khấu lắc lắc, hướng về toàn bộ thế giới tuyên bố đây là cô gái của cô.

Nếu cô nắm tay Hứa Giai Kỳ là một phần tư tâm ích kỷ thì bàn tay còn lại kia lại có chút mơ hồ.

Khán giả ồ lên một tràng pháo tay kịch liệt kéo dài, ánh đèn sân khấu dần tối đi, Ngô Triết Hàm quay đầu nhìn Hứa Giai Kỳ si ngốc nở nụ cười, khóe miệng ôn nhu ngọt ngào, mic bị tắt, sẽ không thu được âm thanh, ở trong bóng tối thì thầm, "Kiki, tớ yêu cậu"

Hứa Giai Kỳ đau lòng nhìn tình yêu trong đôi mắt Ngô Triết Hàm, ngây ngốc tại chỗ đến quên cả cất bước, nàng hoàn hồn mỉm cười lại với người kia.

Ngô Triết Hàm không thường nói lời yêu, cô cảm thấy tớ yêu cậu ba chữ này quá nặng nề, nặng đến mức nếu cô cùng Hứa Giai Kỳ không có kết quả tốt đẹp, sợ rằng nửa đời sau các nàng đều sẽ sống trong nuối tiếc . Hứa Giai Kỳ nhìn người kia bóng lưng dần xa, cao cao có chút đơn bạc, ánh đèn mờ ảo nhưng Ngô Triết Hàm vẫn bước cực nhanh, Hứa Giai Kỳ lặng lẽ đi theo sau Ngô Triết Hàm, trong lòng nổi lên vô hạn chua xót lại ngọt ngào đến tận tâm can, ngột ngạt phảng phất đến nghẹt thở, Hứa Giai Kỳ cổ như nghẹn lại, không phát ra tiếng động.


【 Chỉ khi ánh đèn sân khấu tắt đi, tớ mới có thể quang minh chính đại mà yêu cậu 】


Trong thời đại mơ hồ này, các nàng chỉ có thể âm thầm lặng lẽ mà tiếp tục tình yêu của chính mình.


Hứa Giai Kỳ đã không còn nhớ được bắt đầu từ khi nào các nàng từ từ khóa của đối phương biến thành từ ngữ mẫn cảm của nhau, thật giống như toàn bộ thế giới ai cũng có thể tùy ý ôm nhau ngoại trừ các nàng. Nàng cúi đầu mỉm cười tự giễu, nhấc chân đi về phía trước.

Nàng đi qua ngàn nguy vạn hiểm, đến bên Ngô Triết Hàm, ở sa mạc đáy lòng của Ngô Triết Hàm từng chút một gieo vào cả một rừng cây xanh biếc. Nàng kỳ vọng những mầm cây kia đến mùa xuân sẽ đâm chồi nảy lộc, mùa thu khô héo, năm này qua năm khác lặp đi lặp lại.



Ngô Triết Hàm đi ở phía trước, bước chân nhẹ nhàng. Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng mà trong sáng bao năm không đổi của người kia không nhịn được cười khẽ một tiếng. Tiểu hồ ly vẫn là tiểu hồ ly, độ cao ánh mắt của nàng vĩnh viễn là hoàn hảo với cô.

Ngô Triết Hàm ngừng lại, quay về phía sau theo thói quen, muốn nắm lấy tay dắt tiểu hồ ly. Cánh tay đang định vươn ra liền bị trợ lý của Hứa Giai Kỳ đột nhiên xuất hiện đánh gãy, khắc chế ẩn nhẫn buông xuống. Không thích hợp, thân phận của cô không còn cho phép cô quang minh chính đại mà dắt tay Hứa Giai Kỳ nữa. Cô dừng lại giả vờ như đang đợi những người khác, ánh mắt nhìn thẳng hướng Hứa Giai Kỳ đi đến, lại tránh đi.


Ngô Triết Hàm lùi về sau nửa bước, vì tương lai tiền đồ như gấm của Hứa Giai Kỳ mà nhường đường.


Đợi đến khi người kia đi qua, tâm tình mới có chút thả lỏng, Ngô Triết Hàm trong mắt ngấn lệ, nhưng lại mỉm cười trong trẻo, giống như ánh mặt trời ném vào biển sâu, không hiện lên chút tia nắng nào.

Sân khấu cuối cùng rồi cũng phải hạ màn.


Ngô Triết Hàm đuổi theo Hứa Giai Kỳ suốt tám năm, giữa các nàng cự ly thật giống như rất gần, chỉ còn kém một chút nhỏ.

Chính là một chút này, Ngô Triết Hàm đã đi được tám năm.

Tám năm trôi qua các nàng vẫn xa nhau. Thậm chí, sẽ càng ngày càng xa.



"SII làm sao có thể thua, SII sẽ không thua"

Các nàng tốt nghiệp, SII cũng sẽ có thêm rất nhiều hậu bối.

Tám năm, cuối cùng chiếc ghế kia đã quay về màu xanh lam.


Mọi người ai nấy đều cảm thán, Đới Manh cùng Mạc Hàn cũng là chỉ thiếu một chút nữa, không phải sao?


Các nàng cũng muốn dưới ánh mặt trời, dưới cơn gió thoảng đường đường chính chính yêu một người.


Đới Manh ở phía sau sân khấu tổng tuyển đùa nghịch với những dải kim tuyến , trong tim tràn đầy đều là người gọi là Mạc Hàn.

Đới Manh dựa vào sau ghế, nhìn lên bầu trời, hơi quay mặt về phía Ngô Triết Hàm, nói cho cô biết, "Ngày đó tổng tuyển chị chẳng biết vì sao đầu óc như bị Mạc Hàn chiếm lấy, nhìn cái gì cũng ra chị ấy, kể cả lúc cùng Hứa Giai Kỳ tập khiêu vũ cũng đột nhiên thất thần, suýt chút nữa liền nhận sai người."

"Chị cũng biết, các chị thật sự sẽ càng đi càng xa." Ngô Triết Hàm trả lời Đới Manh, hoặc có lẽ là đang trả lời chính mình.

"Đới tiên sinh cùng Thẩm nữ sĩ sẽ không đồng ý. Nếu không đồng ý, hà tất lãng phí tuổi thanh xuân của chị ấy."

Lúc Đới Manh nói ra lời này cảm giác như già đi vài tuổi, một bộ nhìn thấu hồng trần. Ngô Triết Hàm không trả lời, cúi đầu cười cười, xem như là đáp lại. Đới Manh nói về Mạc hàn dáng vẻ thản nhiên điềm tĩnh khiến Ngô Triết Hàm có chút xấu hổ, nhà cô có lẽ cũng sẽ không đồng ý phần nhân duyên này, nhưng cô thật muốn ích kỷ một lần.



Ngày ấy Ngô Triết Hàm nhận được điện thoại từ trong nhà, giọng của mẹ cô không ấm áp như ngày thường, cũng không rõ có phải lạnh lùng hay không, không khỏi khiến Ngô Triết Hàm có chút đau lòng.

"Tiểu Hàm, con cùng đứa nhỏ Hứa Giai Kỳ kia là đang yêu nhau sao?"

Nghe điện thoại Ngô Triết Hàm vô thức mà nuốt nước miếng, cây bút trên tay rồng bay phượng múa vẽ loạn. "Không có gì, mẹ lại nghe ai nói gì rồi?" Cô bất đắc dĩ không thể không lãnh đạm mà nói dối.

"Không có chuyện gì, chỉ là quan tâm con một chút."

Một lúc thật lâu sau khi mẹ Ngô cúp điện thoại Ngô Triết hàm vẫn còn đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để công khai, chờ một thời gian nữa vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro