Chương 66: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi buông bỏ tất cả mọi chuyện, Đường Thời không để ý tới sự việc xảy ra mấy ngày qua nữa, y gặp lại Thị Phi lần nữa cũng chỉ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ y cũng không lo lắng vấn đề độ hay không độ gì đó của Thị Phi, Đường Thời chẳng qua là một tên gia hỏa ích kỷ, ban đầu đáp ứng Khô Tâm thiền sư là bởi vì sợ bản thân bị tâm ma quấy nhiễu...

Lúc này lại ước không có chuyện đó.

Y liếc mắt sang Thị Phi mới vừa ra khỏi phòng: "Hôm nay Tỳ Hưu Lâu có buổi đấu giá, ta chuẩn bị đi, không biết Thị Phi sư huynh..."

Thị Phi chỉ giương mắt, nhìn thấy đôi mắt vô tình vô cảm kia của Đường Thời, đi tới, vì vậy Đường Thời hiểu ý hắn, cũng xoay người.

Chuyện lúc trước tựa như một giấc mộng, hoàn toàn không có cách nào ảnh hưởng đến Đường Thời.

Hai ngày qua Đường Thời biết được tin tức, hiện tại đã không còn ai truy nã y, cho nên Đường Thời cũng không dịch dung nữa, để tự nhiên như vậy đi trên đường, nhìn những người xung quanh, giơ tay vuốt mặt mình.

Kỳ thật y bây giờ so với năm đó, thay đổi rất nhiều, dù sao y cũng không còn là đệ tử không chút tiếng tăm của Đông Sơn.

Thị Phi nhìn Đường Thời lúc này, luôn cảm thấy y tựa hồ là lạ ở chỗ nào, chỉ là không nói được, nên dọc đường đi ngược lại rất im lặng.

Hai người một đường không nói một câu, trầm mặc như vậy đi đến Tỳ Hưu Lâu, vẫn là nữ tu trước kia ra tiếp đãi, mời Đường Thời vào, thuận tiện nhìn thấu thân phận Thị Phi xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên, thế nên cũng đảo mắt kín đáo đưa cho Thị Phi một tấm bảng.

Đường Thời cười nói: "Cầm đi, thêm một cái cũng không sợ hỏng."

Nói đến đấy, y ngược lại rất tò mò, Tiểu Tự Tại Thiên có linh thạch sao? Vấn đề này hình như...Có chút ý tứ.

Sau khi đăng ký xong, hai người đồng thời đi đến sàn đấu giá, đây coi như là lần thứ hai Đường Thời đến, chỉ có điều bây giờ cũng không có cảm giác mới mẻ lắm, y không ngồi ở phía dưới, mà là qua thông đạo đặc thù thẳng tiếp lên trên lầu, vào trong nhã gian.

Y hỏi Thị Phi: "Ta vẫn luôn hiếu kỳ, Tiểu Tự Tại Thiên có linh thạch hả? Nếu như có thì khoảng bao nhiêu?"

Hoàn toàn là hình thức đối thoại rất bình thường, vẻ mặt Đường Thời cũng không chê vào đâu được.

Thị Phi đi vào, đáp lại: "Có, rất nhiều."

Một chữ quý như vàng.

Đường Thời không hiểu tại sao lại nghĩ tới lúc trước hỏi "Hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên lớn lên đều xinh đẹp như ngươi sao?", Thị Phi đáp "Cũng không phải."

"Nơi này vậy mà còn có trà..."

Đường Thời ngồi xuống, thấy trên bàn bày một ấm trà và vài chén trà, y xoay tay vỗ ra một ngọn gió, đóng cửa lại, bên trong nhã gian này đều có trận pháp, cũng không bị người khác nhìn thấy.

Y rót cho Thị Phi một chén, nói rằng: "Lúc trước Tiểu Tự Tại Thiên đến Đông Sơn là vì điều tra sự tình Thần Nguyên thượng sư độ kiếp thấy bại phải không? Thế cục bây giờ của Đông Sơn rất loạn, ta tham gia xong buổi đấu giá thì định quay lại Thiên Hải sơn lấy mệnh bài, nếu như gom đủ đồ vật, ta sẽ quay về Tẩy Mặc Các ở Nam Sơn. Tâm ma của người chưa diệt trừ, thậm chí nửa người đã nhập ma...Ban đầu ta đáp ứng Khô Tâm thiền sư, đơn giản là sợ bản thân có tâm ma, có điều bây giờ không muốn quản nhiều như vậy...Cho nên, ta muốn biết ngươi có tính toán gì."

Thị Phi có vẻ suy tư chốc lát, mới nói: "Đi về phía Tây."

"Đi phía Tây?" Đường Thời bỗng nhiên ngẩn ra, vì sao lại nói đi về phía Tây?

Chương 66: Gặp lại cố nhân

"Tây Hải có Bồng Lai Tiên đảo, chính là nơi tán tu tụ hợp. Lần trước tiến vào đại lục Linh Xu vì nghĩ muốn điều tra rõ, các tán tu đều vì độ kiếp thất bại mà chuyển thành tán tu, Tiểu Tự Tại Thiên của ta cũng có không ít tán tu ở Bồng Lai Tiên đảo."

Những người đó phần lớn đều vì Phật tâm không kiên định, cuối cùng độ kiếp thất bại.

Những Phật tu đó độ kiếp thất bại thì có thể lý giải, thế nhưng đổi thành Thần Nguyên thượng sư thì không sao hiểu nổi, ở Độ kiếp trước...Thần Nguyên thượng sư hình như không có điều gì khác thường...

Thị Phi hoài nghi là do chính Thiên Chuẩn Phù Đảo và Đông Hải dẫn đến, chẳng qua chuyện này liên lụy tới một bí mật rất lớn, lúc trước cũng không phát hiện lại như vậy —— nếu thật sự như hắn suy nghĩ, như vậy Tiểu Tự Tại Thiên...

Đường Thời cũng biết chuyện của các tán tu, nhưng không ngờ Tiểu Tự Tại Thiên còn có thuyết pháp với tán tu.

Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Quy Hư kỳ, sau cùng mới đến Độ Kiếp kỳ, Đường Thời cách những cảnh giới này còn rất xa, cho nên không có cảm giác gì.

Y ở Tiểu Tự Tại Thiên đợi một đoạn thời gian, đọc qua những kinh quyển cũng có ghi chép về Bồng Lai tiên đảo, chẳng qua đối chiếu với ghi chép của đại lục Linh Xu, tin tức về Bồng Lai Tiên đảo này có thể nói đã ít lại càng ít.

"Bồng Lai tán tu, có chín cấp, có điều hình như ta ở các nơi đều rất khó nghe được tin tức của nhóm tán tu, chắc nơi đó hoàn cảnh cũng phong bế như Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên, nếu một mình ngươi đi thăm dò, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Thị Phi bưng chén trà, giữa các ngón tay đều là một mảnh ấm áp, hắn hơi cong môi, nói rằng: "Bồng Lai tiên đảo loại người nào cũng có, nhưng làm chủ vẫn là tán tu. Cái gọi là tán tu, chẳng qua là độ kiếp thất bại sau khi trùng tu, ngang ngửa bắt đầu lại từ Độ Kiếp kỳ, chỉ có điều tán tu phải trải qua chín đạo tán kiếp mới có thể một lần nữa tới Phi Thăng kỳ, vì thế e rằng trong tiên cảnh —— độ kiếp thất bại, trừ bỏ đạo tu ở ngoài, còn có yêu tu, ma tu, phật tu, không phải tán tu cũng có...Đơn giản vì bên trong Bồng Lai Tiên đảo có không ít thiên tài địa bảo."

"Như vậy không phải sẽ thường xuyên bùng nổ xung đột sao? Bồng Lai Tiên đảo vốn nói là địa bàn của tán tu, nhưng hiện tại tu sĩ đi vào càng ngày càng nhiều, có thể khoan dung để bảo bối bị người đoạt đi?"

Sự nghi ngờ này của Đường Thời, có thể nói là điểm mấu chốt.

Thị Phi đáp: "Chính vì như thế mới có người nói, Tiên đảo không tiên."

Khắp Bồng Lai trên cơ bản là nơi hỗn loạn nhất của Xu Ẩn tinh, nếu ai cũng có thể tiến vào, như vậy Thị Phi đi vào cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua tu vi của hắn.

Ước chừng trong thời gian đi về phía Tây tu vi cũng sẽ tăng lên?

Ánh mắt Đường Thời chợt lóe, nói: "Đi từ phía Nam à?"

Thị Phi gật gật đầu, không đáp.

Hội đấu giá, cũng bắt đầu từ lúc này.

Hội đấu giá của Tỳ Hiểu Lâu đều chung một hình thức, buổi đấu giá này quy mô rõ ràng không lớn bằng lúc trước Yến Hồi Thanh trưởng lão dẫn y tham gia, bất kể là vật phẩm bán đấu giá hay giá cả, thậm chí là người tham gia gọi giá, đều không cùng một đẳng cấp so với trước kia.

Vật phẩm đấu giá phía trước, Đường Thời còn ngẫu nhiên coi trọng liếc mắt một cái, chẳng qua sau đó cũng là điệu bộ chuyên tâm uống trà.

Bây giờ tiếp xúc được rất nhiều thứ, ánh mắt cũng cao lên, hơn nữa sau khi đến Kim Đan kỳ, tu vi tăng vọt, pháp bảo cũ cũng không thể lọt vào mắt.

Y chờ đợi, kỳ thật là Băng tàm ti.

Chẳng qua Đường Thời dù sao cũng có nghe, lúc này chợt nghe được một món thú vị.

"Món đồ đấu giá thứ mười tám, vật ấy chính là một cái tàn giản phục chế, định giá tứ phẩm, dựa theo cách nói của ngọc giản, cái này này có thể khắc chế lực lượng trời phạt bởi vì làm trái với minh ước tạo nên, chẳng qua ngọc giản này là tàn giản, chỉ có một phần ba, cho nên giá khởi đầu là ba ngàn."

Một cái tàn giản, giá khởi đầu cũng là ba ngàn, vẫn pháp quyết thiên môn như thế, rất nhiều người căn bản không muốn nhìn, đều có vẻ có chút mất hứng.

Đường Thời không biết tại sao trong lòng hơi động, ngón tay ấn xuống mặt bàn, quan sát.

Giống như y thường thường là người miệng đầy mê sảng, lại có vẻ rất cần thiết vật này.

Đường Thời thấy không có người ra giá, muốn mở miệng, không ngờ phía dưới bỗng nhiên có một thanh âm chần chờ vang lên, nói ra giá: "Ba ngàn."

Đường Thời nhăn mày, linh thức quét xuống dưới, phát hiện chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Y nhếch môi, tựa hồ không nghĩ có người muốn tranh với mình, nhân tiện nói: "Năm ngàn."

Một hơi bỏ thêm hai ngàn, ai còn dám tranh cùng Đường Thời? Người có thể ngồi vào nhã gian, phần lớn là tu sĩ có bản lĩnh, thanh âm phía dưới vốn chần chờ, nhìn ra e là không muốn mua thứ này lắm, lúc phát hiện có người cạnh tranh với mình thì trực tiếp rút lui.

Vì vậy trong thanh âm giả ngọt ngào của nữ chủ trì, một cái tàn giản ngoài ý muốn bán được giá cao.

Nhưng Đường Thời lại bỗng nhiên xoa trán, không biết bản thân vừa rồi làm sao lại xúc động. Có điều cũng còn tốt, chẳng qua giá chênh lệch hai ngàn linh thạch mà thôi...

Ánh mắt của y chợt lóe, rơi xuống bàn tay phải của Thị Phi, nghi hoặc nhàn nhạt xẹt qua.

Vòng đấu giá kế tiếp lại tiếp tục.

Xung quanh còn có vài nhã gian, nhưng Đường Thời cũng không biết bên trong là những ai, y ngồi ở chỗ này, im hơi lặng tiếng không nói lời nào.

Băng tàm ti dĩ nhiên là món đồ đấu giá then chốt, việc đó khiến Đường Thời nhíu mày.

Lúc này Thị Phi vừa thấy vẻ mặt của y, cũng biết đây mới là mục tiêu của Đường Thời, mười ba kén Băng tàm ti, mỗi một miếng đều to cỡ nắm tay, nếu tính ra thì chắc cũng đủ rồi?

Đường Thời sờ cằm, đợi đấu giá.

"Món đồ đấu giá then chốt, mười ba kén Băng tàm ti, vật ấy được chế tác từ vật liệu hộ giáp thượng hạng và rất nhiều pháp bảo, có tính hàn, giá khởi điểm năm trăm một cái, chư vị cũng không nên bỏ lỡ."

Không biết tại sao, Đường Thời cảm thấy ánh mắt của nữ tu chút trì buổi đấu giá ở dưới chuyển hướng về phía mình, giống như rất chờ mong.

Ước chừng Tỳ Hưu Lâu biết thứ này đối với mình là tình thế bắt buộc?

Thật ra Đường Thời cũng không có bao nhiêu linh thạch, tu luyện tốn rất nhiều, tốc độ tu luyện của y lại tương đối điên cuồng, linh thạch hiện tại chỉ còn hai vạn tư, lúc trước mua năm cái kén Băng tàm ti, Đường Thời đã dùng ba ngàn linh thạch. Mỗi một kén định giá sáu trăm, hiện giờ cái này giá khởi đầu là năm trăm, Đường Thời tính toán một chút —— mười ba kén Băng tàm ti, năm trăm thì là sáu ngàn năm.

Nói cách khác, giá khởi đầu chính là sáu ngàn năm, chẳng qua nơi này là hội đấu giá, đồ vật trên hội đấu giá giá cả tăng gấp đôi cũng không phải không thể.

Đường Thời coi như là người lý trí, nếu giá cả vượt qua nhận thức của mình thì sẽ không tiếp tục tăng giá.

"Bảy ngàn."

"Bảy ngàn năm."

"Tám ngàn ba."

"Tám ngàn năm."

"Tám ngàn tám."

...

Giá cả một đường tăng vọt, chẳng qua phạm vi tăng giá đều không cao lắm, Đường Thời chú ý tới những người gọi giá phần lớn tập trung ở nhã gian trên lầu tám, trong nháy mắt giá cả đã lên đến chín ngàn, vì thế chỉ còn lại có hai người ra giá.

Tay trái Đường Thời sờ sờ ngón tay phải, ánh mắt chợt lóe, rốt cuộc tham dự đấu giá: "Chín ngàn năm."

Y định ra điểm mấu chốt là mỗi một miếng định giá một ngàn, vượt qua phạm vi này, dù tốt y cũng không cần, luôn có biện pháp khác.

Một ngàn, cũng chính là một vạn ba, nếu vượt qua Đường Thời liền trực tiếp ngừng gọi giá.

Lúc trước trong buổi đấu giá, Đường Thời vẫn luôn không lên tiếng, hiện tại bỗng nhiên ra giá, một lần gọi thế nhưng là chín ngàn năm, xem như giết hắc mã bán trên đường, mọi người ghé mắt, đều liếc về phía y, nhưng mà dù sao cũng là nhã gian, mọi người cũng không nhìn ra cái gì.

Trước còn có người ở hai nhã gian bên cạnh tranh giá, hiện giờ bên trái kia hô; "Chín ngàn bảy."

Rồi sau đó, thanh âm bên phải giống như muốn cùng người này đối nghịch, trực tiếp hô; "Một vạn."

Vì thế xem như ra một giá cao mới, ngay lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía nhã gian kia.

Cũng bao gồm cả Đường Thời, trước mắt bọn họ chính là cửa sổ chạm trổ
hoa văn, cách một cửa sổ, mặc dù truyền linh thức ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể xuyên thấu qua trận pháp đang thi triển sau cửa sổ khắc hoa, cho nên không biết gọi giá là ai.

Kỳ thật tranh giá đến lúc này, giá cả đã vượt quá vật tứ phẩm của chính Băng tàm ti, nhưng dù sao bởi vì là hội đấu giá, cho nên mặc dù đến giá cả hiện giờ, cũng không có ai nói gì.

Cách điểm cuối của Đường Thời còn một vạn ba.

Ngón tay y gõ lên mặt bàn, tính toán một chút, cũng không đợi y tính rõ ràng, người bên trái lúc trước vui mừng ra giá "Chín ngàn bảy" tựa hồ nổi giận, đã nghe được thanh âm chén trà rơi xuống đất, "Thiếu môn chủ khinh người quá đáng!"

"Ồ?"

Đường Thời chau mày, sao lại cảm thấy giữa hai người gọi giá mình rất thân quen nha?

Thị Phi nhìn y một cái, sau đó quay đầu, nhìn về phía nhã gian bên phải kia, đáy mắt ám quang chợt lóe, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Thời không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện với mình, trong lòng có vài phần cổ quái, nhưng y cũng áp chế đi. Y chỉ là đột nhiên nghĩ tới người quen mà thôi, nhân tiện nói: "Hiện giờ ngươi đi theo ta, ngược lại cũng tốt...Ít nhất gặp lão bằng hữu, ta còn có thể dựa vào uy danh của Tiểu Tự Tại Thiên ngươi cáo mượn oai hùm...Người bên phải, chắc là một bằng hữu —— cũng không đúng, còn không biết là địch hay bạn."

Thiếu môn chủ, Lạc Viễn Thương sao?

Đường Thời không lên tiếng, nghe động tĩnh bên kia.

Dù sao nơi đây ở Đông Sơn, tu vi Kim Đan kỳ đã là đỉnh cao, người tranh giá này căn bản không sợ bại lộ thân phận của mình. Vị nào bên phải bị nói "Khinh người quá đáng" hình như mỉm cười, đáp lại: "Hội đấu giá của Tỳ Hưu Lâu, người khác được trả giá cao."

"Hừ, nhãi ranh." Người nọ có vẻ cậy già lên mặt, trực tiếp mắng Lạc Viễn Thương trả lời hời hợt, sau đó cất cao giọng hô, "Một vạn một!"

"Một vạn một ngàn năm." Thanh âm Đường Thời nghe có chút quen tai cũng vang lên.

Đường Thời mỉm cười, nói: "Người này vẫn giống hệt lúc trước, tóm lại vẫn khiến người ta muốn đánh hắn."

—— Không, thật ra Đường Thời năm đó mới càng phù hợp với tiêu chuẩn này.

Nhưng mà khẳng định y sẽ không nói chính mình, ngược lại đem cái nồi này trực tiếp chụp lên trên đầu nhân gia Lạc Viễn Thương.

Thị Phi lúc trước cũng đi ra từ Mười tám cảnh Tiểu Hoang, làm sao có thể không biết Đường Thời và Lạc Viễn Thương khác nhau, có điều trong đầu nghĩ đến đầu tiên dĩ nhiên là —— Lạc Viễn Thương, đối với người kia mà nói, Thị Phi đại sư có ý kiến gì sao?

Có ý kiến gì sao?

Thị Phi rất muốn nói, hắn có ý kiến.

Mọi người bên này đã bị giá cao như vậy làm chấn động, người trước kia cùng tranh cãi với Lạc Viễn Thương thật lâu không nói gì.

Người chủ trì phía dưới đã có chút hưng phấn, đầy mặt hồng quang, liền hô: "Một vạn một ngàn năm, lần thứ nhất—— "

Đường Thời mở miệng hô: "Một vạn hai."

Ranh giới cuối cùng của y là một vạn ba, hiện giờ cũng đã cấp tốc tới gần. Lúc này ra giá, chẳng qua Đường Thời muốn thăm dò, chỉ là y thật không ngờ, ngay sau khi y gọi giá, thanh âm lão nhân trước đó lại vang lên, thế nhưng là một tiếng cười to: "Nửa đường này còn có giết ra hắc mã."

Hắc mã?

Đường Thời nâng bàn tay của mình nhìn nhìn, lại vén tay áo lên, liền quay sang Thị Phi, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta hắc sao?"

"..." Thị Phi một câu cũng nói không nên lời.

Vì thế Đường Thời biết ý tứ của hắn, "Ngươi là cảm thấy ta còn chưa tính là hắc, kỳ thật tương đối bạch, đúng không?"

* Hắc, bạch: đen, trắng

"..." Thị Phi vẫn một mực im lặng, chỉ dùng đôi con ngươi đen thâm trầm nhìn Đường Thời.

Tiếp đó Đường Thời lại thẳng bả vai, nâng lên thanh âm nắm trong cổ họng: "Ta là một bạch —— mã —— "

...

*Bạch mã: Ngựa trắng

Phía dưới bỗng nhiên liền an tĩnh, Lạc Viễn Thương trong nhã gian cách vách cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc dị thường...Ngay khi nghe được, một miệng trà liền phun ra, thuộc hạ phía sau có chút kinh ngạc, đều hô: "Thiếu môn chủ ngươi làm sao vậy?"

Lạc Viễn Thương chỉ cảm thấy vi diệu, trầm mặc một khắc, nhân tiện nói: "Đại khái là gặp được tiện nhân ..."

Đám thuộc hạ đứng chờ ngoài cửa trầm mặc: "..."

Một câu "Ta là một con bạch mã" của Đường Thời, còn kéo dài thanh âm, quả thực đã khiến người khác muốn đem y từ trong nhã gian tha xuống dưới hành hung một trận—— nhất là người cùng tranh cãi với Lạc Viễn Thương kia.

Hắn vốn là người nhất định phải lấy được Băng tàm ti, cho nên mới cảm thấy Đường Thời là bỗng nhiên chui ra hắc mã, tưởng gặp được một đối thủ cường đại, không nghĩ người này lại trực tiếp phản bác chính mình, cái gì mà con bạch mã, nói bậy!

Phương thức làm mất mặt người khác đó là —— gọi giá!

Cho nên lão già này liền trực tiếp cao giọng, đem toàn bộ âm thanh trong hội trường đè xuống, hô: "Một vạn ba!"

Tốt, hiện tại Đường Thời không cần phải gây sức ép nữa, y an tâm mà thả lỏng, ngồi tại chỗ, mí mắt chuyển, nhân tiện dùng chén trà chặn bên môi, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, thấp giọng mơ hồ nói với Thị Phi: "Có trò hay để xem."

Thị Phi chuyển mắt qua, liền nhìn thấy tròng mắt kia của y chuyển lại đây, nhẹ nhàng nghiêng, vì thế khóe mắt đảo qua, nhìn mình. Thị Phi giật mình, lại chỉ hơi vuốt cằm, gật đầu, đánh cái chắp tay: " Hình như là Vạn Tân An trưởng lão của Chính Khí tông."

Chính Khí tông?!

Danh tự này khiến đầu Đường Thời tê rần một chút, nhưng chỉ trong giây lát, lại cảm thấy hưng phấn. Y cầm ngón tay của mình, dùng loại ánh mắt mờ mịt khôn kể nhìn Thị Phi, nói: "Liên hoa chi đồng của Tiểu Tự Tại Thiên, thật sự không truyền ra ngoài sao?"

Thị Phi là làm sao biết đối diện là trưởng lão Chính Khí Tông? Không có liên hoa chi đồng, căn bản nhìn không thấy.

Lúc trước ở trên biển, Thị Phi đã dạy Đường Thời một pháp quyết, bất quá đó cũng chỉ là pháp quyết mà thôi, không phải tâm pháp gì, cho nên Đường Thời cũng chỉ có thể gia tăng thị lực, mà không thể giống như Thị Phi, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu bản chất.

Bây giờ Đường Thời hỏi đến, Thị Phi chỉ nhìn y một cái, nói: "Không có liên hoa chi đồng."

Đáy mắt hắn một mảnh màu đen thuần tuý, nhìn không ra ảo ảnh kim liên nào, Đường Thời như hiểu được cái gì.

Y mím môi, ngón tay miết lấy môi dưới, rốt cuộc vẫn hỏi: "Ngươi hiện tại rốt cuộc là Phật hay là Ma?"

Thị Phi nói: "Ma."

Nhưng còn có một viên phật tâm.

Ánh mắt Đường Thời, vì thế dần dần lạnh đi, nhưng không biết làm sao lại cười đến càng thêm kỳ quái, y nói: "Ngươi nhiều kiếp nhiều gian nan, cũng chỉ có chịu đựng. Thiên Ma tứ giác vừa vặn có dị động, ngươi nếu thật thành Ma, vừa lúc đi điều tra một phen."

Y nói chuyện trôi chảy, Thị Phi không trả lời, tựa hồ chỉ cho rằng chính mình không nghe thấy.

Mức giá bên kia đã vượt qua giới hạn của Đường Thời, cho nên y không có tiếp tục gọi giá nữa, ngược lại đại gia giàu nứt vách Lạc Viễn Thương, vẫn cùng trưởng lão nâng giá, chẳng qua cuối cùng Vạn Tân An trưởng lão như trước dùng giá cao một vạn sáu mua đi, giá trị gần như chỉ bằng ba phần mười kén Băng tàm ti.

Vật phẩm đấu giá cuối cùng, kỳ thật tâm tình Vạn Tân An vẫn rất tốt, sau khi chiếm được thứ này, trở về có thể làm một tấm áo choàng tương đối hợp.

Sau khi kết thúc, Vạn Tân An trưởng lão liền trực tiếp rời đi trả tiền, Đường Thời ngồi tại chỗ, chờ người đã tan hết, lúc này mới đi ra ngoài. Đi giao dịch đồ vật mình mua, lấy được một cái tàn giản kia, y đem thứ này nắm trong tay, tựa hồ do dự một chút, cuối cùng vẫn thu lại, một câu cũng chưa nói.

Thị Phi nói: "Mới vừa rồi Lạc Viễn Thương ở bên ngoài đứng trong chốc lát."

Đường Thời nhướng mày: "Đứng trong chốc lát thì đứng trong chốc lát."

Vốn cũng không trông cậy vào Đường Thời nói ra cái gì, chỉ là nghe y cơ hồ có thể nghẹn chết người, Thị Phi thật không lời gì để nói, hắn không lên tiếng, thấy Đường Thời đứng lên, vì thế cũng đi theo, lại nhìn Đường Thời đáy mắt có nét tính kế, đã biết trong lòng y có tính toán.

"Đi thôi."

Đường Thời đẩy cửa ra, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, y rời khỏi Tỳ Hưu Lâu, cũng chưa đi xa, chỉ đi vòng vòng xung quanh, Thị Phi hỏi y muốn làm gì, Đường Thời quay đầu nhìn hắn mỉm cười, "Giựt tiền."

Băng tàm ti thật sự là không muốn dùng giá cao mua, có điều Đường Thời đích xác cần thứ này, sau này còn có thể gặp được nhiều Băng tàm ti như vậy sao? Không nhất định... Cơ hội chớp mắt lướt qua, có thể nói là có thể gặp không thể cầu, qua thôn này liền không còn tiệm nào nữa.

Đường Thời không nghĩ buông tha cơ hội trước mắt, ác ý dâng lên ào ào, cả người đều bị sét đánh—— đối với kẻ cả thân đều toát ra chữ người nghèo như Đường Thời mà nói, nghèo cũng là một loại phong độ...

Thế nhưng, bần cùng cũng không thể trở thành lý do không cướp bóc.

Bởi vì, cướp bóc mới có thể làm giàu mà.

Đường Thời rất văn minh mà nghĩ, không ngừng nhìn chằm chằm Tỳ Hưu Lâu, y không biết rốt cuộc Vạn Tân An là người nào, cho nên có chút lo lắng.

"Thị Phi sư huynh, ai là Vạn Tân An?"

Thị Phi ra từ Tiểu Tự Tại Thiên, mặc dù thấy qua nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là gặp được mà thôi, những người làm việc này hắn đều không quen biết, chẳng qua cố tình hôm nay là Đường Thời nói muốn đi đoạt đồ vật của người khác...

Thị Phi bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải, ánh mắt lướt qua ngón tay y, lại vừa lúc nhìn thấy Vạn Tân An đi ra, vì thế dừng mắt, còn chưa nghĩ có nên nói hay không, Đường Thời cũng đã ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ một tiếng : "Ta biết ."

Lúc y hỏi, cũng đoán được Thị Phi sẽ không trả lời vấn đề của mình, cho nên Đường Thời trực tiếp chú ý ánh mắt của hắn, cũng vì động tác chớp mắt rất nhỏ kia, phát hiện mục tiêu của chính mình.

Người giảo hoạt như Đường Thời, bản lĩnh trộm gà bắt chó gì đó đều sẽ có một chút, y nhanh chóng xoay người biến mất tại chỗ ngoặc, thuận tay kéo bả vai Thị Phi, "Ngươi đã nhập ma, sao lại cố kỵ nhiều như vậy, không bằng theo ta lăn lộn đi... Ta mang ngươi đi đánh cướp."

Kỳ thật là cáo mượn oai hùm thôi.

Lúc người nọ vừa ra tới, Đường Thời không dám đem linh thức thả ra ngoài, linh thức của tu sĩ cấp bậc thấp lúc lướt qua trên người tu sĩ cấp bậc cao hơn, đại đa số thời điểm sẽ bị người phát hiện, tu vi thấp một ít còn được, tu vi càng cao thì lại càng mẫn cảm.

Cho nên hiện tại Đường Thời còn không biết Vạn Tân An trưởng lão rốt cuộc tu vi thế nào, bởi thế phải cẩn trọng.

Một mặt đi xa, môi nhỏ khẽ mở, hỏi Thị Phi: "Hắn tu vi gì?"

Thị Phi trầm mặc hồi lâu, vẫn là nói: "Kim Đan sơ kỳ."

"..." Đường Thời dừng bước, quay đầu liếc hắn, "Ngươi tâm địa thật mềm, ta chẳng qua thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ ngươi còn thật sự biết."

Dù sao cũng là người đạt tới Kim Đan kỳ từ rất sớm, nhiều năm cùng tâm ma đối kháng như vậy, rèn luyện tâm trí cũng khác, hiện tại tinh thần lực của hắn vượt xa các tu sĩ cùng cấp, kỳ thật đã là Kim Đan hậu kỳ, chỉ là Đường Thời luôn luôn nhìn không thấu tu vi Thị Phi, nên vẫn luôn không có cảm giác.

Y vừa nói ra lời này, Thị Phi liền biết mình nói sai rồi, vì thế trầm mặc im lặng, nhìn Đường Thời tiếp tục đi về phía trước, rất giống như trước kia muốn nói một câu gì mà "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng", nhưng hắn lại cảm thấy, nói Đường Thời cũng sẽ không nghe, bản thân cũng chỉ có thể theo sau, hy vọng không xảy ra chuyện lớn gì mới tốt.

Còn ở trên địa bàn của Đông Sơn, ít nhất cũng phải kiềm chế một chút đi?

Ra khỏi thành Đông Cực, phải tiếp tục đi theo hướng Bắc, mới là Chính Khí Tông.

Ngoài thành Đông Cực núi chồng xếp liên miên, ban đầu Đường Thời là theo sát phía xa, y cùng với trưởng lão kia đều tu vi Kim Đan kỳ, cho nên trưởng lão hẳn không phát hiện được y.

Bất quá theo Đường Thời tiếp cận, người nọ rốt cuộc phát hiện, liền phi một kiếm xa xa mà chém về phía Đường Thời.

Đường Thời đã sớm có chuẩn bị, tuyệt không loạn, xoay tay chặn một đao, lại bằng tốc độ xuất chúng, đến trước người Vạn Tân An, ngay sau đó không chút dài dòng dây dưa nào một đao hướng về đỉnh đầu hắn chém qua.

Gió tụ hợp quanh mũi đao y, có vô số linh lực, quang điểm phun trào, ánh mắt Đường Thời thực trầm, xuống tay cũng thực ổn, căn bản không nhìn ra được một tia run rẩy.

Vạn Tân An cũng thật không ngờ tại địa giới Đông Sơn thậm chí có người dám ám toán mình, đều là Kim Đan sơ kỳ, tại Đông Sơn, Kim Đan kỳ cơ bản coi như đỉnh điểm của tu vi, vào lúc nào Đông Sơn lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?

Hắn trong kinh hãi, chỉ kịp giơ kiếm mà chắn, lại bị một đao sắc bén kia của Đường Thời trực tiếp đem kiếm chém thành hai nửa, đồng thời có hàn khí xâm nhập vào lòng bàn tay hắn, vì thế toàn bộ ngón tay lập tức bị sương tuyết đông lạnh, đây rốt cuộc là thuật pháp quỷ dị gì?

Mắt thấy một đao của Đường Thời chợt lóe sau lại biến mất trên tay y, Vạn Tân An biết đây là một cơ hội tốt để chạy trốn.

Người trẻ tuổi kia không chừng là đệ tử của đại môn phái nào đó, sợ là đang theo dõi mình.

Sau khi ra khỏi hội đấu giá, người này vẫn luôn sợ có kẻ đi theo hắn.

Vạn Tân An nếu là biết hôm nay sẽ bị người nhìn chằm chằm, thì tuyệt đối không tới nơi này.

"Ngươi là người phương nào?"

"Ta không phải là người a." Đường Thời kéo dài bước chân, nhìn không nhanh không chậm, chính là sau một bước đó là thuấn di! Trực tiếp đến sau lưng Vạn Tân An, Trảm Lâu Lan rời vỏ, liền có một đạo hư ảnh mang theo rỉ sắt loang lổ của Trảm Lâu Lan xuất hiện, ở sau da đầu Vạn Tân An vạch một cái ——

Vạn Tân An nhất thời cảm giác sợ nổi da gà, chỉ thu tay phải về, nghe người nọ ở phía sau hắn nói: "Thị Phi sư huynh, phụ một tay."

Cái tên này quá mức quen thuộc !

Sau lời này của Đường Thời, Vạn Tân An an theo bản năng mà cùng quay đầu, liền nhìn đến tăng nhân mặc tăng bào nguyệt lẳng lặng mà đứng ở cây cổ tùng bên sơn đạo cách đó không xa, trong tay lần một chuỗi tràng hạt, tựa hồ không đau khổ không vui buồn mà nhìn bọn họ bên này.

Vạn Tân An biết mình trúng kế ...

Thấy Thị Phi, khiến hắn quá mức kích động, cho nên động tác bắn ngón tay mới trì hoãn như vậy, vì thế bóng kiếm của Đường Thời, đem đầu của hắn bổ như bổ dưa hấu, sau đó cái gì cũng đều tiêu thất.

Một viên Kim Đan xuất hiện, lại giây lát hóa thành bụi mù.

Rơi xuống, chỉ có túi trữ vật cùng kiếm của Vạn Tân An, quần áo cũng bị mất.

Đường Thời than khẽ: "Ta là ngựa a."

Chỗ nào là người đâu?

Không phải lúc trước hắn nói y là một con hắc mã sao? Đường Thời còn cố ý phản bác một câu, nói mình là một con ngựa trắng, hiện tại hắn ngược lại cũng không nhớ rõ.

Phỏng chừng bởi vì lớn tuổi đi? Người lớn tuổi thì nên tiến vào quan tài, hắn còn ở nơi này chít chít oai oai không xong, khiến Đường Thời phiền lòng.

Một màn vừa rồi kia, phần lớn là gặp may, chẳng qua mặc kệ dùng phương pháp gì, một đao đơn giản như vậy trực tiếp chém giết tu sĩ cùng cấp bậc, nếu là người khác căn bản không có khả năng, thậm chí đối phương còn chưa kịp phản kháng.

Đường Thời xoay người đem túi trữ vật cùng một thanh kiếm nhặt lên, hủy diệt thần thức trên ấn ký, đem Trảm Lâu Lan thu hồi, ước lượng túi trữ vật, từ trên sơn đạo chậm rãi trở về, đến bên cạnh Thị Phi, liếc mắt nhìn đã thấy ánh mắt Thị Phi có chút trầm ám.

Đường Thời không biết sống chết mà cười nói: "Ngươi lại không cao hứng ta giết người sao?"

Thị Phi cho tới bây giờ chưa từng cao hứng khi y giết người, câu này của Đường Thời cơ hồ là hỏi cũng như không.

Bất quá hôm nay Đường Thời có thể dễ dàng mà đem người giết, kỳ thật vẫn là công lao của Thị Phi, y mở túi trữ vật kia ra, lấy ra kén Băng tàm ti đặt ở bên trong, độ cong khóe môi càng lớn, rất là vui vẻ.

" Nhờ có ngươi nhiều người quen biết, ta lừa hắn nói ngươi muốn động thủ, hắn một chút liền nhìn về phía ngươi, thanh danh của Tiểu Tự Tại Thiên thật đúng là dùng tốt."

Đường Thời tựa hồ đối với sự cơ trí của bản thân rất đắc ý, chẳng qua hoàn toàn là lợi dụng sự tồn tại của Thị Phi —— Thị Phi mím môi, liền xoay người đi về sơn đạo khác, bỗng nhiên có chút không nguyện ý cùng Đường Thời nói chuyện.

Đường Thời mặt mũi không da mà đi cùng, nhìn Thị Phi trước mặt, y lại lui về, đuổi kịp Thị Phi, một đường lui về phía sau, một đường nói: "Trước kia ngươi nói với ta không có liên hoa chi đồng, nói cách khác, ngươi kỳ thật không phải nhờ vào liên hoa chi đồng nhìn ra đó là trưởng lão Chính Khí Tông, như vậy ta chỉ có thể cho rằng, ngươi là bằng vào thanh âm hoặc thứ gì khác vậy... Tuy rằng ngươi đã không tính là người xuất gia gì, bất quá ta tưởng ngươi vẫn sẽ không đánh lời nói dối. Ngươi nếu biết đó là trưởng lão Chính Khí Tông, phần lớn có thể nhận ra hắn, cho nên —— lấy thanh danh Tiểu Tự Tại Thiên, nếu ta lúc chiến đấu gọi tên của ngươi, hắn tất nhiên khiếp sợ..."

Một trận chiến này tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy tức thời gian, thậm chí nhìn đơn giản tới cực điểm, nhưng Đường Thời trước sau tính kế lại thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn ánh mắt của Thị Phi chuyển lại đây, vẫn trầm mặc nhìn y không nói lời nào, Đường Thời đắc ý nói: "Với ta mà nói, nhiều hay thêm một câu không có tổn thất, với hắn mà nói liền có thể là trí mạng. Nhóm người ngu xuẩn Chính Khí Tông này..."

Thị Phi nói; "Ngươi tâm tư thủ đoạn là độc nhất —— hắn chưa từng trêu chọc ngươi, ngươi tội gì hạ độc thủ như vậy?"

Đường Thời ánh mắt cổ quái: "Ngươi quả nhiên là nhập ma sao? Ta như thế nào một chút cũng đoán không ra?"

Thị Phi mặc kệ y, tiếp tục đi phía trước, tựa hồ là không tính toán cùng Đường Thời cùng đường.

Đường Thời tiếp tục đuổi kịp hắn, vì thế thấy được trước núi một bậc thang bằng đá, bên cạnh còn có một đạo thanh tuyền, Thị Phi đi tới, Đường Thời lại cười lạnh một tiếng: "Ta muốn Băng tàm ti, không đoạt từ hắn thì tìm chỗ nào? Ta vốn không phải là người giảng đạo lý gì, đoạt cũng liền đoạt. Ta đoạt đồ của hắn, chẳng lẽ còn muốn giữ hắn trở về báo cáo với Chính Khí Tông, nói Đường Thời ta lại trở về tìm Chính Khí Tông tra sao? Lát sau người Chính Khí Tông vây quanh đánh ta, ngươi giúp ta sao?"

"... Giúp."

Thị Phi rủ mắt, chỉ dõi theo y trong chốc lát, mới thốt ra chữ này.

Vì thế Đường Thời đột nhiên im bặt, nhìn hắn ngồi ở bên hồ, cũng theo qua ngồi xuống, chỉ ngoẹo cổ nhìn hắn, "Ngươi còn chưa có đối với ta chết tâm sao?"

"..." Thị Phi trầm mặc.

Đường Thời nhún vai, "Si tình loại."

Ước chừng tình cảnh này ở trong mắt người khác xem ra cực kỳ không nói nên lời, nhưng vì đơn giản đó là Đường Thời cùng Thị Phi vô ý liền bỏ vào đáy lòng người ta, chẳng qua Đường Thời nhìn hắn lại như đang nhìn người qua đường, y không động tâm, cũng chính là không yêu không thích.

Thị Phi vươn tay lướt trên mặt nước, rửa sạch một tay bụi bậm, phật châu thấm vào nước suối, mơ hồ mang sắc thái mê muội.

Đường Thời đứng lên, chắp tay sau lưng, chợt nhìn về phía sau của bọn họ, đó là một nam nhân mặc y bào thâm sắc mang nét mực.

Thị Phi không phải không nhận thấy được, chỉ là chuyện này chung quy cùng hắn không có quan hệ.

Lạc Viễn Thương từng bước một đi tới, liền hướng Đường Thời cười: "Lạc mỗ còn tưởng rằng chính mình ảo giác, không nghĩ vị tại Tỳ Hưu Lâu quả nhiên là Đường sư đệ."

Đường Thời cũng chắp tay, giả cười nói: "Lạc sư huynh đúng là thực sắc bén."

Hiện giờ Lạc Viễn Thương đã là Kim Đan trung kỳ, linh thức tùy tiện đảo qua, phát hiện Đường Thời đã lên Kim Đan sơ kỳ, mà Thị Phi phía sau y, lại vẫn khiến người ta nhìn không thấu, hòa thượng kia trước không phải cảnh giới ngã xuống sao? Như thế nào nhanh như vậy lại trở về? Nhìn qua như là so với trước còn muốn lợi hại hơn nhiều lắm.

"Ta nghĩ, ở Đông Sơn này sợ là tìm không ra người có thể nói ra một câu kỳ dị kia, lại cảm thấy điệu bộ đó rất quen thuộc, lúc này mới có suy đoán ."

Lạc Viễn Thương đa phần là nói thật, có người trời sinh một đóa kỳ ba, tỷ như trước mắt Đường Thời. Người như vậy có thể không cần thiết có bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm, lúc hắn nói ra ta đặc biệt bị coi thường, ngươi sẽ cảm thấy —— người nọ là đầu gia súc, là một nhân tài.

Đường Thời da mặt dày, mặt không đổi sắc mà tiếp nhận khích lệ của Lạc Viễn Thương, vì thế nói: "Ta tin tưởng Lạc sư huynh là vô sự không lên điện Tam Bảo, Đường Thời ta là người phiền toái, không biết Lạc sư huynh tìm ta có chuyện gì?"

Hỏi trực tiếp, cũng là khẩu vị của Lạc Viễn Thương.

Đông Sơn bên này sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, bỗng nhiên nhiều thêm hai cái cao thủ Kim Đan kỳ, phóng trên cái cân đều sẽ sinh ra một loại hiệu ứng mắc xích, Lạc Viễn Thương híp mắt cười: "Có một ít mua bán không vốn, nghĩ muốn tìm ngươi cùng Tiểu Tự Tại Thiên Thị Phi sư huynh làm."

Đường Thời nhíu mày, mua bán không vốn? Lời này cũng không dễ nghe.

Thị Phi cũng thật không ngờ chính mình còn có phần, trong lòng hắn giống như gương sáng, lúc đang nhìn Lạc Viễn Thương, lại phát giác quanh người hắn có sát khí đọng lại, ánh mắt Lạc Viễn Thương thực thẳng, rơi xuống trên người Thị Phi, hai người đối diện.

Đường Thời nói: "Ta ước chừng biết ngươi là phải làm mua bán gì, cảm thấy rất hứng thú, có điều Thị Phi sư huynh bất quá ngẫu nhiên với ta cùng đường..."

Đường Thời khi bỏ qua một bên quan hệ, có vẻ rất tiêu sái.

Thị Phi không nghĩ dính líu đến những việc này, hắn nếu đã thân nhập ma đạo, lại bởi vì được chân phật điểm hóa, biết mình phải nhiều lần trải qua vô số kiếp số, tu thành chính quả, đối mặt với tất cả phát sinh ở trước mặt mình, cũng đều là tâm tình lạnh nhạt.

Hai tay của hắn tạo thành chữ thập, thanh âm ôn hòa: "Thị Phi không tham dự thị phi, như vậy từ biệt."

Xoay người muốn đi, lại không nghĩ Lạc Viễn Thương mỉm cười, sau lưng của hắn nói một câu: "Nếu người mà Lạc mỗ nói, giao dịch này cũng cùng Tiểu Tự Tại Thiên và Đông Hải Tội Uyên có quan hệ đây?"

Bước chân Thị Phi một chút liền dừng lại, như là bị cái gì ràng buộc, hắn chậm rãi chuyển mắt qua, đối mặt với Lạc Viễn Thương.

Từ khi bắt đầu Mười tám cảnh Tiểu Hoang, hắn chỉ biết đây không phải người đơn giản —— Đông Hải Tội Uyên, cái tên trên cơ bản sẽ không bị người đại lục Linh Xu biết đến.

Ánh mắt kia, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc lạnh như băng, nếu thay đổi một người đối mặt với ánh mắt Thị Phi như vậy, tất nhiên là muốn phát lạnh thậm chí còn cả người run rẩy.

Chính là Lạc Viễn Thương không có, bởi vì hắn biết rất nhiều chuyện, cũng biết sự tình Thị Phi vô pháp buông xuống.

Kỳ thật hắn cũng không thể khẳng định, chính là căn cứ đủ loại dấu vết để phỏng đoán ra một ít mà thôi.

Hiện tại tu vi Lạc Viễn Thương là cao nhất trong Điểm Thuý Môn, bị phong làm Thiếu môn chủ, kế nhiệm chưởng môn liền phải là Lạc Viễn Thương . Đông Sơn đại hội tổ chức sắp tới, chỉ ba cửa quang trọng của Đông Sơn còn chưa có định ra, có ba cửa danh ngạch này, liền có thể tham gia Tứ Phương Đài hội, tiếp theo thì có cơ hội tiến vào Đất Hoang, cho nên Lạc Viễn Thương kỳ thật rất coi trọng Đông Sơn đại hội lần này.

Bởi vì chút cơ hội này một chớp là qua, làm một người có dã tâm, như thế nào cũng không nên bỏ qua.

Lạc Viễn Thương hắn muốn nổi danh, không chỉ muốn tại Đông Sơn, còn muốn đến Đất Hoang, đến toàn bộ đại lục Linh Xu, đến toàn bộ Xu Ẩn tinh!

Chuyện của Đông Hải Tội Uyên, cơ hồ là tử huyệt của Thị Phi.

Hắn nhìn về phía Lạc Viễn Thương, " Nơi nào biết được?"

Lạc Viễn Thương nói: " Phía sau núi Chính Khí Tông gần đây xảy ra dị tượng, đầm Hàn Trì biến thành màu đen, trên có kim quang di động, tất cả mọi người nói bảo vật khác thường xuất thế, bất quá ta ngược lại cảm thấy —— họa giả một, hạnh giả một."

Có bảo vật muốn ngang trời xuất thế, đây nhất định là sự thật, nhưng đồng thời đầm Hàn Trì biến đen, lại khiến người ta dự cảm có điềm xấu.

"Theo ta được biết, bởi vì Đông Sơn gần với Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo nhất, không dám qua lại với Thiên Chuẩn Phù Đảo, nhưng cùng người Tiểu Tự Tại Thiên có quan hệ không tồi, một lần sự tình Thần Nguyên thượng sư độ kiếp thất bại, Thị Phi sư huynh là đến tra đi? Nhưng mà nghe nói, Thị Phi sư huynh cùng người Chính Khí Tông trò chuyện với nhau cũng không viên mãn."

Một câu so một câu của Lạc Viễn Thương càng kinh tâm động phách, chỉ khiến người cảm thấy run rẩy.

Đường Thời nhìn về phía Thị Phi, liền nhìn thấy đáy mắt kia quang ảnh ám trầm lưu động, đã biết Lạc Viễn Thương kỳ thật nói trúng rồi. Có thể Lạc Viễn Thương còn đoán không ra, bất quá Đường Thời cùng Thị Phi ở chung lâu, cũng có thể đủ hiểu được phía dưới biểu tình bát phong bất động của hắn rốt cuộc cất giấu ý nghĩa gì.

Y tạm thời không nói gì, lại cảm thấy không khí giữa Lạc Viễn Thương cùng Thị Phi có chút dị thường không rõ.

Thị Phi rốt cuộc nói: "Như vậy... Làm phiền ."

Lạc Viễn Thương vẫn là cười ra tiếng, vì thế khoát tay chặn lại: "Đường Thời sư đệ là rời khỏi Đông Sơn một đoạn thời gian đi? Đông Sơn này biến hóa không nhỏ, Thị Phi sư huynh vốn không phải người Đông Sơn, ta tính là người quen, liền mang nhị vị đi một chuyến. Còn thỉnh đến Điểm Thuý Môn làm khách."

Đường Thời chờ ba người đồng thời sử dụng khinh công, Đường Thời và Lạc Viễn Thương đều cưỡi một thanh kiếm, Thị Phi cũng là bước mây trôi, không ỷ lại pháp bảo như bọn họ.

Trong lòng nghi hoặc, Đường Thời đã đem đồ vật trước giết Vạn Tâm An cất kỹ toàn bộ, xem như không có việc gì mà trở về, rất giống khách du lịch ngắm phong cảnh—— e rằng có thể nói là thổ phỉ đi...

Điểm Thuý Môn ở trên Thương Sơn, tên ngọn núi cùng tên Lạc Viễn Thương ngược lại rất tương xứng, bọn họ hạ xuống phía dưới chân núi, bên này có đệ tử đi tìm Lạc Viễn Thương nói chuyện, hắn tạm thời tránh ra, Đường Thời lại bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay phải mình khác thường, y sửng sốt một chút, liền trực tiếp đi tới một bên, một câu cũng không giải thích, rất có loại hương vị làm theo ý mình.

Lạc Viễn Thương từ sơn môn trở về, lại nhìn thấy chỉ có Thị Phi đứng tại chỗ, vì thế có cảm giác kỳ quái, "Đường Thời sư đệ đâu?"

Thị Phi lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không biết y làm gì, sau đó mắt lạnh nhìn Lạc Viễn Thương nói: "Ngươi quả nhiên rơi vào ma đạo."

Lạc Viễn Thương mắt nhíu lại, chỉ châm chọc: "Ngươi cũng là người thân đọa ma đạo, hà tất nói ta."

Thị Phi chỉ nói: "Bất đồng."

"Thiên Đạo kia thì không phải là đạo? Ngươi Phật Tu cần vượt qua tâm ma, thậm chí nhiều lần trải qua kiếp số, mới được thành Phật, thì không phải lĩnh ngộ một lần tất cả đại đạo của thiên hạ, lúc này mới trở về Phật thật sự sao? Không có gì bất đồng ." Lạc Viễn Thương tựa hồ rất không thích người khác nói chuyện bản thân mình rơi vào ma đạo.

Hắn rơi vào ma đạo, là từ lúc trong Tiểu Tự Tại Thiên.

Lúc trước tại cảnh Băng tuyết thiên địa, hắn cùng với Đường Thời không đi chung đường, cũng liền gặp gỡ bất đồng. Lê linh thi đó là hắn thả ra, phương diện này khẳng định có nguyên nhân.

Trước kia Thị Phi liền đã nhìn thấu manh mối, chẳng qua khi đó Lạc Viễn Thương chỉ bị ma khí quấy nhiễu, nhưng không có giống như bây giờ hoàn toàn rơi vào ma đạo.

Tốc độ tu luyện của Lạc Viễn Thương, căn bản quá nhanh, nếu như không có phương pháp đặc biệt gì, tốc độ này hoàn toàn có thể so sánh với thiên tài. Đó là Thị Phi, cũng chỉ có thể nói mình không bằng Lạc Viễn Thương.

Hiện tại Lạc Viễn Thương phản bác hắn, Thị Phi lại không chút để ý.

Hắn nói: "Ngươi từ đạo nhập ma, ta lại phá ma nhập phật."

Lạc Viễn Thương chỉ nhìn hướng Đường Thời đã về tới phía xa, cười khẽ một tiếng: "Ngươi có thể lại nhập phật sao? Hoà thượng động phàm tâm, đánh giá cao định lực của ngươi rồi."

Lời này thốt ra, Thị Phi liền không nói.

"Đường sư đệ, đã làm gì?" Lạc Viễn Thương không thèm để ý mà hỏi một câu, nhìn y lại đây, liền dẫn đường.

Đường Thời thuận miệng nói: "Công pháp xảy ra chút vấn đề."

A, vậy chính là có chuyện gì không thể nói.

Có liên quan với công pháp đều là bí mật, Đường Thời này không nói, cũng liền không ai hỏi.

Bọn họ từ sơn môn đi tới, Điếm Thuý Môn tọa lạc trên một tòa núi nhỏ, hiện ra rất tú lệ.

Rất nhanh đã thấy được đại điện phía trước, Lạc Viễn Thương tiến lên, dẫn bọn họ bước lên bậc thang, "Còn chưa kịp tới thông báo cho môn chủ là có khách quý đến, bất quá các ngươi tới, hắn nhất định sẽ thực hoan nghênh —— "

Lời bỗng dưng im bặt, bởi vì ngay tại lúc Lạc Viễn Thương bước ra ba bước, bốn phía bỗng nhiên vang lên thanh âm: "Diệt linh trận lên!"

Linh quang nhất thời bắn ra, một tòa đại trận tại đỉnh núi sáng lên, liền đem cả tòa núi đều chiếu sáng!

Diệt linh trận?

Bao quát Đường Thời, Thị Phi thậm chí Lạc Viễn Thương ở bên trong, ba người thế nhưng lập tức bị bao phủ ở trong trận pháp.

Đường Thời bỗng nhiên nở nụ cười, tâm nói thật sự là y đi tới chỗ nào, chỗ đó liền xui xẻo, thế nhưng không chút hoang mang nói; "Lạc sư huynh, ngươi có phải là làm ra chuyện đuối lý gì không hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro