Chương 56: Tàng Kinh các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị Phi đã trở lại.

Chỉ trong chớp mắt, tin tức này đã lan truyền khắp Tiểu Tự Tại Thiên, trở thành chủ đề được nhắc đến nhiều nhất hiện tại.

Có những người, dù đôi khi họ tạm thời rời đi, nhưng họ sẽ vĩnh viễn không bị lãng quên, có lẽ chính là chỉ người như Thị Phi chăng?

Người này là thiên tài số một của Tiểu Tự Tại Thiên từ xưa tới giờ.

Nhưng, lại có một câu là khéo quá hoá vụng*.

*Nguyên văn là "thông minh ngộ", nghĩa là thông minh quá sẽ bị thông minh hại

Đường Thời vẫn không biết tình hình cụ thể hiện tại là thế nào, chỉ nghe nói là hắn sẽ tham gia giảng đạo.

Mọi người đều rất tò mò một việc — rốt cuộc Thị Phi đã hoàn toàn tỉnh ngộ hoặc đại triệt đại ngộ chưa?

Đây cũng là chuyện mà sư phụ của hắn rất muốn biết.

Chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày giảng đạo, Đường Thời đã khá quen với sinh hoạt tại Tiểu Tự Tại Thiên rồi. Y đã lén lút tìm tòi ở mấy tầng dưới của Tàng Kinh các, nhưng trong đó có quá nhiều kinh quyển, căn bản là không có cách nào để tìm được đúng thứ mình cần, vậy nên bây giờ tâm tình y khá âm u.

Cảnh trong mơ thực ra vẫn đang tiếp tục, nhưng cũng không xuất hiện quá thường xuyên, chỉ là mỗi buổi tối đều tới một lần mà thôi.

Các tu sĩ không phải là không cần nghỉ ngơi, thực ra thì tuy luyện cũng là một loại nghỉ ngơi, nhưng tu sĩ vẫn cần được thả lỏng bản thân — nhưng chỉ cần y thả lỏng ý thức thì ngay lập tức sẽ cảm thấy trong đầu có cái gì đó muốn lao ra, Đường Thời sắp bị cảm giác đó tra tấn đến phát điên rồi.

Y đã thử tự tìm cách giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.

Hôm nay, lúc ra ngoài thêm dầu vừng, y nhìn thấy mấy sư huynh mặc tăng bào màu vàng nâu đi ngang qua trước mặt, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm túc.

Định Tuệ thấy Đường Thời tới, lại còn mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, bèn hỏi hắn: "Ngươi sao vậy?"

Đường Thời nói: "Mấy vị sư huynh vừa đi qua nhìn có vẻ quen mắt."

Định Năng quay lại sau khi xử lý xong những bàn thờ mình phụ trách, nghe thấy hai người nói chuyện liền xen mồm: "Ta có nghe ngóng được một chút, hình như là trong Tam Trọng Thiên đã xảy ra chuyện gì đó thì phải."

"Những nhân vật trong truyền thuyết trên đó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Đường Thời cười cười, đi thêm dầu thắp cho bàn thờ mình phụ trách.

Pho tượng Bồ Tát trước mắt y đang nhìn xuống đại điện với khuôn mặt tràn đầy thương xót, khiến Đường Thời thấy hơi khó chịu, mấy bức tượng này thì có cảm tình gì chứ? Lại còn được ở đây ăn hương ăn khói, nhận sự cung phụng của mọi người... Thật sự có tư cách đó sao?

Suy nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu y, lại chợt cảm thấy hình như pho tượng có biến hoá gì đó, nhưng chỉ chớp mắt sau y đã nhận ra đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Dạo này mỗi ngày đều đặn ba buổi học sáng trưa tối, y thấy mình sắp bị tẩy não hoàn toàn rồi, thật là không biết phải nói gì.

Y vốn cảm thấy mình là một thanh kiếm, ít nhất cũng là một thanh kiếm đang ẩn mình, sớm muộn gì cũng ra khỏi vỏ, nhưng bây giờ thì sao? Giờ y lại cảm thấy cứ ẩn giấu như thế này cũng không tệ.

Ẩn giấu.

— Hai chữ này, có lẽ là phù hợp với Thị Phi hơn chăng?

Dường như từ khi tới Tiểu Tự Tại Thiên, kẻ mà y quan tâm nhất chính là người này.

Vô ý thức mà cười cười, y tiếp tục nghe Định Tuệ và Định Tăng tám chuyện.

"Không phải như chúng ta nghĩ đâu, hình như là... Thị Phi sư huynh đang phải quét rác thì phải?" Định Năng bỗng tung ra một câu làm Đường Thời và Định Tuệ sợ đến đờ cả người.

Đường Thời ngạc nhiên: "Ngươi nói..."

Định Tuệ không suy nghĩ sâu xa, lập tức nói: "Thị Phi sư huynh phải đi quét rác? Đùa cái gì vậy... Không phải mặt đất trên Tam Trọng Thiên sạch sẽ lắm à?"

Định Năng trợn trắng cả mắt: "Có phải tự ta nói ra đâu, ta chỉ nghe nói thế thôi mà."

"Có lẽ là... các vị sư huynh lợi hại cũng cần phải rèn luyện chăng?" Định Tuệ vuốt cằm, sau đó quay đầu hỏi Đường Thời, "Thời Độ, Thời Độ, ngươi nghĩ sao?"

Đường Thời đã quen với cái tên này rồi, y suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Có lẽ là một phương pháp tu luyện khác thường chăng?"

Lời này vừa nói ra, hai người Định Tuệ và Định Năng lập tức nhìn y với ánh mắt sùng bái: "Suy nghĩ của Thời Độ đúng là không tầm thường nha!"

"Ngươi nghĩ Thị Phi sư huynh có quét rác ở chỗ chúng ta không?" Định Tuệ lại hỏi.

Đường Thời thầm nghĩ làm sao mà ta biết được? Y nhún vai, "Chúng ta vẫn nên đi học bài thì hơn, ta thấy dạo này không yên bình lắm đâu."

Thực sự đúng là gần đây không yên bình cho lắm.

Mặc dù họ chỉ là đệ tử tầng chót nhưng cũng biết rằng có lẽ Thiên Chuẩn Phù Đảo đã xảy ra chuyện.

Yêu tộc đang đấu đá nội bộ, có vẻ đã chết không ít người. Ân oán giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên đã được tạm thời gác lại, nhưng gần đây lại có Yêu tu tới đảo, hơn nữa còn xảy ra va chạm với tăng nhân bên ngoài, hình như còn có người bị thương.

Đường Thời rất muốn biết tin tức về Thiên Chuẩn Phù Đảo, vì y vẫn còn chưa lấy được lõi cây Tam Chu... Ân Khương chết tiệt, chỉ cần nhớ đến việc này là Đường Thời lại tức đến ngứa răng.

Dù cũng không thể nói rõ là nàng sai ở đâu, nhưng cứ nghĩ đến là tức.

Y tính hôm nay tiếp tục đến Tàng Kinh các tìm đồ, nên vừa rời khỏi Khẩn Na La điện, Đường Thời liền đi về phía Tàng Kinh các.

Phòng thiền ở hai phía Đông Tây có không ít người, nhưng Đường Thời vẫn tới thẳng Tàng Kinh các.

Y đi lên lầu, tìm một vòng trong tầng ba, sau đó bắt đầu thấy nhàm chán, bèn xuống tầng hai. Y vốn đã định đi về tu luyện tiếp, nhưng khi đến trước một cánh cửa, không hiểu vì sao y lại dừng bước.

Trên chiếc bàn ngoài cánh cửa này thiếu một cây đèn.

Cánh cửa này, chính là cánh cửa mà Thị Phi bước vào ngày đó.

Nói thật là đến giờ Đường Thời vẫn không thấy trong cánh cửa này có gì đặc biệt.

Thiết kế bên trong Tàng Kinh các khá quanh co lòng vòng, trong một cánh cửa cũng có thể chứa cả đất trời, mà đằng sau cánh cửa này là một thư viện.

Đường Thời liếc mắt qua chỗ ngọn đèn dầu bị thiếu, hơi cân nhắc một chút, cuối cùng bước lại gần cầm một cây đèn lên rồi nhẹ nhàng dùng thủ quyết đốt sáng đèn.

Dã hoả... (Trong câu "Dã hoả thiêu bất tận")

Trùng Nhị bảo giám hoàn toàn có thể sử dụng.

Đường Thời khẽ mỉm cười, đẩy cửa ra, liền thấy được một cảnh tượng khá quen thuộc. Hai hàng kệ sách cao lớn xếp đầy kinh thư, cảm giác này thực sự là... chấn động.

Y xoay người, chậm rãi khép cửa lại, toàn bộ không gian liền trở nên tối tăm.

Mỗi quyển kinh thư trong này, nếu đưa ra bên ngoài thì chắc đều sẽ khiến người ta tranh đoạt điên cuồng nhỉ?

Nhưng mà... cũng không chắc, suy cho cùng thì có lẽ đồ vật của các hoà thượng cũng không được chào đón lắm.

Đường Thời đi vào trong dọc theo con đường nhỏ hẹp, nơi này không có ai cả, rẽ sang một hướng khác vẫn chỉ thấy biển sách mênh mông, khiến người ta hoa cả mắt.

Ánh mắt y lướt qua mỗi kệ sách, rồi chợt nhìn thấy một tựa sách khiến y bất ngờ...

"Ký sự về Tiểu Tự Tại Thiên?" Tựa sách này phủ kín một giá sách lớn, cả kệ sách dài mấy chục trượng chỉ toàn những quyển ký sự.

Tiểu Tự Tại Thiên cũng có dùng thẻ ngọc, nhưng có một số thứ giá trị mà thẻ ngọc không thể thay thế được.

Dường như bọn họ bẩm sinh đã thích những đồ vật nguyên thuỷ tự nhiên, ví dụ như tấm da dê, thẻ tre... Với tốc độ đọc hiện tại của Đường Thời thì bắt hắn xem mấy loại thẻ tre này có thể nói là một dạng tra tấn.

Nhưng những thứ trước mắt đây... Dường như lại mang theo giá trị gì đó khiến y muốn đọc...

Đường Thời đi đến trước giá sách, lấy bừa một quyển xuống rồi mở ra xem. Y chỉ quét mắt qua một cái là đọc được hết nội dung, nhưng thật ra nội dung khá khô khan nhàm chán, chỉ là ghi lại vài việc này nọ trong Tiểu Tự Tại Thiên.

Đây chắc là một dạng ghi chép lịch sử... Lại còn là loại biên niên thể*...

*Biên niên thể là một thể loại sách sử truyền thống của Trung quốc, biên tập sự việc theo thứ tự ngày, tháng, năm

Đường Thời đột nhiên nghĩ tới chuyện của Ân Khương... Và cả vì sao lại có con đường thông từ Thiên Chuẩn Phù Đảo tới Tiểu Tự Tại Thiên nữa?

Y nhìn lướt qua hàng ngàn hàng vạn kinh quyển, cắn răng một cái rồi đi thẳng tới một đầu khác, lôi từng quyển từng quyển ra xem thử thời gian. Lúc Ân Khương bị nhốt vào hộp hẳn là không cách hiện tại quá xa, vậy nên khi xem đến những quyển sách ở giữa kệ, hắn bắt đầu đọc cẩn thận hơn.

Y đã xác định được một khoảng thời gian, nên định lật xem toàn bộ sách trong khoảng này, nếu không tìm được thì mới tính tiếp nên tìm ở khoảng thời gian trước hay sau.

Chỉ có điều... không biết chuyện giữa Yêu tu và Phật tu có được ghi chép lại hay không đây.

Lòng ôm nghi ngờ, Đường Thời cứ đọc từng quyển rồi từng quyển, cuối cùng cũng tìm thấy một đoạn ghi chép không tầm thường.

"3799198, Khô Diệp thiền sư nhốt Miêu yêu chín mạng Ân Khương của Thiên Chuẩn Phù Đảo vào hộp Chiết Nan rồi ném vào Bể Khổ Vô Biên."

"3799821, Khô Diệp thiền sư viên tịch."

Ý nghĩa của hai câu này quá rõ ràng, nếu Đường Thời mà không nhận ra thì chắc phải tự khinh bỉ chỉ số thông minh của mình luôn.

Khô Diệp thiền sư? Còn cả Miêu yêu chín mạng Ân Khương của Thiên Chuẩn Phù Đảo nữa, đây đúng là thứ mà y muốn tìm rồi.

Thời gian thì chắc có thể đối chiếu được, sau đó là hộp Chiết Nan, và cả Bể Khổ Vô Biên nữa.

Nhưng mà...

Nếu Khô Diệp thiền sư chính là hoà thượng dây dưa với Ân Khương, thì sao còn liên quan tới cả Bể Khổ Vô Biên vậy?

Lại dẫn tới vấn đề trước đây...

Rốt cuộc Bể Khổ Vô Biên là gì?

Tiểu Hoang cảnh này thuộc về ai? Vì sao khái niệm "Bể khổ vô biên" của Phật giáo lại xuất hiện trong mộ kiếm của Đạo tu?

Mộ kiếm đó... chắc chắn không phải là của Tiểu Tự Tại Thiên.

Đường Thời biết rõ lúc này mình sẽ không thể có được đáp án, vậy nên chỉ đành đọc tiếp.

Tốc độ của y đã không chỉ là nhanh như gió, mà là chỉ cần đọc qua phần đầu, không cần đọc tiếp cũng đủ biết phần sau. Lấy quyển trục này làm mốc, hắn bắt đầu đọc ngược lên khoảng thời gian trước, nhưng cũng không tìm thêm được tin tức gì.

Cố gắng tìm tòi mà không có kết quả, Đường Thời đặt cuốn kinh văn trong tay xuống, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt vẫn còn vô số thẻ tre.

Đường Thời nhìn sang hướng khác, quyết định không đọc tiếp nữa, kinh quyển quá nhiều, khiến người ta không thể xem hết. Y dự định đi tìm một số kinh quyển liên quan tới Khô Diệp thiền sư.

Y cầm cây đèn dầu lên rồi đi tới một kệ sách khác, đang định nhìn thử xem ở đây có mấy cuốn sách dạng như truyện ký về mỗi vị thiền sư không thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Người đi vào là mấy hoà thượng mà Đường Thời nhìn thấy ở Khẩn Na La điện, hình như cũng chính là những người bàn tán về việc Thị Phi phải đi quét rác?

Đường Thời vẫn thấy tin này khả năng cao là tin vịt, y lén lút xoay người, nhìn vô số kệ sách trước mắt, chọn một góc khuất nhất rồi từ từ lủi vào đó. Y đứng sau giá sách, lặng lẽ dịch một cuốn sách sang bên rồi nhìn ra bên ngoài.

Có vẻ mấy hoà thượng kia cũng tới đây tìm kinh thư, nhưng hình như họ có mục đích khá rõ ràng, nên chỉ đi thẳng tới một dãy kệ sách rồi bắt đầu tìm tòi.

"Thích Âm, tin tức ngươi nghe được là thật hay giả vậy? Sao chúng ta cứ cảm thấy không đáng tin lắm?"

"Đến cả Tư Quá nhai cũng không trấn áp được lệ khí của hắn, ta thấy cũng hết cách rồi..."

"Nếu thật sự không thể đột phá, cứ tiếp tục hao tổn như vậy..."

"Người thông minh như Thị Phi tại sao lại rơi vào tình cảnh u mê không tỉnh như vậy chứ? Hắn còn không chịu nói đã có chuyện gì xảy ra trong Tiểu Hoang cảnh, nên các sư tôn có muốn giúp hắn thì cũng không biết phải làm thế nào."

"Nói cho cùng thì cũng đâu thể sưu hồn  hắn được."

"Hầy... khó thật đấy..."

"Có khi nào... Thị Phi lại giống Khô Diệp thiền sư năm đó không?"

...

Những người này bàn tán mấy câu xong là thôi, bởi vì chẳng mất bao lâu họ đã tìm được vật cần tìm, nên đi ra ngoài luôn.

Đường Thời đứng đó, một lần nữa chìm vào mơ hồ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra...

Y nâng tay đè trán, vừa quay người lại đã bị cảnh tượng sau lưng doạ sợ.

Chết tiệt, lúc tới đây y hoàn toàn không phát hiện sau lưng mình có người!

Người này còn là...

Chỉ cần nhìn thoáng qua bóng lưng đang ngồi xếp bằng trước kệ sách, y đã biết ngay đây là ai...

Thị Phi...

Cái tên này... Thế mà lại ngồi ở đây...

Đường Thời không biết nên nói gì cho phải, nhưng chỉ giây lát sau y lại bắt đầu sợ hãi, định lén lút chuồn đi.

Y hoàn toàn không ngờ người này lại đột ngột xuất hiện như vậy.

Hắn ngồi xếp bằng trước một kệ sách thật dài, nhìn như đang úp mặt vào tường, đầu hơi rũ xuống. Trước mặt hắn là một quyển kinh văn kín đặc chữ, khó mà nhìn rõ trên đó viết gì.

Từ góc độ của Đường Thời không nhìn thấy được biểu tình của hắn, không biết hắn đang mở mắt hay nhắm mắt, chỉ thấy ngọn lửa trên cây đèn đặt bên cạnh hắn đang lập loè không ngừng, chừng như sắp tắt hẳn.

Y xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường.

Thị Phi cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt y dừng lại trên ngọn đèn bên cạnh Thi Phi, nhận ra dầu thắp bên trong đã sắp hết. Dầu thắp trong mỗi cây đèn vốn đều đầy ắp, nếu chiếc đèn này sắp cháy đến cạn dầu thì có thể chứng tỏ... Thị Phi đã ở đây rất lâu rồi.

Hơn nữa, ánh lửa trên cây đèn này rất yếu ớt, tựa như chỉ một giây sau sẽ tắt hẳn.

Tắt hẳn...

Khiến Đường Thời liên tưởng tới một câu rất không tốt — dầu hết đèn tắt.

Không biết là lực lượng nào điều khiển y , khiến y bước từng bước lại gần, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Thị Phi.

Tăng bào màu lam nhạt phủ trên sàn nhà bằng đất nung không nhiễm một hạt bụi, Đường Thời lặng lẽ nhìn hồi lâu, nhịn không được mà đưa tay ra, định chạm vào bờ vai hắn, nhưng không ngờ khi sắp chạm tới thì lại bị một bàn tay nhanh như chớp bắt lại. Bàn tay này, lạnh như băng.

Đường Thời thấy da đầu tê rần, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, tự nhiên lại làm ra hành vi khác thường thế này. Y lập tức muốn tránh đi, nhưng đúng lúc này lại cảm nhận được lực nắm của bàn tay đang cầm tay y tăng lên, khiến hắn không thể vùng ra.

Y đột nhiên hơi sợ hãi, tình cảnh lúc này cực kỳ không ổn.

Cảm giác run rẩy không biết từ đâu chui ra chiếm cứ cơ thể y, trong một thoáng, y thậm chí còn có ảo giác rằng mình không thể chạy thoát.

Đôi môi Đường Thời khẽ run rẩy, y nhớ tới thân phận hiện tại của mình — chỉ là một đệ tử dâng hương thêm đèn của Tiểu Tự Tại Thiên mà thôi, nên sao có thể lộ tẩy được.

Đúng lúc này, Thị Phi chậm rãi quay đầu lại, bàn tay lạnh băng của hắn vẫn đang nắm chặt tay Đường Thời.

Một đôi mắt đỏ đậm in hằn chữ Vạn (卍) màu vàng kim chậm rãi mở ra, nhìn về phía y.

Thị Phi của giờ phút này, toàn thân đều lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như băng, đôi môi mím chặt, mặt tựa sương giá.

Đường Thời bị đôi mắt này khiến cho phát sợ, bỗng chốc không nói nên lời.

Khoảnh khắc này vô cùng kỳ diệu, y bị hút vào trong ánh mắt của người đó, vậy mà lại nảy sinh cảm giác bị khuất phục hoàn toàn.

"Thị... Thị Phi?" Sai rồi, phải nói là "Thị Phi sư huynh" mới đúng, nhưng giờ đã không kịp sửa lại nữa rồi...

Đường Thời thầm kêu không ổn, y đang định dùng sức để tránh thoát thì Thị Phi đã nhẹ nhàng thả tay ra.

Chỉ trong chớp mắt, sương tuyết đã rút khỏi khuôn mặt lạnh băng kia, trả nó về với vẻ ôn hoà thường ngày, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhuốm màu đỏ nhạt... Có chút đáng sợ.

"Sao ngươi lại tới đây?" Thị Phi hạ tay xuống, dường như đang khẽ thở dài.

Đường Thời thấy hơi mờ mịt, chắc chắn lúc này Thị Phi đang ở trong một trạng thái rất kỳ quái, lại nhớ tới những lời đồn đại trong miệng người ngoài, y càng cảm thấy không ổn, thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn đã nhận ra mình rồi? Nhưng mà sao có thể chứ... Người khác đâu có phát hiện cái gì, phương pháp che giấu của y không giống bình thường, mà tu vi của y lúc này cũng không chênh lệch nhiều với Thị Phi, hẳn là sẽ không thể bị nhận ra được.

Đáng lẽ sẽ không bị nhận ra mà giờ lại bị nhận ra rồi, Đường Thời không biết phải phản ứng thế nào.

Nhưng diễn biến mà y không thể ngờ tới vẫn còn ở phía sau.

Thị Phi nhìn y, sau đó không ngờ lại khẽ mỉm cười, "Hôm nay ngươi yên tĩnh thật đấy."

Tình huống này quá quái dị!

Đường Thời sợ đến nổi da gà, lập tức xoay người định đi.

Nhưng câu tiếp theo của Thị Phi lại chặn đứng y lại, muốn bước mà không bước nổi.

"Đường Thời, rốt cuộc ngươi phải đi rồi sao?"

Giọng nói của Thị Phi rất bình thản, nhưng lại thấm đẫm ý cười, "Đi cũng tốt... Ta cũng nên đại triệt đại ngộ rồi... Không, phải nói là hoàn toàn tỉnh ngộ."

Đường Thời hoàn toàn không hiểu hắn nói gì, chỉ thấy như mình đang lọt vào trong sương mù. Thị Phi lúc này tuyệt đối không bình thường, tu vi của hắn sụt giảm, lại còn bị nhốt vào Tư Quá nhai, rốt cuộc là vì sao?

Tất cả đều là bí ẩn, Đường Thời không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này lòng hiếu kỳ lại khiến y không đi được, thậm chí còn muốn thử thăm dò xem sao.

Đường Thời có thể chắc chắn bề ngoài của hắn lúc này không phải là dáng vẻ vốn có, chẳng lẽ người này chỉ đang nhầm y là Đường Thời?

Dù cho... Y vốn chính là Đường Thời...

Rõ ràng là trạng thái hiện tại của Thị Phi không bình thường, y dứt khoát đứng yên tại chỗ, muốn xem xem hắn sẽ nói thêm cái gì.

"Sao không nói gì?" Thị Phi nhìn y.

Đường Thời mím môi, đáp: "Không có gì để nói."

Thị Phi rũ mắt, "Ngươi thực sự cho rằng ta không xuống tay được sao..."

Hoàn toàn không hiểu tên này đang nói cái gì... Chẳng lẽ vừa rồi hắn gọi tên mình chỉ là trùng hợp sao?

Hay là y nghe nhầm? Nếu không thì là vì nguyên nhân đặc biệt nào đó... Lúc này Thị Phi nhìn nhầm y thành người khác, cảm giác như tinh thần hắn đang rất hỗn loạn...

Chẳng lẽ là vì tên này ở dưới Tư Quá nhai lâu quá rồi nên giờ mới biến thành như vậy?

Đôi mắt Thị Phi vẫn nhuốm màu đỏ nhạt như vậy, nhìn có hơi đáng sợ.

Chiếc đèn bên cạnh hắn vẫn đang chập chờn.

Nhưng ngay sau đó ánh lửa lại chợt loé lên, đấy lòng Đường Thời hơi run rẩy, thấy ánh mắt của Thị Phi đột nhiên thay đổi.

Chữ "Vạn" (卍) màu vàng kim trong mắt y xoay theo hướng ngược lại với chữ "Vạn" (卐) lúc trước*. Đường Thời nhớ lại chữ "Vạn" (卐) xoay ngược trong giấc mơ, trong lòng chợt nổi lên dự cảm xấu.

Chưa kể đến đôi mắt đỏ như máu tuyệt đối không thể xuất hiện trên người một tăng nhân này nữa, nó ắt phải là biểu thị cho cái gì đó, nhưng hiện tại Đường Thời vẫn chưa thể biết được.

Màu vàng và màu đỏ lúc mạnh lúc yếu, dường như đang đấu tranh lẫn nhau.

Màu đỏ dần trải rộng ra, kéo theo biểu tình của Thị Phi cũng trở thành cố chống chịu đau khổ...

Đường Thời nhìn thoáng qua quyển kinh văn trước mặt Thị Phi, chậm rãi tới gần rồi vươn tay ra. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thị Phi, y cầm cuốn kinh lên, đó là "Diệu Pháp Liên Hoa kinh"*. Có lẽ là y đang tu luyện.

*Diệu Pháp Liên Hoa kinh là một trong những bộ kinh Đại Thừa căn bản và quan trọng nhất của Phật giáo. Những đoạn Đường Thời đọc kinh bên dưới được mình chép lại và chỉnh sửa đôi chút từ bản dịch tiếng Việt của Tỳ Kheo Thích Minh Định.

Y nhận ra lúc này Thị Phi đang ở trong trạng thái tự giằng xé, xúc cảm trong ánh mắt cũng thay đổi liên tục, khi thì nóng nảy khi lại từ bi... Người này bị tẩu hoả nhập ma sao?

Những gì y có thể làm để giúp hắn... dường như không nhiều...

Không thể phủ nhận rằng giờ phút này Đường Thời đã động lòng trắc ẩn, ngón tay y lướt qua trên kinh quyển rồi từ từ dừng lại, đây là Diệu Pháp Liên Hoa kinh quyển thứ ba.

"Bấy giờ, đức Thế Tôn bảo ngài Ma Ha Ca Diếp và các vị đại đệ tử: "Thiện tai, thiện tai, Ca Diếp khéo nói công đức chân thật của Như Lai. Đúng như lời các vị nói, Như Lai còn có vô lượng vô biên A tăng kỳ công đức, dù các vị trải qua vô lượng ức kiếp, nói cũng không hết được. Ca Diếp nên biết, Như Lai là vua của các pháp, nếu có nói ra lời gì, đều không hư vọng, trong tất cả các pháp, Phật đều dùng trí huệ phương tiện mà diễn nói, pháp của Phật nói ra, thảy đều đến nơi Nhất thiết trí. Như Lai quán sát, biết được chỗ quy về của tất cả các pháp, cũng biết được tâm lý trong thâm tâm của tất cả chúng sinh, thông đạt vô ngại, và thấu rõ rốt ráo hết các pháp, mở bày Nhất thiết trí huệ cho chúng sinh."..."

Thanh âm của Đường Thời rất khẽ, y thấy mình có thể ngâm tụng được đoạn này, bèn chậm rãi lật xem, ghi nhớ từng câu từng chữ. Dù cảm giác có chút mơ hồ, nhưng người nghe vẫn có thể nghe rõ được, huống hồ là người đã thuộc nằm lòng các loại kinh văn như Thị Phi?

Trong tiếng tụng kinh của Đường Thời, ánh mắt của Thị Phi dần dần trở nên trong sáng hơn.

Có lẽ đoạn kinh văn này có tác dụng thanh lọc tâm hồn, khiến lòng người yên ổn hơn, chẳng bao lâu đã khiến người ta cảm thấy cõi lòng thanh thản.

Đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, Đường Thời ngồi xếp bằng xuống, mặt hướng về phía ngọn đèn dầu, cũng hướng về Thị Phi bên cạnh cây đèn.

"Nên biết Như Lai cũng lại như thế, xuất hiện ra đời như vầng mây lớn, dùng âm thanh lớn, vang khắp thế giới trời, người, A tu la. Như vầng mây lớn kia, che khắp ba ngàn đại thế giới..."

Dưới ánh đèn mờ mịt, bóng dáng của Đường Thời dần trở nên mờ ảo, cũng mờ ảo trong đôi mắt của Thị Phi.

Thị Phi đã bị tâm ma quấy nhiễu hồi lâu, hôm nay chính là thời khắc mấu chốt.

Thực ra thì, bất kể hắn chọn con đường nào, cũng đều là vạn kiếp bất phục...

Phật tâm như sắt.

Mà sao còn cứ u mê không tỉnh ngộ làm gì...

Đôi mắt Thị Phi từ từ nhắm lại, trong mắt chỉ còn sự bình thản.

"Pháp Vương phá các cõi, xuất hiện trên thế gian, tùy dục vọng chúng sinh, nói đủ thứ diệu pháp.

Ðức Như Lai tôn trọng, trí tuệ rất sâu xa, lâu chẳng nói pháp này, không vội vàng nói ra.

Người trí nếu nghe được, bèn sinh tâm tin hiểu, kẻ vô trí nghi hoặc, vĩnh viễn mất giống Phật.

..."

Thanh âm của Đường Thời dần dần ngừng lại, y liếc nhìn Thị Phi, khoé môi bỗng gợn lên một nụ cười trào phúng.

Y đứng dậy, ném quyển kinh lên bàn rồi xoa xoa cái cổ đã cứng ngắc của mình.

"Đúng là ý chí của ta còn chưa đủ sắt đá..."

Trong khoảnh khắc này, tâm tình y phức tạp vô cùng.

Đường Thời luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì đó, nhưng lại không rõ đó là gì, lúc này khi ngắm nhìn Thị Phi, y lại như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra, ngón tay chạm nhẹ lên giữa trán hắn. Người này mặt như ngọc tâm như Phật, có lẽ tương lai cũng sẽ là một tu sĩ đại năng...

Một tia tàn nhẫn xẹt qua trong mắt y, sát tâm không biết từ đâu chợt trào ra.

Y vươn tay ra bóp cổ Thị Phi, muốn dùng sức, nhưng đến cùng vẫn không thể xuống tay được.

Y không thích những người dối trá miệng thì từ bi nhưng làm việc tàn nhẫn, y thích những kẻ tàn bạo một cách thoải mái tự nhiên, người như Thị Phi vốn dĩ là nằm ngoài phạm vi tiếp xúc của Đường Thời.

Nhưng suy cho cùng thì họ cũng từng có thời gian kề vai chiến đấu ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang, giờ nhìn hắn an tĩnh ngồi đây, sát tâm không biết vì sao mà chợt nổi lên trong lòng y, rồi cũng không hiểu vì sao mà lại chìm xuống.

Y luôn có một dự cảm rất kỳ lạ là sau này Thị Phi sẽ trở thành đối thủ của mình... Hoặc là một sự tồn tại nào đó khác...

Trước khi đi, Đường Thời liếc nhìn qua cây đèn đã sắp cạn dầu bên cạnh Thị Phi, bèn đưa chiếc đèn của mình lại gần, chia cho cây đèn của hắn một ít dầu thắp. Vì thế, ngọn lửa trên đèn bừng sáng lên, mà khuôn mặt như ngọc cũng được ánh đèn chiếu sáng hơn một chút, dường như cũng ấm áp hơn vài phần.

Không hiểu sao lại có vài hình ảnh không hay ho lắm chợt xẹt qua đầu Đường Thời, làm trong lòng y nổi lên mối nghi vấn nặng nề, nhưng mà y ra ngoài lâu lắm rồi, có lẽ đã tới giờ ăn.

Nên đi thôi.

Y cầm cây đèn đã hơi ảm đạm, chậm rãi bước đi trên con đường chật hẹp giữa hai dãy tường vây tạo thành từ những kệ sách san sát. Thị Phi ở phía sau nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng được phác hoạ bởi ánh đèn dầu nhàn nhạt của hắn toát lên vẻ bình tĩnh mà thê lương không nói nên lời.

Thị Phi khép lại đôi mắt vừa mới mở ra, "Ta từng nghe... Chúng sinh chư Phật chẳng xen lẫn nhau, núi vốn đã cao nước vốn đã sâu*..."

*Đây là hai câu thơ của thiền sư Động Lương Sơn Giới, nguyên văn là "Chúng sinh chư Phật bất tương xâm, sơn tự cao hề thuỷ tự thâm"

Không nhìn thấu được... Cuối cùng vẫn không nhìn thấu được...

Chữ Vạn (卍) trong đồng tử vẫn chậm rãi xoay tròn, nhưng đã không còn là chữ Vạn chính tông của Phật môn nữa rồi*.

*Trong bối cảnh truyện, chữ Vạn chính tông là xoay sang phải (), ví dụ như chữ Vạn trên đỉnh hang động ở Tiểu Côn Lôn và chữ Vạn của hộp Chiết Nan phong ấn Ân Khương đều là , nhưng chữ Vạn trong mắt Thị Phi hiện tại thì xoay sang trái ()

Sau khi ra khỏi Tàng Kinh các, Đường Thời liền về phòng tiếp tục tu luyện Tâm Kinh. Viên ngọc màu xám trong thức hải của y đã càng lúc càng mượt mà, thậm chí còn hơi toả sáng. Nó vốn chỉ là một cụm khí màu xám tụ thành, nhưng giờ đã trở nên tròn trịa hơn nhiều.

Không biết khi y tu luyện thành công Tâm Kinh tầng thứ ba thì nó sẽ trở thành như thế nào đây...

Y tiếp tục tu luyện, vòng xoay của dấu ấn chữ Vạn (卐) trong thức hải cũng càng lúc càng đều đặn...

Không ít ngày cứ trôi qua như vậy.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày giảng đạo, đây là lần đầu tiên Đường Thời được chứng kiến cảnh tượng trong truyền thuyết này.

Các Yêu tu tới.

Dù quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo khá căng thẳng, nhưng khi các Yêu tu tới thì như thường lệ, các Phật tu vẫn không ngăn cản họ.

Từ Đại Hùng bảo điện đi về hướng Nam, đi qua Thiên Vương điện, sẽ tới một khu đất trống còn lớn hơn quảng trường trước Đại Hùng bảo điện, bên cạnh đó có một đài cao, trong quảng trường ngoại trừ rất nhiều tăng nhân thì còn có một vài kẻ mang hình dạng quái dị.

Nhìn qua thì mấy kẻ này trông cũng giống tăng nhân... Ít nhất là họ cũng biến hoá thành bộ dạng của tăng nhân, nhưng cách nguỵ trang chẳng tài tình chút nào, chỉ ở cái tầm mà có thể bị người ta nhận ra trong nháy mắt mà thôi.

Đây là quy luật bất thành văn hàng trăm hàng ngàn năm qua, chỉ cần lũ Yêu tu không gây chuyện thì các tăng nhân sẽ không đuổi chúng đi, đây mới chính là sự thương xót chúng sinh đạt tới cảnh giới xuất trần.

Bởi vậy mà, khi đứng dưới đài giảng đạo này, ác cảm của Đường Thời đối với các tăng nhân bỗng biến mất sạch sẽ.

Y cũng ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị nghe một màn giảng đạo xuất sắc.

Liệu Thị Phi có đến không?

Trước đây mọi người đều nói rằng Thị Phi sẽ đến, nhưng hình như bây giờ đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Những người đi lên đài đều là người Đường Thời không quen biết, trong đó có một hoà thượng nhìn cũng không tệ lắm, nghe nói chính là Ấn Pháp, người chỉ xếp sau Thị Phi.

Một lúc sau, Đường Thời mới thấy được một người quen xuất hiện, đó là tiểu hoà thượng Ấn Hư.

Hắn bước lên đài, ngồi xếp bằng bên cạnh Ấn Pháp, không nói một lời.

Giờ giảng đạo đã sắp bắt đầu, lông mày Đường Thời càng lúc càng nhíu chặt, mọi người bên dưới cũng bắt đầu châu đầu ghé tai.

"Sao ta nghe bảo Thị Phi sẽ tới?"

"Ta cũng nghe nói thế, sao bây giờ lại không thấy vậy?"

"Không phải Thị Phi đang bị nhốt à?"

"Hình như là được thả ra rồi mà?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Oa oa oa oa... Chẳng lẽ Thị Phi không tới? Vậy ta còn ở đây làm gì..."

"Thị Phi đã giết người của Yêu tộc chúng ta, sao các ngươi vẫn còn như vậy?"

"Trước đây ta đi quyến rũ Thị Phi mà hắn còn không ra tay với ta, sao có thể xuống tay với Yêu tu khác được chứ?"

"...Sao ta cứ cảm thấy ngươi muốn hắn ra tay với ngươi vậy..."

...

Đường Thời bỗng thấy cạn lời, lại thấy giờ giảng đạo đã sắp bắt đầu rồi mà Thị Phi vân không xuất hiện, y chợt cảm thấy mọi thứ đều nhạt nhẽo vô vị.

Y vốn đang mong chờ để nghe giảng đạo một chút, nhưng tình hình hiện tại lại không giống với kỳ vọng, nên Đường Thời không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Y đứng dậy, xoay người đi thẳng.

Thị Phi vậy mà lại không tới...

Mọi người đều đồn đại ầm ĩ, nói rằng hắn nhất định sẽ tới, mà giờ có vẻ như...

Đã có chuyện gì xảy ra với Thị Phi sao?

Đường Thời nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy ở Tàng Kinh các ngày ấy, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì đó...

Đang đi về, Đường Thời bỗng thoáng nhìn thấy một con chim sơn ca bay qua, còn vừa bay vừa oán trách: "Mấy tên hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên này đúng là không thành thật, thế mà lại đi lừa yêu quái chúng ta... Đáng ghét..."

Trong chớp mắt, Đường Thời vươn tay ra, dùng linh lực bao phủ, chộp luôn con chim sơn ca này vào trong tay.

Thừa dịp không ai chú ý tới, y lách người một cái, biến mất ngay tại chỗ.

"Làm cái gì đó? Ai vậy?!"

"Ngươi muốn ăn thịt ta hả?"

"Đệt, tiểu hoà thượng từ đâu chui ra mà cũng dám bắt ta vậy?"

"...Chíp chíp, đừng có ăn thịt ta mà..."

"Dù nghe bảo hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên rất hay đói khát, nhưng mà chúng ta thực sự không thể ăn được đâu... Ngươi bắt người khác mà ăn đi được không..."

...

"..."

Đường Thời bóp chặt con chim suốt cả đường, đi thẳng vào trong rừng cây, sau đó mới thả cái đầu nhỏ của nó ra, nói: "Đừng nói nhảm, nếu không ta bóp chết ngươi luôn."

"Ngươi dám sát sinh hả?!" Biểu tình của con chim khôi hài không sao tả xiết.

Đường Thời thầm nghĩ với y thì sát sinh là chuyện quá đơn giản, con chim ngu ngốc này cứ tưởng y là một hoà thượng mà không biết thật ra y là một tên Đạo tu lòng dạ độc ác vô cùng.

"Giờ ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi trả lời ngoan ngoãn, không nói dối thì ta sẽ không giết ngươi."

"Ngươi dám giết chim à? Ngươi có phải là hoà thượng không vậy?!" Con chim cố gắng vỗ cánh, hình như muốn giãy khỏi tay Đường Thời, nhưng lại hoàn toàn không thể thoát thân, "Rõ ràng tu vi của ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ... Sao lại có thể bắt được ta?"

Khoé môi Đường Thời nhếch lên, cười với con chim sơn ca xui xẻo này, "Ngươi là Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo phải không?"

Chim sơn ca cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ, đây không phải lần đầu nó tới Tiểu Tự Tại Thiên, từ trước đến nay nó đều coi Tiểu Tự Tại Thiên là địa bàn của mình. Các tăng nhân nhìn thấy nó đều không ra tay xử lý, thậm chí còn có mấy tiểu hoà thượng đáng yêu đuổi theo nó hoặc bị nó dụ dỗ, vậy nên nó chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình lại bị một tên hoà thượng chộp vào trong tay.

Nghe Đường Thời hỏi, nó hừ một tiếng: "Ta không phải thì chẳng lẽ ngươi phải?"

"Nghe nói Yêu tộc các ngươi đang nội chiến, nói một chút xem tình hình như thế nào." Giọng điệu của Đường Thời căn bản không phải là giọng thương lượng, mà là cao ngạo ra lệnh.

— Cái giọng điệu này, hoàn toàn không giống đám tăng nhân trầm tĩnh của Tiểu Tự Tại Thiên.

Thân là chim trong tay người ta, không thể không cúi đầu, vậy nên chim sơn ca đảo mắt một vòng rồi nói luôn: "Nội chiến ấy à? Hình như đúng là có chuyện đó... Đều là do mấy người ở Miêu tộc gây rối nha..."

"Nghe nói lão tổ tông của Miêu tộc đã trở lại?" Đường Thời cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu tình của con chim, muốn phán đoán xem nó có đang nói dối hay không.

"Đám Miêu tộc đó suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện, các trưởng lão Ưng tộc nói muốn tấn công Tiểu Tự Tại Thiên, mà cái bà Miêu yêu chín mạng kia tự nhiên lại bảo phải giữ hoà bình, không muốn đánh nhau, xong rồi còn ra tay với người của Ưng tộc nữa, tình hình bây giờ ra sao thì ta cũng không rõ lắm."

Dù sao cũng không liên quan đến mình, nên chim sơn ca nói thẳng ra luôn.

Đường Thời nhớ lại Ân Khương từng nói với mình rằng nàng thuộc phái chủ trương hoà bình...

Nhưng mà, tấn công Tiểu Tự Tại Thiên là sao?

Y nhíu chặt mày, "Ngươi có biết việc tấn công Tiểu Tự Tại Thiên rốt cuộc là như thế nào không?"

"Việc này còn chưa quyết định nha..." Chim sơn ca trợn trắng mắt, cực kỳ nhân tính hoá.

Đường Thời đột nhiên rất muốn bóp chết con chim này, cuối cùng y hỏi: "Ngươi có biết đoạt xá là gì không?"

Hai chữ này vừa phát ra, chim sơn ca liền sợ hãi, hét lên the thé: "Con lừa trọc chết tiệt này, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì với chú chim đáng yêu như ta?!"

"..." Giờ phút này, y thực sự muốn bóp chết nó.

Đường Thời lạnh giọng: "Nói cho ta công pháp đoạt xá, ta lập tức sẽ thả ngươi đi, ta thề."

Có vẻ hai chữ cuối cùng đặc biệt hữu hiệu...

Tu sĩ rất coi trọng lời thề, chim sơn ca chợt thấy được ánh sáng hy vọng, nó cũng biết trong tình huống này thì mình không thể nói dối, vậy nên rất sảng khoái mà biến ra một tấm thẻ ngọc đưa cho y. Đường Thời vừa cầm lấy đã biết đây là hàng thật.

Y nhẹ nhàng thả tay ra, nói: "Chưa từng có chuyện gì xảy ra hết, nhớ giữ mồm."

Hình như con chim sơn ca này trời sinh đã thiếu tế bào não, nghe y nói vậy, nó còn gật gật đầu, dùng hai cánh che mỏ lại. Đường Thời vừa thả tay ra, nó liền rơi thẳng xuống đất ngã chổng vó, đến lúc đó mới phản ứng được, vội vỗ cánh bay đi.

Đường Thời cầm thẻ ngọc trong tay, cuối cùng cũng biết phải làm thế nào.

Đây mới thật sự là có được chẳng tốn công nha...

Lúc nãy y cũng chỉ chợt nghĩ tới việc trực tiếp tìm Yêu tu để hỏi mà thôi, dù sao thì cũng hơn là lén lút tìm tòi trong Tàng Kinh các.

Trong nhiều trường hợp, phải biết linh hoạt một chút mới được.

Y duỗi người, tâm tình rất tốt, lập tức trở về để thử nghiệm phương pháp này.

Dù không biết vì sao mình lại bị kéo vào trong thân thể này, nhưng giờ có lẽ cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì.

Biện pháp của Đường Thời rất trực tiếp — nếu coi thân thể hiện tại này là thân thể của mình, còn thân thể gốc của chính y là thân thể mà hắn cần đoạt xá, vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Y chỉ cần đoạt xá lại chính thân thể của mình là được.

Nhưng giờ còn chưa tới buổi tối, Đường Thời không dám làm bừa, chỉ có thể chờ đến đêm, khi không có ai thì mới tiến hành được.

Buổi tối, khi đi ra ngoài ăn cơm chay, hắn nghe được một tin tức xấu — Thị Phi lại bị phạt một lần nữa, sau buổi giảng đạo hôm nay, ngày mai hắn sẽ bị xử phạt tại Giới Luật đường.

Đường Thời suýt nữa là không cầm chắc được đôi đũa trong tay, sao có thể như vậy được?

Nhớ lại hình ảnh trong Tàng Kinh các, Đường Thời bỗng có một suy nghĩ rất hoang đường, chẳng lẽ là hắn đã... nhập ma?

Sau khi trở lại phòng, Đường Thời liền tiến hành thí nghiệm. Y đặt thân thể của mình trước mặt, khiến ý thức tụ lại thành một đốm sáng, chậm rãi bay ra từ trong đầu của thân thể hiện tại, sau đó nhập vào trong thân thể của mình.

Thân thể này, vậy mà lại có hơi xa lạ.

Đường Thời nhíu mày, dùng pháp quyết trong thẻ ngọc để khống chế thân thể mình, làm linh thức hoà quyện vào từng thớ bắp thịt trong cơ thể. Quá trình này kéo dài khoảng vài giây, sau đó mới hoàn toàn thích ứng.

Thân thể của mình vẫn là thoải mái nhất, Đường Thời đứng dậy, vươn người giãn gân giãn cốt, cảm giác sức mạnh và cơ thể hoàn toàn hoà hợp này thật sự là thoải mái không nói nên lời...

Vì khi ở trong cơ thể kia, việc tu luyện Tâm Kinh không bị cái gì quấy nhiễu nên tốc độ cực nhanh, y cảm thấy mình đã đến rất gần với Kim Đan kỳ rồi, chỉ là không biết khi nào mới có thể thực sự đột phá.

Ở trong phòng thử sử dụng các loại pháp quyết một hồi, Đường Thời nghĩ bây giờ mình đã có thể lén lút rời đi, chỉ có điều là y vẫn chưa thăm dò được tình hình cụ thể của Tiểu Tự Tại Thiên, hơn nữa... hơn nữa...

Nói cho cùng thì y vẫn thấy khá hứng thú với chuyện của Thị Phi, vậy nên bây giờ chưa thể đi được.

Y thở dài, lại trở về bên trong thân thể của tiểu hoà thượng, sau đó cất thân thể của chính mình đi một lần nữa.

Ngày mai là ngày Thị Phi bị xử phạt đúng không?

Có lẽ, ngày mai đáp án sẽ xuất hiện?

Đường Thời không rõ lắm, y nằm xuống vắt chéo chân, lẳng lặng chờ đợi ánh bình minh của ngày mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro