Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sakura? Em sợ bóng tối sao?"

Takanozawa mượn ánh trăng vàng rực ngoài cửa sổ nhìn thấy sắc mặt Sakura có chút khó chịu, ân cần hỏi.

"À không..."

Sakura có chút buồn bực lắc đầu, tiện tay ghim mái tóc màu hồng ra sau tai.

"Tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ."

"Đột nhiên cảm thấy lạ khi trời tối đột ngột là điều bình thường, mặc dù mất điện, nhưng cơm vẫn phải ăn. Phục vụ, lấy giúp chúng tôi hai ngọn nến."

Takanozawa ngẩng đầu khiêm tốn hướng về phía nhân viên phục vụ chân tay luống cuống nói, giọng nói mang theo vài phần chờ mong.

"Dưới tình huống như vậy ăn bữa tối dưới ánh nến cũng không tệ đâu."

Nghe Takanozawa nói như vậy, thiện cảm của Sakura lập tức tăng gấp bội.

Cô là một người thưởng thức cuộc sống lạc quan trong nghịch cảnh này, nói như thế nào nhỉ, Bác sĩ Takano thực sự là một người tốt.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt, tôi chưa từng ăn tối dưới ánh nến bao giờ."

Thật ra thì cô ấy đã ăn, nhưng Sakura quên rằng đó là vào ngày sinh nhật của Sasuke, cô tự làm một bàn đầy các món cà chua, còn cô ý mua giá nến, chính là vì buổi tối lãng mạn ngắn ngủi.

Mặc dù biểu hiện ngày hôm đó của Sasuke rất lạnh lùng, nhưng hắn đã nói "cảm ơn".

Đối với Sakura lúc đó mà nói, đây đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

Sasuke, người đang đứng trên mái nhà, nghe Sakura nói điều này tay nắm Kusanagi thật chặt.

Cô ấy thật sự không nhớ.

Sasuke lắng nghe phía dưới truyền đến một loạt âm thanh tiếng giá nến va chạm, khuôn mặt tươi cười của Sakura dưới ánh nến dường như trở nên rõ ràng hơn trong ký ức của cậu.

"Ồ! Cái này đẹp quá!"

Sakura ngạc nhiên chỉ vào cây nến khắc hình hoa anh đào trong tay người phục vụ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng vì phấn khích.

"Sakura, nếu em thích, anh có thể mua tặng cho em."

Takano nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sakura, trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng, tiện tay đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sakura ở phía đối diện.

"Hả?"

Sakura sững sờ vài giây, còn chưa cho cô mờ miệng từ chối, người phục vụ đã lấy thẻ đi.

"Được rồi, hiện tại đôi nến này thuộc về em rồi."

Takanozawa chỉ vào hai chân nến màu hồng và nhìn miếng bít tết trên đĩa của Sakura.

"Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."

Sakura chỉ có thể ngừng muốn trả lại tiền cho Takanozawa, đôi mắt màu xanh lá nhìn chằm chằm vào miếng bít tết trong đĩa, lặng lẽ cầm nĩa lên.

Chỗ hai người ngồi gần cửa sổ, hơn nữa bây giờ là mùa xuân, gió buổi tối rất nhẹ nhàng và thoải mái, nhân viên phục vụ mở rộng cửa sổ để nhà hàng thông thoáng.

Nhưng ngay khi Sakura chuẩn bị cắn miếng bít tết, bên kia cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận gió to.

Sakura có chút khiếp sợ nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một con đại bàng thẳng tắp lao về phía này, đôi cánh của nó vỗ mạnh mẽ, hình thành vòng xoáy không nhỏ.

Sakura thân là một ninja, có thể nói trong nháy mắt đã nhận ra nó một con thông linh thú, nhưng kỳ lạ thay, theo như cô biết, không có ninja nào triệu hồi đại bàng trong làng.

Chẳng lẽ là ninja của làng khác?

Nghĩ về điều đó, vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên nghiêm túc, cô quay đầu lại và nói với Takanozawa.

"Xem ra có chút nguy hiểm, tôi sẽ đi xem, anh trở về trước đi, chú ý an toàn."

Nói xong, cô đứng dậy nhảy xuống từ cửa sổ, ngước lên nhìn con đại bàng đang lơ lửng trên bầu trời, lông mày nhíu lại.

Đây rốt cuộc là thông linh thú của ai?

"Ồ, ra rồi."

Sasuke tựa vào vách tường thản nhiên liếc mắt nhìn Sakura vẻ mặt cảnh giác, giọng nói trầm thấp.

"Sasuke?"

Sakura nhìn chằm chằm vào hắn một cách nghi ngờ, dường như bối rối không hiểu tại sao hắn lại ở đây.

"Tôi đang dắt đại bàng đi dạo."

Sasuke ngẩng đầu, đôi mắt đen của hắn chăm chú nhìn vào con đại bàng lơ lửng trên bầu trời, mặt không chút thay đổi.

Dắt đại bàng đi dạo?!

Sakura không dám tin nhìn hắn, nhịn không được tiến về phía trước vài bước, lắp bắp hỏi.

"Cho nên, con thông linh thú kia là của anh?"

Cho dù là của hắn, cũng không thể nuôi như thú cưng được, con đại bàng hung hãn này bay trên bầu trời Konoha cũng có thể dễ dàng làm hỏng tòa nhà.

"Ừm, chuẩn bị trở về."

Sasuke tiếp tục dùng một loại ánh mắt nhàn nhạt liếc Sakura một cái, xoay người rời đi, lại nghe được phía sau một chút động tĩnh cũng không có, vì thế bước chân dừng lại, chậm rãi xoay người, sắc mặt không vui.

"Em không trở về sao?"

"Tôi? Trở về đâu?"

Sau khi Sakura hỏi ra lời này liền hiểu được, cô  thực sự đã hứa với Sasuke sẽ ở lại dinh thự Uchiha để giúp hắn giải độc!

"Vậy..."

Có thể là hắn vội vã trở về để cho mình giúp hắn chữa thương đi.

Sakura ngước lên nhìn Takanozawa đang nhìn cô từ cửa sổ, mỉm cười lúng túng.

"Bác sĩ Takano, thật ngại quá, là tôi ngạc nhiên, anh không bị dọa chứ?"

"Tôi không sao, tôi chỉ lo lắng cô sẽ bị thương, cho nên ở chỗ này nhìn một chút."

Takanozawa mỉm cười dịu dàng nhìn Sakura, trên khuôn mặt đẹp trai có một loại quyến rũ nói không rõ.

"Vậy thì vì đó là một sự hiểu lầm, Sakura vậy thì em sẽ quay lại và tiếp tục..."

"Cô ấy sẽ trở về."

Sasuke mím đôi môi mỏng của mình một cách lạnh lùng và liếc nhìn Takanozawa sát khí hiện lên.

"Hả?"

Vẻ mặt Takanozawa cứng đờ, dường như cậu không ngờ Sasuke lại hung hăng như vậy, hơn nữa vẻ mặt đó... cậu luôn cảm thấy rất không tốt.

"Bác sĩ Takano, dù sao cũng mất điện rồi, cũng không còn biện pháp nào nữa, lần này tốt hơn hết là nên trở về, tôi còn có việc khác phải làm, lần sau lại hẹn đi."

Lời nói của Sakura hoàn toàn lịch sự, chủ yếu là vì cô thấy rằng bầu không khí thật xấu hổ, vì thế cô nói vậy để không bên nào tức giận.

Takanozawa tỏ ra hiểu, gật đầu cười rồi vẫy tay với Sakura.

Nhưng Sasuke sau khi nghe xong lại hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, không lâu sau, hắn liền nghe được tiếng bước chân theo sau, cố ý hỏi.

"Bít tết có ngon không?"

"Tôi còn chưa ăn đã bị đại bàng của anh dẫn ra, làm sao tôi có thể biết nó có ngon hay không."

Sakura không nói gì châm chọc, trong lòng cực kỳ bất mãn, cô cũng không phát hiện ra độ cong trên khóe miệng Sasuke.

"Vậy sao, xin lỗi."

Hai người đi cạnh nhau dọc theo các con phố của Konoha trở lại dinh thự Uchiha, nơi dinh thự cổ điển và sang trọng được thắp sáng rực rỡ.

Sakura che bụng với một cái nhìn bất bình, nhìn Sasuke đang đứng ở cửa ra vào.

"Cái đó..."

Cô có thể nói rằng bây giờ cô ấy rất đói và không đủ sức để kích hoạt Chakra để chữa lành cho hắn không?

Sasuke nhàn nhạt liếc cô một cái, trên mặt không hề gợn sóng, trực tiếp đi đến ghế sofa trong đại sảnh ngồi xuống.

"Tôi đói bụng."

"Cái gì? Không phải anh đã ăn ở nhà Naruto rồi sao?"

Sakura nhìn chằm chằm hắn một cách nghi ngờ có hơi phòng bị.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng còn gây khó dễ cho bác sĩ Takano, nhưng cô không hiểu tại sao.

"Đói bụng."

Sasuke ngồi đó nhìn cô không chớp mắt, mái tóc đen che đi khuôn mặt đẹp trai của hắn, khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc.

"......"

Cho nên bộ dạng này của hắn là muốn mình nấu cơm sao?

Quên đi, dù sao cô đói bụng rồi, cùng nhau ăn cơm cũng không sao.

Sakura nghĩ như vậy, quyết đoán gật đầu.

"Phòng bếp ở đâu vậy?"

Sasuke cau mày, nhìn chằm chằm vào Sakura, khóe miệng mím lại.

Ngay cả khi trước đây hắn không ở Konoha, Sakura - người có chìa khóa dinh thự cũng sẽ thường đến để dọn dẹp phòng, hơn nữa trước khi hai người bọn họ cử hành hôn lễ cũng coi như ở chung với nhau một thời gian ngắn, vì vậy Sakura hẳn là người quen thuộc với dinh thự Uchiha hơn hắn, người đã không về nhà quanh năm.

Nhưng...... Bây giờ lại hỏi hắn phòng bếp ở đâu, đây giống như là đang nhắc nhở hắn tất cả đều đã trở lại xa một chút.

Sakura hơi bối rối trước vẻ mặt ảm đạm của Sasuke, cho rằng hắn trầm mặc ít nói quen rồi, khinh thường trả lời vấn đề này.

"Ở đó."

Sasuke duỗi ngón tay ra chỉ vào cánh cửa đóng chặt bên cạnh, có chút không vui đỡ chán.

Sakura gật gật đầu, đi thẳng vào trong bếp, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nhịn không được rống lên thành tiếng.

"Trong nhà anh sao lại nhiều cà chua như vậy!!!"

Sasuke nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngạc nhiên của cô, đôi mắt đen hắn hơi nheo lại.

Những quả cà chua kia hẳn là lúc trước Sakura đã chuẩn bị, chắc là sợ hắn đột nhiên trở về không có cà chua ăn.

"Tôi thích."

Khóe miệng Sakura co rút không nói gì, không để ý tới Sasuke nữa, bắt đầu bận rộn ở phòng bếp.

Cửa phòng bếp mở ra, Sasuke ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào lưng Sakura, mái tóc hồng nhẹ nhàng tươi sáng của cô, khóe miệng khẽ nhếch.

Sakura, người đang bận rộn trong bếp, không chỉ không nói nên lời với những quả cà chua lấp đầy tủ lạnh, nhìn thấy giấy dán tường màu hồng nhạt trong phòng bếp, cô cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Trong nhà một người đàn ông độc thân vậy mà khắp nơi đều là màu hồng nhạt, đây có phải là có chút biến thái hay không?

Nhưng Sasuke, người đang ngồi trong phòng khách, tất nhiên không biết Sakura nghĩ gì về mình, và vẫn ngồi ở đó, nhắm mắt và hồi phục, dường như đang có tâm trạng tốt.

Vào thời điểm Sakura cuối cùng cũng mang hai món ăn và một món súp lên bàn, Sasuke đã vững vàng ngồi ở nơi đó.

"Cái đó..."

Sakura cau mày và nhìn hắn một cách bất lực.

Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này không khách khí chút nào, ngay cả giúp đỡ bưng cơm cũng không biết sao?

Sasuke liếc nhìn các món ăn trên bàn, nồi cà chua, cá mòi cà chua và súp trứng cà chua, và gật đầu hài lòng.

"Tốt lắm."

Ai cần anh nói điều đấy!

Sakura nhíu mày không hài lòng, lạnh lùng ngồi xuống bàn để bắt đầu ăn.

Sasuke tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sakura bằng một giọng trầm thấp.

"Tôi muốn ăn tối dưới ánh nến."

"Cái gì?!"

Sakura nghẹn ngào nhìn Sasuke như một kẻ thần kinh.

Đêm hôm khuya khoắt, làm cái quái gì vậy?  Làm thế nào để tôi có thể ăn tối với một người đàn ông giống như băng?

"Có chân nến trong tủ của bàn trà."

Sasuke trực tiếp đặt đũa lên đĩa, khoanh hai tay, rất có tư thế mấy người không cầm tôi sẽ không ăn.

"......"

Sakura khó khăn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào những quả cà chua đỏ tươi trong bát, chỉ cảm thấy khó chịu.

Người này có bị bệnh công chúa không vậy?

Sasuke hơi nheo đôi mắt đen của mình lại, nhìn chằm chằm vào Sakura ngồi đối diện, lặp lại một cách thản nhiên.

"Tôi muốn ăn tối dưới ánh nến."

Nếu Sakura là trước đây, tuyệt đối sẽ bận rộn không ngừng mang giá nến lên, còn có thể hạnh phúc nửa ngày, trong lòng YY cuộc sống ấm áp sau khi kết hôn của mình và Sasuke.

Nhưng bây giờ Sakura Sasuke không có cảm giác tốt chút nào, chưa kể đến bữa tối dưới ánh nến, nấu một bữa như này đã mệt rồi hắn còn muốn gì nữa!!

Sakura hung tợn vỗ một cái lên bàn ăn, biểu tình dữ tợn trừng mắt nhìn Sasuke, hoàn toàn không có ý thẹn thùng.

"Anh nằm mơ đi! Cút đi cho tôi!!"

Đôi mắt đen sâu thẳm và im lặng của Sasuke phản chiếu rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của Sakura đỏ bừng vì tức giận, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng vậy mà có một loại ý vị tủi thân.

"Tôi không ăn."

"Hả?!"

Sakura đột nhiên không biết nên tức giận hay nên cười, ngây ngốc nhìn chằm chằm Sasuke, căn bản không rõ trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế, những gì Sasuke nghĩ trong lòng rất đơn giản, đơn giản chính là cô có thể ăn với người đàn ông kia, lại không thể ăn với tôi, cô có ý gì...

Sasuke trực tiếp kéo ghế ra và ngồi cách xa bàn ăn, mấu chốt là hắn ngồi quay lưng lại với cô gái, thoạt nhìn trông giống như có cảm giác chán nản.

"...... "

Người đàn ông này... Thật sự là không biết nên hình dung như thế nào đây.

"Thật sự không ăn sao?"

"Không ăn nữa."

Giọng nói của Sasuke trầm thấp và lạnh lùng, mơ hồ xen lẫn một chút bất mãn.

Sakura nhìn chăm chú vào bóng lưng Sasuke im lặng lắc đầu, vốn định mặc kệ hắn, nhưng linh cơ khẽ động, vẫn muốn chỉnh đốn hắn.

"Thật sao?"

Toàn bộ khuôn mặt của Sasuke chìm xuống trước âm thanh của sự trêu chọc này, nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ.

"Thật, thật."

"Hừ!"

Sakura không nhịn được cười, đứng lên thật nhanh chạy đến bàn trà bên kia kéo ra ngăn kéo, lấy ra hai cái giá nến, sau đó lại chạy trở về đặt ở trên bàn ăn.

Không biết từ đâu, cô biến ra một chiếc bật lửa, cây nến vàng được thắp sáng ngay lập tức.

Sau đó, dưới cái nhìn ảm đạm của Sasuke, cô chạy đến công tắc điện tắt đèn, và toàn bộ dinh thự Uchiha rơi vào im lặng đen kịt.

Sakura hài lòng nhếch môi cười, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ăn, thở dài một tiếng.

"Bữa tối dưới ánh nến thật tốt! Vậy mà người nào đó thật sự không muốn ăn mà......"

Sasuke nheo đôi mắt đen của mình lại một cách nguy hiểm, quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sakura dưới ánh nến, hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là đối đầu với Sakura.

Với một nụ cười tinh nghịch trên khóe miệng Sakura, quả thức muốn làm Sasuke tức chết.

"Nhưng cà chua này thật sự rất ngon, nhờ phúc của anh, trước kia chưa từng phát hiện ăn ngon như vậy."

"Cạch."

Còn không đợi Sakura nói xong Sasuke đã đem ghế dựa kéo trở về, mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh bàn ăn một lần nữa cầm lấy đũa.

"Ơ, không phải anh nói sẽ không ăn sao?"

Sakura thấy hắn trơ trẽn đến nỗi hắn thậm chí không cảm thấy xấu hổ khiến cô hơi hoảng loạn một lúc.

Sasuke lặng lẽ ăn nồi cà chua và liếc nhìn Sakura với đôi mắt lạnh lùng.

"Tôi không nói."



Dạo này tớ vừa ốm, lại còn hỏng điện thoại, công việc của tớ giờ tổng kết năm nên tớ có thật sự rất nhiều việc. Tớ lặn lâu như vậy nhiều khi tớ nghĩ chắc mn cũng quên mất tớ rồi ý. Nhưng không khi vào lại wt tớ đã thấy cmt của chị thanhle11-8 tớ rất rất vui luôn ấy vì mn vẫn nhớ đến tớ ><. Đọc lại cmt của mn tự nhiên tớ có động lực ghia luôn áaa. Cảm ơn chị và mn rất nhiều vì đã luôn theo dõi và chờ truyện tớ edit \^0^/. Tớ biết văn phong, câu từ của tớ nhiều chỗ còn khó hiểu, mn thấy chỗ nào khó hiểu hay sai chính tả thì cmt giúp tớ nha để tớ ngày càng hoàn thiện bản edit hơn. Cảm ơn mn rất nhiều ạaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro