Phiên ngoại 2 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần cuối năm, trong công ty số người xin nghỉ về quê không ít, mà ngành biên kịch sản xuất vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người. Nên khi Túc Thanh từ trong văn phòng đi ra, liếc mắt một cái nhìn lại, công ty rộn ràng nhốn nháo ngày xưa giờ chỉ còn lác đác vài người.

Đương nhiên không phải ai cũng làm việc nghiêm túc. Có hẳn thanh niên kia bịt tai trộm chuông mà chuyển qua màn hình máy tính ở chế độ chơi game, mặc kệ cấp trên đang ở đây.

Túc Thanh đi qua bên đó, khụ khụ mấy cái, gõ gõ bàn nhắc nhở.

Biên kịch kia nghe âm thanh vội ngẩng đầu lên, thấy là cấp trên của mình, cũng không chút sợ hãi khẩn trương ngược lại còn giả lả cười hỏi thăm: "Túc Túc xong việc rồi à?"

Mấy người kia thấy cấp trên đến cũng vội vàng chỉnh trang lại, giả bộ nghiêm túc.

Bọn họ kỳ thật đều rõ ràng, Túc Thanh vốn dĩ sống bình dị, ngày thường hay quan tâm săn sóc mọi người. Nếu mọi người đã hoàn thành xong việc, thì cậu cũng chẳng bao giờ làm khó mọi người.

Túc Thanh nỗ lực nhịn xuống cảm xúc muốn đánh, trả lời: "Không biết lớn nhỏ, Túc Túc là để cậu kêu sao?"

Người nọ vui cười bồi tội: "Lão đại ta sai rồi."

"Lão đại chúng ta sai rồi!"

Túc Thanh bất đắc dĩ, cậu đã sớm nhận rõ chính mình tuyệt đối không phải loại người hù dọa được người khác.

Giống như ai cũng đều biết cậu chỉ là lão hổ giấy.

"Về sau nhớ đừng làm vậy nữa."

Có người đúng lúc ồn ào: "Lão đại tuyệt mỹ, lão đại ôn nhu hiền huệ. Tôi sẽ kiếm tiền, mộng tưởng là đem lão đại cưới về nhà!"

"Thôi đi ông là cái đồ nam nhân thiếu thao này nói hươu nói vượn cái gì!" Bên cạnh nữ đồng nghiệp vừa cười vừa mắng.

Đôi lúc Túc Thanh cảm thấy cậu giống như được cả thế giới yêu thương. Toàn công ty đều biết tính hướng của cậu, nhưng không ai vì điều đó khinh thường cậu. Bọn họ nếu biết cậu chỉ lẻ loi một mình , bọn họ còn sẽ chiếu cố trợ giúp cậu nhiều hơn

Cậu khẽ cười một chút.

Sinh hoạt bận rộn nhưng vui vẻ này thật khiến Túc Thanh thỏa mãn. Đó là khi cậu không nghĩ tới người kia.

Đó là người đầu tiên dám gọi cậu là Túc Túc.

Đã trôi qua thật lâu, lâu đến cậu còn nhớ không rõ.

Túc Thanh có điểm thất thần, hắn lấy lại tinh thần, nói: "Nhanh làm xong rồi trở về đi."

"Được rồi!!"

Sau lưng người hoan hô, Túc Thanh đi đến cạnh cửa, nhìn đến xấp lịch thật dày nay đã bị xé đến chỉ còn hơi mỏng mấy trang, ngực đột nhiên thắt lại một chút.

Một quyển xong rồi lại một quyển.

Nguyên lai đã qua đi lâu như vậy.

520 ngày, cậu thế nhưng lại nhớ rõ như vậy.

Cậu nỗ lực cười cười, thần sắc như thường mà đi lật xem vài tờ giấy còn sót lại kia. Phát hiện trên vài tờ cuối cùng, tràn ngập lời chúc của nhóm đồng nghiệp cho năm sau.

"Sang năm kịch bản bán chạy, một quyển phất nhanh!"

"Mua phòng kết hôn a a a!!"

"Muốn đi nghỉ phép! Muốn nỗ lực kiếm tiền!"

......

Túc Thanh ngón tay có chút cứng đờ, cậu buông lịch , rũ mắt xuống.

Cậu giống như...... Không có nguyện vọng.

May mà cho dù không có hy vọng, từng ngày trôi qua, cậu cũng không giống như không thấy người kia một ngày như cách ba thu. Chỉ là cảm thấy mỗi ngày bình dị giống như cắn xong rồi vất đầy hạt dưa ra đất, vô vị vụn vặt, khi cậu nhìn tới đống hỗn độn đó, luôn có loại không ốm mà rên kiểu buồn bã mất mát.

Thật là làm ra vẻ.

Túc Thanh âm thầm lắc đầu, đang cười chính mình.

Thu thập xong đồ vật thì đồng nghiệp đều lục tục ra về. Có người chú ý tới Túc Thanh vẫn luôn đứng ở tại chỗ bất động, tiến đến tựa sát vào, cười nói: "Lão đại, anh muốn hay không cũng viết một chút?"

"Tới tới tới em cấp lão đại lấy bút!" Những người khác lập tức phối hợp.

Túc Thanh gian nan từ chối: "Không cần, tôi cảm thấy hiện tại cũng khá tốt."

"Không sao! Đừng thẹn thùng! Cùng dân cùng nhạc, tới tới tới!!" Có người ồn ào nói.

"Không được, thật sự không cần, tôi...... Không có gì cầu."

"Hả? Lão đại anh thực sự không có tâm nguyện sao?"

Túc Thanh thân thể cứng đờ.

Có em gái kia thấy Túc Thanh khó xử, vội huýt vai người kia, đè thấp giọng nói: "Đừng hỏi."

Túc Thanh nghe thấy được, có chút lúng túng nói: "Tôi đi trước."

Mọi người gật đầu, chờ bóng dáng mảnh khảnh của Túc Thanh biến mất , mới nhỏ giọng kêu lên.

"Tôi nói sai lời nào rồi à?"

"Tôi nghe Phong Ngọc nói, Túc Túc đang đợi một tên khốn nào đó trở về, đây là nguyên văn lời nói."

"Gì? Tôi còn tưởng rằng Phong Ngọc đang theo đuổi lão đại?"

"Lão đại tốt như vậy mà cũng bị đá sao?!"

"Quỷ biết đâu, khả năng tên đó bị mù đi."

"Kia Túc Túc không viết, là do không dám viết sao......"

......

Túc Thanh đứng ở cửa thang xuống lầu, nghe được bên trong xì xào bàn luận, cười khổ một tiếng.

Cậu rốt cuộc biểu hiện cảm xúc rõ ràng vậy sao? Giống như ai cũng đều có thể dễ dàng biết cậu suy nghĩ cái gì.

Thật là.

Bất quá Phong Ngọc?

Túc Thanh nhíu nhíu mày, hắn cùng Phong Ngọc chỉ là bằng hữu. Những người này miệng rộng như vậy phiền, phải giáo huấn lại!

Túc Thanh đi xuống lầu, Phong Ngọc hoa trương lái Lamborghini ngừng ở ven đường, mặt trên đã dán một hai tờ hóa đơn phạt.

Phong Ngọc thấy người đi xuống , lập tức mở cửa xuống xe, mở cửa ghế sau. Túc Thanh đứng ở tại chỗ, lại có điểm do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói.

Phong Ngọc không rõ nguyên do, chỉ chỉ trên lầu: "Bọn họ lại chọc ghẹo em? Anh đi giáo huấn bọn họ."

Túc Thanh vội lắc đầu: "Không có."

Phong Ngọc: " Lên xe đi, anh đưa em về nhà."

Hắn gõ gõ cửa xe, Túc Thanh lại bất động.

"Phong Ngọc, anh kỳ thật không cần đối xử tốt với em như vậy......"

Phong Ngọc mặt cứng đờ, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: "Như thế nào tự nhiên nói cái này? Chúng ta không phải bằng hữu sao? Em không thích lái xe, một hai phải chen chúc giao thông công cộng, anh nhìn không được, tan tầm không có việc gì tới đón em đưa em về nhà không phải thực bình thường sao?"

"Không, anh đừng nghĩ nhiều, em vẫn luôn nói, chỉ là trước kia hơi xấu hổ......"

"Kia hiện tại như thế nào lại không biết xấu hổ?" Phong Ngọc càng muốn truy ra nguyên nhân. Từ trước hắn mỗi lần giúp Túc Thanh, Túc Thanh đều sẽ quanh co lòng vòng. Cậu còn người khác trong lòng, còn mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng điều này chưa là gì,  hắn tạm thời tê liệt chính mình coi như ngươi tới ta đi, nhưng cậu hiện tại lại muốn cùng chính mình phân rõ giới hạn.

Phong Ngọc nắm chặt tay.

Túc Thanh có điểm bối rối, theo bản năng sẽ lảng tránh người có tính xâm lược mạnh như vậy. Cậu lui lui, có chút quẫn bách.

Phong Ngọc nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn lên lầu, giận dữ nói: "Bọn họ nói hươu nói vượn có phải hay không?"

"Không có!" Túc Thanh bối rối, "Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là cảm thấy, việc này đối với anh ảnh hưởng không tốt. Em cũng là đại nam nhân, có tay có chân, có thể tự mình làm nhiều việc, không cần phiền đến anh......"

Phong Ngọc hít sâu một hơi, ngắt lời nói: "Ảnh hưởng không tốt? Anh đây cầu mà không được, anh biết em có thể tự làm, nhưng anh chỉ muốn chiếu cố em."

Túc Thanh trợn to mắt, lui lại phía sau.

"Anh cũng muốn nói rõ ràng từ đầu, anh là muốn theo đuổi em, không đơn thuần chỉ xem em là bằng hữu. Anh vẫn luôn chờ em. Nếu ngày nào đó em không đợi nổi người kia nữa, trực tiếp quay đầu nhìn anh nói một tiếng. Anh sẽ đến bên em ngay lập tức."

"Hôm nay em chờ hắn 520 ngày, anh cũng theo đuổi em được  520 ngày."

Túc Thanh nhìn Phong Ngọc từ xe ghế sau lấy ra một bó hoa hồng tươi đẹp ướt át. Sắc mặt trắng bệch, thì ra lời những người kia nói đều là sự thật.

Cậu ngơ ngác hồi lâu, đến khi hồi thần lại, thì cũng khuya, hai bên đều thực xấu hổ.

Phong Ngọc hướng cậu đi tới, Túc Thanh lui một bước, đứng sau đường biên vỉa hè, đưa bọn họ ngăn cách, ranh giới rõ ràng.

Túc Thanh lạnh lùng nói: "Em sẽ ngồi giao thông công cộng về nhà."

Phong Ngọc sắc mặt hoàn toàn trở nên khó coi .

Hắn sải bước tiến lên, một phen cầm cổ tay cậu, giận dữ nói:

"Em thực sự vì tên kia mà muốn cùng anh tuyệt giao? Hắn có cái gì tốt?! Hơn 500 ngày, em đã đợi hắn suốt một năm rưỡi! Đáng giá sao? Em hiện tại không cần bằng hữu, có phải hay không sợ hắn lúc sau trở lại nhìn đến hiểu lầm?!"

"Túc Thanh em có phải hay không quá ngốc? Em nói hắn sẽ yêu em sao? Nói sẽ ở cạnh em cả đời sao? Em đem hắn xem như vật quan trọng, vạn nhất hắn chỉ là cùng em chơi đùa thì sao?! Hắn đã trở lại thì thế nào? Nỗi đau sẽ biến mất sao? Vì cái gì mà em lại muốn chà đạp chính mình như vậy? Hắn căn bản không yêu em!"

Túc Thanh huyết sắc trên mặt như rút hết, lạnh giọng nói: "Phong Ngọc, anh quá đáng rồi."

Phong Ngọc cười khổ: "Em không cho anh đến nhà em, em cho rằng anh không biết sao? Anh đã hỏi qua công ty nội thất, kia mẹ nó em lại đi xây một cái căn hộ tình nhân!"

"Em mẹ nó một mình ở căn hộ tình nhân hơn một năm, mỗi ngày nhìn hai chiếc bàn chải đánh răng, hai đôi dép lê, còn có giường đôi, em đều không khó chịu sao?! Vì cái gì em lại muốn đâm kim vào tim mình?"

"Anh là thật lòng yêu em, em không cảm giác được sao?"

Túc Thanh đánh rớt tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Không cần anh nhắc nhở, em rất rõ ràng em đang làm cái gì, em không khó chịu, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn, tự đắc. Đau khổ gì đó với em đích xác không cảm giác được."

Túc Thanh nỗ lực bảo trì bình tĩnh, cười cười: "Phong Ngọc, anh biết không, khi người ta chuyên tâm làm một chuyện nào đó, sẽ theo bản năng mà xem nhẹ tất cả mặt khác, bởi vì trừ bỏ sự kiện kia, mặt khác đều không quá trọng yếu."

"Anh cũng ở trong danh sách "không quá trọng yếu" kia đúng không?"

Túc Thanh hít sâu một hơi: "Đúng vậy."

Phong Ngọc tâm hoàn toàn lạnh.

"Em không nợ anh cái gì, anh rất tốt với em, em cũng đối với anh rất tốt, có qua có lại sòng phẳng với nhau cứ như vậy, ta về sau không cần gặp lại nữa."

Xe buýt tới, Túc Thanh cảm giác được giải thoát sâu sắc, vội vàng chạy lên xe.

Phong Ngọc nhìn hắn rời đi, đôi mắt đỏ đậm.

......

Túc Thanh thở dài, vì chính mình lại một lần nữa đánh mất bạn bè nên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn cùng Phong Ngọc quen biết nhau là ngẫu nhiên.

Ngày nọ cậu ở quán cà phê uống cà phê, người nam nhân này chạy đến trước mặt cậu, nhỏ lời kết bằng hữu, sau đó cho để lại cho cậu danh thiếp của mình.

Còn hỏi xin cậu tên họ và số điện thoại, Túc Thanh chưa cho, chỉ là xuất phát từ lễ phép mà nhận lấy danh thiếp của Phong Ngọc, chuẩn bị ném ở trong ngăn kéo mốc meo.

Túc Thanh cảm thấy chính mình sẽ không gặp lại Phong Ngọc, lại không nghĩ rằng vài ngày sau đi làm, người nam nhân này thế nhưng xuất hiện ở bộ phận cách vách .

Hắn nói là bị điều nhiệm.

Túc Thanh cũng không để ý, trên thực tế trừ bỏ người kia, Mọi thứ cậu đều không cần để ý.

Phong Ngọc rất chủ động hỗ trợ, Túc Thanh cũng ngượng ngùng lại từ chối. Qua lại ngày càng thường xuyên, Túc Thanh nhớ rất rõ ràng, Phong Ngọc từng nói, hắn đặc biệt quý trọng loại bằng hữu như cậu, còn nói khó khăn lắm mới tìm được.

Lúc ấy Túc Thanh cứ tưởng, mụ mụ đi phía trước nói rất đúng, thế giới rất tốt đẹp, có vô số người tốt đẹp. Chỉ có sống sót, mới có thể khám phá được ra những điều tươi đẹp hơn.

Phong Ngọc chính là một người thật sự rất tốt đẹp, làm cậu xưa nay sống bình đạm cũng thay đổi sinh hoạt trở nên đặc sắc.

Nhưng mà hiện tại, cậu không thể cùng Phong Ngọc làm bạn bè được nữa.

......

Phong Ngọc đem đóa hoa hồng kiều diễm ném vào thùng rác, đốt một điếu thuốc, dựa ở cửa xe, nhìn Túc Thanh lên giao thông công cộng mà ngực thình thịch đau.

Hắn không đuổi theo nữa, hắn cũng không còn tư cách đuổi theo.

Hắn tính toán nhiều thứ, bất quá lại tính thành bạn bè. Túc Thanh tính tình rành mạch, có thể ăn vạ cũng có thể đánh hắn. Hắn ở dĩ vãng mỗi khi muốn tìm cậu, đều phải bỏ ra mấy giờ tìm lý do.

Trước nay đều là hắn một bên tình nguyện tự mình đa tình, Túc Thanh chưa bao giờ cho hắn một chút hy vọng.

Hắn đều vẫn luôn biết đến.

Hắn chỉ là không cam lòng, hắn nghĩ mình biết rõ kết quả. Bất quá hắn cũng muốn tranh thủ một chút, bởi vì người kia không xứng, hắn sẽ so với người kia yêu thương Túc Thanh hơn ngàn lần vạn lần.

Biết đâu trong một phần vạn khả năng, Túc Thanh sẽ đồng ý lời tỏ tình của hắn vào lúc cậu yếu mềm cô đơn nhất.

Phong Ngọc trào phúng cười, cũng không biết là đang cười ai.

Hắn nhìn xe bus lẫn trong hàng xe đông đúc đi xa dần, cuối cùng từ trong tầm nhìn xa xăm,  tâm hắn càng ngày càng khó chịu, móc ra di động, ở trên di động lướt lướt, cuối cùng click mở...... App diễn viên phim kinh dị.

Phong ngọc mở ra khung chat của Tạ Trì, bắt đầu đánh chữ.

Phong Ngọc: Tôi thất bại rồi.

Tạ Trì:?

Phong ngọc: Tôi hướng Túc Thanh thổ lộ.

Tạ Trì:??? Anh mẹ nó, Phong Ngọc anh bị đập đầu à.

Phong Ngọc hừ lạnh nói: Tạ Trì, tôi cũng thật hận cậu.

Tạ Trì bên kia dừng một chút, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời hắn.

Sau một lúc lâu, bên kia có tin tức.

Tạ Trì: Liên quan gì tôi, tôi cho anh đi thay tôi, thay Thẩm Dật đi chiếu cố "mẹ" tôi, kết quả anh lại đi theo đuổi "mẹ". Chưa kể, anh lấy của tôi bao nhiêu là điểm tích lũy tôi còn không có trách anh treo đầu dê bán thịt chó lấy công mưu tư, cầm điểm tích lũy của tôi đi cua vợ người khác?.

Phong Ngọc:...... Có thể đừng như vậy nói trắng ra không được hay sao? Chừa chút mặt mũi cho tôi đi mà? Hơn nữa cậu ngẫm lại, việc này là cho người làm sao? Cậu kêu tôi đang là trai tân thanh xuân mơn mởn đi chiếu cố tuyệt mỹ goá phụ, tôi có khả năng không động tâm hay sao?

Tạ Trì:...... Tôi lại cứ nghĩ rằng , anh chính là cái loại nam nữ đều ăn.

Phong ngọc: Mẹ nó!

Phong Ngọc dậm dậm chân, đem thuốc lá bóp tắt, tùy tay ném vào một bên thùng rác.

Tạ Trì: Thẩm Dật muốn sống lại, anh mau trở về cùng quay phim với tôi.

Phong Ngọc châm biếm một tiếng, trả lời: Tôi đuổi không kịp, lão cẩu kia tự cậu bắt về đi.

Tạ Trì: Thật ra tôi không cản anh, nhưng đừng phiền tôi như vậy chứ.

Phong Ngọc nuốt không nổi cái khẩu khí kia, một hai phải hỏi rõ ràng: Thẩm Dật thật sự yêu Túc Thanh sao? Túc Túc bây giờ cùng lúc trước trước không giống nhau đâu. Em ấy không nghĩ tới việc tạm chấp nhận gì đó. Nếu Thẩm Dật  không yêu em ấy, em ấy sẽ lập tức đá Thẩm Dật.

Tạ Trì: Không biết, tôi mẹ nó thật hối hận vì đã không trở về. Tự nhiên bao đồng, còn không bằng việc tôi cùng yêu đương với anh nhà.

Phong ngọc "Thao" một tiếng, nhịn xuống xúc cảm muốn quăng ngã di động, xoay người lên xe, một đường bão táp.

Hắn nhớ tới điểm bắt đầu của mọi thứ.

Túc Thanh cùng Tạ Trì không phải người trong một thế giới. Trừ phi đổi điểm tích lũy, nếu không Tạ Trì không có khả năng  đi đến thế giới của Túc Thanh.

Huống chi Tạ Trì nếu có đến được, liền phải trả lời Túc Thanh rằng tại sao Thẩm Dật vẫn chưa trở về.

Cho nên nếu Thẩm Dật không sống lại trước, Tạ Trì không có dám gặp Túc Thanh.

Vì thế Tạ Trì ngàn chọn vạn tuyển trong diễn viên tìm được hắn- người cùng Túc Thanh đến từ một thế giới

Hắn cùng Túc Thanh là đến từ cùng một thế giới, có thể không cần hao phí điểm tích lũy vẫn có thể xuất hiện trước mặt Túc Thanh. Hơn nữa ở đúng thế giới của mình sẽ không làm người khác nghi ngờ thân phận.

Hắn cũng phù hợp nhiều yêu cầu khác: Có tiền, thẳng nam, năng lực không tồi, nhân phẩm khá tốt.

Phong Ngọc lúc ấy chỉ là vì phần thưởng điểm tích lũy phong phú kia mà động lòng, nghĩ dù sao cũng chỉ là chiếu cố một goá bụa nam nhân mà thôi, với hắn mà nói lại đơn giản vô cùng.

Lại trăm triệu không nghĩ tới, hư hư thật thật đem tim mình tặng cho người ta chơi.
------

Tác giả có lời muốn nói: Không đổi không đổi không đổi công, đừng nghĩ nhiều!!!
Tôi vẫn rất yêu con cưng Thẩm Dật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro