Chương thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương thứ hai: Làm mối.

Về đến nhà, Thẩm Trạm cùng Mạnh Đức Phong ăn cơm xong đã ra đồng làm việc, hắn nhìn trong trí nhớ nguyên chủ mỗi ngày đều phải làm cu li nhà bếp đi vào, một bên là kệ bếp, một bên thì chất đầy đậu phông ương(?) cùng bắp ngô khô ráo. Hiện tại ngày mùa cũng đã kết thúc, thời điểm hiện tại không phải là quá mức bận rộn, nếu không Thẩm Trạm cũng sẽ không để Mạnh An đi kiếm củi. Kỳ thực cây công nghiệp khô đều là loại củi đốt khá tốt, nhưng lại cháy quá nhanh, thường dễ dẫn đến hỏa hoạn, thế nên phần lớn thời gian mọi người chỉ dùng loại gỗ này khi cần đốt đồ vật.

Sắp xếp củi cẩn thận, Mạnh An tò mò mở nắp gỗ của nồi sắt, vui mừng phát hiện bên trong có đặt một cái bát sứ lớn, trong bát có ba cái bánh ngô vẫn còn tỏa ra hơi nóng.

" Oa, lại buồn ngủ rồi." Mạnh An xoa xoa mặt, đậy nắp xoong lại rồi nhanh chóng đi rửa tay.

Mạnh An không ngờ mới ra khỏi phòng bếp lại gặp đệ đệ của hắn - Mạnh Nguyệt, đứa trẻ một bộ dáng muốn nói lại thôi. Trong kí ức của nguyên chủ, cha lạnh lùng, a cha kế đánh chửi, Mạnh Trạch miệt thị, toàn bộ cả nhà chỉ có đứa em trai mới mười một tuổi này bày ra thiện ý đối với hắn, làm cho hắn cảm thấy một tia ấm áp, cho nên Mạnh An đối với đứa trẻ này ấn tượng cũng không xấu.

" Làm sao vậy?" Mạnh An hỏi.

" Đại ca, a cha...a cha nói, ngươi không cần nấu nước, khi nào kiếm củi xong thì đi vào bên trong, người có việc cần gặp." Mạnh Nguyệt xoa xoa góc áo, nói.

Mạnh An biết Thẩm Trạm chắc chắn không phải ôn hòa như thế, cũng may chính mình không cần nghĩ biện pháp trốn việc nấu nước. Hắn đối Mạnh Nguyệt gật đầu, sau đó đi đến chỗ chậu nước.

Mạnh Nguyệt trở lại nhà chính, nhìn những hạt ngô tỏa ra sắc vàng tươi mát mà ngẩn người. Hắn không hiểu, tại sao a cha mỗi ngày đều muốn cho đại ca làm việc nhiều như vậy, chính mình chỉ cần bị dạy bảo , liền đại ca cũng bị mắng theo. Mình với Mạnh Trạch còn có thể thường xuyên được ăn bánh ngột ngô mềm từ bột ngô và bột mì trộn lẫn, đại ca thế nhưng vẫn luôn phải ăn bánh bột ngô thô. Cha luôn luôn mắng đại ca, nhưng là chính mình cũng không cảm thấy đại ca có lỗi gì a, tại sao cả cha cũng không quản? Đại ca thật đáng thương. Mạnh Nguyệt bĩu môi, tiếp tục lột hạt bắp ngô.

Bên này Mạnh An rửa sạch tay, đi thẳng đến nhà bếp, nhấc nắp xoong lên, chậm rãi hưởng dụng bữa sáng. Ba cái bánh ăn hai cái liền no rồi, trong lòng hắn rõ ràng bánh này nhất định không phải lưu lại cho chính mình, lần thứ hai đắp kín nắp xoong, chuẩn bị rời khỏi, tại cửa phòng bếp liền gặp phải Mạnh Trạch đang ngáp một cái. Bởi vì trong trí nhớ nguyên chủ đối với đệ đệ này luôn luôn kính nhi viễn chi, Mạnh An cũng không chuẩn bị trình diễn một màn huynh hữu đệ cung, cước bộ tăng tốc nhanh chóng rời khỏi.

"Mạnh An! Ngươi có phải là đã ăn vụng không? !" Giọng nói sắc nhọn của Mạnh Trạch vang lên ở phía sau.

Mạnh An nhu nhu lỗ tai, nét mặt vô biểu tình, xoay người nhìn thẳng vào Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch bị hắn nhìn cho sững sờ, không nghĩ tới người này lúc nào cũng bị người ức hiếp cũng không dám phản kháng bây giờ lại lộ ra một cỗ khí thế như vậy, nhưng chỉ là nháy mắt, nó liền khôi phục bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nghĩ đến bánh ngô trong bát chỉ còn lẻ loi một cái, cảm thấy tức giận , tuy rằng không cảm thấy Mạnh An sẽ có can đảm ăn vụng, nhưng nó chính là chỉ cần nhìn thấy người này liền khó chịu, cố gắng ưỡn ngực, Mạnh Trạch trong mắt đều là tràn đầy xem thường cùng chán ghét.

"Nhìn cái gì vậy! Bánh đó là ta a cha để lại cho ta! Vẫn luôn là ba cái, hiện tại chỉ còn một cái, nhất định là ngươi làm ra! Ngươi là cái thá gì mà cũng dám ăn vụng hả? !"

Mạnh An nhìn Mạnh Trạch một bộ phách lối, vì nguyên thân mà cảm thấy lòng chua xót. Đệ đệ này của hắn mới có chín tuổi, vóc dáng so với hắn thấp hơn, nhưng khung xương vừa nhìn liền so với hắn khỏe mạnh còn tốt hơn, da dẻ cũng trắng mịn hơn hẳn, nào giống hắn vì phải làm lụng vất vả mà gầy teo. Chính mình kiếp trước ghét nhất loại hài tử ỷ vào tuổi nhỏ mà không biết trời cao đất rộng, Mạnh Trạch ở giữa hắn lôi khu *, liến đối nguyên thân các loại khiêu khích gây hấn, thế nên tuy rằng ăn bánh của trẻ con là không tốt nhưng Mạnh An cũng không có một chút nào hổ thẹn.

Mạnh An chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Trạch, không nhanh không chậm nói: "Ta không có ăn vụng. Nếu là a cha để lại cho ngươi, tại sao không đi hỏi một chút hắn tại sao chỉ chừa một cái? Ngươi mỗi ngày ngủ đến trễ như vậy, việc gì cũng không làm, Mạnh Nguyệt là một ca nhi còn đi làm công, nói không chừng là a cha cùng cha chê ngươi vô dụng, không nghĩ cho ngươi ăn."

"Ngươi... Ngươi nói bậy! A cha mới sẽ không! A cha hiểu ta nhất!" Mạnh Trạch tức giận khiến cho khuôn mặt béo mập đỏ ửng lên một mảng.

"Ta nói bậy? Kia ngươi suy nghĩ một chút, trong thôn không làm việc chỉ ăn rồi ngủ thì gọi là cái gì? Heo? Thứ động vật chỉ chờ nuôi mập giết chết ăn thịt. Gà? Đó cũng là thức ăn của con người. Chúng nó cũng đều là giống như ngươi ăn ngủ ngủ rồi ăn đấy thôi." Mạnh An tuy bên ngoài nguỵ trang bộ dáng khúm núm, thế nhưng lời nói lại một điểm không nhuyễn ( run rẩy).

"Ngươi cư nhiên dám mắng ta là heo? ! Ngươi chờ, xem a cha trở về làm sao trừng trị ngươi! Ngươi cái tên bại hoại này!" Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, Mạnh Trạch lực chú ý đã hoàn toàn không ở trên bánh của nó, tức giận đến giơ chân, nghĩ giống như trước đây đánh Mạnh An, nhưng có thể là nhớ đến bộ dáng dặn đi dặn lại của a cha nó, bị nghẹn đến phải chạy đi chạy lại xung quanh, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu "Ngươi xong rồi" liền hung hăng tiến vào nhà bếp.

Mạnh An hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt "Ngươi gây chuyện lớn rồi " của Mạnh Trạch, ngược lại là để ý Mạnh Trạch vẫn chưa từ bỏ ý đồ, buồn phiền, hắn đều chuẩn bị kỹ càng để chạy rồi a.

Liếc mắt một cái nhìn Mạnh Nguyệt vừa mới ra đến, Mạnh An tiếp tục đi ra ngoài, dù sao mình còn phải xuống ruộng làm việc đây, trêu chọc một chút Mạnh Trạch phát khùng hơn nữa hắn liền xong đời, Thẩm Trạm ngọn núi này trước mắt hoàn không xê dịch nổi a, cũng không biết làm sao có thể thoát khỏi được đây.

Lúc này Mạnh An đã quên mất, bản thân hắn là một ca nhi, biện pháp rời khỏi duy nhất chính là gả ra ngoài.

Rời khỏi nhà mới đi được khoảng năm mươi thước, Mạnh An trước mặt đụng phải Thẩm Trạm một bộ dáng vội vội vàng vàng, khi nhìn thấy Mạnh An ánh mắt liền sáng lên.

Mạnh An: "..." Đây là chê ta quá đi quá chậm nên tự mình đến nắm (?) sao?

"An Tử a, ngày hôm nay ngươi không cần đi làm việc, mau trở lại nhà hảo hảo gột rửa, đợi một chút ta đưa người đi gặp người, ngươi mới có thể có được biểu hiện tốt một chút." Thẩm Trạm lôi kéo Mạnh An đi trở về, ngữ khí hòa hoãn.

"..." Tình huống thế này là dư lào? Nghe thấy ngữ khí xưng hô hòa ái lần đầu được thấy từ Thẩm Trạm , Mạnh An luôn cảm giác được vô sự nịnh nọt vô sự lấy lòng nha .

" Ngươi có nghe hay không a?" Thẩm Trạm thấy Mạnh An không lên tiếng, nhéo mạnh cánh tay của hắn, sau đó lập tức liền phản ứng lại xoa xoa, "Này, ngươi xem ta, sức lực có chút lớn. Ngươi nhớ, lát nữa nhất định phải chú ý cư xử một chút."

"Ừm." Mạnh An gật gật đầu, hắn dĩ nhiên cảm thấy được bộ dáng của Thẩm Trạm lúc này mới là bình thường, khóe miệng giật giật một cái, chính mình vậy còn thích nữa liền biến thành M (Masochism) luôn.

" A cha! Mạnh An ăn trộm bánh của ta! Ngày hôm nay ta đều không có ăn no! A cha ngươi có quản hay không a! Nhanh đánh hắn đi!" Hai người vừa mới bước vào cửa liền nghe thấy tiếng Mạnh Trạch kêu lên.

Mạnh An rút lại ở một bên trang (giả trang) chim cút, Thẩm Trạm chỉ liếc hắn một cái, sau đó nói với Mạnh Trạch: "Đợi một chút a cha làm cho ngươi ăn, ngươi trước tiên tìm một nơi chơi đùa đi." Nói xong, không để ý Mạnh Trạch đang trợn mắt há hốc mồm, Thẩm Trạm lôi kéo Mạnh An tiến vào nhà bếp, để cho hắn tự tẩy rửa bản thân còn chính mình đi thu thập nhà chính.

Mạnh An nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ rực đang nhảy nhót bên trong lòng bếp, ngẩn người. Ai lại trọng yếu như vậy? Cùng chính mình có quan hệ gì? Mạnh Trạch cáo trạng Thẩm Trạm dĩ nhiên đều không quản? Là vì sau đó phải thấy người đó sao?

Nấu xong nước, Mạnh An ở trong bồn hảo hảo tẩy rửa thân thể một lần, hắn cũng đã nhịn một thân bẩn thủi khó coi này lâu rồi a. Đổi một thân đã tẩy sạch sẽ cùng quần áo, chiến đấu với quả đầu ổ gà một hồi lâu mới miễn cưỡng tạm ổn, cài bên trên tóc một cái kẹp nhỏ. Đừng nói, Mạnh An khi đã chỉnh trang sạch sẽ nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, Thẩm Trạm ở một bên gật đầu không ngừng.

"Mạnh a cha, ngươi có ở nhà không?" Trong sân vang lên tiếng của mở.

"Ai, ở đây ở đây." Thẩm Trạm vội vã lôi kéo Mạnh An đi ra ngoài, "Thẩm a cha mau vào, ta và An Tử cũng đã chờ mọi người lâu lắm."

"Này phòng a, chúng ta sẽ không đi vào, người ở bên kia còn vội vã muốn kết quả đây, ta chính là đến giúp bọn họ nhìn một chút, ngươi cũng biết tình huống của bọn họ, chỉ cần các ngươi nguyện ý a, bọn họ liền đốt cao thơm*." Thẩm A cha nói.

* Cái này mình cũng không biết dịch sao nữa, theo bản QT thì là đốt nhang, nhưng tra trên mạng thì là đốt cao thơm, bạn nào hiểu thì giúp mình với 他们就烧高香了.

"Chúng ta tự nhiên là nguyện ý, Mạnh An là một ca nhi tốt, lại chăm chỉ chịu khó, ngươi xem này quà cưới..." Thẩm Trạm cười nói.

"Ta cũng nhìn ra rồi, quả nhiên là ca nhi tốt, ngươi yên tâm, ta nhất định cấp ngươi hảo hảo nói một chút. Ai, để ta ngắm nghía cẩn thận, chà chà, thật sự là một ca nhi xinh đẹp." Thế nhưng đến cùng cũng không phải ruột thịt a, Thẩm A cha lôi kéo Mạnh An, ánh mắt lóe lên một tia đau lòng.

Mạnh An đứng ngơ ngác mặc người đánh giá, hắn rốt cục nhớ rõ mình là một ca nhi, này cũng rất lúng túng a.

Vị Thẩm a cha này rõ ràng là một bà mai, quần áo màu sắc rực rỡ, trông khoảng tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đi, nụ cười ôn hòa, khuôn mặt khôn khéo ẩn dấu từ ái yêu thương. Vừa nhìn chính là một người biết ăn nói.

Cho nên, Thẩm Trạm là muốn đem mình gả đi sao? !

                                                        ~~ Chương thứ hai - kết thúc ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro