2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị dẫn đến một gian phòng tràn ngập mùi hương. Bộc Dương Tranh thời điểm tiểu nhị đóng cửa lui ra ngoài, liền mất tự nhiên mà tiến về phía chiếc ghế gỗ tròn có khắc hoa văn đặc chế mà ngồi xuống.

Mấy ngày này đều phải xử lý chính sự, vốn không rảnh mà đi chiếu cố mấy chuyện khác. Nhưng hôm qua, trong hoàng cung truyền đến một đoạn thánh chỉ làm hắn hoàn toàn rối ren lên.

Viết là : Hoàng Hậu ở Ngự Hoa Viên mở yến tiệc hưởng mai, mời các tiểu thư chưa xuất giá tiến cung hưởng mai. Mà đồng thời Hoàng Thượng lại triệu các công tử tiến cung tỷ thí kiếm thuật. Hai yến chạm mặt nhau, ý này không cần nói cũng biết.

E là hắn cùng vị tiểu thư kia gặp mặt một hồi, hôn sự này khẳng định sẽ không thay đổi.

Lo âu hoang mang hết sức, quản gia lại đột nhiên nhắc tới Kỳ Ngôn. Bộc Dương Tranh ngẩn người, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ Kỳ Ngôn sẽ biết cái gì đó.....

Cuộc gặp mặt bên hồ lần trước, lời cậu nói liền tràn ngập điểm đáng ngờ. Mở miệng liền hỏi về mấy vị vong thê của hắn. Có lẽ cậu thật sự biết một chút gì đó.

Lần này đến bái phỏng, một là dò hỏi việc này, hai là quyết định đem Kỳ Ngôn cùng Hợp Hoan lâu tình báo lũng đoạn!

** lũng đoạn: dựa vào tình báo của Hợp Hoan Lâu để làm lợi thế cho mình.

Quốc sự hắn mặc kệ, quân sự lại không thể không hỏi. Tin tức biết được nhiều so với không biết cường hơn gấp ngàn lần.

Tinh tế đánh giá mọi vật xung quanh: cổ kín phòng, giường, bàn ghế, quầy giá toàn bộ đều là từ Thừa Nham Mộc đặc chế, khắc hoa cùng hoa văn tinh điêu tế trác, tinh xảo vô cùng.

Phòng trong bài trí tuy nhìn không ra là đồ cổ, lại tiểu xảo độc đáo, Bộc Dương Tranh chính là chưa bao giờ gặp qua, có lẽ ngay cả hoàng cung quốc khố cũng chưa chắc đã có những món đồ độc đáo kiểu này.

Đang đánh giá, xem xét; cửa phòng đột nhiên bị ngoại lực đẩy ra. Bộc Dương Tranh giương mắt nhìn lên, bỗng dưng ngẩn ra.

Hôm nay Kỳ Ngôn cùng ngày ấy khác nhau rất lớn. Hồng bào yêu diễm được khoác lên thân, đầu tóc đen tán hạ, vẻ lười biếng kèm theo nét mị hoặc như một tia trí mạng. Khuôn mặt rắng nõn như ngọc tỏa ánh quang, đôi mắt sáng ngời yêu mị, khóe mắt có chỗ bị một mạt màu đỏ tô nhiễm__ giống như sứ giả đến từ địa ngục ma quỷ, lại mỹ đến hít thở không thông.

Ngày ấy mĩ nam áo trắng còn ở trong đầu, lúc xác nhận hai người là một, làm Bộc Dương Tranh vô pháp ngôn ngữ.

Này, này thật là Kỳ Ngôn sao!

Nhận thấy phản ứng của Bộc Dương Tranh, Kỳ Ngôn khóe miệng hơi cong, quay người đóng cửa, sau đi thẳng đến bên giường.

"Tướng quân ghé thăm, không thể từ xa tiếp đón. Là Kỳ Ngôn thất lễ rồi."

"A...... Không......" Bộc Dương Tranh hoàn hồn, chắp tay nói: "Là ta mạo muội làm phiền."

"Ha......" Thanh diệu tiếng cười tràn ra khỏi môi mỏng, Kỳ Ngôn dựa vào trên giường, lười nhác đến cực điểm, nhìn Bộc Dương Tranh bằng con mắt nửa mở, cười nói: "Tướng quân thật đúng là không có cái giá."

Bộc Dương Tranh nghe vậy nhíu mày.

Hắn không thích phương thức nói chuyện của Kỳ Ngôn, hắn nghe không hiểu, cũng không nghĩ là sẽ hiểu được, thậm chí cảm giác có một tia bực bội.

Không chờ hắn trả lời, Kỳ Ngôn lại lần nữa mở miệng.

"Tướng quân lần này đến đây là có việc gì, Kỳ Ngôn cũng đã biết. Người sáng mắt không nói tiếng lóng."

"Giải quyết đã minh, tiểu sinh chỉ hỏi một câu......"

Yêu diễm mở mắt, thẳng tắp mà nhìn về phía Bộc Dương Tranh, gằn từng chữ một nói:

"Nếu giúp tướng quân, tiểu sinh có chỗ gì tốt ?"

"Ngươi chính là muốn cái gì?"

Bộc Dương Tranh cũng nhìn thẳng vào Kỳ Ngôn, người đầy nghiêm túc cùng chính trực chi khí.

Kỳ Ngôn đột nhiên đứng lên, hướng thẳng đến chỗ ngồi cách đó không xa của Bộc Dương Tranh. Theo từng chuyển động của cậu, hồng bào ngày càng trượt xuống kèm theo đó là vòm ngực phá lệ trắng nõn như ẩn như hiện.

"Tiểu sinh không cần gì khác......" Vươn tay đáp ở trên đôi vai dày rộng của hắn, yêu mị không có xương mà dựa lên, môi đỏ tiến đến bên tai hắn, phun ra nhiệt khí: "Sự tình lúc sau, tướng quân hãy đáp ứng ta ba cái yêu cầu...... Chỉ ba cái."

"Sự tình?" Bộc Dương Tranh muốn đẩy cậu ra, nhưng mạc danh lại không muốn nhúc nhích.

"Đúng vậy, sự tình." Đôi tay tinh nghịch không an phận mà vươn ra vuốt ve lưng hắn: "Ta có biện pháp, làm Hoàng Thượng rút về thánh chỉ ban hôn......"

"Cái gì?"

Bộc Dương Tranh ngạc nhiên kêu lên, ngay sau đó nhíu mày, nhìn về phía Kỳ Ngôn, thấp giọng cảnh cáo nói: "Lời này không thể nói bậy, tiểu tâm tai vách mạch rừng."

"Tiểu sinh cũng không nói suông."

Cũng không nói, có lẽ cũng chỉ là chưa nghĩ đã nói mà thôi_____

☆,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro