1.15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối phương không chút nào ôn nhu lôi kéo cánh môi cậu. Cùng với hôn môi mà nói, không bằng nói là cắn xé.

Thực mau, Kỳ Ngôn liền cảm giác được làn môi có mùi máu tươi. Không cần phải nói, khẳng định là bị hắn cắn đến bật máu.

Tiếp theo, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc, cùng lưỡi cậu dây dưa một hồi, phát ra thanh âm làm người khác mặt đỏ tía tai.

"Ân......" Thời điểm Kỳ Ngôn hô hấp bắt đầu không thông, đối phương đột nhiên buông môi cậu ra, khi rời đi lưu luyến mà khẽ hôn một chút.

"Đây là trừng phạt cho ngươi."

Lạc Hàn thanh âm ám ách, đồng dạng thở hổn hển.

Vừa nghe thấy những lời này, Kỳ Ngôn ủy khuất cùng hỏa khí mà phát nộ.

"Trừng phạt? Ngươi dựa vào cái gì trừng phạt ta? Ta nói rồi, Kỳ Ngôn ta cũng không nợ ngươi cái gì, ta đã từng thích ngươi, quên ngươi cũng chỉ là vấn đề thời gian......"

"Đáng chết, câm miệng!!!" Lạc Hàn ánh mắt bỗng nhiên âm u xuống: "Ngươi dám nhân lúc ta không nhớ rõ nói chia tay, ngươi nói xem có đáng bị trừng phạt hay không."

"Ngươi ——!" Đang chuẩn bị dùng một đống lời nói phản bác hắn, Kỳ Ngôn đột nhiên ngơ ngẩn.

Hắn nói...... Là có ý tứ gì?

Nhưng ánh mắt hắn vừa rồi nhìn cậu rõ ràng là như nhìn một người xa lạ.

Lạc Hàn môi lại lần nữa rơi xuống. So sánh với vừa nãy thô bạo, hiện tại ôn nhu hung hăng mà chạm đến tim cậu.

Cái loại này nhu tình, cái loại này dịu dàng, là Lạc Hàn thật lòng thể hiện.

Răng môi sáp nhập, Lạc Hàn cảm giác người phía dưới đột ngột mà run rẩy.

"Này là đã biết sợ hãi?" Không có rời đi môi cậu, Lạc Hàn tựa như thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta tìm ngươi lâu như vậy, ngươi thế nhưng chạy đến quán bar này ta trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Ta không có......"

Theo bản năng mà phản bác, nhưng lời nói lại thực mau biến mất giữa hai làn môi.

Trong người như có lửa nóng, bàn tay có chút gấp gáp không chờ nổi mà cởi bỏ áo sơ mi.

Yêu thích không buông tay mà sờ soạt khắp nơi, Kỳ Ngôn bụng dưới căng thẳng, co rúm lại một chút.

"Có cảm giác?" Lạc Hàn áp sát mặt trên người cậu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Kỳ Ngôn ngơ ngác mà nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.

Lạc Hàn hoảng sợ, cho rằng cậu không muốn cùng hắn làm loại sự tình này. Đáy lòng trầm xuống, ánh mắt có chút tia mất mát, thế cậu lau đi nước mắt.

"Trách ta sao?"

"...... Cái gì."

"Trách ta quên đi ngươi sao?"

Cắn môi, Kỳ Ngôn tầm mắt dời đi, cuối cùng gật đầu: "Trách."

"A......" Lạc Hàn khẽ cười một tiếng, âm thanh tràn ngập từ tính phá lệ dễ nghe: "Trách ta liền hảo, sau này sẽ không như vậy nữa mà quên đi ngươi."

Lần đầu tiên nghe được Lạc Hàn nói bằng cái giọng điệu như vậy, Kỳ Ngôn giật giật khóe miệng, muốn cười lại cố nén.

Một tháng không thấy, Lạc Hàn rũ mắt, nhìn thiếu niên trước mắt bộ dáng càng thêm soái khí. Chẳng trách bị nhiều người dòm ngó như thế, bao gồm cả nữ nhân kia.

Nữ nhân kia cuồng loạn, bạo nộ điên cuồng, tất cả đều là vì nam nhân trước mắt.

Không thể không nói, nhớ tới chuyện trước kia, Lạc Hàn phẫn nộ. Chẳng qua tức giận là cho người khác, mà nhu tình chỉ cho cậu.

Lại lần nữa cúi xuống hôn trán cậu, bị  Kỳ Ngôn xô ra....

"Ngươi...... Như thế nào đột nhiên nhớ ra?"

"Đợi sau khi quay về sẽ kể hết cho ngươi được không?" Thanh âm khàn đến không được: "Ta nhịn không được nữa rồi."

"Cái gì?" Kỳ Ngôn cả kinh: "Ngươi muốn tại đây......?" Nói xong, sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng, từ cổ hồng đến đỉnh đầu.

Nghe vậy, Lạc Hàn nhíu nhíu mi, ghét bỏ nhìn thoáng qua chung quanh.

"Hừ!" Không gian nhỏ hẹp đích xác ảnh hưởng đến việc làm một ít động tác mạnh.....

Hạ thân khó chịu khẩn, Lạc Hàn hung hăng mà ngã dựa vào lưng ghế, chú Thanh đáng chết! (Chửi ông quản gia sao cho cái xe nó nhỏ quá ý mà :3)

Kỳ Ngôn nuốt xuống nước miếng, yết hầu trên dưới động động, phá lệ đáng yêu mê người.

Cậu nhìn Lạc Hàn, hảo tâm đề nghị: "Bằng không quay về rồi tính đi ?"

Lạc Hàn đột nhiên nhìn cậu, khóe miệng gợi lên một mặt cười: "Nga? Ta đây hiện tại làm sao bây giờ?" Vừa nói, vừa dùng nơi nào đó của chính mình đỉnh đỉnh sau lưng Kỳ Ngôn, làm cậu cảm giác được chính mình đang ngẩng cao.

Kỳ Ngôn sắc mặt đỏ lên, trừng hắn: "Ta còn không có tha thứ!"

Mất trí nhớ, không nhớ rõ, cho nên lúc sau ngươi nhớ tới ta liền phải trở lại bên cạnh ngươi sao?

Lạc Hàn biết, chính mình thiếu cậu.

Thu hồi bộ dáng ngả ngớn, khôi phục hình tượng bình tĩnh đạm mạc thường ngày, cặp mắt như nước, chỉ là khi nhìn qua Kỳ Ngôn một chút cũng không biến hóa, mà là càng ngày càng cực nóng.

"Một khi đã như vậy, ta đây liền một lần nữa theo đuổi ngươi. Thế nào?"

...........

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +40, trước mắt độ hảo cảm là 100. ]

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang trong quá trình phục hồi ký ức. ]

[ Phục hồi thành công. Ký chủ có muốn hay không lập tức thoát ly thế giới? ]

Là _____.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro