Chương 6: Lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cv + Edit + Beta: Jenny

Ngạc Nam thật sự quá nóng.

Còn chưa đến hừng đông, Thẩm Khước đã ngồi dậy, dùng sức mà thở hổn hển hai cái. Lục Nghị gác đêm ở bên ngoài nghe thấy được liền vội vàng đứng dậy hỏi: "Cô nương làm sao vậy? Có cần gì sao ạ?"

"Nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta." Thẩm Khước lên tiếng, bản thân đạp giày đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhỏ ra.

"Thế nào mà một chút gió cũng không có..." Thẩm Khước lầm bầm một tiếng, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cửa sổ.

Lục Nghị dù sao cũng không phải như Niếp Tuyết từ nhỏ hầu hạ Thẩm Khước, nàng nghe thấy Thẩm Khước xuống giường, làm sao còn dám nằm nghỉ. Nàng nhẹ bước đi vào nhà, nhìn thấy Thẩm Khước tinh thần mỏi mệt ngồi ở bên cửa sổ đong đưa quạt tròn.

Nàng suy nghĩ một chút, lặng lẽ lui ra. Sau một lúc lâu, nàng cầm một chén băng dưa tiến đến, đặt trước mặt Thẩm Khước, nói: "Cô nương là bị nóng đi? Dùng chút ít băng dưa cho đỡ nóng."

Dưa hấu màu đỏ bên trong chén sứ trắng nhỏ, bỏ đi hạt, lại thả chút ít băng vụn. Nhìn liền mát mẻ.

Ánh mắt Thẩm Khước sáng lên, liên tục khen ngợi Lục Nghị, lại tiện tay lấy cây trâm vàng ròng trong tráp trang điểm thưởng cho nàng. Sau đó miệng lớn đem một chén băng dưa ăn hết, những vụn băng nhỏ kia cũng nhai, Lục Nghị có muốn ngăn cũng không được.

Đến hừng đông, Thẩm Khước quả nhiên ăn đến đau bụng, thượng thổ hạ tả, lại thêm hai buổi tối đều ngủ không ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh trắng bệch, hai ngày nay rõ ràng gầy đi một vòng.

Lần này, Lục Nghị lại sợ hãi.

"Vội cái gì, lại không chết được." Thẩm Khước tùy ý nói.

Lục Nghị vội vàng nói: "Ai nha cô nương của ta, thế nào có thể nói lời không may mắn như vậy, phi phi!"

Thẩm Khước nghĩ thầm, ta một người đã từng chết qua thì sợ gì điềm xấu. Nhưng mà lời này nàng không nói ra, mà là nói: "Hầu hạ ta thay quần áo đi, đừng bỏ lỡ giờ thỉnh an. Chọn kiện màu sắc diễm lệ đấy."

"Cái này sao ạ?" Lục Nghị lấy một cái váy mỏng màu lựu đỏ.

Thẩm Khước nhíu mày.

"Hay là cái này?" Lục Nghị lại lấy ra một thân áo đối khâm bối tử* màu hồng phấn.

Thẩm Khước trợn trắng mắt.

Đúng lúc Niếp Tuyết cùng Hồng Nê bưng nước tiến đến, Lục Nghị xin viện trợ lại như muốn thỉnh giáo từ Niếp Tuyết.

Rõ ràng Niếp Tuyết nhỏ hơn nàng ba bốn tuổi, lúc này giống như một trưởng bối vỗ vỗ vai nàng, từ trong tủ quần áo lấy ra áo ngắn cùng váy dài màu ngà, thêm áo khoác bằng lụa mỏng đỏ nhạt.

Nhìn Thẩm Khước hài lòng mặc vào, Lục Nghị trong nội tâm kêu gào: Đây cũng là màu sắc diễm lệ sao?

Thẩm Khước vừa mới rửa mặt thay y phục xong xuôi, lại nôn ra một hồi.

Lục Nghị cùng Hồng Nê sợ đến bước chân đều rối loạn, thiếu chút nữa đã đi mời đại phu rồi, cuối cùng bị Thẩm Khước ngăn lại, nàng nói: "Ăn đến mức đau bụng còn muốn mời đại phu, quả thực là yếu ớt, hơn nữa... đại phu muốn kê dược gì ta đều có thể đoán được. Không uống!"

Niếp Tuyết cầm lấy son phấn tàn nhẫn vỗ lên mặt Thẩm Khước hai cái, âm thanh tức giận nói: "Hừ, tiên sinh không có ở trước mặt, người liền làm xằng làm bậy! Xem ta có cáo trạng với tiên sinh không!"

Nàng lại thở phì phì theo sát Lục Nghị cùng Hồng Nê nói: "Về sau không được mọi việc đều theo ý nàng, nàng không yêu quý thân thể của mình liền nói cho ta biết! Ta đi viết thư cho tiên sinh!"

Lục Nghị cùng Hồng Nê cảm thấy Niếp Tuyết hành động như vậy quả thực là điêu nô, đây là muốn bị cắt đứt chân đuổi đi đấy! Tam cô nương không nổi giận mới là lạ! Nhưng khi các nàng hai người ngẩng đầu nhìn Thẩm Khước, liền phát hiện Thẩm Khước như một tiểu hài tử bình thường phạm phải sai lầm, ánh mắt trốn tránh.

Ngược lại thật là thú vị.

"Này! Có người hay không, mau ra đây!" Thẩm Ninh ở bên ngoài hô to.

Lục Nghị cùng Hồng Nê vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Ngũ cô nương tiến vào.

Tiểu cô nương vừa vào phòng, kiêu ngạo nói: "Ngươi nói chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ta đâu?"

Hà thị muốn cho cảm tình của hai tỷ muội tốt hơn một chút, liền lấy lễ vật làm cái cớ, bảo Thẩm Ninh đi qua, hai tỷ muội có thể thân cận hơn một chút.

Thẩm Khước ngồi đó, cũng không thèm nhấc mông lên, liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Không có."

"Ngươi!" Thẩm Ninh mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước chịu đựng dạ dày không thoải mái, vịn cái bàn đứng lên, nàng đi đến trước mặt Thẩm Ninh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng nghiêm túc nói: "Ngươi không thích ta, ta cũng đồng dạng không thích ngươi. Nhưng mà nếu không muốn náo thành thanh danh không hiểu chuyện, tốt nhất làm dáng một chút. Bằng không a, đến cuối cùng người khác đều sẽ cho rằng ngươi không hiểu chuyện, chán ghét ngươi."

Thẩm Ninh nháy mắt mấy cái, nàng nhất thời không hiểu lời Thẩm Khước nói là đúng hay sai, không có người nào từng nói qua với nàng lời như vậy!

Thẩm Khước vươn tay, nhéo nhéo cái mặt thịt đang bĩu môi của Thẩm Ninh, nói: "Nếu như ta là ngươi, càng phải biểu hiện bộ dạng đặc biệt yêu thích tỷ tỷ ở trước mặt người ngoài, còn phải đem thứ tốt của bản thân chia cho tỷ tỷ. Như vậy tất cả mọi người sẽ cảm thấy ngươi hiểu chuyện, cảm thấy tỷ tỷ đã đoạt đồ vật của ngươi, sẽ càng thêm yêu thương ngươi."

"Ngươi... Ngươi nói là sự thật?" Thẩm Ninh hồ nghi hỏi.

"Ngươi có thể thử xem, làm theo lời ta nói, mẫu thân sẽ quay sang thương ngươi, đối với ngươi rất tốt." Khóe miệng Thẩm Khước chứa ý cười.

Thẩm Ninh mãnh liệt lắc đầu, nói: "Không phải hỏi ngươi cái này! Ngươi cũng thật sự không thích ta?"

Thẩm Khước sững sờ, ngược lại là không nghĩ tới Thẩm Ninh xoắn xuýt chính là cái này. Thẩm Khước bật cười, nếu thật là chán ghét Thẩm Ninh, nàng cũng sẽ không nói với nàng ấy những thứ này. Nàng không nói tiếp, lúc đứng dậy nhịn không được một hồi choáng váng.

"Cô nương!" Ba nha hoàn đều vội vàng đến đỡ nàng ngồi xuống ghế hoa hồng nhỏ.

Thẩm Ninh cau mày, nghiêng cổ nhìn nàng, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải muốn chết rồi không?"

Niếp Tuyết hung hăng trừng nàng, nhịn xuống xúc động muốn tóm lỗ tai nàng, nhẫn nại nói: "Ngũ cô nương, Tam tỷ tỷ của người rất tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi đấy!"

Thẩm Ninh có chút nản lòng nói: "Kỳ thật ta cũng không phải là đặc biệt chán ghét ngươi, ta biết rõ Tứ tỷ tỷ là cố ý nói những lời kia!"

Thẩm Khước có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.

"Thế nhưng ta nhìn thấy gương mặt này của ngươi lại tức giận!" Thẩm Ninh khi tức giận, khuôn mặt giống như hai cái bánh bao thịt, nàng bóp eo nói: "Ca ca hắn lúc nào cũng bấm mặt của ta khi dễ ta! Ngươi cùng hắn lớn lên giống nhau! Ngươi cũng xấu xa giống hắn! Ngươi cũng sẽ khi dễ ta!"

"Ngươi nói ai xấu xa?" Một tiếng quát chói tai giống như sấm sét vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, Thẩm Ninh "Oa" một tiếng khóc lên.

Thẩm Khước kinh ngạc nhìn thiếu niên xuất hiện ở cửa. Thiếu niên kia quả thực chính là một phiên bản khác của nàng.

Hai năm trước, lúc nàng nghịch ngợm đã từng mặc quần áo của nam hài tử học kịch bản nữ giả nam trang, bộ dáng kia cùng với thiếu niên tuấn tú đứng ở cửa có gì khác biệt đâu?

Lục Nghị cùng Hồng Nê kịp phản ứng, vội vàng nghênh đón hành lễ, nói: "Đại thiếu gia!"

Thẩm Hưu sải bước đi tới, bắt Thẩm Ninh giống như tóm một con gà, quay người đi ra ngoài cửa trước. Hắn đi tới cửa liền ngừng chân, đem Thẩm Ninh vứt ở trên mặt đất giống như ném một khối khăn lau.

Thẩm Ninh đặt mông ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn qua Thẩm Hưu, liền quên luôn cả khóc.

Thẩm Khước nghĩ thầm như vậy sẽ hỏng mất, mau để cho Hồng Nê chạy ra sân xem xét Thẩm Ninh. Chính nàng cũng bước nhanh đi qua, kéo Thẩm Ninh dậy, âm thầm nhéo nhéo chỗ xương chân của nàng, biết rõ không có bị gãy mới nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Ninh nhìn nhìn gương mặt như hung thần của Thẩm Hưu đứng ở cửa, lại nhìn nhìn gương mặt Thẩm Khước đang phủi bụi trên người nàng.

Hai gương mặt giống nhau như đúc một lần nữa chồng lên nhau, nàng càng khóc dữ tợn hơn!

Thẩm Ninh nước mắt như hồng thủy rào rào mà trôi, người nàng nhỏ giọng lại lớn, khóc đến mức thân thể nho nhỏ co lại thành một đoàn.

"Đừng, đừng khóc..." Thẩm Khước cũng mới mười một tuổi, nàng làm sao biết dỗ dành người khác? Nàng chỉ có thể một bên ngốc nghếch khuyên nhủ, một bên vỗ lưng nàng ấy.

Thế nhưng Thẩm Ninh hoàn toàn không để ý đến nàng, tự mình gào khóc.

Thẩm Hưu đã sớm không còn kiên nhẫn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi còn khóc, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi!"

Tiếng khóc của Thẩm Ninh liền im bặt. Cũng không biết trước kia Thẩm Hưu đã làm chuyện gì đối với Thẩm Ninh, khiến cho nàng sợ Thẩm Hưu thành như vậy.

Thẩm Khước trong lòng âm thầm sợ hãi cùng thán phục, đây mới là thu phục tự nhiên! Bản lĩnh này thật sự lợi hại!

Nha đầu hầu hạ Thẩm Ninh bị dọa mất hồn chạy tới, một tay ôm lấy Thẩm Ninh vào trong ngực, chào hỏi cùng Thẩm Hưu, Thẩm Khước, liền vội vàng ôm Thẩm Ninh bị dọa sợ trong ngực rời khỏi.

Thẩm Khước lúc này mới quay người dò xét Thẩm Hưu từ trên xuống dưới, Thẩm Hưu cũng đang đánh giá lại nàng.

Rất có tư thế mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng mà hai người lớn lên giống nhau như đúc, ánh mắt tự nhiên cũng lớn như nhau.

Lục Nghị cùng Hồng Nê lặng lẽ liếc nhau, trong nội tâm thầm lẩm bẩm, thanh danh của Đại thiếu gia bình thường thật sự là không tốt, Thẩm Ninh kia là thân muội muội của hắn mà còn khi dễ nàng như vậy. Hai nha đầu trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng khi dễ Thẩm Khước mới tốt...

Bỗng nhiên, Thẩm Hưu nhảy tới một bước, giữ chặt cổ tay Thẩm Khước, dùng sức một cái, liền đem nàng kéo vào phòng. Sau đó lại mãnh liệt đem cửa phòng đóng sập lại.

Âm thanh cửa bị khóa từ phía trong khiến ba nha đầu sợ giật mình.

"Cái này... Làm, làm sao bây giờ?" Lục Nghị nhìn qua cửa phòng đóng chặt hai mắt ngốc trệ.

"Bằng không... Chúng ta đi tìm phu nhân đi?" Niếp Tuyết cũng thật sự bị dọa, nàng so với Lục Nghị và Hồng Nê càng lo lắng cho Thẩm Khước hơn!

Con ngươi Hồng Nê đảo một vòng, nói: "Niếp Tuyết ngươi thủ tại chỗ này, Lục Nghị tỷ đi mời phu nhân, ta đi tìm Nhị cô nương. Quý phủ này, chủ tử không sợ Đại thiếu gia chỉ có Nhị cô nương thôi!"

Ba nha đầu bên ngoài nghĩ đối sách, hai người ở trong phòng lại đang yên lặng.

Hai người bọn họ trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không mở miệng trước tiên.

"Cởi quần áo!" Thẩm Hưu bỗng nhiên nói. Hắn hiển nhiên là đang ở thời kỳ đổi giọng, tiếng nói rất thô, rất khó nghe.

Thẩm Khước lui về phía sau một bước, cổ quái trừng mắt liếc nhìn Thẩm Hưu, nói: "Không nghĩ tới ta lại có một ca ca lưu manh như vậy."

Cái từ "ca ca" vừa vào tai Thẩm Hưu, dường như có một dòng nước ấm trôi trong lòng. Thế nhưng hai từ "lưu manh" kia thật sự quá chói tai. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Động tác nhanh lên, bằng không ta đánh ngươi!"

Thẩm Khước học bộ dáng của hắn cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta cam đoan trước khi ngươi đánh ta, nó liền đâm vào bụng của ngươi."

Một thanh chủy thủ tinh xảo xuất hiện trong bàn tay nhỏ bé của nàng.

Trên thanh chủy thủ tinh xảo, có hoa văn rất sâu, là lúc trước Thích Giác tự mình khắc lên.

Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vào dao găm trên tay Thẩm Khước, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì nữa.

Thẩm Khước cứ như vậy theo dõi hắn, đấu tranh trong lòng.

Hơn nửa ngày, Thẩm Hưu bỗng nhiên ngoài ý định mà thở dài một tiếng, hắn nhìn qua Thẩm Khước, có chút do dự hỏi: "Đã tốt chưa? Muội... những vết sẹo trên người ấy."

Thẩm Khước kinh ngạc nhìn qua hắn, vậy mà lại vì cái này...

Thẩm Hưu không rời mắt, thanh âm trầm muộn nói: "Ta biết rõ muội đã lớn, thế nhưng... thế nhưng ta vẫn muốn ôm muội một cái!"

Thẩm Khước liền thu chủy thủ lại, đến gần Thẩm Hưu.

Nàng kéo tay áo của mình, lộ ra vết sẹo trên mu bàn tay, đưa tới trước mặt Thẩm Hưu, nói: "Ừ, cái này là chỗ sẹo nặng nhất rồi. Trên lưng còn có một chút vết sẹo, nhưng rất nhỏ, qua vài năm sẽ tiêu tan. Nhưng vết sẹo trên đùi, mu bàn chân cùng trên lưng đều đã tiêu tán toàn bộ rồi. Một năm đầu, Lạc thần y tự mình trị liệu cho ta, những năm về sau đều là tiên sinh điều trị, tiên sinh là đệ tử thân cận của Lạc thần y đấy."

Ánh mắt Thẩm Hưu dừng lại tại vết sẹo trên mu bàn tay Thẩm Khước, hàng mày của hắn đã nhíu lại thành một chữ "Xuyên*".

*chữ Xuyên:

"Nhất định là rất đau. Những vết sẹo này vốn nên rơi vào trên người ta." Thanh âm Thẩm Hưu rầu rĩ, hắn tự mình buông tay áo Thẩm Khước, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, phảng phất như ôm châu bảo trong lòng.

"Không đau, không đau..." Những năm này, Thẩm Khước đã sớm không còn thấy đau, thế nhưng nhìn Thẩm Hưu như vậy, nàng cũng không yên lòng, ngược lại vỗ vỗ lưng an ủi hắn.

Thẩm Hưu bỗng nhiên cúi đầu, cắn một cái trên đầu vai Thẩm Khước, đau đến mức Thẩm Khước thật muốn đập hắn một cái tát! Lại nghe thấy cổ họng Thẩm Hưu ồm ồm thấp giọng nói: "Ta sẽ không bao giờ lại vứt bỏ muội nữa, không bao giờ nữa..."

Thẩm Khước trong lòng trùng trùng điệp điệp thở dài một tiếng, nàng coi như là phát hiện, người trong cái nhà này đều có bệnh.

Chú thích:
*Đối khâm bối tử: Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.
Tuỳ vào thời đại, đối khâm còn có những tên như bối tử 褙子 (thời Tống), phi phong (thời Minh), và nhật bình (thời Nguyễn). Mỗi thời đại, kiểu dáng sẽ thay đổi đôi chút.
Không như giao lĩnh và viên lĩnh (có 6 thân), hay thụ lĩnh triều Nguyễn (có 5 thân – còn được gọi là ngũ thân), đối khâm chỉ có 4 thân nên dân gian còn gọi là tứ thân.
(Nguồn: Đại Việt Cổ Phong)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro